Nhân đọc
lại Đông Chu Liệt Quốc:
Một Trường
Hợp Khổ Tâm, Khó Xử,
Của Người Đàn Bà.
T
|
rong cuộc
sống của người đàn bà, một đôi khi, có thể giữa Cha với Chồng có chuyện
xích mích, chống
đối
nhau, người đàn bà thường bị đẩy vào một bước đường khổ tâm, khó xử.
Không biết nên về phe Cha chống lại Chồng hay nên về phe Chồng chống
lại Cha?
Thông thường,
người đàn bà sống theo t́nh cảm. Nếu một người đàn bà yêu Cha hơn yêu
Chồng th́ người ấy sẽ về phe Cha. Trái lại, nếu người ấy yêu Chồng hơn yêu
Cha th́ người ấy sẽ về phe Chồng.
Tuy nhiên, có
những trường hợp mà người đàn bà rất khổ tâm, không biết ḿnh nên về phe
ai, đă phải đi t́m một cố vấn để khuyên ḿnh cách xử sự.
Vào thời Đông
Chu, trước
Công Nguyên, hoàng đế nhà Chu là Chu Hoàn Vương nắm quyền cai trị Trung quốc
với chính sách chia cắt một phần đất của Trung quốc thành nhiều nước
chư hầu nhỏ như Cử, Lỗ, Ngô, Nguỵ, Sái, Sở, Tấn, Tần, Tề, Tống,
Trần, Triệu, Trịnh, Vệ...
rồi phong tước Công cho một số người làm vua các nước
chư hầu ấy, như Tống Trang Công, Tề Trang Công, ....
Sau đây là
hai chuyện cổ bên Trung quốc, vào thời
Đông Chu.
Chuyện
thứ nhất:
Cách nay 2714 năm, vào đầu năm Bính Th́n (-699), đời
hoàng đế Hoàn Vương nhà Chu, vua chư hầu
Tống là
Tống
Trang Công sai người
đem lễ
vật đi
biếu 4
vua chư hầu
Sái, Tề,
Trần, Vệ, để
mượn
quân 4 nước
đi đánh chư hầu
Trịnh.
Vua
Trịnh Lệ
Công đem quân ra chống
cự.
Quan thượng
khanh là Sái Túc, lộng
quyền,
áp chế
vua, ngăn không cho vua ra quân. Rồi
Sái Túc hạ lệnh
hễ
ai xin ra quân chống
cự
th́ sẽ bị chém đầu.
Thấy
không có ai ra quân chống
ḿnh, Tống
Trang Công bèn đem quân vào đốt
cửa
thành, phá Thái miếu
nước
Trịnh, lấy
tất
cả các cột
Thái miếu
đem về
làm cửa
thành nước
Tống,
để
làm nhục nước
Trịnh.
Trịnh Lệ
Công uất ức than thầm:“Ta bị Sái Túc áp chế
như thế
này th́ làm vua làm ǵ cho khổ!”
Tháng sau, khi nghe tin Chu Hoàn Vương băng hà, Trịnh Lệ
Công sai người
vào kinh đô viếng
tang. Sái Túc lại ngăn cản. Trịnh Lệ
Công đành phải nghe lời
nhưng trong ḷng càng thêm uất
ức.
Hôm sau, Trịnh Lệ
Công ra hoa viên coi hoa. Đại phu Ung Củ xin theo hầu.
Thấy
một đàn
chim bay ngang trời,
vừa
bay vừa
hót, Trịnh Lệ
Công thở
dài. Ung Củ hỏi:“Chúa công đă được
hoàng đế
phong Công, làm vua chư hầu,
tôn quư thế
này, sao c̣n buồn
bă?”. Trịnh Lệ
Công đáp:"Các giống
chim bay trên trời
đều
được
tự
do. V́ nghĩ ta không bằng
chúng, nên ta buồn!”
Ung Củ hỏi:“Chắc
Chúa công buồn
v́ thượng
khanh Sái Túc?”. Trịnh Lệ
Công không đáp. Ung Củ nói:“Nếu
Chúa công không coi Củ này là kẻ hèn mạt th́ Chúa công sai việc
ǵ, Củ này cũng xin hết
sức!”
Thấy
chỉ có một
ḿnh Củ theo hầu ḿnh, Trịnh Lệ
Công hỏi:"Ngươi có phải là con rể
Sái Túc không?” Ung Củ đáp:"Thưa phải! Tuy nhiên, Sái Túc với
Củ này chẳng ưa ǵ nhau! Hắn
gả con gái cho Củ này là v́ hắn
bị vua Tống
Trang Công ép buộc,
chứ
hắn
không muốn
gả!”. Trịnh Lệ
Công bèn nói:“Nếu
ngươi giết
được
Sái Túc th́ ta sẽ cho ngươi làm thượng
khanh thay Sái Túc!”. Ung Củ liền
thưa:
"Sáng mai,
khi lâm triều, xin Chúa Công sai Sái Túc, mươi hôm nữa, đem thóc ra xứ
Đông Giao cấp phát cho dân. Củ này sẽ xin ra Đông Giao trước, bày một tiệc
rượu để đầu độc hắn!”.Trịnh Lệ Công nói:“Ta giao việc này cho ngươi, ngươi
phải cẩn thận lắm mới được!” Ung Củ vâng dạ.
Tối
ấy, khi về nhà, Ung Củ trông thấy vợ, tức Sái thị, th́ tự nhiên thấy chột
dạ. Sinh nghi, Sái thị hỏi:"Hôm nay trong triều đ́nh có việc ǵ lạ phải
không?” Ung Củ đáp:“Không!” Sái thị nói: “Phu quân giấu thiếp! Thấy nét
mặt phu quân khác thường nên thiếp đoán ngay chắc trong triều đ́nh có
chuyện lạ! Vợ chồng đă lấy nhau th́ có chuyện ǵ lạ, phu quân cũng nên cho
thiếp biết!”. Ung Củ nói:"Có chuyện ǵ lạ đâu! Chỉ có chuyện thường ngày
là mươi hôm nữa Chúa công sẽ sai thân phụ nàng đem thóc ra xứ Đông Giao
cấp phát cho dân. Chúa công có sai ta ra xứ Đông giao trước, bày tiệc rượu
để chúc thọ thân phụ nàng, chỉ có thế thôi!” Sái thị nói:"Nếu phu quân
muốn chúc thọ cha thiếp th́ cứ bày tiệc rượu ngay ở nhà ḿnh, chứ việc ǵ
phải ra tận xứ Đông Giao xa lắc!” Ung Củ đáp:"Chúa công sai ta làm như thế
nào th́ ta cứ phụng mệnh mà làm như thế! Bàn căi làm chi!”. Sái thị nghi
ngờ, bèn phục rượu chồng. Khi thấy chồng đă say rượu, ngủ mơ, Sái thị mới
hỏi:“Ta sai ngươi giết Sái Túc, ngươi quên rồi hay sao?” Ung Củ ú ớ
đáp:“Củ này đâu dám quên!”.
Sáng sau, Sái thị nói với chồng:"Thiếp biết phu quân giấu thiếp
chuyện ǵ rồi!” Ung Củ hỏi:
"Chuyện ǵ?” Sái thị đáp:“Phu quân muốn giết cha thiếp!” Ung Củ nói:“Làm
ǵ có chuyện ấy!” Sái thị nói:"Có! Đêm qua phu quân say rượu, chính miệng
phu quân đă nói chuyện ấy ra! Nay thiếp đă biết rồi th́ phu quân c̣n cần
chi phải giấu nữa?” Ung Củ hỏi:"Nếu quả có chuyện ấy th́ nàng nghĩ thế
nào?” Sái thị đáp:“Ai cũng biết đàn bà đă lấy chồng th́ phải theo chồng!
Phu quân cần chi phải hỏi!” Ung Củ bèn thuật hết đầu đuôi câu chuyện giữa
Trịnh Lệ Công với ḿnh cho vợ nghe.
Nghe xong, Sái thị nói:"Thiếp e chưa chắc cha thiếp đă chịu đi
Đông Giao. Để thiếp về nhà giục cha thiếp đi mới được!” Ung Củ nói:“Nếu
xong việc th́ ta được chức Thượng Khanh mà nàng cũng được chức Thượng
Khanh Phu Nhân, vợ chồng cùng vinh hiển!”.
Mấy
hôm sau, gần đến ngày Sái Túc phụng mệnh vua, đem thóc ra xứ Đông Giao cấp
phát cho dân, Sái-thị về
nhà thăm cha mẹ. Trong lúc hàn huyên với
mẹ, Sái-thị hỏi:“Mẹ ơi! Đàn bà đă có chồng
th́ giữa Cha
với Chồng,
ai là người
thân?”. Sái-bà đáp:“Cả hai!”. Sái-thị hỏi:"Nhưng ai thân hơn ai?” Sái-bà
đáp:“Cha thân hơn Chồng!”.
Sái-thị hỏi:"Tại sao?”. Sái-bà đáp:“V́ trước
khi đi lấy
chồng,
người đàn
bà chỉ biết
có Cha. Khi đă có chồng,
nếu
chồng chết th́
có thể
tái giá để
có chồng
khác. C̣n nếu
Cha chết
th́ không thể
có Cha khác! Chồng
là do Người
định, Cha là do Trời
định. Chồng
ví với
cha thế
nào được!”
Nghe mẹ giảng giải, Sái-thị thấy
có lư nên ứa nước
mắt
mà nói:"Hôm nay con v́ Cha, không thể
nghĩ đến
Chồng
được
nữa!”
Rồi
Sái-thị nói với mẹ chuyện
Trịnh Lệ
Công giao cho Ung Củ việc giết Sái Túc.
Sái-bà bèn thuật
chuyện
cho chồng
nghe. Sái Túc nói:"Hai mẹ con mi không được hở chuyện này cho ai biết cả,
nghe không?”
Đêm
ấy, Sái Túc sai kẻ tâm phúc đi gọi 10 vệ sĩ tới nhà hộ vệ ḿnh, rồi sai
100 giáp sĩ ra ngay Đông Giao trước, mai phục ở chung quanh toà phát chẩn.
Sáng sau,
Sái Túc dẫn toán vệ sĩ đi Đông Giao. Vừa tới toà phát chẩn, Sái Túc đă
thấy Ung Củ từ trong toà bước ra niềm nở đón chào ḿnh, dẫn vào trong toà.
Thấy một tiệc rượu rất trọng thể đă được bày sẵn, Sái Túc quở:“Ta tới đây
là v́ việc nước! Ngươi bày vẽ tiệc tùng làm chi?” Ung Củ đáp:“Nhân tiết
xuân hoà ấm, con xin có chén rượu lạt chúc thọ nhạc gia!” Nói xong, Ung Củ
rót đầy chén rượu, quỳ gối dưới chân Sái Túc mà dâng lên, nói lời chúc
thọ. Sái Túc một tay đỡ chén, tay kia nắm chặt một cánh tay Ung Củ mà
quát:“Thằng thất phu này! Sao mi dám hỗn với ta!” .
Toán vệ sĩ của Sái Túc liền xông tới bắt trói Ung Củ đem đi chém, quăng
xác xuống sông.
Có kẻ thân
cận của Trịnh Lệ Công biết chuyện, liền tức tốc phóng ngựa về triều đ́nh
tâu vua.
Nghe tin, Trịnh Lệ Công kinh hăi, nói:“Thế này th́ Sái Túc sẽ chẳng để
cho ta yên!” Tức thời Trịnh Lệ Công sai thị vệ đem ngựa xe chở cả gia
quyến ḿnh trốn sang nước Sái .
Trở về
triều đ́nh, thấy Trịnh Lệ Công đă bỏ trốn, Sái Túc bèn sai người sang nước
Vệ, đón người anh ruột của Trịnh Lệ Công về làm vua nước Trịnh, tức Trịnh
Chiêu Công.
Về sau, có kẻ
sang nước Sái thuật chuyện vợ chồng Ung Củ cho Trịnh Lệ Công nghe. Trịnh
Lệ Công thở dài mà nói:"Việc lớn của nhà nước mà đem bàn với đàn bà th́
tránh sao được cái chết!”
Chuyện
thứ nh́:
Cách nay 2563 năm, vào năm Mậu Th́n (-548), đời
hoàng đế Linh Vương nhà Chu, vua chư hầu Tề là Tề Trang Công dùng Thôi Trữ
làm hữu khanh, dùng Khánh Phong làm tả khanh, kém hữu khanh một trật.
Thôi Trữ goá vợ. Thôi Trữ có người bạn thân là văn sĩ Đông Quách Yển. Em
gái Quách Yển là Đông thị, nhan sắc tuyệt trần, lấy chồng là Đường Công,
nên cải danh thành Đường Khương. Đường Công mất sớm khiến Đường Khuơng goá
chồng. Thôi Trữ cưới được Đường Khương làm vợ kế.
Một hôm, Thôi
Trữ mời Tề Trang Công tới nhà uống rượu, sai Đường Khương ra rót rượu mời
vua. Thấy Đường Khương đẹp lộng lẫy, Tề Trang Công bèn đút lót nhiều cho
Quách Yển, nhở Quách Yển dỗ dành em gái giùm ḿnh. Đường Khương thuận ư.
Biết chuyện Tề Trang Công tư thông với vợ ḿnh,
Thôi Trữ giận lắm, nảy ư giết Tề Trang Công, Thôi Trữ đem ư ấy hỏi Khánh
Phong. Khánh Phong cũng đồng ư giết Tề Trang Công, với điều kiện Thôi Trữ
phải chia đôi nước Tề, cho ḿnh một nửa.
Nhân dịp Tề Trang công mở tiệc đăi vua nước Cử, Thôi Trữ giả ốm
không đến dự. Nghe tin Thôi Trữ ốm, Tề Trang Công mừng lắm, lấy cớ đến
thăm Thôi Trữ để được gặp Đường Khương.
Khi Tề Trang công vào nhà, Thôi Trữ sai Đường Khương dụ vào
pḥng rồi khóa kín. Thôi Trử sai thủ hạ phá pḥng vào bắt. Tề Trang công
chạy thoát lên đài, xin gặp Thôi Trữ để xin tha mạng nhưng thủ hạ của Thôi
Trữ không cho. Tề Trang công bèn vượt tường chạy trốn, nhưng bị một mũi
tên bị bắn trúng chân ngă xuống, rồi bị thủ hạ của Thôi Trữ đâm chết.. Nửa
số vệ sĩ đi pḥ vua cũng bị giết, nửa số kia trốn thoát. Thôi Trữ bèn lập
người em cùng cha khác mẹ với Tề Trang công, tên là Khương Chử Cữu lên làm
vua, tức là Tề Cảnh công
Thấy
nửa số
vệ
sĩ của Tề
Trang Công trốn
thoát, Khánh Phong lo bị báo thù, bèn sai con trai là Khánh Xá đem quân
truy lùng tận
diệt,
để
trừ
hậu
hoạ. Khánh Xá giết
được
gần
hết,
chỉ có hai người
trốn
thoát, tên là Vương Hà và Lư Bồ
Quư.
Vương Hà rủ Bồ Quư:"Chúa công chết rồi! Đồng đội cũng chết cả
rồi! Vậy hai ta cũng nên tự tử cho trọn đạo chúa tôi!”. Bồ Quư nói:"Sống
để báo thù được mới khó, chứ chết th́ dễ quá! Ta nên cố làm được cái khó
để cho Chúa công với đồng đội hả hê! Bây giờ hai ta trốn sang hai chư hầu
khác nhau để t́m cơ hội báo thù. Ai gặp cơ hội trước th́ t́m người kia để
cùng lo công việc!” Vương Hà gật đầu, nói:“Vậy bây giờ chúng ta cùng thề!”
Sau khi thề, Vương Hà nói:“Tôi sang nước Cử, c̣n anh đi đâu?” Bồ Quư nói:
"Tôi
sang nước Lỗ!” Rồi Bồ Quư về nhà nói với em trai là Lư Bồ Miết:"Hôm nay ta
sẽ trốn sang nước Lỗ để lo việc báo thù cho Chúa công. Sau khi ta trốn đi
rồi, ngươi cố cầu cạnh xin vào làm gia nhân cho Thôi Trữ hoặc Khánh Phong.
Sau khi được chủ tin dùng, ngươi cố xin cho ta được về Tề. Lúc đó ta sẽ
báo thù cho Chúa công”. Bồ Miết gật đầu.
Bồ
Quư đi rồi, Bồ Miết xin được vào làm gia nhân cho Khánh Phong.
V́
Khánh Phong bét rượu, tối ngày say sưa, nên Thôi Trữ nắm hết quyền bính
nước Tề, dùng Tề Cảnh Công làm vua bù nh́n. Thấy thế, Khánh Phong hận lắm,
chỉ ŕnh cơ hội để hại Thôi Trữ. Gặp dịp Thôi Trữ tranh chấp ngôi con
trưởng trong gia đ́nh họ Thôi với các anh em cùng cha khác mẹ, Khánh Phong
lập kế để cho anh em trong gia đ́nh họ Thôi giết lẫn nhau. Kết quả là hai
con trai của Thôi Trữ bị giết, c̣n vợ chồng Thôi-Trữ Đường-Khương phải tự
tử. Đến lượt Khánh Phong nắm hết quyền bính nước Tề, tự phong ḿnh làm
tướng quốc, hoang dâm vô độ.
V́
Bồ Miết khéo chiều ư Khánh Phong nên Khánh Phong rất thương Bồ Miết. Bồ
Miết bèn mời Khánh Phong tới nhà ḿnh uống rượu. Thấy vợ Bồ Miết đẹp,
Khánh Phong liền tư thông với vợ Bồ Miết. Thấy Bồ Miết biết chuyện mà vẫn
để cho vợ được tự do tư thông với ḿnh, Khánh Phong càng sung sướng. Nghĩ
tới chuyện hồi hưu hưởng thụ, Khánh Phong bèn phong con trai là Khánh Xá
làm tướng quốc, trao hết quyền bính nước Tề cho Khánh Xá, c̣n ḿnh th́ bán
nhà, đem cả vợ, nàng hầu và của cải sang ở hẳn tại nhà Bồ Miết. Thế rồi
Khánh Phong để cho vợ với nàng hầu của ḿnh cũng được tự do tư thông với
Bồ Miết.
Một
hôm, Bồ Miết xin với Khánh Phong cho anh ḿnh là Lư Bồ Quư ở nước Lỗ được
trở về Tề. Khánh Phong chấp thuận. Khi Bồ Quư về tới Tề, Khánh Phong liền
sai tới làm gia nhân cho Khánh Xá.
Thấy Bồ Quư có sức khoẻ, khéo nói, Khánh Xá bèn gả con gái của ḿnh là
Khánh Khương cho Bồ Quư. Mỗi lần Khánh Xá đi săn đều dắt Bồ Quư đi theo.
Một
hôm Bồ Quư theo Khánh Xá đi săn. Dọc đường, Bồ Quư hết sức khen tài vũ
dũng của Vương Hà. Khánh Xá hỏi:"Bây giờ Vương Hà ở đâu?”. Bồ Quư
đáp:“Thưa y đang ở nước Cử!”. Khánh Xá liền sai người sang nước Cử, triệu
Vương Hà về Tề. Khánh Xá thương yêu cả Bồ Quư với Vương Hà nên dùng cả hai
làm vệ sĩ.
Nửa
năm sau, khi thấy Khánh Xá đă tin dùng ḿnh, Bồ Quư với Vương Hà mới lập
mưu với hai họ Cao và Loan ở trong thành để giết Khánh Xá, báo thù cho Tề
Trang Công.
Thấy chồng cứ th́ thào chuyện ǵ với Vương Hà mà không nói ǵ
với ḿnh, vợ Bồ Quư là Khánh Khương bèn nói với chồng:“Phu quân mưu sự mà
không bàn bạc ǵ với thiếp th́ việc sẽ không thành!” Bồ Quư cười mà
nói:“Đàn bà th́ biết ǵ mà đ̣i bàn bạc!”. Khánh Khương hỏi:"Thế phu quân
chưa nghe thấy ai nói về chuyện trên đời này có người đàn bà tài trí hơn
đàn ông hay sao?” Bồ Quư hỏi:“Người ấy là ai? Ở đâu? Bao giờ?” Khánh
Khương đáp:
"Người
ấy là
bà Ấp Khương, người Trung quốc, một trong 10 bề tôi giỏi của vua Vũ nhà
Hạ, sống trước chúng ta chừng 16 thế kỷ! Được vua Vũ gọi là một bề tôi
giỏi th́ phải là người biết bàn bac chứ? Sao phu quân lại nói đàn bà th́
biết ǵ mà bàn bạc?”
Đuối
lư, Bồ Quư quay ra viện lư do khác:
"Chừng
trăm rưởi năm trước đây, đại phu Ung Củ của nước Trịnh tiết lộ mưu giết
Sái Túc của vua Trịnh Lệ Công với vợ là Sái thị, con gái Sái Túc, khiến
Ung Củ bị hoạ sát thân, c̣n vua Trịnh th́ phải chạy trốn sang nước Sái! Đó
là điều ta sợ!” Khánh Khương nói: "Đàn bà đă lấy chồng th́ phải theo
chồng. Chồng nói th́ vợ phải nghe, huống hồ lại có mệnh vua! Sái thị nghe
lời bàn của mẹ mà giết chồng là một điều xầu trong đám nữ lưu, phu quân
nhắc lại làm chi?” Bồ Quư hỏi:"Nếu nàng là Sái thị th́ nàng xử sự thế
nào?”. Khánh Khương đáp:"Nếu thiếp là Sái thị th́ thiếp sẽ giúp chồng là
đại phu Ung Củ! C̣n nếu thiếp không muốn giúp chồng giết cha th́ thiếp sẽ
làm ngơ, chứ thiếp không tiết lộ cho người khác biết để chồng bị sát hại,
như Sái thị đă làm!”.
Bồ Quư nói:“Đương kim Chúa công là Tề Cảnh Công hiện đang ghét
thân phụ nàng chuyên quyền. V́ vậy, Vương Hà với ta đă lập mưu với hai họ
Cao và Loan ở trong thành để sát hại thân phụ nàng! Nàng chớ tiết lộ
chuyện này cho ai biết cả, nghe không?” Khánh Khương nói:"Chẳng những
thiếp thề không tiết lộ chuyện này cho ai biết cả, mà thiếp c̣n giúp chàng
sát hại cha thiếp nữa, v́ cha thiếp đang chuyên quyền quá đáng, áp bức
đương kim Chúa công đủ điều! Giờ này ông nội thiếp đang đi săn ở trong
rừng với chú Bồ Miệt, em trai phu quân. Ở nhà chỉ c̣n một ḿnh cha thiếp.
Vậy phu quân có thể khởi sự ngay bây giờ mà sát hại cha thiếp!” Bồ Quư
nói:"Ta muốn đợi đến ngày thu tế sẽ sát hại thân phụ nàng ở Thái miếu!”.
Khánh Khương nói:"Cha thiếp là người ngang ngạnh, lại đam mê tửu sắc! Ngày
thu tế này, có thể là cha thiếp sẽ không tới dự lễ ở Thái miếu! Nếu phu
quân đă nhất định đợi đến ngày thu tế mới hành động th́ phu quân phải để
cho thiếp về nhà cha thiếp mà nói khích ông! Thiếp có nói khích được ông
th́ thiếp mới bảo đảm được với phu quân rằng chắc chắn là ông sẽ tới Thái
miếu cho phu quân sát hại!”. Bồ Quư nói:“Ta đă phó thác tính mệnh của ta
cho nàng rồi! Nàng chớ có bắt chước Sái thị ngày xưa nghe!” Khánh Khương
nói:“Thiếp xin thề với phu quân là thiếp sẽ không bội lời thề!” Nói xong,
Khánh Khuơng xin chồng cho phép ḿnh về nhà cha.
Thấy con gái về, Khánh Xá hỏi:"Mi chỉ về thăm nhà hay có chuyện chi
không?” Khánh Khương đáp:"Con nghe dân ngoài chợ đồn rằng đến ngày thu tế
này, hai họ Cao và Loan trong thành sẽ sát hại phụ thân ở Thái miếu. Vậy
con xin phụ thân đừng tới dự lễ!”. Khánh Xá nổi giận mà quát:"Hai họ ấy
giống như loài cầm thú, sống chết ở trong tay ta! Chẳng khi nào chúng dám
làm như vậy đâu! Mà nếu chúng dám làm như vậy th́ có nghĩa là chúng muốn
xin được chết!”.
Về nhà, Khánh Khương thuật lại với chồng.
Đến
ngày thu tế, Tề Cảnh Công dẫn các đại phu lên xe, tới Thái miếu hành lễ.
Tiếp theo là tướng quốc Khánh Xá cưỡi ngựa tới cửa Thái miếu, xuống ngựa.
Mă phu của Khánh Xá chạy tới dắt ngựa đi. Khánh Xá vào miếu, ngồi lên ghế
cao. Lập tức, hai vệ sĩ là Bồ Quư với Vương Hà cầm giáo chạy tới, đứng hầu
hai bên Khánh Xá. Toán quân sĩ của Khánh Xá chia nhau vây kín Thái miếu.
Bồ
Quư đă thuê một gánh quỷ thuật biểu diễn các tṛ khéo ở bên đường Ngư Lư
gần chợ. Đột nhiên có tiếng hét:“Ngựa của tướng quốc giật đứt dây cương,
vùng chạy mất rồi!”. Lâp tức, toán quân sĩ của Khánh Xá đuổi theo ngựa để
bắt. Đuổi tới đường Ngư Lư th́ chúng bắt được ngựa. Thấy có gánh quỷ thuật
đang biểu diễn nhiều tṛ ngoạn mục ở bên đường, chúng xúm lại đứng coi.
Vừa
lúc ấy, có toán quân sĩ của Bồ Quư tới bao vây Thái miếu. Bồ Quư xoay ngọn
giáo chúc đầu xuống đất để ra hiệu. Nh́n thấy hiệu lệnh, họ Cao bèn sai
người ra cửa miếu gơ ba tiếng. Nghe tiếng gơ, toán quân sĩ của Bồ Quư ùa
cả vào trong miếu.
Kinh sợ, Khánh Xá đứng bật dậy. Bồ Quư liền cầm ngọn giáo đâm mạnh vào
cạnh sườn phải Khánh Xá. Vương Hà cũng cầm giáo đâm mạnh vào vai trái
Khánh Xá. Bị lủng sườn, găy bả vai, máu tuôn xối xả, Khánh Xá quay đầu,
nói:"Hoá ra hai đứa thất phu này là hai kẻ phản chủ!”.
Nói
xong, Khánh Xá giơ tay phải nắm lấy hồ rượu, ném mạnh trúng đầu Vương Hà,
khiến Vương Hà vỡ sọ, chết ngay tại chỗ.
Khánh Xá bị thương nặng, đau quá, phải ôm cột Thái miếu mà rung,
khiến tường miếu rung rinh. Bỗng Khánh Xá hét to một tiếng rồi lăn ra
chết.
Bồ
Quư hạ lệnh cho đoàn xe ngựa chở Tề Cảnh Công với các đại phu về triều. Bồ
Quư lại hạ lệnh cho toán quân sĩ tới dinh tướng quốc mà tiêu diệt toàn gia
Khánh Xá, rồi chia nhau canh giữ các cổng thành.
Hôm ấy, Bồ
Miết dẫn một toán quân theo Khánh Phong vào rừng săn bắn. Nửa đường về
nhà, bỗng thấy có kẻ thủ túc của họ Khánh tới báo hung tin, Khánh Phong
quay nh́n th́ thấy Bồ Miết đă biến mất. Tức giận, Khánh Phong tiến quân
vào cổng thành phía tây, nhưng v́ quân sĩ của Bồ Miết đă làm phản, canh
pḥng cổng nghiêm mật, toán quân của Khánh Phong không sao vào được trong
thành, bèn bỏ trốn gần hết.
Khánh Phong sợ hăi, dắt mấy thủ túc thân tín c̣n lại chạy sang nước Ngô.
Vua Ngô cho Khánh Phong ở đất Chu Phương, cấp lương rất hậu, giao cho việc
ḍ xét binh t́nh nước Sở.
Ít
lâu sau, Khánh Phong bị quân Sở bắt được đem về tŕnh vua Sở là Sở Linh
Công. Sở Linh Công bèn hạ lệnh chém Khánh Phong.
**********
Hai
chuyện cổ trên đây cho thấy nỗi khổ tâm, khó xử của người đàn bà, khi thấy
cha và chồng bất hoà với nhau.