N
|
hững ngày cận Tết, t́nh h́nh an ninh của Biệt Khu Thủ Đô được gia tăng
chặt chẽ trên các tuyến đường bộ cũng như sông ng̣i dẫn vào cửa ngơ của
Thủ đô Sài G̣n. Đặc biệt quan trọng hơn cả là ḍng sông Ḷng Tảo, là
huyết mạch của các chiến hạm ra vào và các tàu buôn thế giới bên ngoài
nối liền với bến Bạch Đằng bằng thủy lộ. Trách nhiệm của Hải quân tại mũi
Nhà Bè có mặt Giang Đoàn 27 Xung Phong, Giang Đoàn 22 Xung Phong, Giang
Đoàn 57 Tuần Thám, các tàu chủ lực của Căn cứ Hải Quân Nhà Bè,….triệt để
lo việc tuần tiễu, an ninh, cứu thương và yểm trợ. Ngoài ra c̣n có Giang
Đoàn 93 Trục Lôi ngày ngày chạy rà và cắt dây ḿn giăng ngang sông, đêm
đêm có toán tác chiến điện tử hải quân đặt máy thám báo,….
Đang tuần tiễu tại trục Tắc Ông Nghĩa, trách nhiệm tới Thạnh An, cửa Cần
Giờ của biển Vũng Tàu, bất thần cháu được lệnh hành quân phối hợp với Đại
đội Địa Phương Quân và Chi khu Quảng Xuyên để chuyển quân tiến sâu vào Đặc
khu Rừng Sát qua ngă Tam Thôn Hiệp. Theo kế hoạch, Giang Đoàn 27 Xung
Phong có trách nhiệm vận chuyển chiếc Quân Vận Đĩnh LCM-6 (Landing
Craft Mechanized)
chở một Trung đội Địa Phương Quân đổ bộ tại một địa điểm X đă được ấn định
vào một ngày N.
Hộ tống chiếc Quân Vận Đĩnh LCM-6 gồm có 4 chiếc Tuần Giang Đĩnh RPC
(River Patrol Craft) theo đội h́nh hàng dọc với 2 chiếc trước mũi và 2
chiếc sau lái. Cháu chỉ huy và điều động 5 giang đĩnh của Giang Đoàn 27
Xung Phong trực thuộc.
Mờ mờ sáng tinh sương ngày hẹn ấy, nước thủy triều ở mức cao nhất nên
không trở ngại ǵ cho việc rước và đổ quân, vả lại tàu không sợ bị mắc
cạn. Khi tới địa điểm đổ quân, chiếc LCM-6 xoay một góc 90˚ chống lại nước
xuôi ḍng bằng cách bẻ tay lái ngược ḍng, ủi băi thẳng vào bờ sông một
cách ngoạn mục. Anh Thượng sĩ vận chuyển tay lái rất nhuyễn giữ 2 máy tiến
7 (7 RPM) làm mũi tàu cắn vào băi, rồi cánh cửa đổ bộ từ từ hạ sát mặt đất
nên rất thuận tiện cho lính Địa Phương Quân lên bờ mà không bị ướt giày
bốt (Bốt-đờ-sô - Botte de saut) hoặc bị śnh lầy vướng dính cho cuộc di
hành.
Chỉ trong ṿng 5 phút, Trung đội Địa Phương Quân đă thiết lập được cầu nối
an toàn, nhanh chóng điểm danh quân số, kiểm điểm quân trang và vũ khí cá
nhân rồi biến mất trong đám sương mờ.
Kể tới đây, bác gái có vẻ ưu tư:
- Lại chuyện đánh đấm nữa rồi.
Thấy Bác lo lắng, nên anh nhanh trả lời:
-Đó chỉ mới bắt đầu câu chuyện vui mà thôi, Bác ạ!
C̣n em th́ ngẩng người ra, chớp chớp hàng mi trên đôi mắt biếc:
-Thương cho các anh lính quá đă quên tính mạng của ḿnh mà xông pha vào
trận mạc truy lùng địch.
Bác trai th́ lắng nghe câu chuyện bị đứt đoạn, hỏi:
-Không dọn băi à?
-Dạ, cũng tùy theo vùng hành quân và mức độ của cuộc chiến, những lần hành
quân đổ bộ trước đây, tất cả các giang đĩnh đều dàn hàng ngang cách khoảng
với chiếc LCM-6 chở quân và được bảo vệ bởi 4 chiếc RPC, vừa di chuyển
vừa tác xạ tối đa để dọn băi. Trái lại lần này, tất cả được lệnh ngưng tác
xạ, và các đèn trên các giang đĩnh đều được tắt hết để bảo mật.
Chỉ trừ tiếng máy tàu gầm gừ mặc dù với vận tốc chậm nhưng không thể nào
tránh được sự chú ư của địch quân. Đó là điểm bất lợi cho các cuộc hành
quân đổ bộ cần được bảo mật.
Xong nhiệm vụ đổ quân, 5 giang đĩnh giang hành đến một địa điểm nằm trong
kế hoạch có thể khiến địch quân lạc hướng, để ủi băi nằm rải rác, các xạ
thủ ở vào các vị trí của họ, sẵn sàng yểm trợ cho cánh quân đổ bộ khi
cần….
Máy truyền tin PRC-25 trên mỗi giang đĩnh vẫn khè khè sóng liên lạc
24/24….Có tiếng súng nổ của bạn và địch từ xa vọng lại thưa thớt trong
ngày.
Chiều tắt nắng, và hoàng hôn bắt đầu phủ xuống. Cháu lên máy liên lạc vô
tuyến điện trên tần số hành quân tối mật, với Trung đội Địa Phương Quân để
biết địa điểm Y và giờ N rước quân trong đặc lệnh truyền tin.
Đúng giờ đă hẹn, cả 5 chiếc giang đĩnh có mặt, máy tiến 5 áng chừng như
trôi chầm chậm lênh đênh giữa ḍng. Tất cả đều tiếp tục tuần tiễu, án ngữ
và yểm trợ cho lực lượng Địa Phương Quân lục soát hay càn quét mục tiêu
lần cuối. Cháu đưa lệnh nhắc nhở tới các Thuyền trưởng không được mở đèn
pha, đèn lái trong mọi t́nh huống để bảo toàn quân số và an ninh trong
việc rước quân.
Bốn chiếc RPC bám sát bảo vệ chiếc LCM-6 đang hạ cửa đổ bộ từ từ tiến vào
bờ. Đêm th́ tối om lúc này, và cũng là lúc mực nước thủy triều thấp nhất.
Từ pḥng lái, cháu có thể nh́n thấy băi śnh đen đúa rộng và dài, trải dọc
theo con sông.
Ngay khi cửa đổ bộ cắn vào bờ śnh, th́nh ĺnh một vật ǵ to lớn phóng
mạnh vào khoang bụng của chiếc LMC-6 làm khiếp vía thủy thủ đoàn.
Có tiếng hoảng hốt:
-Thủy lôi ông Thầy ơi!
-Coi chừng nổ, ông Thầy ơi!
Cháu b́nh tĩnh hơn:
-Bậy, thủy lôi đâu mà thủy lôi, bá xàm bá láp!
Cháu liền lên máy báo động thủy thủ đoàn đổi qua tần số nội bộ.
Thuyền trưởng của 4 chiếc RPC liền đổi sang tần số nội bộ nghe ngóng…cũng
chưa biết vật ǵ… nhưng nhận lệnh của cháu quan sát kỹ lưỡng trên bờ, và
chờ lệnh tác xạ.
Tiếng khua mỗi lúc mỗi lớn….h́nh như đó là tiếng chân của một con vật to
lớn như con khủng long chạy tán loạn trong khoang tàu. Nó cứ ḅ lên tuột
xuống làm chiếc LCM-6 lắc lư như con tàu đi. Có tiếng của anh cơ khí
trưởng la lên:
- Trời đất, đó là con cá sấu, ông Thầy ơi!
-Thật là kinh khủng khiếp….to và dài làm cho mọi người hồn vía lên mây.
Một thủy thủ càm ràm:
-Nó vào được nhưng lại không biết đường trở ra, thật là ngu, đúng là đồ cá
“sâu sắc….sấu”. Nó cứ làm rột rột dưới sàn tàu, chạy qua chạy lại, ḅ qua
ḅ lại, ḅ xuống ḅ lên theo hướng cửa đổ bộ để thoát thân nhưng bị tuột
xuống trên cái sàn tàu trơn trợt v́ loang bởi lớp dầu cặn mỏng dính.
Nghe vui quá, nên cả hai bác và em cùng cười.
-Rồi nó đi ra bằng cách nào, cháu hăy kể tiếp cho bác nghe với,…
Từ trên hông tàu, hai anh vận chuyển và cơ khí t́m mọi cách để đuổi nó ra,
trong khi các anh trọng pháo vẫn y nguyên vị trí xạ thủ. Cũng may, cánh
quân chưa tới điểm hẹn nên cháu đang nghĩ có nên báo cáo ngay về Pḥng
Hành quân của Giang Đoàn 27 Xung Phong hay không, hay để hạ hồi phân giải.
Anh vận chuyển dùng cây sào dài (dùng để kéo dây neo và phao), đâm chọt
vào thân nó làm nó nổi điên chạy loạn cào cào một hồi rồi mệt lả rồi nằm
bất động. Anh cơ khí tháo dây thừng cột tàu, rồi xin phép dùng cái đèn pin
có chút ánh sáng làm cái tḥng lọng đặt ngay miệng nó và kéo ngược về sau
v́ cái đầu nó hướng về phía pḥng lái. Và v́ mực nước ṛng, tàu ở vị trí thấp
nhất nên địch khó mà thấy ánh đèn.
Thế là cổ con cá sấu bị siết chặt vào cái tḥng lọng. Cả 2 người hợp lại
cố hết sức để kéo ngược, kéo lết nó ra hướng cửa đổ bộ, nhưng nó vẫn không
nhúc nhích. Cháu lại phụ giúp kéo, cả 3 sức mạnh “trai trẻ bẻ sừng trâu
cũng găy” nhưng chẳng thấm tháp vào đâu cả, và nó vẫn bất động.
Anh Thượng sĩ lái tàu vừa nói móc vừa giỡn cho một câu:
-Chuyến này về, thầy tṛ ḿnh khăn gói đi thăm số 8 Sở An ninh Hải quân
hết ? Đi hành quân mà gặp cá sấu th́ xui lắm, thế nào cũng đụng trận…
-Anh nói tầm bậy nữa rồi.
-Đó là khi nó băng qua sông trước mũi tàu ḱa, c̣n đây th́ nó phóng vào…là
một tai nạn mà, phải không? Anh mê tín quá đỗi….
Cháu im lặng không trả lời, cũng vừa đúng lúc Trung đội Địa Phương Quân
tới nơi xuống tàu, bắt tay với hải quân, tập họp và chuẩn bị xuống quân.
T́nh thế thật khẩn trương v́ con cá sấu vẫn ch́nh ́nh trong khoang chiếc
LCM-6,…Máy vô tuyến điện kêu gọi Hải quân ơi ới,….
Cháu liền bắt liên lạc với Trung úy Trung đội trưởng yêu cầu đổi qua tần
số giải tỏa, tŕnh bày sự việc. Nhưng thay v́ đuổi nó đi th́ ông (Trung úy
Trung đội trưởng) yêu cầu giữ nó lại cho bữa tiệc tất niên cuối năm tại
sân cờ của Đại đội Địa Phương Quân.
Ông và cả Trung đội của ông rất vui mừng như được một phần thưởng to lớn
cho chiến công thắng lợi hôm nay. Cuối cùng cháu yêu cầu ông ta xin ư kiến
của ông Đại đội trưởng và được ông ấy đồng ư ghi nhận qua máy vô tuyến
điện, PRC-25. Thế rồi toàn thân con cá sấu được Trung đội Địa Phương Quân
trói buộc bằng dây dù rồi xúm nhau lôi kéo con cá nặng tŕnh trịch, treo
tại cửa đổ bộ.
Chiều cuối năm năm ấy, bữa tiệc tất niên với thịt cá sấu linh đ́nh, văn
nghệ văn gừng ca hát thật là vui nhộn trong đời lính xa nhà.