T
|
ôi đi dạy học từ thập niên 1960. Do nhu cầu công vụ hoặc hoàn cảnh cá
nhân, Bộ Quốc Gia Giáo Dục thời ấy thuyên chuyển chúng tôi đến dạy học
ở nhiều tỉnh lỵ dọc theo duyên hải Miền Trung xuống phía Nam. Chúng tôi
h́nh dung những nhiệm sở đó như những ga tạm trên hành tŕnh một con tàu.
Từ ư nghĩa đó nhiệm sở Trung Học Ninh Ḥa là một ga tạm, song nơi ga tạm
đó gắn bó với chúng tôi nhiều kỷ niệm với người Ninh Ḥa, t́nh thầy tṛ,
t́nh đồng môn t́nh đồng nghiệp t́nh cảm những người tứ phương gặp nhau
bên ḍng Sông Dinh có rặng Trường Sơn hùng vĩ và biển cả bao bọc. Ḍng
sông non cao như măi ghi những kỷ niệm những ai một thời sống và gắn bó
nơi chốn nầy.
Ngày nay dù ở phương trời nào chúng tôi đều nhớ măi cuộc sống thanh b́nh
dưới mái trường xưa giữa thời binh lửa.
Tôi đến Ninh-Ḥa vào đầu mùa hè khi năm học vừa chấm dứt, những cánh
phượng đỏ thắm đầu góc sân trường. Không khí sân trường trầm lắng nhưng
không hoang vắng, gió hạ ŕ rào lướt nhẹ trên đồng lúa mênh mông từ thôn
Phú Ḥa mang đến hương đồng cỏ nội cũng như hương thơm bông lúa mới trổ.
Chiều xuống, bầu trời xanh lơ dần dần chuyển sang màu tím ḥa lẫn khói lam
chiều tỏa ra từ những ngôi nhà xưa cổ kính khuất sau hàng dừa . Trăng lên
dần , những hạt sương trên cành lá lóng lánh phản chiếu ánh trăng vằng
vặc từ trên cao. Gió đêm hè thổi nhẹ, âm thanh ŕ rào ḥa ḥa lẫn tiếng
ca êm dịu phát ra từ ngôi nhà sau hàng phi lao như một hợp tấu khúc thanh
b́nh ca.
Chúng tôi cũng có cơ hội trải qua những đêm trăng hè ngoài hải đảo xa bờ.
Bên ánh lửa bập bùng ḥa lẫn tiếng sóng gầm ngoài biển cả, chúng tôi cảm
thấy ḿnh nhỏ bé mà cô đơn trước cái hùng vĩ của thiên nhiên và đại dương
như vợ chồng An Tiêm hay Robinson lưu lạc ngoài hoang đảo.
Những ngày đầu đến Ninh-Ḥa là như thế đó. V́ chúng tôi trải qua thời thơ
ấu và đi học trong thời chiến tranh. Nơi quê nhà chúng tôi khoảng năm
1945 có câu ca dao :
Tàu cười Tây khóc Nhật lo
Xin giải thích ư nghĩa câu ca dao trên :
Tàu cười : Quân Trung Hoa của Tương Giới Thạch. Trung Hoa thời đó
là một trong Ngũ cường (Anh Mỹ Pháp - Liên Xô Trung Hoa) chiến thắng
Nhật Đức Ư. Theo hiệp ước Postdam th́ Anh Trung Hoa Mỹ giải giới quân Nhât
ở Châu Á. Quân đôi của Tương Giới Thạch sẽ giải giới quân Nhật từ biên
giới Việt Hoa đến vĩ tuyến 16 (Đà Nẵng). Nhật thua trận và đầu hàng đồng
minh đó là Nhật lo.
Tây khóc : Nhật đảo chánh Pháp toàn Đông Dương 9-3-1945. Quân đội
Pháp trở thành tù binh của Nhật.
Từ tuổi thiếu nhi lúc bắt đầu cắp sách đến trường, tuổi thơ sống trong
binh lửa, quê hương là nơi giao tranh và sự hiện diên quân đội ngoại quốc
Pháp-Nhật –Trung Hoa (Quân đội Tưởng Giới Thạch) rồi Pháp trở lại Đông
Dương.
Từ từ 19-12-1946 th́ chiến tranh Pháp-Việt Minh bùng nổ. Trẻ con chúng
tôi từ vùng xôi đâu ra thành thị đi học. Đường đi đến trường nơi thị tứ
thật lắm chông gai. Đa số bạn bè chúng tôi học hành dang dở trừ một số có
hoàn cảnh hay cơ hội vào ở hẳn nơi thành thị mà người ta gọi là "vùng tề”
th́ việc học hành mới không bị gián đoạn.
Từ năm 1954-1960 chúng tôi đă sống một thời gian thanh b́nh.
Nhưng từ năm 1964 th́ cuộc chiến trở nên ác liệt. Đường giao thông từ Miền
Trung về Nam bi gián đoạn nhiều nơi. Tỉnh lỵ cô lập với thế giới bên
ngoài. Phương tiện đi lại là máy bay dân sự hoặc quân sự.
Khi được thuyên chuyển đến Ninh Ḥa chúng tôi mới có những ngày nghỉ hè
đúng nghĩa như những ngày hè trong tiểu thuyết thời tiền chiến. Cho dù
thời gian nghỉ không nhiều v́ công việc đi chấm thi chiếm mất hai phần ba
thời gian. Những ngày c̣n lại sau những kỳ thi tú tài 1 và tú tài 2 th́
nơi không gian ngôi trường nầy là những ngày hạnh phúc. Từ khung cửa sổ
nh́n ra hành lang những lớp học, chúng tôi có cảm tưởng trường học vắng
lặng chờ năm học mới như con tàu đang neo bến chờ khách sang sông. Sân
Trường vắng học sinh như bến sông vắng khách. Thỉnh thoảng có một số học
sinh tốt nghiệp tú tài 1 tú tài 2 đến văn pḥng xin rút hồ sơ học bạ. Họ
là những khách sang sông rồi không bao giờ trở lại khi năm học bắt đầu
trong vài tuần nữa. Gặp dịp ghé thăm thầy rồi bùi ngùi giả từ ngôi trường
sau một thời dài chung sống với đại gia đ́nh đó. Bóng họ khuất dần c̣n lại
sau lưng dăy hành lang, sau cánh cửa của lớp hoc những h́nh ảnh mờ dần
trong kư ức họ theo năm tháng : đó là những mộng đời chua hề tan vở, dáng
dấp những vị thầy nghiêm nhưng hiền đă thay đổi cuộc đời của cậu bé Lê Quí
Đôn "rắn đầu biếng học” hay cậu bé Đào Duy Từ. Hăy tạm quên đi để đối diện
trước mắt con đường vạn nẻo.
Khi những tiếng ve sầu rời rạc rồi thưa dần, ngọn gió heo mây lướt nhẹ
xuyên lá cành báo hiệu mùa thu đến khởi đầu cho một năm học, sân trường
rôn rịp hẳn lên rồi dần đi vào nề nếp. Khi mọi việc đă an bài, công việc
trôi chảy quay đều theo bánh xe của thời gian. Thầy tṛ có điều kiên học
kịp chương tŕnh để thi bán niên lần thứ nhất vừa tham gia những sinh hoạt
văn nghệ thể thao bên ngoài lớp học như câu cách ngôn đă nói : Một linh
hồn trong sạch trong một thân thể tráng kiện.
Từ ư nghĩa đó chúng tôi cho rằng vóc dáng của người trí thức tương lai
khác xa với”cụ non”ḿnh hạc xương mai sau 10 năm (có thể hơn nếu không thi
đỗ) đèn sách của thế kỷ 19. Họ (những cụ non vừa nêu) chỉ lo hưởng thụ bù
lại những ngày lao lưc tâm hồn với tứ thư ngũ kinh sức khỏe đâu mà phục
vụ cho nhân quần xă hội.
Một khi kỳ thi đệ nhất bán niên vừa xong th́ Trường chúng tôi tham gia vào
sinh hoạt văn nghệ thể thao với các trường khác. Thời gian như thoi đưa
Tết âm lịch lai gần kề, sân trường như sáng lên những màu sắc đón xuân
theo thời tiết . Sau mười hôm chia tay, thầy tṛ chúng tôi trở về với đại
gia đ́nh nửa năm học c̣n lại. Không gian trầm lắng ngoài tiếng giảng bài
của thầy giáo vong ra bên ngoài hành lang lớp học. Tuy nhiên những sinh
hoạt bên ngoài lớp học vẫn diễn tiến đều đặn và trầm lắng như tiến hành ra
mắt đăc san mùa hè và những màn diễn văn nghệ cho phát thưởng cuối năm
học. Đối với tuổi học tṛ th́ Mùa Xuân Trong Mùa Hạ. Đối với tuổi niên
thiếu cắp sách đến trường th́ Nắng Hạ và Phượng Thắm mang ư nghĩa như thế
đó. Chấm dứt năm học, rồi 90 ngày xa cách, năm học mới biết c̣n tái ngộ
không do hoàn cảnh cá nhân, lớp người xa rời mái trường xưa , lớp học sinh
mới sẽ đến. Từ đó mới có những khúc t́nh ca hay vũ khúc hay và ư nghĩa
vọng xa, mới có những chuyến lưu diễn ngoài tỉnh hoặc đến Đà Lạt hay
Saigon. Cuộc sống nơi nầy thật thanh b́nh giữa thời chinh chiến kể cả lúc
cuộc chiến đến hồi khốc liệt nhất”mùa hè đỏ lửa 1972”với những địa danh
B́nh Long, Kontum, Bắc B́nh Định, Quảng Trị không ảnh hưởng đến khung trời
yên b́nh nầy. Có đươc”bầu trời vẫn xanh trong nắng sáng và chan ḥa”nhờ
những bước chân âm thầm đi sâu vào đất địch. Đó là những chiến sĩ tuổi
cùng trang lứa chúng tôi sớm khoát áo chinh y đi vào miền gió cát. Sự dấn
thân của họ nên hậu phương chúng tôi mới có cuộc sông an b́nh. Điểm son
nơi hậu phương an b́nh đó là những sinh hoạt của lớp học diễn tiến đều đặn
so với sự gián đoạn học h́nh ở những nơi từ Bắc B́nh Định trở ra cho đến
Quảng Trị.
Tuy nhiên những chuổi ngày vui nơi Đại Gia Đ́nh ấy không kéo dài bao lâu
một khi vận nước trôi vào ṿng xoáy nghiệt ngă của lịch sử. Từ mùa hè năm
1974 có những tin tức bi quan về chiến sự từ chiến trường như tái phối trí
v́ quân viện giảm, không có ḥa b́nh trường cửu như kỳ vọng. Đàu năm 1975
chúng tôi về họp ở Saigon để chuẩn bị cho kỳ thi tú tài tháng 6 năm 1975,
chúng tôi được nghe nhiều dự tính trước một tương lai mù mịt : di tản như
năm 1954 nhưng đi về đâu ; c̣n kiếm một học bổng đi tu nghiệp, nhưng ra đi
th́ gia đ́nh c̣n lại ra sao, chỉ c̣n một chút an ủi : nhiều công chức, sĩ
quan đi tu nghiệp hết thời hạn đa số xin trở về, thôi th́ có người ta cùng
ḿnh. Chúng tôi trở về nhiệm sở ḷng đầy phiền muộn. Giờ đây theo chu kỳ
cuối đông sang xuân sân trường rộn lên chuẩn bị đón tết, chúng tôi tạm
quên đi những sầu muộn mà ḥa nhập vào niềm vui của tuổi trẻ, như mọi năm
những ngày vui tết trôi qua trong thanh b́nh. Ngày đi học lại bắt đầu,
chuẩn bị cho bế giảng năm học chúng tôi tiến hành ra mắt đặc san nhân dịp
phát phần thưởng cuối năm hoc. Thầy tṛ chúng tôi tập hợp những sáng tác,
duyệt lại bài vở, phân loại, trang trí, hoàn tất những phần cuối cùng
trước khi đem in.
Thế những điều chúng tôi lo âu nhiều tháng trước đang đến "việc phải đến
sẽ đến". Ngày 10-3-1975 cuộc chiến xẩy ra ở Ban Mê Thuột, rồi 17-3-1975
toàn cao nguyên di tản, từ 25-3-1975 trở đi t́nh h́nh Miền Nam Việt Nam
xấu đi từng ngày một. Riêng trường học chúng tôi sinh hoạt vẫn b́nh thường
mới lạ. Hoc sinh đến trường đều đặn số vắng không đáng kể đối nghịch với
từng đoàn xe chở người di tản xuôi nam. Do đó ḷng tôi càng bối rối tuy
ngoài mặt b́nh thản. Nếu không có giờ dạy ở lớp tôi đi lang thang đó đây
thăm hỏi tức, có lúc qua cổng trường tôi tần ngần không muốn vào nhất là
lúc đứng bên ngoài tôi nghe tiếng giảng bài, lời dặn ḍ của giáo sư cho kỳ
thi đệ nhi bán niên đầu tháng tư sau lễ phục sinh (lễ phục sinh năm đó học
sinh được nghĩ vào các ngày 29-3-175, 30-3-1975 và 31-3-1975). Tôi có có
cảm tưởng học sinh chúng tôi đang nghe lời giảng dạy cuối cùng.
Có một buổi chiều thứ sáu cuối tuần 28-3 tôi đang dạy học ở lớp 10, c̣n 15
phút nửa th́ hết giờ, một nhân viên văn pḥng vào nói nhỏ với tôi”…. .
Khánh Dương mất rồi "Khánh Dương nơi có đèo Phượng Hoàng nằm trên đường
Ninh-Ḥa – Ba mê-thuột cách trường 30 km. Tôi trả lời cho bải học sớm.
Sau nầy tôi mới thấy đó là lần dạy học cuối cùng của tôi. Khi hiệu lệnh
ban ra học sinh toàn trường tuần tự ra về trong ṿng trật tư khác hẳn
những đoàn xe đủ các loại chen chúc chạy về nam . Tôi b́nh tỉnh theo đoàn
học sinh ra thị trấn. Nơi đây tôi thấy lính dù và thiết giáp đóng các nơi
trọng yếu hoặc nơi ngả ba đường. Thấy được lực lương tổng trừ bị ḷng tôi
b́nh yên đến tiếp tục xem trận cầu giao hữu.
Từ những biến cố 10-3 đến nay chúng tôi được ngầm chỉ dẫn khi nhảy dù rút
th́ ḿnh liệu mà lo thân.
Các đồng nghiệp chúng tôi da phần từ xa đến dạy học. Nếu chúng tôi không
b́nh tĩnh mà lo đưa gia đ́nh di tản trước th́ trường sẽ loạn lên mất. Song
ổn định và sư b́nh tĩnh đó không c̣n kéo dài lâu nữa. Đó là tối 29 tháng
3 năm 1975 tin Đà Nẵng mất, Miền Nam Việt Nam đă mất cao nguyên, mất lănh
thổ từ Đèo Cả đến Quảng Trị. Sáng 30-3-1975 có người đến khuyên gia đ́nh
chúng tôi di tản v́ Ṭa Lănh sự Mỹ ở Nha Trang đă đóng cửa, ông Hiệu
Trưởng Trung Học Bán Công Ninh Ḥa cho biết như thế và ông ta đang thu xếp
việc trường lần cuối. Rồi một buổi sáng một số nhân viên đến văn pḥng
vừa khóc vừa xin ư kiến ngày mai 1-4-1975 học sinh trở lại th́ trả lời như
thế nào trong t́nh h́nh hổn loạn như thế nầy. Sau một hồi phân vân không
biết tham khảo ư kiến hoặc xin lệnh ở đâu, tôi nói : Tôi tuyên bố chấm dứt
năm học 1974-1975 kể từ hôm nay 31-3-1975, mọi việc và hậu quả tôi xin
chịu trách nhiêm với cấp trên. Quư vị hăy ra về lo công việc, xin từ biệt.
Buổi chia ly sao mà buồn thế. Tôi bùi ngùi nh́n theo bóng họ-những đồng
nghiêp- khuất dần.
Tôi từ giả ngôi trường từ ngày ấy, đến nay gần 42 năm tôi chưa có cơ hôi
ngang qua trường cũ để nh́n một lần từ bên ngoài để có thể so sánh hai
cảm nghỉ một hiện tại, đằng khác một quá khứ 42 năm trước.
Cho nên thầy tṛ chúng tôi, kể cả những đồng nghiệp c̣n hiện hữu đến ngày
hôm nay đều ví von : Năm học đó kết thúc sớm giống như Chuyến Đ̣ Ngang
Không Cập Bến.
Không cập bến v́ phong ba bảo táp. Người cho đó là đổi đời, với tôi là
một Đại Hồng Thủy trong ngành giáo dục.
C̣n số phận thầy tṛ chúng tôi sau cơn hồng thủy đó như thế nào.
Thầy : một số được tiếp tục đi dạy học gọi là Lưu Dung (mà
người ta cử quen gọi là lưu dụng) dần dần gia nhập hàng ngũ giáo viên
nhân dân, một số lưu lạc khắp mọi miền dất nước kể cả miền xa ….
Tṛ tiếp tục đến trường, học với thầy giáo mới. Thầy giáo
mới từ miền bắc chi viện, hoặc mới lưu dung. Nếu những em đă đọc”Thầy
Giáo Mới”tác phẩm Tâm Hồn Cao Thượng (bản dịch của Hà Mai Anh) không biết
các em so sánh ra sao thầy trong tác phẩm với thầy hiện tại.
Nhớ lại khoảng năm 1972 trong một buổi họp mặt các giáo chức các trường
Bán Công Tư Thục cũng như công lập Ninh Ḥa, Giáo Sư Cao Đ́nh Đăi ngâm
bài thơ Ông Lái Đ̣. Qua đó chúng tôi ước mong cuộc sống thầm lặng như một
ông giáo già như trong thơ ca mà mộng cũng không thành. Bản thân Anh
Đăi chỉ ở xa Ninh Ḥa 100km từ ngày đó không một ghé qua Ninh Ḥa,
đến phút cuối cuộc đời vẫn nghỉ ngày về thăm Ninh Ḥa, c̣n cá nhân tôi
thuở tấm bé th́ đi học mất trường (phải đi học nhờ), trung niên th́ sống
lưu lạc, cuộc đời xế bóng th́ làm dân mất nước.
Cảm đề cho thân phận lưu đày trên chính quê hương ḿnh, người ta ngâm
những câu ca dao:
Trăm năm dầu lỗi hẹn ḥ,
Cây đa bến cũ con đ̣ khác đưa.
Cây đa bến cũ con lưa
Con đ̣ đă thác năm xưa tê rồi.
Lỗi hẹn : đúng hơn 40 năm trước người thầy dạy học chúng tôi đă lỗi không
tṛn trach nhiệm giống như người lái đ̣ không) đưa khách cập bến. Nếu do
hoàn cảnh lịch sử nhưng cá nhân phải chịu trách nhiêm trước. Nhưng chúng
tôi ước mong nền giáo dục mới con người mới có điều kiện phát triển giáo
dục cao hơn, tiến bộ hơn.
Ừ th́ buổi đầu khó khăn do phải hàn gắn vết thương chiến tranh, nên chưa
hoàn thiện được việc ǵ cả. Buổi đầu khó khăn ai mà trách :
Đèn nhà hàng ngọn xanh ngọn đỏ,
Đèn nhà trường ngọn tỏ ngon lu….
Song khi dất nước giàu lên, cơ hôi tiếp cân những nền giáo dục của nhiều
cường quốc th́ có những nghịch lư xẩy ra :
►Luật
không qua được lệ. Luật giáo duc có điều khoản giáo duc cưởng bách và miễn
phí ; song lệ làng vẫn thu học phí dưới h́nh thức bảo trợ gọi là tự
nguyện.
►Xă
hội hóa giáo dục : có nhiều loại trường từ đó có trường sang trọng (cho
con nhà giàu ở các đô thị) và trường nghèo ở ngoại ô. Ngay trong một ngôi
trường cũng có sự phân loại : lớp học dành cho con nhà giàu có máy điều
ḥa trang trí như pḥng khách của một thự hạng sang. Con em học những lớp
thiếu tiên nghi về nhà kêu réo cho bằng người ta khiến cha mẹ vô cùng khổ
tâm.
Đua tranh với nhau đă đành, lại c̣n đua tranh với những trường quốc tế nữa
và c̣n nhiều nữa.
Sau nhiều thập niên đổi mới về giáo dục :
►Thừa
đại học thiếu mầm non
►46,
5% học sinh trung học bỏ học v́ giá học phí cao ngất trời.
Nguyên nhân về sự thoái hóa giáo dục th́ nhiều xin dẫn chứng vài điều :
Học để làm ǵ : học để làm công chức hoặc siêu công chức.
Công chức, siêu công chức th́ số lượng có hạn c̣n người chen chúc xin th́
nhiều. Đó là sự tương quan giữa cấp số cộng và cấp số nhân. Người ta lại
công chức hóa hay siêu công chức hóa các tổ chức đoàn thể từ thiện như hội
chữ thập đỏ (Hôi Hồng Thập Tự)’
Học cái ǵ : hiện nay người ta đang loay hoay việc soạn
thảo chương tŕnh không chắc năm học mới 2016-2017 đă có chương tŕnh.
Thật ra muốn trở thành công chức th́ cần ǵ phải trau dồi kinh sử chờ đợi
khoa thi mà nói như Thi Sĩ Trần Tế Xương : Người ta thi chữ ông thi
phúc. Nói một cách khác có một sự thật : trí tuệ xếp hạng sau cùng : Hâu
duệ
►
Đồ đệ - Quan hệ - Tiền Tệ - Trí Tuệ.
Đó là quá tŕnh hơn 40 năm trồng người. Đó cũng là ư nghĩa cảm đề câu ca
dao ;
Cây đa bến cũ con đ̣ khác đưa.
Con giáo dục Miền Nam Viêt Nam trước 1975 th́ sao. Nền giao dục đó dựa
vào 3 chủ diểm : Dân Tộc – Nhân Bản – Khai Phóng. Người ta tiếc cho
nền giáo dục đó v́ nền giáo dục đó kéo dài có 20 năm (1955-1975). V́ tiếc
cái mệnh yểu của nền giáo dục dưới thời Việt Nam Cộng Ḥa mà người ta t́m
lại h́nh bóng cũ qua tài liệu, h́nh ảnh đen trắng như t́m những mảnh vụn
của vật trong đông gạch vụn khổng lồ. C̣n người thức giả th́ cho rằng”….
. Giáo dục Miền Nam trước 1975 là một nền giáo dục rất mở, người sinh viên
và thầy giáo được quyền tiếp cận các nền giáo dục nhiều tư tưởng, dù là tư
bản hay công sản không hạn chế…”
Giờ đây mỗi độ tết về, sóng gió như tạm yên ngoài biển cả, chung ta hiện
hữu sau nhiều biến động :
►