Hương Vạn Vật
An vui sống ḷng cần thanh thản
Rũ ưu phiền lảng vảng trong đời
Đông về góc phố ră rời
Tim hồng chung thủy vẫn mời nắng mai
Hương vạn vật tàn phai ba tháng
Đông tung hoành nấn ná mà chi
Ung dung chắp cánh thiên di
T́m nơi buông tuyết li ti trắng trời
Đông ơi hăy rong chơi thỏa thích
Cứ nhàn du vung vít không gian
Tang bồng phỉ chí lang thang
Mùa xuân sẽ đến, nắng vàng giăng tơ
Mai, lan, cúc hững hờ chẳng ngó
Đông cô đơn một xó giữa đàng
Nh́n người qua lại ngỡ ngàng
Thôi th́ đông cứ t́nh tang hết mùa
Bạch Liên
Bốn mùa xuân hạ thu đông cứ thay nhau dằn xé lớp vỏ địa cầu. Nhân sinh
vật sống nương nhờ vào núi đồi, đại dương, rừng rú bao la th́ chắc chắn
phải hứng chịu tất cả nghiệt ngă mà tạo hóa với đầy đủ quyền lực và sức
mạnh đă gầy dựng lên trái đất lửng lơ này.
Chúng ta đang cẩn thận khoác, choàng áo dầy che thân khi nàng Đông tung
hoành cái lạnh buốt người. Khi nhắc đến mùa đông th́ ta phải kèm theo hai
chữ "lạnh lùng." Thậm chí trong sân đời bôn ba xuôi ngược, chúng ta
thường nghe nhiều câu nói lan truyền qua tai:
·
Tánh người này vui vẻ, bặt thiệp.
·
Tánh người kia cau có khó chịu.
·
Tánh người nọ như băng đá...lạnh lùng
·
..... ...... .....
Thế nhân đă diễn tả cái lạnh lùng của nàng Đông không sai tí nào.
Mùa đông về đất trời co ḿnh nên chân người thu gọn trong nhà, ít ai dám
đi ḷng ṿng lang thang ngoài phố khi mà từng hồi buốt giá cứ chực chờ
quất hằn bao lằn roi vào lối ṃn, vào vùng trời ḿnh đi qua. Thân cây chơ
vơ đứng nghiêng đầu giữa thanh thiên bạch nhật, biết làm sao hơn nên đành
gù gật quạnh hiu. Cành nhánh trơ xương v́ không c̣n phiến lá nào dám ở
lại để cùng san sẻ vết hằn ri rỉ như dao cắt của ngọn gió lạnh lùng. Hàng
cây cô liêu nắm tay, t́m chút t́nh nương tựa đồng cảnh ngộ để cùng nhau
trân ḿnh hứng chịu nhiều trận "bị đánh đ̣n."
Trên thế gian này h́nh như không có ǵ là bất biến và trường cửu. Cái
hung hăn của mùa đông cũng sẽ đến ngày cáo chung khi nàng xuân yêu kiều
xuất hiện để ve vuốt và vá lành bao vết thương bầm tím do cái lạnh lùng
của nàng đông dữ dằn cấu xé.
Thiên nhiên c̣n biết dùng viên thuốc dịu dàng là nàng Xuân để mân mê nỗi
đau của vạn vật nên bắt anh chàng Đông ngang tàng, bướng bỉnh này phải rời
khỏi vương ngai mà không được quyền nấn ná thêm ngày nào nữa khi triều
cung giá rét chín mươi ngày khép lại.
Nh́n ṿng quay vô h́nh của vạn vật, của tạo hóa, loài người chúng ta an
tâm hơn. Chúng ta ngẫm suy về thân phận con người.
·
Bất cứ ai bơi lội trong vũng gian nan, sau cơn phong ba băo táp thăng
trầm, dù bàn tay lạnh lùng của ḍng đời có vật ngă ḿnh đến phờ phạc tơi
bời đến đâu cũng sẽ có một ngày cái bệ rạc vô tâm đó dừng chân chùn bước.
·
Ánh b́nh minh tươi sáng sẽ ôm ấp ta vào ḷng và bảo bọc ta ngàn tia hy
vọng an vui.
·
Không ai ngoi ngóp sống măi trong đau khổ để bị tàn đời trong âm thầm.
Nh́n một ngày mới bắt đầu, hiển nhiên trước mắt thế nhân đều có ba chặng
đường tuần tự trải ra:
·
Nắng sớm mai b́nh minh cho ta bầu trời tươi sáng
·
Trưa hè nóng bức dạy ta bài học thử thách vượt qua.
·
Ánh hoàng hôn buông lơi cho ta cái êm đềm thư thả.
·
Màn đêm đóng kín một ngày cho ta buông bỏ rối bời.
·
Sau một đêm tăm tối mịt mù, nắng ban mai nồng nàn sẽ trở lại âu yếm đất
trời khi hừng đông gọi chân mây thức giấc, lan tỏa thơm ngát hương vạn
vật.
Hương vạn vật và thân phận con người h́nh như có nhiều điểm giống
nhau. Cả hai cùng an nhiên gói gọn trong ṿng xoay chu kỳ không thể nào
bất biến.
Cuối con đường cũng sẽ có một cơ hội
Ánh nắng vàng làm tan chảy tuyết băng