Nhớ ngày ấy...thật xa,
ngày c̣n nơi quê nhà,
em vẫn thường hay thích,
mặc áo lụa bà ba
Với quần sa-ten đen,
với nón lá che nghiêng,
em cười trong nắng ấm,
hoa nhường chân guốc nhung .
Một ngày đi ra phố,
em mặc áo bà ba,
xách giỏ em đi chợ,
cho buổi cơm chiều ngon.
Đầu làng tiếng x́ xầm:
- Con bé trông hiền ngoan.
- Áo bà ba xinh ghê
- Con nhà ai vậy ḱa
Theo thời gian êm trôi,
em xứ Ninh con gái,
yêu áo lụa bà ba,
yêu quê hương đồng nội
Nhớ lần anh theo chân,
khen em dáng dịu dàng,
áo bà ba em mặc,
sao mà thấy dễ thương?
Giờ đây sống xa quê,
mũ thay cho nón che,
t́m đâu một dáng yêu,
dễ thương nàng áo lụa
Nhắn ai về xứ Ninh,
nhớ t́m lại dáng xinh:
- Áo bà ba quần đen,
với nón lá che nghiêng.
Một nét đẹp đông phương,
của gái Việt dịu dàng,
của ngàn thương trăm mến,
của măi măi khó quên...