|
(Trong đời có những lúc thật buồn, chuyện không vui đến làm ta đau
khổ...và nước mắt là chứng nhân của niềm đau đó.
Viết tặng...những ai đang buồn...)
B uồn ơi! sao khung kín đời
ta thế ?
Buồn ơi! sao nỡ đến bao vây...?
Ta sợ lắm - đừng bắt ta khóc nữa,
mắt của ta đă đẫm lệ nhiều rồi.
H oa
xinh tươi ta nh́n như ủ rủ,
trời trong xanh - sao ta thấy âm u ?
đêm trăng tṛn ta ngỡ trăng đang khuyết ?
quanh ta như khung kín một trời sầu...
S áng thức giấc ta không
màng trang điểm,
thẩn thờ như một kẻ không hồn.
Ta chợt thấy mắt ta như ngấn lệ,
buồn buồn ơi! ngươi lại đến nữa sao ?
X in cho ta một ngày...không
ảm đạm,
xin đêm về...một giấc ngủ thật ngon,
không mộng mị không buồn lo trăn trở,
đừng bắt ta phải vàng vỏ xanh xao.
T a
sợ lắm ta sợ buồn giăng kín.
Đừng dơi theo ta như...một bóng ma.
Đừng cận kề ta như...người t́nh nữa.
Ta van xin - ta xin được buông tha.
T a sợ - ta đang t́m đường
lẫn trốn.
xua đuổi ngươi như xua đuổi hung thần.
- "Một hung thần tàn nhẫn giết niềm vui,
đi đi hỡi hung thần - ta sợ lắm.
Trần
Thị Nết
|