|
Mục
Lục
Trang
B́a
Ban
Biên Tập
Lá
Thư Đầu Xuân
Trần
Hà
Thanh
Câu
Đối Mừng Xuân
Nguyễn
Văn
Sanh
- *NXVạn
Sớ
Táo Quân
Lê
Thị
Đào
Chúc
Mừng
Năm
Mới
Mừng
Xuân Mới
Văn
Đệ
Chúc
Mừng
Năm
Mới
Cathy
Lê
Video
CHÚC
MỪNG
Năm
TÂN
SỬU 2021
Nguyễn
Sinh
Hoa Xuân
H́nh
Ảnh
Tết
Ảnh
Xuân Áo Dài
Phương
Hiền
H́nh
Ảnh Tết Ninh
Ḥa
Phương
Hiền
Tờ
Lịch
Bạch
Liên
H́nh
Ảnh Tết Nha
Trang
Lê
Thị
Lộc
Hoa
Xuân
Cao
Hoài
Trí
Những
Sắc
Hoa
Mùa
Xuân
Tiểu
Vũ
Vi
Tập
Tục
Ngày
Tết
VIDEO:
Tết
Nguyên
Đán
Vơ
Thúy
Loan
Đánh
Số
Đề
Mai
Thái
Vân
Thanh
Đêm
Giao
Thừa
Cao
Hoài
Trí
Múa
Lân Ngày TẾT
Cao
Hoài
Trí
Hai
Mươi
Ba
Tháng
Chạp
Nguyễn Văn Thành
Thơ
Xuân
..Xin
Chúc...Xuân
Tốt
Đẹp
Văn
Đệ
Mùa
Xuân Tâm Linh
Nhất
Chi
Mai
Chào
Xuân
Cathy
LÊ
Xuân
Cảm
Tiểu
Vũ
Vi
d_bb
Đ.H.K.H
Liêu
Trai Chí Dị
-Tập 044
Đàm
Quang
Hưng
Tử
Vi
Phong
Thủy
Trọn Năm
TÂN
Sửu 2021
Phạm
Kế
Viêm
Năm
Tân
Sửu
Kể
Chuyện
Trâu
Năm TRÂU Nói
Chuyện TRÂU
Bs
Lê
Ánh
Năm
TÂN SỬU (2021) Nói Chuyện
TRÂU
Nguyễn
Chức
Chuyện
Vui Về TRÂU
Kathy
LE
(sưu tầm)
Năm
TÂN
SƯU Tản Mạn Về
TRÂU
Lương Lệ
Thanh Nga
Lan Man Về
Họ Nhà TRÂU
Nguyễn
Văn
Thành
XUÂN
Ca
Hát/
Đọc
Thơ
XUÂN
Mùa Xuân Bỏ
Trốn
Trâm
Anh
Xuân Nơi Đây
Trâm Anh
Tôi
Chưa Có Mùa
Xuân
Trâm Anh
Nhạc
Xuân Và Tuổi
Trẻ
Huyền
Chiêu
Nhạc
Xuân Karaoke
Nguyễn
Thị
Giỏi
Nhạc
Xuân
Nguyễn
Thị Phương Hiền
Tân
Cổ Giao Duyên
Nguyễn
Văn
Sanh
(*NXVạn)
Hạnh
Phúc
Đầu
Xuân
Thu Thủy
Món
Ăn
Quê
Hương
Bánh
Căn
Mai
Thái
Vân
Thanh
Xuân
Qua
Đón Xuân Này
Nhớ Xuân Xưa
Văn
Hùng
Đốc
Ga
Ninh Ḥa - Một
Chiều Cuối Năm
Phương
Hiền
Xuân Xa
Bạch Liên
Đón Xuân Này
Nhớ Xuân Xưa
Phan
Thanh
Long
Xuân Về Trên
Quê Hương
Phi
Ṛm
Nắng Ấm Mùa
Xuân
Cao
Hoài
Trí
Hoài
Niệm
Kỷ Niệm Vui
Trại Xuân 1965
Vơ
Thị
Dệt
Nhớ
Nha Trang
Văn
Hùng
Đốc
Chiếc Cầu
Xưa
Phương
Hiền
Ngũ Nương
Mai
Hưng
Hồng
Chung Đường
Bạch
Liên
Chuyện Ngày
Xưa...
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Y
Học
& Sức
Khỏe
Uống
Trà
Bs Lê Ánh
Tản
Mạn
Một
Năm
Nh́n
Lại
Nguyễn
Văn
Thành
Chuyện
Bên
Lề
Ngày
TẾT
Cao
Hoài
Trí
Cuộc
Sống
Quán
Hơi
Thở
Để
Nh́n
Thấy
Chính
Ḿnh
Bs Lê Ánh
Cái
Tết Của Tôi
Vơ
Thị
Dệt
Về
Thăm Trường Cũ
Ngày Cuối Năm
Phương
Hiền
Xuân
Khổ Qua
Bạch
Liên
Tuy
Có
Nhiều
Đường
Khác
Nhau
Nhưng
Cùng
Về
Một
Chỗ
Nguyễn
Văn
Nghệ
Người
Bạn
Gái
Của
Thành
Phố
Ngàn
Thông
Topa
Panning
Lương
Duyên
Trời
Định!
Mai
Thái
Vân
Thanh
Tết
Đến
Cao
Hoài
Trí
Xuân
Này
Con
Không
Về
Cao Hoài Trí
Trung
Học
VẠN
NINH
(tưởng
niệm
Cô Giáo
Nguyễn Thị Thí)
VIDEO
Họp Mặt và
Ra Mắt Sách
Vườn Tao Ngộ
Trung Học Vạn
Ninh
Ninh-HoaDOTcom
Chùm
Thơ
Xuân
Nam Cao
Giới
Thiệu Đặc San
"VƯỜN TAO NGỘ
TrungHọc VẠN
NINH"
Phương Hiền
T́nh
Cờ
Gió
TU
BÔNG
Trần
Phượng Hoàng
Thâm
T́nh
Mai Tuyết
Hồng
T́nh...Mẹ...!
Nguyễn Lai
Ai
Cũng
Đón Xuân
Nguyễn Lai
VIDEO:
Tết
Nguyên
Đán
Vơ
Thúy Loan
Tu
Bông Và
Nỗi
Nhớ
Đàm Thị
Ngọc
Lư
Nàng
Xuân
Kim Hong
Nguyen
Chùm
Thơ
Xuân
Kim Hong
Nguyen
VƯỜN
TAO
NGỘ
Trung
Học
VẠN
NINH
Kim Hong
Nguyen
Mơ
Về VẠN GIĂ
Nguyễn
Văn
Sanh
(NXVạn)
Cảm
Tưởng
Của
Cựu
Học
Sinh
Và
Cảm
Xúc
T́nh
Thương
Quốc
Sơn
Cảm
Niệm Mái Trường
Xưa Trong Ngày
HỘI NGỘ
Kim Thoa
Kỷ
Niệm
Kim Thoa
Phát
Biểu
Khai
Mạc
Bs Huỳnh
T́nh
Hồi
Kư
Ngắn
Buổi
Họp
Mặt
Bs Huỳnh
T́nh
Thơ
XUÂN
Về
Với
Bắc
VÂN
PHONG
Huỳnh
Thi
Ca-Bs Huỳnh
T́nh
Tân
Cổ Giao Duyên
Người
Xứ
Vạn
- *NXVạn
Thơ
Cỏ
Xanh
Hiếu
Anh
Hoa
Đào
Nở
Đẹp
Trần
Ngọc
Chánh
Trở
Về
Kư
Ức...
Văn
Đệ
Nhớ
Mùa Xuân Năm
Trước
Phương
Hiền
Tảo
Mộ
Nguyễn
Văn Ḥa
Chiếc
Hộp Thời Gian
Đàm
Thị
Ngọc
Lư
Nhớ
Mùa
Xuân Ấy
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Lư
Lẽ
Của
T́nh
Yêu
Trương Khắc
Nhượng
Nắng
Hạ
Tàn
Phai
Cô Kim
Thành
Nhạc
SẾN và TÔI
Trần
Đức
Thuận
Nắng
Chiều Xuân
Nhà
Quê
-
Trần
B́nh
Trọng
Trái
Tim
T́nh
Yêu
Tiểu
Vũ
Vi
Văn
Học
Nghệ
Thuật
Xả
Stress Trong Thời
Đại Dịch COVID-19
Bs Lê Ánh
KIM
TUẤN, Chàng Thi
Sĩ Của Mùa
Xuân
Lương Lệ
Huyền
Chiêu
Nhạc
Sĩ VĂN CAO
Bs Nguyễn Duy
Hảo
Tiểu
Thuyết
TRÀ
HOA
NỮ
Khánh
Lan
Tết Tản Mạn
Báo XUÂN Và Câu
ĐỐI
Thụy
Lan
Thu
Theo
Bước
Về
Thiên
Thu
Topa
Panning
Tập
Thơ Người T́nh
Hư Vô-Thi
Sĩ Hư Vô
Và CD Phổ Nhạc
Của NS Phạm Quang
Ngọc
Nguyễn
Văn Sanh - *NXVạn
Mùa
Xuân Và Các
Khúc Ca Xuân...
Nguyễn Ngọc
Uẩn
Văn
Một
Năm
Buồn
Trôi
Qua
Nguyễn Vũ Trâm Anh
Chuẩn
Bị
Một
Chuyến
Du Lịch
Nguyễn
Thị
Bé
Niềm
Vui
Phương
Xa
Vơ Thị
Dệt
Nhà
Có 5
Con
TRÂU
Thùy
Giang
Tóc
Xuân
Bạch
Liên
Giết
Nhau
Đâu
Chỉ
Bởi
Gươm
Đao
Topa
Panning
Có
C̣n
Chăng
Dư
Âm
Xưa...
Lê Thị
Thanh
Tâm
Một Năm
Nh́n Lại
Cao
Hoài
Trí
Tím Vời
Kỷ Niệm
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Thư từ,
bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:
diem27thuy@yahoo.com
Đây là lần thăm viếng thứ:
|
C |
|
hiếc
máy bay bay vút trên nền trời xanh thẳm. Mùa Đông Sài G̣n trời vẫn xanh,
bay qua những toà nhà cao tầng, những khối nhà vuông vắn, những ngôi nhà
lúp xúp rồi ḍng sông uốn lượn, đến ruộng đồng từng ô vuông xanh lá mạ;
đă thấy những mảng mây trắng xoá bay xa xa, rồi từng mảng mây trắng bay
bay la đà gần sát mặt đất như những nàng tiên áo trắng dạo khắp trần
gian. Đến biển. Biển xanh ngăn ngắt một màu. Và đảo. Đảo to. Đảo nhỏ. Và
chạm đất.
Phú Quốc đây rồi!
Sân bay thoáng đăng, sạch sẽ, thấy gần gũi với cái không gian nho nhỏ ở
đây. Thanh thấy vui vui, có cảm giác như những đám mây trắng nhỏ kia
cũng vừa chạm mảnh đất này. Khách sạn nơi ở trên đồi, những căn pḥng
nhỏ, lát gạch màu nâu xỉn, những pḥng sát cạnh nhau quây quần hai hồ
bơi, đường lên xuống lễ tân là mấy bậc tam cấp. Khuya về sáng, hàng cây
xạc xào, lao xao trong gió nghe như quê nhà. À! Mùa Đông rồi mà ở đây, ở
Sài G̣n ḿnh cứ ngỡ như trời xanh, cái nóng quên ông già Đông xám xịt.
Tung chăn quơ tay chân thể dục rồi ra hồ bơi, rờ xuống nước thấy ấm,
định tắm nhưng chùn lại. Cái già đến rồi. Tai biến. Đột quỵ. Huyết áp.
Đám bạn ồ ào ṿng quanh la to nhưng rồi không ai nhảy xuống hồ bơi.
“Ai can du”
Cảm ơn bạn đă chọn nơi này, chọn Phú Quốc cho những ngày cuối Đông mà ở
đây vẫn nghe nắng ấm.
Cảm ơn bạn đă chọn Phú Quốc để nghe một niềm vui nhè nhẹ len vào tâm hồn
cho những ngày xưa cũ.
Cảm nhận đầu tiên đến Đảo Ngọc Phú Quốc, một màu xanh ngọc bích, biển
xanh núi xanh, ở đây núi biển liền nhau. Bên ni rạt rào sóng vỗ, bên tê
núi cao, cây xanh ngút ngàn tự sinh tự diệt. Nhà cửa mọc lên san sát,
những lô cao ốc, kiến trúc hơi hướm Pháp, mái cao vút, màu lam nhẹ, một
chút ǵ Đà Lạt đâu đây. Nghe một chút cao nguyên, miền núi, đất liền...thấy
ấm ḷng. Ngày xưa anh ở đây sao! Chàng Hải quân gắn bó cuộc đời sông
nước biển cả, đóng quân nơi này với những lá thư t́nh bay về từ miền hải
đảo.
Khám phá Phú Quốc là một tour anh chàng taxi, hỏi th́ nói tên Tèo, Tèo
chở đi một ngày. Đến thăm Ngọc Trai Ngọc Hiền, được ngắm ngọc trai, được
tận mắt thấy cách mổ trai lấy ngọc, một màu trắng ngọc quư phái. Hên quá!
Có người tặng ḿnh đôi hoa tai ngọc. Xúc động. Vườn sim dịu mát, lác đác
vài cánh hoa tim tím” tím cả chiều hoang biền biệt” đầy thương nhớ; vườn
đầy hoa lan d́u dịu. Vườn nuôi mật ong rộng, cây lớn đầy hoa trái hương
hoa thơm ngát thu hút những công nhân ong cần cù chăm chỉ. Muốn mở thùng
ong, phải đốt lửa hun khói để ong không đốt. Nhà vườn ong mời nếm mật
ong, nếm chút để thấy đời ngọt ngào hơn, giới thiệu sản phẩm và c̣n nói
thêm mật ong này cho phép mang lên máy bay. Ga An Thới xây dựng đẹp, một
cái ǵ xưa cũ kết hợp hiện đại, ga này là nơi xuất phát đi các đảo bằng
cáp treo. Mọi sự xây dựng dở dang, có nơi tiếp tục, hứa hẹn một Phú Quốc
đẹp giàu, Đảo Ngọc du lịch nổi tiếng. Đến Dinh Cậu, dinh nằm trên đồi,
một bên các tảng đá như được sắp sẵn, bằng phẳng, có tảng che trên, có
thể ngồi ở dưới bày món ăn, phía dưới là sóng vỗ. Một bên biển tàu
thuyền ra vào tấp nập. Thắp hương trước chính điện Dinh Cậu nguyện cầu
tôm cá đầy thuyền, vững vàng giữa đại dương muôn vàn sóng gió, an b́nh
khắp chốn. Nơi nào vùng biển, cũng có dinh, chùa, miếu, đền...thờ cúng
Ơn Trên gia hộ ngư dân yên ổn làm ăn. Biển khơi ai biết đâu mà lường,
con người phải t́m đến đấng linh thiêng, tạo niềm tin khi cả tháng lênh
đênh biển cả. Trước Dinh Cậu là Miếu thờ Bà. Ở Nha Trang, Phan Thiết,
Vũng Tàu... vùng biển tàu thuyền, ngư dân sinh sống đều có thờ như thế.
Khoảng sân rộng dưới chân Dinh Cậu có ghế đá, là nơi buổi chiều người
dân đến vui chơi, gió biển thổi lồng lộng, mát rượi, trẻ con chạy nhảy
vui đùa, mấy anh mấy chị nhấm nháp thức ăn tâm sự. Trên nền đá vuông vức
biểu tượng nước mắm Phú Quốc là một thùng nước mắm to, màu đỏ tươi, thật
là h́nh ảnh quê hương đẹp. Và chúng tôi c̣n có dịp đến thăm khu sản xuất
nước mắm. Thật kỳ lạ, vào khu nước mắm mà không thấy mùi nước mắm hôi
không như tay dính chút nước mắm là phải rửa hoài. Chiều xuống, tím nhạt
nhoà chuyển sang đêm, tàu John10 đưa chúng tôi đi câu mực. Đó là cuộc
dạo chơi trên biển buổi tối, thuyền đưa ra xa, cảnh vật huyền ảo, ánh
đèn chiếu sáng nước hắt lên thật tuyệt. Câu mực là mỗi người được phát
một ống câu, dây nhựa quấn ngang, dưới cùng là con tôm nhựa, đứng trên
thuyền quăng ra xa 3,4 mét, để lâu, nếu thấy dây động đậy th́ kéo vào.
Lư thuyết là vậy, chứ nó có động đậy đâu, rất khó, cả buổi bao nhiêu
người không câu được con mực nào. Hèn chi anh MC sau lời hướng dẫn câu
c̣n thêm câu tḥng: Dạ, các cô chú ráng câu để có mực nấu cháo, nếu
không sẽ ăn cháo trắng thôi. Mà ăn cháo trắng thiệt. Cả xoong cháo chỉ
có vài lát mực loe que, vài chú mực nhỏ bơi lỏng bỏng giữa biển cháo. Ừ,
mà chỉ cần ngắm hoàng hôn về tối trên biển giữa trời mây non nước là vui.
Mọi người chung quanh nhậu, bia vào lời ra, nói oang oang như lệnh vỡ,
cười vang nhấp dây miết mà mực ở nơi mô. Thanh vẫn miên man suy nghĩ,
một thời tuổi trẻ ở vùng đảo xa. Cũng cười cũng vui. Không là câu mực mà
là lội biển bắt cua ghẹ. Bán đảo Cam Ranh, trường gần sát biển, Thanh và
các bạn nhà sát trường, nhà do trường và phụ huynh học sinh cất cho.
Nắng nóng đầu hạ, khuya lạnh sương đông mái tôn cũng không ngăn được
tiếng cười thanh xuân của các cô giáo trẻ. Cứ chiều đến là học tṛ nhỏ
dắt cô giáo, cô nào tṛ nấy, xăn quần quá gối lội b́ bơm ven bờ biển bắt
cua, ghẹ. Mà phần nhiều là dẫm nước cho vui chứ đâu bắt được ǵ đâu, mấy
nhỏ học tṛ quen việc của ḿnh bắt được là chính rồi xong việc về nhà cô
giáo luộc cô tṛ cùng ăn. Dẫm nước, lội nước, có khi té ướt quần áo...cười
vang. Phụ huynh học sinh đi ngang, chào cô giáo và cười tŕu mến. Có lần
mấy anh Hải quân áo tím đi qua, đứng lại nh́n rồi đi...nghĩ sao đứng lại
nh́n tiếp rồi đi rồi đứng lại nh́n trời mây, cầu tàu rồi chốc chốc nh́n
về mấy cô giáo đùa vui với học tṛ, miệng cười tủm tỉm. Rồi dăm bữa sau,
vài hôm nữa chỉ c̣n ba anh cứ đi qua lại nh́n cười. Tụi tôi vẫn hồn
nhiên cười đùa, lâu dần để ư: Ủa, mấy ảnh nh́n đứa nào nhiều nhất? Chắc
nh́n mày nhiều nhất chớ ǵ! Nhỏ con mà cười to quá trời, cái miệng rộng
quệch. À, may là mày có hàm răng đẹp, cái miệng có diên, diên nào diên
nấy thiệt bự. Chọc em há! Không biết mấy anh áo tím, đội mũ lệch có để ư
không chứ tụi tôi vẫn cười đùa, dẫm nước với học tṛ.
Tháng sau Thanh bị đau răng. Răng khôn mọc hay sao đó. Đau nhức, khóc
miết. Mấy anh, chị xúm lại lo lắng, mua thuốc uống rồi cũng đau lại. Chị
phụ huynh khuyên lên Trung tâm Huấn luyện Hải quân phía trên trường, có
pḥng khám quân đội, bác sĩ giỏi, khám cho quân đội và đôi lúc có thể
khám cho dân bán đảo ở đây. Thanh ôm mặt ủ rủ theo chị. Vô cổng, chị
tŕnh giấy tờ, diễn giải và được anh gác cổng cho vào pḥng khám. Đường
dài, hai bên đường hàng cây xanh được cắt tỉa đều, hoa nở đỏ, vàng xen
tím, được cái nắng rực rỡ vùng biển cảnh quan càng đẹp hơn lên. Nhưng
ḷng dạ Thanh c̣n đâu mà ngắm. Chợt Thanh thấy nhột nhột ở cổ, h́nh như,
có ai nh́n. Quay lại. Tiếng bước chân sau cũng vừa dừng. Một anh lính
Hải quân. Anh nh́n Thanh, Thanh nh́n lại. Ủa, sao thấy quen quen. Quen
lắm, như gặp đâu đó rồi. Anh ngập ngừng giây lát, rồi bước đến: Không
nhớ sao? Thanh lắc đầu. Tôi thường đứng ở cầu tàu nh́n trời mây rồi nh́n
mấy cô dẫm nước đó. À, hèn chi! Mà sao nói tụi tôi dẫm nước, bắt cua ghẹ
mà. Anh bật cười, trề môi dài: Bắt cua cua cua...lội nước sát bờ, học
tṛ bắt th́ có. Hết đường chối căi. Chị Tám quay qua: Đi cô. À, mà trưa
trờ trưa trật rồi chị phải về nấu cơm cho tụi nhỏ đi học chớ! Rồi em sao!!!
Thanh ôm mặt phụng phịu. Sao
đây! Anh chen vào: Thôi, chị Tám về đi, để tôi đưa cô giáo đi cho. Thanh
trợn mắt: Anh hả! Sợ quá! Chị Tám bật cười: Anh đưa dùm cổ. Rồi quay
sang Thanh: Không sao đâu em. Chị về lo cháu mà! Nói xong chị vội đi
nhanh ra cổng. Anh bước đến nhẹ nhàng: Anh đưa cô giáo đi. Ngỡ ngàng một
chút rồi Thanh bước theo anh Hải quân. Xưng anh ngọt quá ta! Thanh nghĩ
và tự cười với ḿnh. Anh không nói ǵ, một lát sau nh́n Thanh: Sao, bệnh
ǵ? Dạ...cái răng khôn nó hành. Ừ, cái răng đó nhức lắm. Anh dẫn Thanh
đến pḥng khám, vào trong nói ǵ đó rồi đưa Thanh vô. Vị bác sĩ trung
niên, kéo gọng kính xuống mũi, nh́n Thanh: Cô là ǵ của Trung uư? Dạ...dạ...Cô
là giáo viên hả? Dạ. Bác sĩ khám rất kỹ: Không sao đâu, răng tận cùng
sưng lên. Vẻ hiền từ bác si điềm đạm: Nhớ uống thuốc, nếu đau th́ trở
lại tái khám. Rồi nh́n thẳng mắt Thanh: Nhớ giữ một t́nh cảm đẹp. Thanh
mở to mắt: Dạ. Ủa! Là sao! Bác sĩ cười cười, đưa tay tiễn Thanh ra cửa.
Anh chờ sẵn hỏi nhỏ bác sĩ: Có sao không bác sĩ: Yên tâm đi! Anh đưa
Thanh về dù Thanh bảo đi một ḿnh cũng được. Anh nín thinh rồi nói: Sợ
ai bắt mất. Anh bắt chuyện: Nghe giọng nói, anh vui quá, giọng nhẹ và
nhất là ở Nha Trang Khánh Hoà, hiền lành chân chất dễ thương như...em.
Thanh nguưt dài, không nói một tiếng. Sao không nói ta! Anh cũng dân
Khánh Hoà. Hồi đó ở nhà quê xa lắc xa lơ, anh đi bộ xuống Vơ Tánh. Có
lúc đón xe được, đi xe ngựa, xe lam hay quá giang, có lúc không đón xe
được phải lội bộ, đôi dép kẹp nách. Trời mưa ướt nhẹp quần áo, không sợ
bệnh chỉ sợ không có quần áo mặc đi học. À! Mà sao hồi đó không bệnh ǵ
hết, sức thanh niên tuổi mười ba mười bốn mười lăm cũng bẻ găy sừng trâu.
Em cũng học trường Nữ, Nữ Trung học Nha Trang phải không? Lúc này Thanh
không nín được nữa, nghe nhắc đến ngôi trường học ngày xưa, trường Nữ,
là thấy ḷng nôn nao xúc động. Sao anh biết? Nh́n là biết ngay mà. Một
cái ǵ dịu dàng mà mạnh mẽ, vững vàng kiến thức. Nh́n người mà biết vững
vàng kiến thức sao? Ờ! Tại sao anh linh cảm thế không biết. Chắc là do
cách nói chuyện, phong cách tiếp xúc. Và mong như thế! H́nh như bắt đúng
mạch cảm xúc, anh nói nhiều về những ngày đi học, những tháng năm dưới
trường Trung học Vơ Tánh. Trường huyện xa xuôi được đậu vào trường tỉnh,
mà là trường công nổi tiếng, cả nhà anh mừng lắm. Cả xóm cả xă ai cũng
biết ai cũng chúc mừng. Anh mừng hết lớn. Và những ngày đi học trường Vơ
Tánh là những ngày gian khổ mà vui. Anh dậy sớm, má giở cơm bọc lá chuối
sau đó bằng cà mèn, mà gói lá chuối sướng hơn, ăn xong bỏ thùng rác là
nhẹ cặp. Trống tan trường, bọn anh la rầm trường, nhảy qua cửa sổ rồi
đem cơm cùng soạn ra nhau ăn, san sẻ thức ăn cho nhau. Má nói: Giở cơm
muối đậu phọng ăn không tanh miệng, con ráng ăn, nhà ḿnh nghèo mà. Anh
nh́n má, giả bộ quay đi mà ứa nước mắt. Có bạn lỡ dại đem mắm nêm, bị la
quá trời. Vừa ăn vừa nói chuyện học hành, chuyện thầy cô: Thầy Diễm hay
há, giảng văn hay ghê! “...em mang mùa thu vào lớp học” Lăng mạn quá hén!
Rồi chợt một bạn trầm giọng: Mà trường ḿnh con trai không hà, đâu có em
nào đâu, ông nào ông nấy đi ào ào nói ồm ồm, mang mùa hè nóng cháy th́
có. Thả giọng trầm, cả bọn lặng im, không ai bảo ai cùng hướng nh́n về
phía trường Nữ Trung học cách nhau một con đường nhỏ Nguyễn Chánh. Ừ!
Nghe nói có anh bên này Vơ Tánh đứng nh́n ra ám hiệu chị trường Nữ bên
kia. Có không ta! Để mày bắt chước hả? Tao cũng mong như thế mà có em
nào đâu mà nhớ với mong. Anh nhớ tới con đường giao nhau giữa trường Vơ
Tánh và trường Nữ. Ở trong trường chạy nhanh ra cổng mà đến đầu đường
ngă ba là đi chậm lại, nh́n qua trường Nữ. Những tà áo trắng tung bay đi
từng nhóm từng đoàn, nghiêng nghiêng nón bước nhẹ nhàng, dáng yểu điệu
thục nữ. Không biết ở trường mấy cô có quấn áo dài lên rượt đuổi chạy
rầm rầm không, chứ sao trước mắt bọn anh là lúc nào cũng dịu dàng nhẹ
nhàng tươi vàng làng nhàng trước mặt. Anh có đi theo sau? À, có chứ...nhưng
cũng đi đường đó chứ không phải ”Em tan trường về anh theo ngơ về chân
anh nặng nề ḷng anh nức nở mai vào lớp học muôn thuở c̣n thương...” mà
nếu gặp em lúc đó ngày nào anh cũng chôn chân trường Nữ và hát Ngày Xưa
Hoàng Thị. Anh ngừng nói, nh́n Thanh. Thanh cúi mặt, e ấp. Kỷ niệm ngày
nào đi học ùa về. Nhớ làm sao! Những ngày bước trên đường hoa vàng luôn
đầy ắp hoài niệm trong kư ức. Lo học gần chết, gạo Vạn Vật, học thuộc
thơ, nhớ x y z...hằng đẳng thức a b c..., với Hoá, hoá trị rối ren.
Nhiều lúc Thanh tự hỏi sao bắt học mấy cái ǵ đâu, Lượng giác sin cos
tang, mặt phẳng ở ngoài rồi tưởng tượng trong không gian, ṿng tṛn vẽ
méo xẹo kêu tưởng tượng nó tṛn...những cái đó đâu có ảnh hưởng đến hoà
b́nh thế giới. Hic! Nhỏ nghĩ thế giờ lớn mới biết. Áo dài trắng, trắng
đất trời Nha Trang. Anh chàng Pilot hào hoa, chàng Hải quân phong nhă,
chàng Bộ binh oai hùng, chàng nam sinh Vơ Tánh thư sinh...đứng chờ, lạng
qua lạng lại trước cổng trường, làm Cô Hiệu trưởng dáng người nhỏ nhắn,
tóc búi cao, đậm chất Huế, cô đi nhẹ nhàng không nghe tiếng động, ở cô
toát ra vẻ quư phái, sang trọng nhưng không xa cách, thế mà học sinh sợ
một phép. Cô đứng ngó ra cổng trường, nét mặt đầy lo âu khi thấy mấy ông
trồng cây si trước cổng. Cô sợ mấy ông bắt mất nữ sinh nhỏ bé, cô thương
yêu, giữ ǵn nữ sinh như báu vật. Cô Tổng Giám thị đi dọc hành lang, huy
động đội trực làm việc, coi ngó nữ sinh ra đến cổng. Thương các cô quá!
Mà cô ơi! Biết đâu ra khỏi cổng trường th́ chim non bay đi muôn ngă,
trong phong ba băo táp cuộc đời có cánh chim đại bàng vững chăi tựa vào
hay tự bản thân vươn lên bằng ư chí bản lĩnh và với kiến thức, những bài
học kỹ năng sống dưới mái trường yêu quư, dưới bàn tay chăm sóc của cô
thầy.
Suy nghĩ miên man. Nh́n sang,
anh cũng đăm chiêu. Thanh nh́n anh, lần đầu nh́n thẳng vào mắt kèm theo
ánh mắt nh́n cảm mến.
Chiếc xe Jeep ngừng trước cổng
trường, anh hiệu trưởng và các anh chị cùng nh́n ra bước tới: A, cái con
nhỏ này, có xe đón đưa. Ghê ta! Và giới thiệu, phân trần diễn giải...Anh
Cả nh́n Thanh: Không sao là tốt. Rồi quay sang anh: Cảm ơn anh. Anh lúng
túng bắt tay. Anh cả quay sang anh: À, anh tên ǵ? Rồi nh́n bảng tên
trên ve áo: Nguyên, Nguyễn, Nguyền, Nguyện... Dạ em là Nguyễn ạ! Ờ,
Nguyễn, cảm ơn anh.
Rồi sau đó, thỉnh thoảng anh
đến với bạn hoặc một ḿnh, ngồi nói chung cả nhà. Anh cũng ngắm cầu tàu,
ngắm trời mây non nước, ngắm mấy cô giáo. Các chị và Thanh cũng vẫn lội
nước dẫm nước cùng học tṛ bắt cua ghẹ. Lâu lâu anh cũng theo cũng theo
Thanh và các chị về nhà ăn mấy con cua leo queo nhỏ xíu.
Một bữa anh báo với Thanh là có
lệnh chuyển đi xa, đi Phú Quốc. Thanh thấy bâng khuâng, một chút nhè nhẹ
vào hồn. Không c̣n ai ghé thăm, không c̣n ai đứng trên cầu tàu ngắm để
lâu lâu có dịp làm duyên xíu. Phú Quốc. Thanh nghĩ ngay đến hồi nhỏ học
lớp nh́ lớp nhất, mỗi lần vẽ bản đồ Việt Nam, trên khung sườn nháp, đưa
cây bút ch́ vẽ biên giới giáp giới Trung Quốc, vừa vẽ vừa đọc bài Địa lư
thuộc ḷng, từ nơi giáp biển phía Bắc vẽ dọc bờ biển Việt Nam kéo dài
chia làm bốn đoạn, đoạn gồ ghề lởm chởm đá, thế là làm một đường cua ra
cua vô, có vịnh th́ cua vô sâu đất liền, đoạn bờ biển bằng phẳng th́ vẽ
đường hơi thẳng cua cua theo đường cong chữ S. Xong xuôi vẽ hai đảo, Côn
Sơn đảo nhỏ, Phú Quốc to hơn, ở vịnh Thái Lan. Chỉ biết là thế, trên bản
đồ, chứ nào được đi đến đâu, chỉ biết thành phố biển Nha Trang trường Nữ,
Quy Nhơn leo lên Ghềnh Ráng mộ Hàn. Thanh đi bộ với Nguyễn từ trường ra
cầu tàu trong đêm sáng trăng huyền hoặc. Trước biển bao la, ánh trăng
chiếu ánh sáng hắt lên trên mặt mênh mông gợn sóng, xa xa dăy núi soi
ḿnh lung linh trên biển, thấy ḿnh thật nhỏ bé. Thanh nghĩ đến anh, đến
những anh lính Hải quân, đến vùng biển. Sao cuộc đời Thanh gắn liền với
biển! Miền thuỳ dương cát trắng Nha Trang, vùng biển sóng vỗ Quy Nhơn,
nơi dạy đầu tiên bán đảo Cam Ranh mà mỗi lần lên tàu là muốn ngộp thở.
Chừ, quen anh chàng Hải quân chuyển về Phú Quốc, trong tưởng tượng.
Rồi vắng bóng các anh chàng Hải
quân áo tím, màu tím biển t́nh dào dạt thương nhớ. Mà sao Hải quân lại
lấy màu tím!!!
Không c̣n ai đứng ngắm mấy cô
giáo lội b́ bơm dẫm nước bắt cua ghẹ mà la oai oái. Không c̣n bóng áo
tím đến trường, đến nhà cô giáo, vang tiếng hát ca.
Không c̣n trời giông băo, sóng
dâng cao như muốn cuốn trôi ngôi trường nhỏ bé, căn nhà tạm bợ, như muốn
nuốt gọn các cô giáo ngày ngày chỉ biết thương yêu học tṛ. Rồi sau đó
cho xe Hải quân đến đưa các cô giáo lên căn cứ Trung tâm Huấn luyện.
Những cánh thư đượm màu thương
nhớ thỉnh thoảng từ đảo xa bay về. Anh lại chọn mực tím trên những trang
giấy hồng, trắng, nét chữ cứng rắn pha chút fantaji bay bướm lướt trên
mấy trang giấy; tưởng như anh đang đi đứng nói cười trước mặt. Nói
chuyện với Thanh vui. Ngây thơ. Nhí nhảnh. Tự nhiên. Hở một chút là giận
lẫy giận hờn, ai biết đâu mà lần. Cái miệng cũng có duyên đó chớ! Mà
đừng giận lẫy nữa nghe chưa! Xấu ̣m. Cười đẹp hơn.
Trời! Đang nghe khen ngọt lịm,
tự nhiên bỏ câu tḥng Xấu ̣m, rồi kêu đừng giận.
Nghe như có tiếng anh cười gịn
bên tê.
Mà thích nhất là nghe Thanh nói.
Không ngọt ngào không chanh chua mà như trẻ nhỏ, vui tươi nhí nhảnh.
Giọng nói mà nhí nhảnh. Anh này!
Thật đó! Sao anh nghĩ thế không
biết. Và ǵ mà ”áo khót” “phai lang” “đi d́a”... người Khánh Hoà có khác...
Uư trời! Kỳ cục. Thanh trợn mắt
như có anh trước mặt. Cô giáo mà, cố uốn giọng, đọc giọng chuẩn để học
sinh viết đúng hiểu nghĩa đúng. Khi dự giờ Thanh được khen là đọc diễn
cảm biểu hiện cảm xúc nhân vật, bài văn.
Ừ, th́ diễn cảm cảm xúc chứ sao...nhưng
cố th́ vẫn nghe ra giọng Khánh Hoà “Ngày xưa Ḥn Thị”, “phia rồi”, hương
thơm tót ra”... Nghĩ sao vậy trời!!!
Năm sau, các bạn trẻ mới ra
trường ra đảo thay thế, các bạn Thanh tản lạc mỗi đứa mỗi nơi, bạn về
quê, bạn vô đất liền, t́m một nơi gần nhà thuận tiện việc đi về, trường
gần đường xe chạy. Ngày đó, không có điện thoại di động, Samsung, iphone,
không có internet kết nối, là 0.0 không có 4.0, chat chit, camere ḍm
ngó.... Những cánh thư gởi về lâu lắm, địa chỉ mập mờ, sai đường lạc lối,
sai một chút là cánh thư trôi đi mất hút. Rồi mất hút. Mất hút...
Thời gian dần trôi. Êm đềm. Gập
ghềnh. Rồi cũng qua. Mặt trời vẫn lên. Ḍng đời vẫn chảy. Và ta vẫn sống.
Lâu lắm, nghe các bạn trong cuộc vui, cuộc hội ngộ trường lớp Vơ Tánh,
Nữ Trung học, trong hội họp nào đó, có nói về anh, anh Nguyễn, học Vơ
Tánh, đi Hải quân. À, mà không biết tên trùng tên không, anh đang ở nước
ngoài, học cao, thành đạt, làm việc tốt, êm đềm hạnh phúc. Như vậy là
vui lắm rồi!
Phú Quốc.
Giữa màu xanh bạt ngàn của núi,
ngăn ngắt của biển, th́ màu sim tím điểm nhấn màu sắc trong điểm đến
tham quan. Màu sim tím, tím màu thương nhớ, tím vời kỷ niệm mà nhắc đến
màu tím, ai cũng thấy nao ḷng.
Đói ḷng ăn nửa trái sim
Uống lưng bát nước đi t́m người thương
Giọng ngâm và câu vọng cổ đi
vào ḷng người của cô sơn nữ Phà Ca, măi là t́nh dang dở. Cũng như “
những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt biền biệt...”
Màu tím của Hải quân có phải
Biển t́nh ”Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa...” mong hái hoa biển làm quà
tặng em, màu tím nổi lên trên sóng nước, tím trong màu tím cầu vồng,
hiện lên ấn tượng rồi tan đi nhanh tan dần tan dần...để lại bao nuối
tiếc bâng khuâng.
Nhớ lời vị bác sĩ khả kính dặn
với vẻ tŕu mến: Giữ một t́nh cảm. Vâng, măi là t́nh cảm đẹp tím vời kỷ
niệm...
NGUYỄN THỊ THANH TRÍ
Quư Đông Canh Tư 2021
|
|
|