Trang Thơ & Truyện: Mục Đồng                |                 www.ninh-hoa.com



 

 Trần Thanh Thiên
Bút hiệu: MỤC ĐỒNG

   Người làng B́nh Thành,
xă Ninh B́nh.

 Cựu học sinh trường
Trung Học Nguyễn Trăi
niên khóa 1992-1995.
YÊU Và Bị YÊU

 



Hiện đang du học
tại Delhi, Ấn Độ.

 

 

 

 

 


MỤC ĐỒNG
TỰ TRUYỆN - Hồi 1
 

Mục Đồng

 

Hồi thứ nhất:

MỞ TRUYỆN

 

Rời xứ B́nh Thành chia tay thời thơ ấu

Thẳng núi Ḥn Hèo cắt bỏ mái tóc xanh

 

Thuở ấy, khi trời đất vừa bừng sáng, cơi Diêm Phù mở hội hoa đăng, đất nước b́nh an, phong vân mậu thạnh. Sau thời kỳ cơi Ta Bà được h́nh thành chỉ bởi bốn châu thiên hạ: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hóa Châu, Nam Thiệm Bộ Châu và Bắc Cu Lô Châu, th́ lúc bấy giờ sử sách đă viết lại thành lệch đi: Thế giới hiện đại chia thành năm châu, bốn bể. Bể lớn nhất là Thái B́nh Dương, bể nhỏ nhất là Bắc Băng Dương. Năm châu được tượng trưng bởi năm màu da: châu Mỹ da đỏ, châu Phi da đen, châu Úc da nâu, châu Âu da trắng, và châu Á da vàng. Nằm bên mé biên của bản đồ châu Á, có một vùng đất ph́ nhiêu, tài nguyên anh tú, tên gọi Việt Nam, trải dài từ Bắc xuống Nam, uốn cong cong theo h́nh chữ S. H́nh dạng đất nước này trông hơi kỳ quái. Đầu to bạt cánh, tâm điểm đầu năo nằm phía Bắc phương, chân bị teo dần, oằn cong gánh nặng, đón nhận toàn cơi Việt găm mũi bàn chân cắm xuống đất Cà Mau. Chưa kể thêm trên đầu đội nặng một tảng đá khổng lồ Trung Quốc theo cái nh́n tổng thể quả địa cầu. Đất nước bốn ngh́n năm, trải dài vô số vô biên cuộc chiến tranh để giải quyết sinh tồn. Các lộ anh hùng theo thời xuất hiện, “từ Triệu Đinh Lê Lư Trần, bao đời xây nền độc lập”, cùng nhau gánh vác sơn hà, cùng nhau xây đắp mái nhà Việt Nam.

Sau một thời tàn canh khói lửa, thiên hạ tạm yên. Đệ nhị thế chiến tạm thời thất nghiệp, đệ tam thế chiến mất cơ hội phát sinh. Việt Nam riêng cơi yên b́nh, quyết tâm xây dựng vững thành âu ca. Việt Nam sông núi nước ta, khoanh vùng trời đất chia ra ba miền: Bắc Trung Nam với những đặc sắc, đặc thù, đặc dị riêng, mà thời tao loạn giang hồ, có câu đồng dao rằng:

 

Lư thuyết miền Bắc

Nguyên tắc miền Trung

Lung tung Nam Bộ.

 

Hướng nh́n về nơi mảnh đất giáp biên giữa miền Trung và miền Nam, một xứ sở trải dài sương gió, một xứ sở của nhân kiệt địa linh. Ai đi ngang Khánh Ḥa cũng nghe danh là xứ trầm hương. Ma cũng nhiều, mà người càng thanh lịch. Gió bốn mùa, và lắm biển nhiều rừng. Nẩy nở tưng bừng, hồi sinh háo hức. Tỉnh Khánh Ḥa sau khi được chia cắt ra từ Phú Khánh, lấy biên giới đèo Cả làm ranh, vịnh Vũng Rô sau lắm cuộc tranh giành, cũng thuộc về “Phú” v́ “Khánh” ta giàu có, (nên nhường ấy mà); được chia thành sáu huyện thường và một huyện đảo tít ngoài khơi. Một thành phố Nha Trang làm đô thị chính, sau thêm vào thị xă Cam Ranh. Từ lộ này hướng về Bắc rành rành, theo đường lộ dài chừng ba tư ky lô mếch. Một cái huyện nghe danh là đă kết, ấy là c̣n chưa kể đến website nhà. Giang hồ thường gọi Ninh Ḥa, sử xanh định sẵn một ṭa thiên nhiên.

Từ trung tâm thị trấn, theo hướng quốc lộ 26 đi Daklak, tới quán bánh ướt số một Ninh Ḥa, rẽ trái vào hương lộ, ta sẽ gặp bảng treo “Làng Văn Hóa B́nh Thành”, nơi đó một mầm non đă chào đời năm 1977, người mà sau này khắp chốn giang hồ cất bước vân du, lang thang măi chốn mịt mù sương gió. Người này vóc dáng tầm thường, mới sinh ra nặng chưa tới một kư lo gam, ăn chậm chạp, lớn bước đi không nỗi. Thời gian gió thổi, năm tháng qua loa, thọ bẩm tư ân phụ mẫu hiệp ḥa, hít thở đất trời khí thiêng sông núi, người này về sau chốn giang hồ thường gọi là Mục Đồng lăng tử. Chẳng khoa bảng đề danh, không kiếm khách liên thành, chỉ vỏn vẹn con con đôi ba ḍng chữ lẻ. Tả về gia cảnh của hắn, có thơ rằng:

 

Khai sinh tên Trần Thanh Thiên

Người th́ thấp bé hồn nhiên nhất nhà

Gia đ́nh có đủ mẹ cha

Ba anh ba chị rồi ra thằng ḿnh.

Chào đời nghe tiếng kệ kinh

Chuông chùa hai buổi lung linh thấm nhuần.

Đường đời nẻo đạo chưa thuần

Duyên nhà đă sẵn định phần xuất gia.

 

Tṛn 12 tuổi, vốn tư chất Phật gia, duyên nhà quả kết, Mục Đồng ta rời bỏ quê hương xứ sở, ra đi t́m đường giải thoát cơi ǵ đây th́ hoàn toàn mờ mịt. T́nh duyên chưa có, duyên nợ chẳng rành, há biết ǵ giấc mộng ba sinh, đâu tường tận nhục vinh mộng ảo. Bởi ḍng họ hai bên yêu mến Đạo, kể ra đầy một gia phả “thầy tu”. Phía nội, th́ cứ lên xă Ḥa Thịnh, huyện Tuy Ḥa cũ, hỏi thầy Ba Phú Hữu ai mà chẳng biết. Ngài chính là Nội tổ phụ của Mục tiểu tử, đă quá văng rồi; c̣n Nội tổ mẫu năm nay gần bách tuế, miệng vẫn râm ran sáu chữ Di Đà. Mặc cho thế cuộc dần dà, trên tay chuỗi hạt lần ra lần vào. Viết về nội tổ mẫu, Giao Thừa tỉ tỉ, bà chị của tiểu tử Mục có viết một bài “Cảm Niệm Mừng Thọ” được hắn đăng trên ninh-hoa.com, cung thỉnh chư vị chiến hữu có sự quan tâm t́m vào ghé mắt.

Phía ḍng họ ngoại, ngoại tổ phụ cũng là Thích tử, ông cậu nhà cũng nối gót tổ tông. Cha ruột vốn chẳng quên ḍng, hai lần khoác áo cửa không quy về. (Bài thơ “Kính thưa Thầy” chính là viết về phụ thân của tiểu tử). Để cho thấm hạt Bồ Đề, phụ thân quyết định cho quy Phật đà. Hắn ra đi trên con ngựa sắt, hiệu Honda Dam của bác Phật tử trên chùa. Cha ngồi sau yên làm người áp tải, xe nổ máy rồi, giọt nước mắt ai kia, dáng mẹ già đứng tựa cánh cổng nhà, lệ rưng rưng biết con từ đây rời tổ cũ. Bà chị kề mà hai năm sau cũng theo gót em trai, lúc ấy ở lại phụ trách việc thắp hương trên chùa mỗi chiều thế thầy khi đi vắng, chia tay em bằng câu nói quê mùa:

- “Mày đi tu rồi, tao ở nhà không thắp nhang một ḿnh đâu nghen mạy.”

Bà già dặn với theo:

- Ở chùa, nếu nhớ mẹ th́ xin về lại thăm nhà nghe con.

Tên tiểu tử này đúng là không phải người nặng nợ gia đ́nh. Mẹ hắn khóc ̣a nước mắt là thế, chị hắn giận dỗi trách hờn như thế, cũng v́ không muốn chia ly. Thế mà hắn vẫn trơ trơ mắt ráo, ra đi là đi chẳng nhớ nghĩ quê nhà. Nói về việc tiểu tử Mục Đồng đi tu, hắn tự làm thơ họa rằng:

 

Mười hai tuổi tôi rời xa cha mẹ

Thẳng núi Ḥn Hèo tôi cất bước ra đi

Để lại sau lưng không hề ǵ luyến tiếc

Chỉ trọn trong ḷng một tấm Từ Bi.

 

“Tôi không quên ngày đầu tiên xuống tóc…” Câu hát này măi đến thế kỷ 21 người ta mới sáng tác, (Mục Đồng xuống tóc hồi thế kỷ 20 mà) chắc chắn không phải sáng tác v́ hắn, nhưng lúc này Mục ta hát nghe vẫn thấm, cứ nghĩ là chính ḿnh nhờ nhợ hiện thân.

 

Chùa Linh Phong – Tiên Du là chốn đạo tràng đầu tiên trên hành tŕnh t́m đạo của cậu bé thập nhị niên khinh. Sư phụ hắn là “thầy Tha” theo dân gian thường gọi, nhưng trong kiếm phổ được ghi hàng đệ nhị của huyện Ninh Ḥa, danh bạ giáo phẩm tôn xưng là Thượng tọa Thích Trừng Giác. Sư phụ đầu tiên chấp nhận hắn như một duyên định sẵn, thương thằng cu như con ruột ḿnh sanh. Chẳng thử việc, chẳng cật vấn kệ kinh, sáng ngày đó liền đè đầu cạo trọc. Một chỏm trước xinh xinh, phần sau sờ nhột nhột. Hi hi… từ đây, ta là ông chú tiểu đầu trọc, thỏa ḷng ước mơ v́ trước đây thấy mấy chú tiểu khác lúng túng lúng ta trong chiếc áo vạt ḥ, hắn thích lắm. Với người khác khi đi xuất gia th́ ít nhất phải có vài năm ḍ thử tâm lư, tập học kinh điển cơ bản, nhưng với Mục tiểu tử th́ chẳng cần thiết; v́ sinh ra đă thấm tương chao: Cha thầy tu, mẹ huynh trưởng sinh hoạt trong gia đ́nh Phật tử. Kệ kinh ở chùa nhà tụng tŕ ngày hai buổi, chuông mơ nhịp nhàng cũng tập tành học nghi lễ thiền môn. Mới mười tuổi nhưng chú nhóc đi dự đám cũng đứng ngang hàng các bậc trưởng thượng, để phụ trách một phần pháp khí trong buổi lễ tư gia. Cần ǵ nhọc sức tự khoe, cứ về Tiên Du, hỏi sư phụ hắn th́ tận tường mọi lẽ.

 

             Để biết cuộc sống mới trong h́nh dáng chú tiểu thế nào, con đường học Đạo vui khổ ra sao, xin mời tiếp hồi sau sẽ rơ.

 

 

Xem HỒI 2

 

 

 


   Mục Đồng

 


 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Mục Đồng                |                 www.ninh-hoa.com