ĐẶC
SAN
Ninh-Ḥa.com
&
Kỷ Niệm
Trong Tôi
Hải
Lộc

Cầm
quyển Đặc San trên tay tôi có một cảm xúc thật
khó gọi thành tên, h́nh như vui mừng, h́nh như nôn nao, h́nh như
ấm áp và h́nh như …Ôi thôi ! Một mớ h́nh như lộn xộn !... Thôi th́
từ từ thưởng ngoạn xem hoa để giải tỏa cái h́nh như mơ hồ phức tạp.
Trước
tiên tôi thích nhất là chủ đề của Đặc San “
Quê Hương – T́nh Yêu –
Kỷ Niệm
”
bởi v́ theo cảm nghĩ riêng tôi “ QH – TY – KN ” được cô
đọng những rưng rức của con tim rồi diễn đạt thành lời để trải dài
trong“ Nỗi Nhớ ” – “ Nhớ và Nhớ ”.
Nhất
là đối với những bạn càng xa cách quê nhà bao nhiêu th́ nỗi nhớ
càng nhân cao. Gia đ́nh ninh-hoa com chúng ta đa phần đă đi vào
giai đoạn hoàng hôn cuộc đời – khát khao ngược ḍng kư ức để t́m
lại tuổi thơ xa ngọt ngào lắng đọng - t́m cho ḿnh cái bóng râm
mát, ấm áp thương yêu để khoảng đời chiều bớt đi cô quạnh … Đề rồi
thương nhớ đến nao ḷng, rưng rức buồng tim…
Đau đáu nhớ về một làng quê thơm mùi lúa chín có những người nông
dân thật thà đôn hậu – nhớ rặng mồng tơi xanh mướt sau hè – trên
cánh đồng thăm thẳm màu chiều, hối hả bước chân ai …
Quê hương
hai tiếng thân thương quá
Ghi khắc vào ḷng, ghi khắc sâu
Dù cho đi giữa phồn vinh hội
Vẫn nhớ ruộng đồng, nhớ nương dâu …
Rồi quay quắt nhớ, quay quắt thương … nhớ góc sân trường rực màu
phượng đỏ có bóng ai e ấp cười duyên – nhớ những lần lẽo đẽo theo
sau để bất chợt giựt ḿnh nếu như ai kia t́nh cờ xoay ngược – nhớ
những đêm lén nh́n qua khung cửa để thấy ḷng xao xuyến bởi bóng
ai …
T́nh yêu
đầu đời ôi nhớ quá !
Nung nấu hồn ai chẳng phôi pha
Dù cho rong ruỗi bao năm tháng
Vẫn ấm trong ta một nụ t́nh…
Và c̣n có những cảm xúc khó quên khi nhớ về những tháng ngày quậy
phá bởi trót mang danh vị “ thứ ba ” mà người đời ban tặng – nhớ
những ngày hè vùng vẫy trong ḍng nước mát của sông quê – nhớ
những đêm trăng ngồi nghe bà kể chuyện đời xưa - nhớ bạn bè của
thời xa lắc giờ đây đă trôi dạt về đâu ?…
Kỷ niệm
xưa mênh mang nỗi nhớ
Nhớ mái trường, nhớ một ḍng sông
Nhớ cánh lục b́nh trôi vô định
Như đời ai … chảy măi sông ơi !!!
Càng dạo sâu vào vườn hoa nghệ thuật tôi càng nở mũi và càng khâm
phục bởi bạn bè quê tôi sao mà lắm nhân tài đến thế, tài trong mọi
lănh vực, đủ mùi ca ngâm - đă vậy lại c̣n có thêm sự hỗ trợ của
thân hữu cho nên vườn nhà ngày thêm tỏa ngát hương thơm.
Cũng từ thân hữu “ NhàQuê ”
làm thức dậy trong tôi một kỷ niệm của ngày đầu ngơ ngác khi bước
chân vào thế giới văn minh này. Lâu nay tôi im re chẳng dám mở lời,
thỉnh thoảng có nhớ lại tôi chỉ mỉm cười một ḿnh. Bây giờ đă có
đồng minh lên tiếng cũng đỡ quê, thôi th́ tôi cũng xin bật mí một
chút cho dzui nhà, dzui cửa …Các bạn cười ít thôi nhé, cười nhiều
th́ quê lắm đó … ( Bạn “ NhàQuê
” ơi ! Xin cám ơn bạn thật nhiều ! Nhờ có bạn mà tui mới mạnh
dạn và thành khẩn thố lộ nỗi niềm đă ôm ấp hơn hai năm qua – bây
giờ th́ sắp nhẹ rồi đây ! …cám ơn bạn nhiều lắm lắm ).
Vốn rất ham mê học hỏi, tôi nghĩ : “ Bây giờ là thời đại @
mà ḿnh chẳng biết ǵ, hóa ra quá mù kiến thức ”. Nghĩ th́
nghĩ vậy nhưng c̣n ham bon chen nên cứ hẹn lần, hẹn lựa cho măi
đến ngày 24/8/2005 tôi quyết tâm mở trí. Sau 12 hôm đèn sách ( mỗi
ngày 2 giờ ), chỉ mới bập bẹ vài chữ ê a nhưng cũng nôn nao muốn
thử sức. Thế là ngày 06/9/2005 tôi gọi ĐT cho bạn Huyền Chiêu xin
số e-mail để tập sự cho thỏa tính hiếu kỳ.
Rất bất ngờ là bạn Huyền Chiêu không những cho tôi ĐC e-mail mà
c̣n giới thiệu
www.ninh-hoa.com cho tôi đọc. Trời đất !!! Lại một phen hấp
dẫn nữa đây !...
Vừa công việc bon chen, vừa đọc lướt qua một số ít bài, vậy mà tôi
không biết lượng sức ḿnh lại muốn phiêu lưu vào thế giới đầy dẫy
anh hùng. Thế là vào ngày 11/9/2005 tôi âm thầm viết một lá thư
rồi một ḿnh gởi đại. Tôi tự nhũ : “ Nếu ḿnh không được hoan
nghênh, th́ cho nó ch́m xuồng luôn cho khỏi quê, c̣n rủi như có
được th́ nói với bạn sau cũng không muộn ”. Vậy là tôi im re chẳng
nói cho HC biết chuyện.
Thế rồi vào chiều ngày 16/9/2005 tôi mở máy và phát hiện bài của
ḿnh nhấp nháy ở mục người mới. Tôi gọi ĐT cho Huyền Chiêu báo
tin, ai ngờ đâu bạn ấy đă đọc trước tôi rồi, sau đó HC động viên
và khích lệ tôi nên tiếp tục cho vui tuổi đời chiều. Thế là tôi có
duyên với ninh-hoa.com từ đó. ( Cám ơn Huyền Chiêu rất nhiều đă
cho ḿnh cơ hội mở rộng tầm nh́n ).
Cũng bởi cái tính hấp ta, hấp tấp mà tôi đă bị hố. Lá thư ra mắt
đầu tiên tôi viết : “ Xin Gởi Lời Chào Thân Ái Đến DIỄM THÙY &
Thân Hữu Đồng Hương ”. Càng về sau, càng đọc tôi mới vỡ lẽ ra :
Trang chủ là Một Đấng Mày Râu đă mượn danh người đẹp nên thiên hạ
mới lỡ lầm. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy quê ơi là quê !!!
Xin cám ơn rất nhiều DIỄM THÙY “ Mày Râu ”, dù tôi có nói bao
nhiêu lời đi nữa cũng không thể nói hết công lao to lớn mà bạn đă
dành cho quê hương Ninh Ḥa. Bạn đă làm một việc mà không phải ai
cũng làm được. Và tôi cũng hiểu rằng để toại nguyện ước mơ, bạn
không phải chỉ đi trên con đường trải gấm thêu hoa mà bạn đă vượt
qua bao ghềnh thác. Có đôi lúc bạn cũng đă rưng rức buồng tim khi
có một cơn gió vô t́nh nào đó làm xao động khu vườn mà bạn đă dày
công chăm bón.
Tôi tin rằng với ư chí kiên cường, bất khuất sẵn có bạn sẽ vượt
qua tất cả, sẽ điểm tô cho vườn nhà càng thêm rực rỡ. Bạn cũng
biết đó !!! Có thành công nào không vượt qua bao thử thách. Và
người xưa cũng đă từng dạy bảo cho thế hệ mai sau :
Đường đi khó, không khó v́ ngăn sông cách núi
Mà khó v́ ḷng người ngại núi e sông
Tôi cũng xin cám ơn tất cả đồng hương và thân hữu đă cho tôi quá
nhiều cảm xúc … như đong đầy thêm nỗi nhớ - như trôi bồng bềnh
giữa ḍng sông râm mát tuổi thơ – như ấm áp, xuyến xao trong
thoáng chốc để ảo tưởng rằng như ta đang sống lại cái thời vụng
dại xa xưa …
Thời gian ơi ! Xin đừng qua vội
Cho tôi thêm năm tháng đời chiều
Để ấm măi ngọt ngào lắng đọng
Trong thẳm sâu kư ức êm đềm …
Và tôi cũng luôn mong sao “
Quê hương – T́nh yêu – Kỷ niệm
”
sẽ măi là nỗi nhớ không nguôi – sẽ là nơi chúng ta luôn siết chặt
ṿng tay thân ái để cho vườn hoa xứ Ninh ngày thêm rực rỡ cho măi
đến ngàn sau …
Xin thân ái chào tất cả đồng hương và thân hữu của xứ Ninh thân
yêu !...
