êm
đă khuya lắm rồi.
Tôi không thể chịu nổi nữa
nên tôi nhắc: “Em à, bây giờ cũng gần bốn
giờ sáng rồi chứ không c̣n sớm ǵ nữa đâu.
Ngủđi thôi em à. Anh buồn ngủ quá rồi.
” Tuyết gật đầu nhưng không nói ǵ.
Tôi biết Tuyêt
vẫn muốn tôi thức để nói chuyện, mặc dù suốt cả ngày nàng cùng tôi đi
xem chợ Tết vàđi
qua
rất
nhiều nơi trong thành phố đến nỗi nàng nói:
“Phải
về để được tắm và nghỉ
ngơi chút anh à. ”
Bây giờ tôi mới thông cảm những điều mà các bạn tôi thường than thở:
“Việt kiều về th́ vui nhưng… mệt quá. Ḿnh muốn ngủ th́ họ chưa muốn.
Khi ḿnh thức th́ họ ngủ. Cũng phải cả
dăm
ba
bữa nửa tháng
họ mới quen giờ quen giấc th́ khi đó mới thật sự hết mệt. ” Cuối cùng
đến bốn giờ sáng tôi mới được ngă lưng xuống giường. Hai mí mắt của tôi
như có hai cục đá thật lớn treo lên làm cho nó cứ muốn sụp xuống. Tôi
tưởng ḿnh sẽ được nhắm mắt làm một giấc cho đến trưa. Vậy mà, cũng như
đêm trước, đêm nay tôi phải nghe
lại một trăm
phần trăm cái
điệp khúc…
rất đáng yêu vàđáng nhớkể
về giấc mơ ngày Tuyết bỏ nước ra đi… trước khi tôi thật sự được nhắm mắt
để ngủ.
“…
Anh biết hôn, em thấy em chạy như bị
ma
rượt
vậy đó.
Em cắm đầu cắm cổ chạy nhưng lại không biết chạy đi đâu. Con đường trước
mặt th́ hun hút và đầy những hố bom. Những tiếng ầm ầm của bom đạn làm
em càng sợ hăi và v́ vậy mà em cứ bị té lên té xuống hoài. Cứ mỗi lần té
xuống là em lại lồm cồm đứng lên rồi chạy tiếp. Thỉnh thoảng chạy đến
những ngă ba ngă tư khiến cho em không biết phải chạy theo ngă nào. Và,
cuối cùng em quyết định phải chạy theo ngă mà em vừa nghĩ. Đến khi toàn
thân của em đau buốt tưởng chừng như không c̣n sức để tiếp tục chạy được
nữa th́ lại như có tiếng nói của anh văng vẳng bên tai hối thúc em phải
cố gắng chạy khỏi nơi đây;
phải đến cho được cái điểm sáng chói ḷa phía xa. Và, khi chạy đến nơi
em mới biết cái điểm sáng đó là biển. Biển đă đưa em đến được bến bờ tự
do... Và rồi em may mắn được gặp lại anh…
bây giờ.
”
Tôi gặp lại Tuyết khi nàng từ Mỹ trở về thăm quê hương
nhân ngày đầu Xuân.
Ngày Tuyết bỏ nước ra đi, miền Nam Việt Nam đă bị mất được hơn hai năm.
Khi đó tôi đang ở trong
cái gọi là, “trại
học tập
cải tạo.
”
Khi được trả tự do,
tôi phải ở lại quê nhàv́
không đủđiều kiện cũng như không có phương tiện
để
vượt biển.
Những
tháng
năm
mà miền Nam Việt Nam chưa bị thay đổi từ thể chế tự do qua độc tài; tôi mới trưởng
thành vàđược tạm hoăn dịch v́lư do học vấn. Chỉ một thời gian không lâu
nữa tôi phải nhập ngũ v́ chiếc cuộc mỗi ngày đămỗi gia tăng mạnh. Tôi
quyết định nghỉ học và đi làm để có tiền… ăn chơi. Và,
như định mệnh đă được sắp đặt sẵn để cho tôi phải gặp một người con gái
đang sa cơ tên Tuyết
vào những ngày đầu xuân năm một chín bảy tư.
Rồi tôi đă yêu
Tuyết.
Rồi tôi đă xa
Tuyết vào mùa xuân năm một chín bảy lăm.
Và, tôi đă gặp lại
Tuyết vào mùa xuân năm nay.
Sàig̣n những ngày tháng cũ…
Sàig̣n
buổi trưa
của những ngày đầu năm dương lịchmột chín bảy tư nắng vẫn chói chang.
Cực chẳng đă tôi phải đi ra khỏi hăng vào giờ trưa để đến nhà một người
khách hàng
quen của hăng. Khi sáng người khách hàng quan trọng và cũng rất thân với
hăng
đă
nhắntin cho tôi: “Anh đến tôi trưa này v́ có tin vui cho anh. ”Những
con đường tôi lái xe qua
có chỗhơi
nóng bốc lên ngùn ngụt. Nh́n từ xa, mặt đường ánh lên những vệt sáng làm
cho tôi có cảm tưởng như mặt đường nơi đó có vũng nước. Mặc dù tôi đang
lái chiếc xe bốn bánh và có máy lạnh, nhưng cũng không làm cho tôi không
có cái cảm giác ngột ngạt.
Th́ ra người khách hàng chỉ muốn giới thiệu cho tôiđến mua bán tại một
địa chỉ trong vùng G̣ Vấp.
Từ
Chợ Lớn tôi đă đến
địa
chỉ đó.
Chung quanh khu
G̣ Vấp
phần nhiều là những trại lính. V́ chiến tranh đang lan rộng khắp nước
nên dân chúng đổ dồn về đây và dựng lên những căn nhà tuy không kiên cố,
nhưng cũng không bị mưa nắng hành hạ. Vùng này nổi tiếng đến không một
người đàn ông nào sống trong thành phố mà không từng nghe nói qua.
‘Ngă Ba Chú Ía. Ngă Năm Chuồng Chó’ tuy
nổi tiếng là
nơi để đàn ông
đến… mua vui cũng như để ‘xả xui. ’ Nhưng,
tôi chưa bao giờ đặt chân đến
đây. Buổi
trưa hôm nay,
v́ nể t́nh người khách hàng, tôi đă đến theo lời giới thiệu của ông. Tôi
ngừng
xe
sát
bên lề đường. Sau khi khóa cửa xe cẩn thận, tôi bước chân vô bên trong
căn nhà cách tự nhiên như thể tôi đă từng là khách đến đây nhiều lần
qua. Một người phụ nữ c̣n trẻ với gương mặt thật tươi nh́n tôi rồi nh́n
chiếc xe hơi của tôi như muốn chắc chắn là tôi dư sức bỏ ra số tiền mà
chị
sẽ đề nghị với tôi.
Người phụ nữ
làm sao biết được chiếc xe đó đâu phải của tôi. Chị
chào đón tôi với nụ cười thật tươi như thể tôi cũng là người khách quen
của chị:
“Mời anh vô trong này ngồi cho mát đi anh. ”
Nơi tôi đang đứng là pḥng khách. Pḥng có hai cái băng ghế dài bằng da
và một cái bàn h́nh chữ nhật. Nhưng, hiện không có người nào ở đây. Tôi
bước theo sau người phụ nữ. Bên trong là căn pḥng nhỏ hơn pḥng khách
nhưng cũng có bàn ghế thật lịch sự. Và, khi tôi đă bước vô hẳn bên trong,
tôi nói trước để chị hiểu tôi đến đây với mục đích ǵ:
“Tôi được ông… giới thiệu đến đây…”
Người
phụ nữ
gật đầu xác nhận đă hiểu. Chị
nói thật nhỏ như chỉ muốn cho một ḿnh tôi nghe thôi:
“Tôi có cô bạn
rất thân với tôi. Cô đang bị trong một hoàn cảnh thật vô cùng ngặt
nghèo. Cô nhờ tôi t́m người giúp. Nếu anh… có thể giúp được th́… xin anh
giúp cho cô ấy.
”
“Cô ấy muốn
bao nhiêu?”
“Mười lăm
ngàn.
”
Mười lăm ngàn để mua trinh tiết vào thời gian này… cũng không mắc. Tôi
không một chút đắn đo hay suy nghĩ. Tôi gật đầu đồng ư.
Người phụ nữ đi lên lầu một lúc,
và khi
đi xuống
có
một
cô
gái đi theo sau.
Cô gái c̣n rất trẻ và có dáng người cao ráo mảnh dẻ…
ở độ tuổi chỉ
khoảng
mười bảy mười tám. Sự thành thật của cô gái được xác nhận bằng cái nh́n
bẻn lẽn e thẹn và gương mặt th́ ửng đỏ… vẫn đang
cúi đầu
nh́n
xuống chân cô.
Trong
bộ trang
phụcbà ba trắng tinh thật sang trọng làm lộ lên làn da cũng thật trắng.
Gương mặt cô gái với chiếc mũi cao và với cái cằm hơi nhọn. Nh́n cô rất
thùy mị. Sự thùy mị nổi bật như vẻ đẹp được tạo nặn bời bàn tay chuyên
nghiệp của… bà mụ. Cô gái hơi
ngẩng
đầu chào
tôi vẻ e thẹn
nhưng hai con mắt
liền
nh́n
xuống chân. Người
phụ nữ lên tiếng giới thiệu:
“Đây là Tuyết, là bạn rất thân của tôi nên anh không có ǵ mà phải nghi
ngờ cả. ”
Cô Tuyết
nghe bạn giới thiệu liền ngẩng mặt lên
nh́n tôi
rồi liền
nh́n
lại
xuống chân. Gương mặt của
cô
Tuyết vẫn đỏ ửng như có thoa
một lớp
phấn
mỏng.
Tôi nh́n Tuyết mỉm cười và gật nhẹ đầu chào rồi quay qua người phụ nữ
và
gật đầu. Người phụ nữ nh́n Tuyết và nói:
“Em đưa anh đây
vô trong đi. ”
Tuyết liền quay lưng bước đi trước cho đến khi Tuyết và tôi vô hẳn trong
pḥng. Tôi nh́n nhanh quan sát. Từ ngoài cửa đi vô, phía trước mặt có
một cái giường đôi trải nệm trắng rất sạch sẽ đặt sát với vách tường.
Gần bên cái giường chỗ đầu nằm có đặt một cái bàn nhỏ nhưng không có thứ
ǵ trên đó. Phía bên phải và cách cái giường một khoảng độ nửa thước có
một cái sàn rửa với một cái lu nước cùng một cái ca nhựa. Phía trên cái
lu có máng ba cái khăn mặt trên một sợi dây kẽm. Tuyết nh́n tôi bẽn lẽn
rồi ngồi xuống mép giường như chờ đợi. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh
Tuyết và hỏi như là để có chuyện phải nói:
“Em...à, có đúng như những ǵ bạn của em nói không?”
“Dạ…bạn
em nói ǵ anh?”
“Bạn em nói, em đang cần…” Tôi c̣n đang lựa lời nói sao cho Tuyết đừng
bị tựái, th́ Tuyết liền tiếp lời tôi:
“Dạ, hoàn cảnh của em thật… Hoàn cảnh của em khó khăn quá anh à…”
Tôi không muốn thấy Tuyết bị bối rối nhiều khi phải nóí rơ v́ sao nên
tôi nói:
“Em nằm xuống đây và nói chuyện với anh cho vui v́ thời gian c̣n nhiều.
”
Tôi vừa đỡ Tuyết nằm xuống th́ bỗng nàng nhăn mặt tỏ vẻ đau làm cho tôi
vội rụt tay lại.
“Em bị sao vậy?”
Tuyết có vẻ
lo
lắng:
“Dạ… cũng không
có ǵđâu anh. Chỉ là… khoảng
hơn tuần nay không hiểu sao cái đầu của em khi đụng vô nó đau như bị
điện giật vậy. ”
“Em bị đau chỗ nào?”
Tuyết có vẻ bối rối hơn nên vừa nói vừa cố làm ra vẻ b́nh thường:
“Em thường bị đau ở hai bên đầu. Mỗi lần ngủ dậy là em lại bị đau và bị
đau đến mấy lần trong ngày làm cho em bị chảy nước mắt và nước mũi hoài.
Nhưng… có lẽ cũng không sao đâu anh. ”
“Em
đau như
vậy là
có sao rồi đó. Em
bị đau đầu từng hồi
làdo
căng thẳng thần kinh. Sáng ngày mai em
phải
đến
pḥng mạch
Thanh Tâm ở số... trên đường Cao Thắng quận ba, anh sẽ nhờ anh bác sĩ
bạn của anh khám cho em. Đừng để lâu rất nguy hiểm và khó trị.
”
“Cảm ơn anh. ”
Tôi lấy từ trong túi áo ra tờ giấy và cây viết rồi viết lên đó địa chỉ.
“Sáng ngày mai khoảng chín giờ anh sẽ có mặt ở quầy tiếp nhận bệnh nhân
chờ em. Đừng để anh chờ lâu v́ anh c̣n
rất
nhiều công việc phải làm. ”
“Dạ, cảm ơn anh. Em sẽ đến rất đúng giờ.”
***
Tuyết có học và có sắc. Đặc biệt là nàng rất có duyên. Cái duyên mà sau
này những người bạn của tôi cũng phải công nhận là. . . rất đặc biệt.
Thân thể nàng với những đường cong tṛn như tượng bằng thạch cao, với
làn da
mịn màng vàtrắng
hồng đầy sức quyến rũ trong chốn pḥng the. Cặp mắt lớn và đen mà lúc
nào cũng như ướt dưới hàng mi dầy. Nụ cười của nàng đă làm cho những
người bạn của tôi đă phải ganh tỵ đến phải nói sao tôi may mắn quá. Dĩ
nhiên tôi chỉ cười mỉm thay cho câu trả lời v́ không bao giờ tôi
nói cho các
bạn tôi biết trong dịp nào tôi đă quen biết Tuyêt.
Tuyết được
chữa trị và khỏi hẳn căn bệnh đau đầu. Tuyết vui vẻưng thuận
về
chung
sống với tôi trong căn nhà
nhỏ nhưng rất đẹp và rất đầy đủ tiện nghi màtôi
mướn
từ trước trong
khu Bàn Cờ. Những ngày sống bên nhau là những ngày thật tuyệt vời. Tuyết
nấu ăn thật ngon nhưng mỗi cuối tuần chúng tôi
vẫn
đi ăn tiệm như là cách biểu lộ tôi rất quư trọng nàng. Tuyết rất an phận
với hiện tại và luôn làm cho tôi vui khi thường xuyên kể những chuyện
tiếu lâm trong những bữa ăn chiều. Chúng tôi sống bên nhau đến
tháng
mười năm một chín bảy tưth́
tôi có lệnh phải nhập ngũ. Tôi đă xin người bạn bác sĩ giúp đỡ cho Tuyết
công việc làm tiếp nhận bệnh nhân
cho Tuyết đỡ buồn trong những ngày phải xa tôi.
Ngày chia tay Tuyết để lên đường nhập ngũ, tôi nói với Tuyết:
“Anh
yêu
em
và không bao giờ muốn xa em. Nhưng v́ quê hương đang bị chiến tranh nên
anh phải tạm xa em. Trong lúc anh vắng nhà, anh muốn em làm việc với bạn
của anh và chờ ngày anh trở lại. Dù cóđi đến đâu anh cũng sẽ nghĩ về em.
Và, chỉ có em mà thôi. ”
Mấy tháng qua Tuyết chung sống với tôi vàTuyết đă hiểu tôi nhiều, nên
khi nghe tôi nói vậy,
Tuyết đăkhóc
vàhứa
sẽ
chăm chỉ làm việc với bạn của tôi
chờ ngày tôi trở về.
***
Chiếc xe du lịch
Toyota “cá mập”ngừng
lại trước cổng trại nuôi rắn. Người tài xế đưa cho tôi tờ giấy giới
thiệu của công ty du lịch
Thân Thiện; là công ty du lịch lớn nhất Sàig̣n.
Xem xong,
tôi mở cổng để
cho
xe chạy vô.
Khoảng chừng mười
phút
sau, một người phụ nữ trong đoàn khách đang
đi
đến tôi
và
mắt th́ vẫn luôn nh́n ngay tôi làm cho tôi cảm thấy rất bối rối.
Sáu năm qua, kểtừ
ngày ra khỏi trại cải tạo tôi luôn bị mặc cảm. Đang từ
phụ tá Phó
giám đốc
phụ trách giao tế
của một công ty có tiếng của Saigon…
Bây
giờ
tôi
là người gác cổng mà tiền lương chẳng có bao nhiêu nên tôi không c̣n giữ
được phong cách tự nhiên
và phong đột
rước những người phụ nữ đẹp và sang trọng. Người phụ nữ đang đi đến tôi
ăn mặc rất sang trọng.
C̣n
tôi trong bộ đồ công nhân trại nuôi rắn màu xanh
da trời
mà nay đă bạc
phếch.
Người phụ nữ sang trọng khi đi đến gần, tôi liền nhận ra nàng chính là…
người xưa. Đó là Tuyết của tôi năm xưa. Tuyết đă nh́n ra tôi khi tôi
đang xem
tờ
giấy mà người tài xế đưa.
H́nh ảnh năm xưa khi lần đầu tiên tôi gặp Tuyết đă hiện qua chớp nhoáng
trong cái đầu nay cũng đă ‘ṃn’ theo thời gian
của tôi.
Tôi không ngờ chỉ một cơn băo thời cuộc chớp nhoáng đi qua đă làm đảo
lộn tất cả. Tôi chưa biết phải có thái độ như thế nào với Tuyết th́,
thật tự nhiên, Tuyết cầm hai bàn tay của tôi rồi đưa lên môi hôn và khóc,
thay v́ hỏi thăm tôi
lảm cho tôi ngạc nhiên và xúc động mạnh. Theo lẽ tôi phải tỏ thái độ
t́nh cảm để
đáp lại t́nh cảm của
Tuyết. Nhưng,
tôi không dám
v́ tôi
đang xơ xác quá
và mặc cảm quá. Tuyết khóc có lẽ v́cũng nhận thấy tôi tiều tụy quá
chăng? Có một điều làm cho tôi thắc mắc là, tại sao Tuyết biết tôi đang
sống độc thân? Phải chăng người phụ nữ có cái gọi là, giác quan thứ sáu
mà người đàn ông không có?
Đêm hôm đó chúng tôi lại được ở bên nhau như ngày đầu
xuân năm nào
chúng tôi đăgặp nhau. Tuyết đă kể:“Những
ngày tháng
anh đi em
nhớ thương
anh
vàtin
tưởng anh không bao giờ quên em. Khi Sàig̣n và miền Nam mất, em chờ anh
và cũng có đi t́m anh, nhưng tin tức về anh vẫn biền biệt.
Người bạn bác sĩ
của anh cũng
chạy đi nhiều nơi để hỏi tin về anh. Anh ấy
nhất quyết ở lại để góp bàn tay xây dựng lại quê hương.
Nhưng,
sau cùng anh ấy
quá thất vọng nên đă cùng
em đi
vượt biển và thành công sau hơn hai năm miền Nam Việt Nam mất.
Anh ấy
thương yêu
em
thật sự nhưng số phần của anh ấy
không may.
Và,
anh ấy
đă qua đời v́ tai nạn khi đang trên đường đến sở làm việc.”
Tuyết tâm sự trong khi
vẫn
ôm
gh́ lấy
tôi
như sợ cả hai lại phải bị xa nhau lần nữa. Tuyết tâm sự tiếp:
“Khi anh ấy mất đi một thời gian,
em mở tiệm bán quần áo thể thao.
Tiền bạc và tài sản anh ấy để lại rất nhiều nên tiệm của em cũng khá lớn
và rất đầy đủ. Sau khi tiệm hoạt động được một thời gian, em nhớ đến anh
nên lại t́m anh trên các tờ báo của người Việt ḿnh tại Mỹ.
Công việc buôn bán
vẫn
đang rất thuận lợi,
nhưng,
em nhớ anh
và
tin anh vẫn c̣n sống ở Việt Nam
nên
nhân dịp xuân đến, em đóng cửa tiệm ba tuần và vềđây. Em không
ngờ Thượng Đế đă cho em gặp lại anh như em thường cầu xin
sau chỉ hai ngày em
về đến Sàig̣n.
Với tiệm bán quần áo của em th́ anh và em sẽ không có ǵ phải lo lắng cả
anh à. Chúng ta đă gặp lại nhau th́ không để phải xa nhau nữa.
Từ bây giờ chúng ḿnh sẽ măi măi bên nhau. Em tin chúng ḿnh không c̣n
xa nhau nữa. Anh và em đă trải qua những thử thách và bây giờ ḿnh đă
quyết định. Em không bao giờ quên được cái ngày… cái ngày đầu tiên anh
đă đến với em khi em đang bị vô cùng khó khăn. Anh là người độ lượng nên
cho đến ngày hôm nay anh vẫn không hỏi v́ sao em lại…”
Tôi đưa ngón tay lên miệng của Tuyết để cho nàng đừng nói về chuyện đó.
Tôi có lư do thật chính đáng để không cần- không muốn biết về chuyện
buổi trưa năm xưa đó. Tuyết nói tiếp:
“Bây giờ anh kể cho em nghe đi anh. Tại sao anh
không trở về gặp
em sau khi anh ra trường,
cũng như
v́
sao
anh
không đi qua Mỹ
như những người… như anh?”
Câu chuyện đau thương và uất hận của tôi, cũng như của người miền Nam
yêu tự do và hoà b́nh sau thời gian bịmất quê hương; tôi không bao giờ
quên được. Tôi kể với ḷng thanh thản không hận thù về những người đă xô
đẩy tôi, xô đẩy đồng bào miền Nam xuống tận cùng đáy vực:
“Em Tuyết ơi. Những
ngày cuối mùa xuân bước qua đầu mùa hè năm xưa là những ngày oan nghiệt,
là những ngày ảm đạm đến nỗi thảo mộc cũng phải héo úa. Đến như tiếng
chim hót vốn thường được nghe vào mỗi buổi sáng sớm trong rừng sâu, nơi
có những trại tù khi bọn anh đến… cũng không c̣n nghe nữa. Thay vô đó là
những tiếng kẻng, tiếng la, tiếng chửi
rủa,
tiếng ra lệnh, tiếng kéo cơ bẩm của cây súng để ra oai và, tiếng chân
bước đi lầm lủi của những con người sa cơ... Tất cả ḥa thành bản ḥa âm
ai oán nghe đến năo nuột.
Anh như con chim đang chập chững đập cánh bay vào đời
với các bạn đồng ngũsau
khi phải măn khóa sớm,
th́,các
bạn và anh
liền bị găy cánh và bị xô đẩy vômột cuộc sống mới đầy bi thương và uất
hận. Anh không có cơ hội được bay nhảy và ca hát cùng chúng bạn trên
những chiến trường sôi động. Anh chưa được tham dự một trận đánh nào, dù
nhỏ; cũng như anh chưa hưởng được một ngày phép nào… th́ tim anh đă phải
nhói đau khi
anh bị bắt ngoài
mặt trận. Anh được chứng kiến
nhữngcon
người
chết không toàn thây. Những con người lần hồi
khô héo không c̣n mỉm cười
nổi.
Anh bịbắt khi vừa đến đơn vị nên bịxếp vào loại tù binh. V́ vậy…
Trước mặt anh là cái đồi đá với những tảng đá thật lớn mà anh và các bạn
tù phải dùng tay san cho bằng. Học tập cải tạo… thật ra là bị bắt làm
khổ sai mà không cho ăn no và ngày về th́ hoàn toàn không biết. Họ
muốn các anh phải chết lần chết ṃn nhưng không bị mang tiếng với thế
giới. Hôm
đó anh đang phải dùng tay khiêng những tảng đá th́ bất ngờ anh nghe:
“Anh kia. ”
Một đám đàn ông thất thế đang oằn ḿnh khiêng những khối đá thật nặng
liền ngừng tay nh́n về phía một
người lính
Việt cộng nhóc con vừa lên tiếng. Vẫn biết là nhục khi bị một tên Việt
cộng con nít vô học sai khiến một công việc nào đó, nhưng, dù sao th́
cũng được đỡ tay hơn là công việc nặng nhọc đang làm khi trong bụng
trống rỗng. Tên Việt cộng nhóc con chỉ tay ngay anh và ra lệnh:
“Anh đến đây. C̣n tất cả khẩn trương làm việc đi. ”
Anh bước đến bên tên Việt cộng nhóc con. Tuy là thằng nhóc chứ quyền hạn
của nó rất lớn, nó có quyền đánh, chửi… những người thất thế. Và, nếu
muốn nó cũng có quyền giết v́ một nguyên cớ nào đó do nó tạo ra. Tên
Việt cộng nhóc con dẫn anh đi đến bụi cây gai và nó chỉ tay vô cái hang
nhỏ nằm trong lùm cây:
“Tôi vừa nh́n thấy con rắn ḅ vào trong đó. Anh bắt nó cho tôi. ”
Nói rồi tên Việt cộng nhóc con đi đến đứng cạnh bên một tên Việt cộng
khác đang nh́n lũ người thất thế với vẻ mặt không một chút thiện cảm.
“Phải chi con rắn này ḿnh thấy trước thằng Việt cộng nhóc đó... ” Anh
ao ước như vậy nhưng anh vốn rất sợ rắn mà trong hoàn cảnh này th́ bất
cứ con vật ǵ anh cũng phải dẹp nỗi sợ hăi qua bên mà thi hành lệnh của
tên Việt cộng nhóc con đó.
Bây giờ th́ con rắn đang nằm im và khoanh tṛn trước mặt tên Việt cộng
nhóc con đầy quyền năng nhưng có cái thân h́nh ốm tong ốm teo như anh.
Tên Việt cộng lại ra lệnh tiếp:
“Anh cắt tiết nó để vào cái bát này cho tôi.”
Tên Việt cộng đưa cho anh cái chén có chút nước, rồi nó nh́n anh chặt
cái đầu rắn và hứng từng giọt máu. . . cho tới khi không c̣n giọt máu
nào nữa th́ tên Việt cộng cầm cái chén lên và uống ngon lành. Tên Việt
cộng cũng chia cho tên Việt cộng bạn nó những hớp máu rắn. Máu rắn dính
hai bên khóe miệng của hai tên và chúng lấy tay lau sạch miệng rồi liếm
chỗ máu dính ở bàn tay.
Tên Việt cộng ra lệnh tiếp cho anh:
“Anh khẩn trương đốt lửa để nướng con rắn đi chứ. ”
Anh gom cỏ khô lại thành đống lớn và đốt. Cỏ ở đây không nhiều và khô
khốc như cái đầu của người bị bệnh sốt rét hay bệnh thương hàn. Mùi thịt
nướng xông lên quyến rũ làm cho nước miếng trong miệng anh tự động chảy
ra. Tim anh nhói lên khi nh́n hai tên Việt cộng nhai ngồm ngoàm con vật
mà anh mới vừa nướng. Anh chưa bao giờ ăn thịt rắn. Anh nghĩ sẽ không
bao giờ ăn thứ thịt đó. Ngày hôm đó anh đói quá và anh thèm ăn quá. Cái
đồi đá trước mặt như mờ hẳn lại. Hai tay và hai chân anh run lên... v́
quá đói.
“Cho anh nghỉ chốc lát đấy. ”
Tên Việt cộng có lẽ đă thấy anh bị kiệt sức nên nó cho phép anh được
nghỉ, hay là v́ anh đă giúp cho nó có miếng ăn nên t́nh người trong nó
bỗng nổi lên? Anh không tin nó có t́nh người. Người cộng sản không bao
giờ biết đến thứ t́nh đó.
Từ sáng đến giờ anh chỉ có một mẫu bánh bột ḿ luộc nhỏ bằng hai lóng
tay và dài gần một gang tay trong bao tử. Những cặp mắt đói khát của
những người khốn khổ luôn nh́n vô những bụi cây gai để mong phát giác
được con vật xấu số nào đó, trong khi hai tay vẫn phải cố
lăn
những khối đá nặng lên khỏi mặt đất.
“Có một cái hang.” - Một người trong đám người thất thế reo lên mừng rỡ.
Một nhóm bốn người ngay lập tức khiêng những phiến đá lớn đến đứng ngay
chỗ người vừa phát giác ra cái hang làm như đứng nghỉ mệt để cho những
tên Việt cộng nhóc con kia đừng để ư đến. Người khám phá ra cái hang
đang nhanh tay đào và rồi một lúc sau, người đó kêu lên mừng rỡ.
“Con rắn!”
Tiếng kêu mừng rỡ không lớn mà chỉ vừa đủ cho những người đứng gần nghe
được. Tất cả những cặp mắt đều cùng đổ dồn về phía người đào hang. Một
người nào đó nói:
“Chỉ một con rắn nhỏ như vậy th́ làm sao đủ cho tất cả chúng ta. ”
Một người khác tiếp lời:
“Rắn. . . như vậy là lớn lắm rồi. ”
Con rắn lớn bằng cổ tay em bé rồi cũng được kéo ra khỏi hang. Con rắn
liền bị chặt đầu nhưng không một ai hưởng ứng đến việc uống máu con rắn
nên, những giọt máu được để chảy xuống đất. Nh́n những giọt máu đó anh
nói:
“Đó là những giọt nước mắt đó các anh ơi.”
Một người đứng gần đó liền lên tiếng:
“Anh th́ lúc nào cũng có những ư tưởng kỳ quặc. Đuối sức v́ thiếu ăn nên
chúng ta cần có bất cứ những thứ nào đó để trám vô cho cái bao tử vốn
luôn thiếu thốn được đỡ một phần nào, nên, cho dù có là nước mắt thật
th́ chúng ta vẫn phải dẹp ḷng thương qua một bên, huống chi đây chỉ là
con rắn. ”
Con rắn được nướng vội vàng và anh cũng được chia phần. Anh định đưa
miếng thịt rắn nướng thơm phức vô miệng nhưng rồi không hiểu sao anh lại
không làm như vậy. Trong ḷng bàn tay anh, miếng thịt rắn nhỏ bé không
đáng ǵ nên anh do dự không biết có nên ăn hay không. Anh biết miếng
thịt rắn nhỏ bé này sẽ giúp cho anh có thêm sức để tiếp tục khiêng những
tảng đá nặng nề kia. Người vừa nói anh có những ư nghĩ kỳ quặc thấy anh
cứ nh́n miếng thịt rắn mà chưa chịu ăn,
nên hắn nói thật nhỏ nhẹ, mà sau này anh được biết hắn là sĩ quan biệt
phái dạy môn triết học tại các trường nổi tiếng ở Sàig̣n.
“Cứ ăn đi. Thịt rắn cần phải ăn. Theo giáo lư của đạo Thiên-Chúa-Giáo
th́ chính con rắn đă làm cho...chúng ta, làm cho loài người phải khổ cực
v́ nó đă dụ bà Eva tổ tông của loài người. Tại sao chúng ta lại phải
kiêng kỵ một vài thứ thịt nào đó chứ. Tất cả mọi động vật trên trái đất
này là giúp cho con người được tồn tại. ”
Anh cắn thử miếng thịt rắn. Nó có mùi tanh
v́ không
cógia
vị nên
cũng
lạt lẽo
lắm.
Từ đó, trong suốt thời gian dài cho đến nay anh không thể nào quên được
hai cái hang rắn dưới chân đồi đá.
Sau hai năm tám tháng tù cải tạo, anh được thả ra khỏi trại tù. V́ đi tù
cải tạo chưa đủ ba năm nên anh không được xét đi Mỹ. Một hôm t́nh cờ anh
đi ngang qua một trại bán rắn. Xung quanh trại này có nhiều sông rạch
chằng chịt nên có nhiều các loài thủy sản, đặc biệt là rất nhiều rắn.
Trại rắn có tám công nhân và tọa lạc trên
một
khu đất rộng lớn cách quốc lộ khoảng một cây số. Người chủ trại rắn
không ai khác hơn chính là vị giáo sư triết học; cũng là bạn tù với anh
dạo nào. Gặp lại nhau, vị giáo sư vui vẻ chào đón anh nhiệt t́nh và nói
về sự thành công của ḿnh trong việc nuôi bán rắn. Ông bị tù cải tạo chỉ
thiếu một tháng nữa là đủ ba năm, nên ông cũng không được xét cho đi Mỹ.
Ông cho anh biết ông đă lập gia đ́nh và có hai con trai nhưng, vợ ông bị
rắn cắn giữa đêm khuya và đă không cứu kịp. Anh được vị giáo sư giúp đỡ
cho làm công nhân canh gác trại rắn.
”
Tuyết nhưcảm nhận được sựđau thương và uất hận của tôi, cũng như của
đồng bào miền Nam. V́ dù sao, Tuyết cũng đă có hơn hai năm sống với
chếđộ mới nên biết được sự khốn cùng của cuộc sống vào thời gian đó.
Tuyết đă ôm gh́ tôi chặt hơn và khóc.
***
Đêm
nay làđêm cuối cùng trong năm, cũng làđêm thứ ba chúng tôi gặp lại và
nằm bên nhau. V́ không có pháo nổ và cũng v́ nói chuyện say mênên khi
chúng tôi để ư đến th́ năm mới đă qua được mười lăm phút rồi. Chúng tôi
định đúng giờ giao thừa sẽchúc nhau và cùng uống với nhau ly rượu mừng.
Nhưng… không sao. Muộn một chút, trễ một chút c̣n hơn không có. Mồng một
Tết chúng tôi đang được nằm bên nhau. Ôi, hạnh phúc này cả hai chúng tôi
cùng mong muốn sẽ kéo dài ra đến… bất tận.
Chúng tôi chúc nhau và cùng cầu nguyện từnăm nay sẽ không bao giờ bị
nghịch cảnh để phải xa nhau và thay đổi t́nh thương yêu nhau. Trở về quê
hương đă bốn ngày nên Tuyết có lẽ đă quen giờ quen giấc. Nhưng Tuyết vẫn
muốn nói chuyện đến không đểư về thời gian. Tôi v́ Tuyết nên cũng cố
gắng cho nàng vui. Tuyết muốn tôi nói những điều ǵ mà tôi nghĩvề Tuyết
trong những tháng ngày xa nhau. Tôi thành thật: “Những
thứ mà anh có th́ đă bị mất hết rồi. Trong những cái mất,
lớn nhất
và
quan trọng nhất
là mất quốc gia,mất
gia đ́nh… rồi
mất
em.
Tất cả đều đă trôi qua nhanh như bị cơn băo
lớn
cuốn đi. Anh nghĩ sẽ không bao giờ c̣n gặp lại em.
Tuy
nhiên anh cũng không bận tâm t́m kiếm t́nh yêu làm ǵ.
Phận em là phái nữ nên chắc chắn cũng cần có người đàn ông bên cạnh để
trợ lực. Và, anh ngạc nhiên khi em cho biết người đàn ông đă trợ lực cho
em trong cuộc sống lại là người bạn bác sĩ của anh. Anh ấy là người đứng
đắn và chân thật nên anh rất mừng cho em.
Thật ra th́… con người phải có t́nh yêu thương th́ cuộc sống mới thăng
hoa và cảm thấy
cuộc
đời
thật đẹp vàđáng
sống. Nhưng,
anh v́ bị trong thế không c̣n cơ hội và cũng không thể xoay xở nên… Nếu
có t́nh yêu mà không có cái để bồi đắp không có cái để duy tŕ nó cho
được
tươi tốt và thơ mộng th́ rồi cũng sẽ không thể tồn tại. Anh nghèo tiền
nhưng lại giàu t́nh cảm nên trong ḷng luôn nặng trĩu những kỷ niệm
làm anh ray rứt vàtựcảm thấy có lỗi khi không một lần liên lạc với em.
Sau khi anh được tự do, anh có trở lại pḥng mạch t́m em. Tất cả đă thay
đổi. Pḥng mạch ngày nào nay là Pḥng Lương thực Thực phẩm.
Giờ th́ em đă giúp anh t́m lại được cuộc sống đích thực với t́nh yêu mà
anh hằng trân quí nên anh sẽ không để vuột khỏi tay anh lần nữa. Em là
người phụ nữ tuyệt vời. Anh cám ơn em.
Anh cám ơn em thật nhiều. ”
Tuyết vẫn gối đầu lên ngực tôi và ôm chặt tôi.
Tuyết nói:
“Anh ơi. Từ mùa xuân năm xa xưa đó em đă gặp anh và có anh. Mùa xuân này
chúng ḿnh đă gặp lại nhau và có nhau. Em cũng sẽ không bao giờ để mất
anh nữa đâu. Sẽ không có một thế lực nào ngăn chia chúng ta được nữa đâu
anh. Ngày xưa ḿnh có nhau, ngày nay ḿnh vẫn c̣n có nhau. Bao nhiêu năm
qua biết bao vật đổi sao dời, ḿnh c̣n nguyên vẹn như thế này, em cảm ơn
và tin đấng tối cao đă nhậm lời cầu xin của em. ”