Mùa Xuân, Mùa Xuân, hai từ thật
là gần gũi, thân thương, yêu quư và ấm cúng biết bao! Hai từ đi vào ḷng
người với những cảm xúc hân hoan dâng tràn.
Mùa Xuân cây cỏ xanh tươi,
những chồi non đua nhau nảy lộc, đất trời quyện vào nhau chan hoà đầm ấm,
tạo nên một không gian vô cùng tươi mát, đem niềm vui đến cho mọi người
từ trẻ con đến người lớn. Thế nên ai ai cũng luôn mong chờ mùa Xuân đến.
Mùa Xuân đă đến với tôi như thế,
đến hơn 70 lần, nhưng mùa Xuân vui của tôi muốn nói ở đây là mùa Xuân
rất ấn tượng, đến nhiều lần trong năm - đó là những ngày bạn bè chúng
tôi họp bạn, họp nhóm - mỗi năm mỗi nhiều lần hơn và đông bạn hơn. Bạn
ơi, nó đă làm tôi ngày càng trẻ ra, ḷng luôn phơi phới niềm vui, mỗi
lúc, mỗi ngày.
Giờ đây tôi sẽ bộc lộ v́ sao và
v́ sao như thế, rồi các bạn sẽ phê đúng hay sai sau nhé! Đây chỉ là vài
ví dụ...
Trước ngày có thông báo họp bạn,
ḷng tôi luôn hớn hở, hồi hộp, chờ đợi, ra vào cứ lâng lâng, mong ngày
ấy nhanh đến - chỉ vậy thôi cũng thấy phấn khích trong ḷng. Cận ngày,
chúng tôi rủ nhau đi chợ Dinh sắm sửa đồ ăn. Bận rộn nhưng ḷng vui, tâm
trạng nôn nao... Các bạn chia nhau: Thanh Tịnh lo ḅ kho, Sáng thổi xôi
gấc, Bê nấu món gà xả ớt, chọn trái cây... Xôn xao như nhà sắp có đám
cưới vậy!
Đúng ngày, các bạn ai cũng
chỉnh tề đầm váy đẹp đủ kiểu, trang điểm tươi tắn, nói nói cười cười cứ
như đi chơi Tết! Nếu chương tŕnh có du ngoạn th́ niềm vui tràn ngập
ngay lúc xe vừa lăn bánh khởi hành. Các bạn tôi rất thích ca hát với
phương châm “Hát hay không bằng hay hát”. Giỏi pha tṛ nhất là Phương
Hiền, người em gái nhỏ dễ thương, lắm phen khiến chúng tôi toét miệng
cười nghiêng ngả. Trên xe có các bạn nam, đặc biệt là các sư huynh học
trên mấy lớp, mà em vẫn dám hát vang: “Anh ơi... nếu bụng em śnh th́
sao, Non cao đất rộng biết đâu mà t́m!”, hay là: “Em đă thương anh từ
lâu, Em muốn yêu anh dài lâu...” khiến hàng loạt các bạn nam và sư huynh
nhảy mũi liên tục! Nói đúng ra, em ấy ỷ nhỏ mà bắt nạt lớn, chứ lớn lớn
như chúng tôi đây nào dám, chỉ lo cười nghiêng cười ngả.
Niềm vui dâng cao tràn bờ là
những lần đi chơi tắm suối, nào là suối nước nóng Dục Mỹ, suối Mơ ở Ninh
Thượng, suối Trường Bơi ở Ninh Lộc... Thích nhất và nhiều lần đến là
suối Hóc Chim ở Vạn Ninh. Vừa xuống xe tay xách nách mang đă lăng xăng
xếp hàng tạo dáng đứng U.70, kiếm mấy tấm h́nh kỷ niệm cả đoàn. Chúng
tôi t́m một khu sinh hoạt có mái che, sàn gạch bông sát ngay bờ suối, có
vơng và ghế bố cho các thầy cô và các bạn cao niên nghỉ ngơi. Phần chúng
tôi dĩ nhiên là lội ngay xuống suối, thưởng thức ḍng nước mát chảy
xuống từ đại ngàn, giữa thiên nhiên hoang dă. Giữa ḷng suối là những
tảng đá lớn nhỏ, chúng tôi chọn phiến đá bằng phẳng để nhảy múa theo lời
giới thiệu của anh trưởng lớp: “Đây là nhóm múa vừa rước về từ buôn Hô”.
Thế là “nhóm múa buôn Hô” chúng tôi nhảy múa đủ kiểu, nào là:
“Nhớ Mường Luông
Một đêm sáng trăng mơ màng
Chàng trai sánh vai cô nàng
Cùng nhau líu lo trong làng...”
Và:
“Gió cuốn theo chiều xuống qua bao đồi nương
Nắng úa trên ngàn lá khi ánh chiều buông
Tiếng hát cô Mường Luông trên rừng chiều bao la
Qua suối đồi khe lá...”
Vui quá là vui, chúng tôi như
trở về tuổi 13! Mỗi lần xem lại clip múa ấy, chúng tôi cùng nhau cười
ngặt nghẽo, thích thú vô cùng!
Rồi lại chơi tạt nước, cười nói
vang rân như những em bé 10 tuổi, náo động cả góc rừng. Phương Hiền nổi
hứng bơi vượt suối ngay đoạn nước chảy xiết. Bên kia bờ, các bạn nam Vơ
Sa, Nguyên, Tuấn đă sẵn sàng ứng chiến, chộp được tay em khi vừa vượt
suối. Không biết sao mà tay lại tuột tay, ḍng nước ào ào cuốn em đi.
Hoảng quá, ba bạn nhảy theo cố kềm em lại, người nắm tay, người nắm chân,
kẻ ôm hông. Trong phút giây nguy hiểm vậy mà em vẫn cố la to: “Cấm đụng
vào vùng nhạy cảm!”, lại c̣n cười toe toét. Chúng tôi đứng trên bờ mặt
mày tái mét, hốt hoảng sững cả người, sợ là Hiền và cả 3 anh cứu nạn bị
nước cuốn trôi! May mà 3 anh trụ lại được tại chân tảng đá nhỏ giữa ḍng,
và một bạn khác lanh lẹ kiếm được nhánh cây đưa ra cho các bạn bám vào
bờ. Thoát hiểm an toàn, mọi người c̣n đang thở phào, lại nghe Hiền phàn
nàn là giây phút hiếm có đầy kịch tính như thế mà chẳng có bạn nào chụp
h́nh, quay phim cả. Hic...Nghĩ cũng tiếc thật!