Mục L
ục


 

 Trang B́a
Ban Biên Tập
 Lá TĐầu Xuân
Mục Đồng & Phương Hiền
 Câu Đối Mừng Xuân
Vũ Tiến Phái
Trần Cao Tần
 STáo Quân
Phương Hiền & Thanh T
Tuyết Hồng



 

Chúc Mừng
Năm Mới

 

 Năm Mới Hạnh Phúc
Lê Ánh

 Chúc Mừng Năm Mới
Bạch Liên

 

 

Tuệ Thành
Hội Quán NH

 

 TChúc Tết KHợi 2019
Lưu Thế Ninh

 

 

Hoa Xuân
H
́nh nh Tết
 

  H́nh nh Xuân
Phươngi Hiền
 Hoa Tết
Bạch Liên
 
H́nh nh Tết
Hải Lộc
 Cắm Hoa Trang T
Lê Thị Lộc
Hoa Xuân Ngày Tết
Lê Thị Lộc
 
H́nh nh Heo
Hải Lộc
 Hoa Đào Cười Với Nắng Xuân
Nguyễn Thị Lộc
 

 

 

Thông Báo
 

     n Phẩm TH TBT/Ninh Ḥa Đặc San Quyển 3 & 4
Trần Chu Đức/Trần Hà Thanh

 




TXuân

 

 Chúc Xuân KHợi
Vinh H
 Xuân
Bạch Liên

  Mùa Xuân
Lương L Thanh Nga
 TThầm Mưa Xuân
Tiểu Vũ Vi


 

TVi


   
 TVi Phong Thủy Năm K Hợi 2019 
Phạm Kế Viêm
 

 

 

Tập Tục
Ngày Tết


 Hát ng Đầu Xuân
ĐĐ

 Cây Nêu
Bạch Liên
 M Xóc Bầu Cua
Mai Thái Vân Thanh
 
 Chẳng Mong Tết Đến Xuân V
Nguyễn Văn Thành

 

 

Năm KHợi KChuyện Heo



 Mùa Xuân Heo Lăn Chai
Hiếu Anh
 Năm KHợi (2019) Nói Chuyện Heo (Lợn)
Nguyễn Chức

 Ngẫm Nghĩ VChuyện Con Heo Cho Năm Hợi
Việt Hải

Chuyện NHeo
Nguyễn Văn Thành

 

 

d_bb
Đ.H.K.H


  Liêu Trai C D
Tập s 386 & 387

Đàm Quang Hưng
 
 Thanh Phong Thi Tập
Bài T s 180 & 181

Vũ Tiến Phái
Biện Chứng Pháp Lịch S
Trần Cao Tần
     TVi Phong Thủy Năm K Hợi 2019 
Phạm Kế Viêm
 

 

Y Học
&
Sức Khỏe


 Bịnh Run Parkinson
Bs Lê Ánh
 Thoái Hóa Cột Sống
Bs Lê Ánh

 

 

Biên Khảo
 

 Băo Ḥa Trong Vũ Trụ 
Liên Khôi Chương
 Những nh Hưởng Của Trung Hoa Đối Với Tinh Thần TChủ Của Đất Nước Và Dân Tộc Việt Nam - PHẦN 5 
Dương Anh Sơn
 Tết Âm Lịch
Trần Hà Thanh
 Kinh Tế Hoa K Và Thế Giới Năm 2018 
Nguyễn Văn Thành

 

 

Cuộc Sống
 

 Những Mùa Xuân Muộn
Lương LHuyền Chiêu
 Cần STha Thứ
Lê Ánh
 CHeo vàng Năm Xưa
Nguyễn Thị Phương Hiền
 Hoàng Hôn Trôi
Bạch Liên
 Sống Tốt ... ĐḶng Được Thanh Thản...
Lê PTh

 


 

Viết v
Ninh Ḥa
 

 Nhớ Ơn.. Người Ninh Ḥa 
NThị Kim Anh
 

 

 

 Ca Hát

 

 Mộng Xuân
Nguyễn Thị Phương Hiền
 Tôi Đi T́m Lại Mùa Xuân
 Nhớ Một Chiều Xuân
 Đồn Vắng Chiều Xuân
Hà Thị Thu Thủy

 


Hội Ngộ

 

Du Xuân
M
ai Hưng Hồng

Tinh Thần Tôn Sư Trọng Đạo
Nguyễn Thị Lộc
 Bây Giờ...Em Đâu
Lương L Thanh Nga
Nối Tiếp Ṿng Tay
C
ao Hoài T

 

 



T
 

 Hôn Em Thoáng V Café
Việt Hải
 Rainy Day In Los Angeles
Việt Hải
 Thăm Núi Huang Shan
Nguyễn Duy Hảo
 MVà Mùa Xuân
Nguyễn Hiền
 Biển Yêu
Phương Hiền
 Xùân V
Hoàng Bích Hà
 Mùa Xuân Lên Rừng
Nguyễn Văn Ḥa
 Kư c Tuổi T Tôi 
Lê Thị Lộc
 Chén TMừng Xuân
Vơ Hoàng Nam
  T́nh Xuân
Lương L Thanh Nga
 Khế Tím
Nhất Chi Mai
 Tuổi TTây Thi
Trương Khắc Nhượng
   Mùa Xuân Và Ninh Ḥa Ngày Trở Lại
Trần Thị Phán
 Chén Cơm Trộn
NQ
 Vẫn Là Em...
Nguyễn Thị Thanh T
 Ước Mơ Xuân
Tiểu Vũ Vi


 

Tưởng Niệm

 

Rời Cơi Tạm, B́nh An Chị N 
Trâm Anh
 Nhớ Chị Thi Thi 
Nguyễn Thị Phương Hiền
Ga Cuối
Nguyễn Văn Thành
Khúc Nhạc Xuân 
Huỳnh T́nh
Tâm SNgày Xuân KHợi 2019 Của Cựu Học Sinh Trung Học Vạn Ninh
Huỳnh T́nh

 

Văn Học
Nghệ Thuật

 


  Đọc "Truyện KIỀU Của NGUYỄN DU" - Phần 5
Lê Ánh

 Mạn Bàn V Câu Đối
Việt Hải
 Tản Mạn V Mùa Xuân Qua Thi Ca
Trần Việt Hải
 Nét Xuân Xưa
Tiểu Vũ Vi

 


Văn


 

 Mùa Xuân Đi Hái Nấm Mối
Hiếu Anh

 Lại Nhớ V Tháng Ba
Trâm Anh
Vui Xuân Này...Nhớ Xuân Xưa 
Nguyễn Thị Bê
   Tết Xóm Rượu Trong Tuổi TTôi
Lương LHuyền Chiêu
 Băng Khuâng Chiều Ba Mươi
Thùy Giang
 Cảm Nhận Mùa Xuân
Hoàng Bích Hà
 Chuyện Của C C Đă Đến Và Đi
Phương Hiền
 Em Và Mùa Xuân
Nguyễn Thị Phương Hiền
Nhớ Những Mùa Hoa Năm Cũ
Nguyễn Thị K
 Giỏ Đan Tre
Bạch Liên

 Cần Thơ - Những Mùa Xuân Và KNiệm
Nhất Chi Mai

 Tết Nhớ Q
Vơ Hoàng Nam
 Đi Thăm Ba...Ngày Tết
Lương L Thanh Nga
 Giấc Mơ Mùa Thu
Duy Phúc
 Đón Xuân
Đức Sinh
  Bước Xuống Cuộc Đời  -   ĐOẠN 3 & ĐOẠN 4 
Lê Thị  Thanh Tâm
 Giấc Mơ Của Chàng Lính Biển -K65 
Nguyễn Văn Thành
Đi Giữa Mùa Xuân
Cao Hoài T
Những Khoảnh Khắc Mùa Xuân
Cao Hoài T
 

 

 

 

 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:


 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 

 


 

 


 

BIỆN-CHỨNG-PHÁP LỊCH-SỬ

Viết năm 2018
GS Trần Cao Tần

 

PHẦN MỘT

N

 hu-cầu tiến-hóa của lịch-sử đ̣i-hỏi một sự nghiên-cứu về các quy-luật thay-đổi của lịch-sử dựa trên những tài-liệu khoa-học t́m được và những yếu-tố hợp logic. Cái logic căn-bản dùng ở đây là những định-luật của vũ-trụ vật-chất và tâm-linh quyết-định sự sống c̣n của nhân-loại và toàn-thể các chúng-sanh.

          Sự nghiên-cứu rất rộng, bao-hàm rất nhiều lănh-vực cho nên một bài viết không thể nào đầy đủ tất cả. Tuy- nhiên tác-giả cố-gắng thu-thập và tŕnh-bày những ǵ có thể để thể-hiện trung-thực BIỆN-CHỨNG-PHÁP LỊCH-SỬ trong giai-đoạn hỗn-loạn khẩn-trương của thế-giới hiện-tại. Không một riêng ai mà là hầu-như tất cả mọi người trong mọi nước đều cảm thấy bàng-hoàng trước những biến-chuyển tôn-giáo, xă-hội, kinh-tế, tài-chánh, quân-sự, kỹ-thuật dồn-dập khiến cho mọi người như ngộp thở, tự hỏi cái ǵ sẽ xảy đến ngay trong ngày mai khi thức dậy.

 

          Bài viết sẽ được tŕnh-bày một cách đơn-giản để đọc-giả có thể nắm bắt rơ-ràng.

 

BIỆN-CHỨNG-PHÁP

TÂY PHƯƠNG

 

          Trước tiên, tác-giả tŕnh-bày những định-luật về BIỆN-CHỨNG-PHÁP theo đúng bản-chất của logic.

          Nói về biện-chứng-pháp theo triết-học phương Tây từ thế-kỷ thứ 19 qua thế-kỷ 20 cho đến thế-kỷ 21 hiện nay đó là  phương-pháp luận gồm ba giai-đoạn:

 

Chính Đề  Phản Đề Hợp Đề

          Hegel trong thế-kỷ 19 đă áp-dụng biện-chứng-pháp 3 giai-đoạn này vào chủ-nghĩa duy-tâm làm thành biện-chứng-pháp duy-tâm như sau

Tâm-linh Loài người Tâm-linh

(Spirit Man Spirit)

 

          Biện-chứng-pháp duy-tâm này phát-xuất từ quan-niệm tôn-giáo thờ Đấng Sáng-Tạo, theo đó loài người được sáng tạo từ Thần-Linh Tối-Cao, và sẽ trở về với Thiên-đàng hay Địa-ngục của Thế-giới Tâm-linh sau khi chết. Hegel đă triết-hóa Đấng Sáng-Tạo và Thế-giới Tâm-linh bằng h́nh-ảnh Hegel gọi là Tâm-linh (Spirit). Hegel cũng dùng biện-chứng-pháp để nghiên-cứu hiện-tượng thiên-nhiên và lịch-sử loài người theo cái nh́n của thời-đại ông ấy. Hegel

đă làm nên công-nghiệp rất lớn là khám-phá ra ba quy-luật lớn của biện-chứng-pháp là

 

          1/ Luật mâu-thuẫn

          2/ Luật thay-đổi về lượng gây ra thay-đổi về chất

          3/ Luật hủy-thể-của-hủy-thể.

       

        Có thể giải-thích ba quy-luật đó như sau.

          Động-cơ của sự thay-đổi là mâu-thuẫn nội-tại trong sự-vật. Mâu-thuẫn nh́n chung gồm hai mặt đối-lập nhau. Sự-vật thiên-nhiên cũng như lịch-sử loài người đều biến-hóa do tác-động lẫn nhau của hai mặt đối-lập nội-tại. Theo Hegel, hai mặt đối-lập của sự-vật thể-hiện ra lượng và chất. Hegel nêu luận-cứ qua thí-dụ của nước bị đun sôi. Nhiệt-lượng (Calorific energy) tăng lên đến khi nhiệt-độ của nước lên đến 100 độ C (32 độ F), chất nước lỏng biến thành chất hơi nước. Sự thay-đổi của nhiệt-lượng là thay đổi về lượng đưa đến sự thay-đổi của nước từ dạng lỏng qua dạng hơi là thay-đổi về chất. Với xă-hội loài người, theo Hegel, hai mặt đối-lập là giai-cấp bị trị và giai-cấp thống-trị nội-tại trong xă-hội. Nếu sự thống-trị trở-thành áp-bức bóc-lột, th́ sự áp-bức bóc-lột đó sẽ khiến cho giai-cấp bị-trị vùng lên đấu-tranh lật-đổ giai-cấp thống-trị để xây-dựng một xă-hội mới. Trong sự thay-đổi về lượng và chất, phân-tích sâu hơn, người ta nhận-thấy có sự thay-đổi mà triết-học gọi là hủy-thể-của-hủy-thể (negation of negation) theo từ-ngữ Việt-nam. Sự hủy-thể nội-tại này gia-tăng về lượng đưa đến sư thay-đổi toàn-diện của cả hai chính-đề và phản-đề để h́nh-thành hợp-đề. Đó gọi là hủy-thể-của-hủy-thể theo triết-lư phương Tây. Sự phân-tích về lịch-sử theo Hegel tóm gọn như sau: Toàn-bộ lịch-sử loài người là quá-tŕnh biện-chứng từ sự tự-vong-thân (self-alienation) của nô-lệ tiến đến sự tự-hợp-nhất (self-unification) thể-hiện thành quốc-gia hợp-hiến công-bằng với toàn dân. Ở đây chỉ tŕnh-bày tóm-tắt về triết-học biện-chứng của Hegel nhưng không b́nh-luận. Phần b́nh-luận sẽ viết sau.

          Từ thế-kỷ 17, khi đạo Thiên-Chúa La-Mă đă có ảnh-hưởng trấn-áp về chính-trị, văn-hóa tại Âu Châu, một trào-lưu duy-vật nổi lên chống-đối chủ-nghĩa duy-tâm của Thiên-Chúa giáo. Trong trào-lưu đó, chủ-nghĩa Marxism đưa ra biện-chứng-pháp Duy-vật đối-chọi với biện-chứng-pháp Duy-tâm. Marx tuyên-bố lật ngược biện-chứng-pháp của Hegel, áp-dụng vào chủ-nghĩa Duy-vật. Ở điểm này, chúng ta chỉ nói về biện-chứng-pháp trên b́nh-diện tư-tưởng triết-học, chưa nói đến sự biến-chuyển của lịch-sử và chính-trị. Chúng ta cần nhận-định rơ-ràng chủ-nghĩa Hegel áp-dụng biện-chứng-pháp vào chủ-nghĩa duy-tâm, và chủ-nghĩa Marx áp-dụng biện-chứng-pháp vào chủ-nghĩa duy-vật. Khi vận-dụng biện-chứng-pháp, Marx thêm định-luật thứ tư là Định-luật Vượt Qua vào với 3 định-luật của Hegel: Trong thiên-nhiên cũng như lịch-sử, một chủ-đề có thể bị vượt qua, chẳng hạn, một xă-hội có thể vượt qua chế-độ mẫu-hệ để tiến thẳng đến chế-độ phụ-hệ. Vậy biện-chứng-pháp của Marx gốm bốn định-luật:

          1/ Luật mâu-thuẫn

          2/ Luật thay-đổi về lượng gây ra thay-đổi về chất

          3/ Luật hủy-thể-của-hủy-thể

          4/ Luật vượt qua.

         

      Phân-tích về lịch-sử, Marx nhận-định bốn giai-đoạn:

          1/ Chủ-nghĩa cọng-sản nguyên-thủy: cọng-sản nguyên-thủy và xă-hội bộ-lạc (Tribal Society)

          2/ Giai-đoạn xă-hội nô-lệ: Xă-hội bộ-lạc biến-đổi thành xă-hội thành-phố (City-society); giai-cấp quư-tộc h́nh-thành

          3/ Giai-đoạn chủ-nghĩa phong-kiến: giai-cấp quư-tộc trở thành giai-cấp cai-trị, thương-măi sinh ra chủ-nghĩa tư-bản

          4/ Giai-đoạn chủ-nghĩa tư-bản: Tư-bản thành giai-cấp quư-tộc, khai-sinh ra giai-cấp vô-sản.

          Marx đưa ra thuyết đấu-tranh giai-cấp giữa vô-sản và quư-tộc để kết-luận là giai-cấp vô-sản sẽ tất-yếu thắng và tiến đến xă-hội cọng-sản vô giai-cấp toàn thế-giới.

         

        Có thể h́nh-dung biện-chứng-pháp của Marx như sau

Giai-cấp quư-tộc Giai-cấp vô-sản Xă-hội vô-giai-cấp

 

          Lenin vận-dụng Marxism làm thành chủ-nghĩa cách-mạng Marx-Lenin. Theo khoa-học chính-trị, chủ-nghĩa Marx-Lenin là ư-thức-hệ của đảng cọng-sản Liên-xô, và của đảng cọng-sản quốc-tế. Đó cũng là ư-thức-hệ của đảng cọng-sản của Stalin, của đảng cọng-sản của Mao-trạch-Đông. Marx đào sâu mâu-thuẫn giai-cấp đấu-tranh theo quan-điểm kinh-tế xă-hội: mâu-thuẫn giữa giai-cấp vô-sản và giai-cấp quư-tộc phát-xuất từ sự-kiện giai-cấp quư-tộc chiếm-đoạt quyền sở-hữu các phương-tiện sản-xuất của xă-hội, từ đó làm chủ các xí-nghiệp, khoa-học, kỹ-thuật, và lực-lượng sản-xuất của xă-hội. Ư-thức-hệ đó cho rằng giai-cấp quư-tộc cũng làm chủ các viện xă-hội (Social institutions), đất đai, và các tài-nguyên thiên-nhiên của quốc-gia. Từ những quan-điểm như vậy, các đảng cọng-sản được xây-dựng nồng-cốt trên giai-cấp công-nông, kêu gọi và xách-động dân vô-sản đứng lên làm cách-mạng lật-đổ xă-hội quư-tộc như sứ-mang lịch-sử để xây-dựng một xă-hội quốc-tế vô giai-cấp theo phương-châm: Làm việc theo khả-năng, hưởng-thụ theo nhu-cầu. Kinh-nghiệm lịch-sử đă chứng-minh chủ-nghĩa cọng-sản là sai, xă-hội cọng-sản chỉ là ảo-tưởng. Những lănh-tụ cọng-sản hành-động theo cuồng-tín si-mê (hoàn-toàn không theo khả-năng) và hưởng-thụ theo ḷng tham không đáy (hoàn-toàn không theo nhu-cầu). Họ tôn-thờ chủ-nghĩa cọng-sản như một đức-tin xă-hội tôn-giáo (Social religion), tôn-thờ các lănh-tụ cọng-sản như những thần-linh tối-cao, và những chủ-trương của đảng cọng-sản là những giáo-điều mê-hoặc họ mù-quáng tuân theo.

 

          Stalin nối-tiếp Lenin củng-cố đảng cọng-sản Liên-xô, chủ-trương các đảng cọng-sản các nước khác phải tuân-phục đảng cọng-sản Liên-xô, biến các nước chung-quanh thành chư-hầu, thành-lập một chánh-phủ độc-đảng chuyên-chính, thanh-toán tất-cả các đối-lập ngay cả trong nội-bộ đảng. Stalin thực-hiện các chính-sách thúc-đẩy nhanh cách-mạng vô-sản, kỹ-nghệ-hóa nhảy vọt, quốc-hữu-hóa xí-nghiệp, quốc-hữu-hóa ruộng đất, đô-thị-hóa các tỉnh làng. Stalin  truyền-bá cách-mạng vô-sản dưới h́nh-thức cách-mạng dân-tộc dân-chủ tại các nước nghèo, và các thuộc-địa của các đế-quốc phương Tây. Sau 70 năm xây-dựng, củng-cố chế-độ cọng-sản Sô-viết, cuối-cùng đế-quốc cọng-sản Sô-viết đă thất-bại và tan-ră trong những năm 1980.

 

          Mao-trạch-đông là một nhà cách-mạng hành-động, nhờ sự ủng-hộ của Stalin nên leo lên đến địa-vị cai-trị nước Trung-hoa cọng-sản, đánh bại chánh-phủ Tưởng-giới-thạch. Chế-độ cọng-sản Trung-hoa vẫn c̣n kéo dài đến ngày nay. Chủ-nghĩa Mao-trạch-đông cũng là sự nối-dài chủ-nghĩa Marx-Lenin. Tư-tưởng Mao có thể rút gọn trong các phương-châm hành-động mà một số được ghi ra sau đây:    

   

          * Đảng cọng-sản Trung-hoa là nền-tảng của cách-mạng vô-sản Trung-hoa, và ư-thức-hệ của nó là chủ-nghĩa Marx-Lenin

          * Cuộc cách-mạng, và sự giác-ngộ giai-cấp và đấu-tranh giai-cấp là của nông-dân và nhân-dân để chiến-thắng kẻ thù trong nước và ngoại-bang

          * Chủ-nghĩa xă-hội cần phải phát-triển qua con đường cách-mạng dân-chủ, nhờ đó chủ-nghĩa xă-hội và chủ-nghĩa cọng-sản phát-triển khắn-khít. Điều quan-trọng là phải đoàn-kết với nông-dân trung-lưu để giáo-dục họ về sự thất-bại của chủ-nghĩa tư-bản

          * Có ít nhất hai loại mâu-thuẫn: một là mâu-thuẫn giữa các nước cọng-sản với các nươc tư-bản lân-bang, và giữa nhân-dân với kẻ thù của nhân-dân; hai là mâu-thuẫn giữa nhân-dân với nhau, và với các thành-phần chưa giác-ngộ cách-mạng Trung-hoa. Phải tùy loại mà giải-quyết theo phương-cách dân-chủ hay hủy-diệt.

 

          Hiện nay tại Á-châu, bên cạnh nước Trung-hoa cọng-sản, c̣n 2 nước nhỏ theo chủ-nghĩa cọng-sản là Viêt-nam và Bắc-hàn. Nước Việt-nam cọng-sản rặp theo công-thức cọng-sản Tàu. Bắc-Hàn theo đường-lối độc-lập hơn với Trung-hoa cọng-sản, với chính-sách chiến-lược riêng của ḿnh là thúc-đẩy xây-dựng vơ-khí nguyên-tử, một mặt để giữ sự độc-lập đối với Trung-cọng, mặt khác tự tạo-dựng sức mạnh của riêng ḿnh đối-chọi với sứ mạnh của Mỹ.

 

BIỆN-CHỨNG-PHÁP

ĐÔNG PHƯƠNG

 

          Bên phương Đông, từ nhiều ngàn năm trước, đă có lư-luận biện-chứng trong tư-tưởng triết-học và tôn-giáo. Tại Việt-nam, Trung-hoa và Ấn-độ, khoảng năm ngàn năm trước, người ta đă t́m ra những quy-tắc căn-bản về âm dương của Dịch lư. Rồi 2,600 năm trước, Phật giáo ra đời tại Ấn-độ, biện-chứng-pháp đầy-đủ mới xuất-hiện thành một giáo lư quy-củ trong Phật pháp.

 

          Theo dịch-lư, Thái-cực thị Lưỡng-nghi, Lưỡng-nghi sinh Tứ-tượng, Tứ-tượng sinh Bát-quái, Bát-quái sinh lục thập tứ Quái. Từ khởi-nguyên Thái-cực hàm-chứa Lưỡng-nghi, đó là nguyên-lư mâu-thuẫn. Lưỡng-nghi thể-hiện thành Tứ-tượng, đó là sự xuất-hiện nguyên-thủy của mâu-thuẫn thành bốn tượng. Ngay đây, đă thấy sự xuất-hiện của các tượng phản-ảnh một tiến-tŕnh chuyên-biến theo thời-gian. Dịch-lư gọi lưỡng-nghi là Âm-Dương. Âm là Tĩnh, Dương là Động. Hăy tŕnh-bày theo kư-hiệu toán-học: Số 0 tượng-trưng cho Âm (Tĩnh) và số 1 tượng-trưng cho Dương (Động). Mỗi tượng là sự kết-hợp của 2 trạng-thái 0 và 1. Có bốn tượng theo thứ-tự là

 

(00 ) (01) (10) (11)

 

Trong mỗi tượng số đầu (bên trái) là nền-tảng, số thứ hai (bên phải) là bổ-túc.

          Tượng (00) có nền-tảng là 0 và bổ-túc là 0, cho nên 00 là Toàn Âm hay Toàn Tĩnh.

          Tượng (01) có nền-tảng là 0 và bổ-túc là 1, có nghĩa là trong Âm có Dương bắt đầu tác-động, hay trong Tĩnh có Động xuất-hiện.

          Tượng (10) có nền-tảng là 1 và bổ-túc là 0, có nghĩa là Dương tăng-trưởng thành nền-tảng và Âm yếu đi thành bổ-túc hay là cái Động tăng-trưởng mạnh lên thành nền-tảng và Tĩnh yếu đi thành bổ-túc.

          Tượng (11) có nền-tảng là 1 và bổ-túc là 1, có nghĩa 11 là Toàn Dương hay hay Toàn Động.

          Như vậy, tiến-tŕnh biện-chứng của Tứ tượng gồm Bốn Giai-Đoạn

 

(00) (01) (10) (11)

 

          Nếu tŕnh-bày theo kư-hiệu triết-học hiện-đại, biện-chứng-pháp theo Dịch-lư Á-Đông có bốn giai-đoạn là

 

Tiền đề Chính đề Phản đề Hợp đề

 

          Dịch-lư Á-Đông cũng khai-triển các định-luật về sự biến-chuyển như: Tứ-tượng sinh Bát-quái; Bát-quái sinh 64 quẻ (cũng gọi là 64 quái.) Đó là hai định-luật về thay-đổi của các tượng kết-hợp với các trạng-thái âm và dương làm thành Bát-quái. Mỗi quái gồm có 3 số là sự kết-hợp của một tượng 2 số với một trạng-thái thứ ba 0 hay 1; rồi tám quái 3 số lại kết-hợp với nhau làm thành 64 quẻ. Mỗi quẻ có 6 số do 2 quái 3 số kết-hợp nhau. 64 quẻ này được Kinh dịch coi là 64 định-luật của tất cả các hiện-tượng trong vũ-trụ. Dịch-lư cũng khai triển luật Ngũ-hành Sinh-khắc, và hai luật Tiên-thiên và Hậu-thiên Bát-quái. Các giáo-lư của Khổng-tử và Lăo-tử đêu dựa trên 64 quẻ này để khai-triển thành các Kinh-dịch của Trung-hoa. Các học thuyết về Tử-vi, Địa-lư, Phong-thủy cũng dựa vào các luật này để khai-triển. Chúng ta không luận-bàn về các quy-luật này cũng không luận-bàn về Khổng-giáo, Lăo-giáo cùng các học-thuyết về Tư-vi, Địa-lư, Phong-thủy v́ tính-cách h́nh-thức-hóa và siêu-h́nh-hóa của các thuyết đó.

          Bây giờ, hăy t́m hiểu biện-chứng-pháp trong Kinh Phật. Hai ngàn sáu trăm năm trước, đạo Phật ra đời.

          Trong giáo-lư của Phật, để đả-phá giáo-lư của đạo Bà-la-môn, Phật Thích-Ca-Mâu-Ni đă thuyết Tứ-Diệu-Đế

Khổ Tập Diệt Đạo

 

          Tiền-đề Khổ là phiền-năo của thế-gian. Cái khổ đó do sự Huân-Tập của Nghiệp-chướng, cho nên cái chính-đề của Phật-giáo là Huân-Tập Nghiệp. Cái phản-đề biện-chứng là Diệt-bỏ sự huân-tập nghiệp-chướng. Sự diệt-bỏ của cả chính-đề và phản-đề là Hợp-đề Đạo Phật.

          Dịch-lư là nền-tảng văn-hóa và triết-lư của Trung-hoa cũ, Ấn-độ, Việt-nam. và đạo Phật là tôn-giáo duy-nhất soi sáng sự Giải-thoát trong rừng-rậm của hàng trăm tôn-giáo khác nhau trên thế-giới cho đến ngày nay. Dịch-lư và Phật giáo là nền-tảng tư-tưởng đặc-thù của phương Đông. Và như đă thấy, biện-chứng-pháp đầy-đủ và đúng-đắn bốn giai-đoạn h́nh-thành từ những đặc-thù đó của phương Đông.

Tiền-đề Chính-đề Phản-đề Hợp-đề

          Muốn hiểu rơ và đầy-đủ hơn về Phật-giáo, xin hăy đọc Chính Kinh của Phật-giáo. Đọc-giả cũng có thể t́m hiểu trong Siêu-khoa-học-tôn-giáo.

 

LUẬN VỀ CÁC QUY-LUẬT

CỦA BIỆN-CHỨNG-PHÁP

 

          Trong các phần trên, biện-chứng-pháp đă được tŕnh-bày theo một tiến-tŕnh chuyển-biến bốn giai-đoạn của sự-vật và lịch-sử. Sự chuyển-biến từ một giai-đoạn qua giai-đoạn tiếp-theo được thúc-đẩy bởi những sự thay-đổi nội-tại có nhiều tính-cách khác nhau như thay-đổi về lượng và chất, thay-đổi về thể-chất nội-tại, vượt-qua giai-đoạn, xuất-hiện thêm phụ-đề. Những quy-luật nghiên-cứu sau đây sẽ chỉ rơ các sự thay-đổi đó.

 

QUY-LUẬT VỀ MÂU-THUẪN

 

          Trước tiên, hăy t́m-hiểu        về bản-chất của biện-chứng-pháp. Điều rơ-ràng là biện-chứng-pháp có bản-chất NHỊ-NGUYÊN. Ngay hai ư-niệm Chính-đề và Phản-đề đă thể-hiện bản-chất nhị-nguyên trong logic. Quy-luật mâu-thuẫn của biên-chứng-pháp là thể-hiện của Nguyên-lư Nhị-Nguyên. Ư-niệm đầu-tiên của Dịch-lư Thái-Cực Thị Lưỡng-Nghi chính là Nguyên-lư Nhị-Nguyên.

          Với bản-chất nhị-nguyên, biện-chứng-pháp được hiên-tượng-hóa ra nhiều giai-đoạn. Triết Tây tŕnh-bày BA GIAI-ĐOẠN

 

Chính-đề Phản-đề Hợp-đề

một sự thiếu-sót.

          Biện-chứng-pháp đầy-đủ PHẢI GỒM BỐN GIAI-ĐOẠN

Tiền-đề Chính-đề Phản-đề Hợp-đề

          Chính biện-chứng-pháp đầy-đủ bốn giai-đoạn mới tŕnh-bày đúng những diễn-biến trong thiên-nhiên và lịch-sử.

          Sau khi thấy bản-chất và hiện-tượng của biện-chứng-pháp, chúng ta phân-tích các quy-luật của biện-chúng-pháp.

          Nguyên-lư của vũ-trụ là Nhị-Nguyên. Vũ-trụ gồm Hai Thế-Giới dính-liền và không tách-rời nhau. Một thế-giới âm và một thế-giới dương. Mỗi người đều nhận-biết hai phần tâm-linh và thể-xác của ḿnh. Cho nên biện-chứng-pháp lịch-sử loài người là

 

Xă-hội nguyên-thủy Xă-hội Duy-tâm Xă-hội Duy-vật   Siêu-xă-hội

 

          Cái mâu-thuẫn căn-bản của xă-hội là Duy-tâm và Duy-vật. Thật-tế trong đời sống và trong các h́nh-thái xă-hội loài người thể-hiện rơ-ràng mâu-thuẫn Tâm-Vật. Tâm và Vật luôn song-đôi với nhau. Những xuất-hiện và biến-chuyển của xă-hội khởi từ tiền-sử đến ngày nay theo đúng tiến tŕnh trước sau là

 

Xă-hội Duy-tâm Xă-hội Duy-vật

 

          Đó là

Chính đề Phản đề

của lịch-sử.

          Và biện-chứng-pháp lịch-sử bốn giai-đoạn qua các h́nh-thái xă-hội đă xuất-hiện trên thế-giới từ nguyên-thủy đến nay là

 

Nguyên-thủy Duy-tâm Duy-vật Siêu-xă-hội

 

          Theo cái logic của biện-chứng-pháp đầy-đủ này, và theo những diễn-biến tôn-giáo, xă-hội, chính-trị, kinh-tế, tài-chính của các nước trên thế-giới, chúng ta thấy một xă-hội mới đang bắt đầu h́nh-thành gọi là Siêu-xă-hội.

Đó là một tất-yếu lịch-sử. Sự nghiên-cứu về Siêu-xă-hội sẽ được viết trong các phần sau.

 

          Do bản-chất nhị-nguyên của biện-chứng-pháp, sự vận-dụng đúng-đắn đ̣i-hỏi phải ứng-dụng biện-chứng-pháp vào chủ-nghĩa nhị-nguyên. Vậy biện-chứng-pháp Hegel và biện-chứng-pháp Marx đều là phiến-diện, v́ đó là hai ứng-dụng của biện-chứng-pháp nhị-nguyên vào các chủ-nghĩa Nhất-nguyên duy-tâm và duy-vật. V́ là những ứng-dụng phiến-diện, nên những lư-luận trong đó đều là phiến-diện đưa đến những kết-quả sai-lầm. Hegel theo cách lư-luận mang sắc-thái triết-học cổ-điển, che dấu tính-cách thiếu minh-bạch, lại dựa trên quan-điểm Đấng Sáng-tạo phi logic mà Hegel siêu-h́nh-hóa thành Spirit. Marx dùng kinh-tế xă-hội học để phân-tích chủ-nghĩa tư-bản theo khía-cạnh đấu-tranh giữa giai-cấp vô-sản với giai-cấp quư-tộc. Đó chỉ là một sự phân-tích về một giai-đoạn ngắn lịch-sử cận-đại mang tính-cách phiến-diện theo quan-điểm duy-vật, cho nên đưa đến những quan-niệm ảo-tưởng về lịch-sử và sinh-tồn của loài người.

 

          Toàn-bộ lịch-sử loài người như sẽ được nghiên-cứu sau trong phần Quy-luật Phụ-đề là một biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh gồm 12 giai-đoạn theo đúng các tài-liệu khảo-cổ và các nghiên-cứu khoa-học.

 

          Về hiện-tượng của biện-chứng-pháp, phải có đầy-đủ bốn giai-đoạn: Tiền-đề Chính-đề Phản-đề Hợp-đề. Biện-chứng-pháp ba giai-đoạn của triết-học Tây-phương nói chung và của Hegel và Marx nói riêng đều là phiến-diện, nên không giải-thích được đầy-đủ các hiện-tượng thiên-nhiên và lịch-sử. Sự giải-thích biện-chứng-pháp duy-tâm theo cách Tinh-thần Người Tinh-thần (Spirit Man Spirit), hay Vấn-đề Phản-ứng Giải-đáp, hay Trừu-tượng Phủ-định Cụ-thể, của Hegel chỉ là cách biện-luận thuộc về phạm-vi ngôn-ngữ, thật ra không giải-thích thỏa-đáng những hiện-tượng thiên-nhiên và lịch-sử. Sự giải-thích biện-chứng-pháp duy-vật lịch-sử của Marx, như Giai-cấp quư-tộc Giai-cấp vô-sản Xă-hội vô giai-cấp, chỉ dựa vào sự phân-tích về chủ-nghĩa tư-bản trong giai-đoạn ban-đầu của nó, rồi suy rộng ra sự đấu-tranh giai-cấp để suy-luận về xă-hội quốc-tế vô giai-cấp là hoàn-toàn thiếu-sót và ảo-tưởng. Chế-độ tư-bản đă biến-chuyển theo lịch-sử hiện-đại qua các giai-đoạn tư-bản bóc-lột, tư-bản thực-dân, và tư-bản nhân-sinh ngày nay. Marx -Lenin chỉ thấy giai-đoạn tư-bản bóc-lột, và Stalin-Mao chỉ thấy giai-đoạn tư-bản thực-dân, và họ nêu lên những chủ-thuyết cách-mạng trong các giai-đoạn đó mà thôi. Giai-đoạn tư-bản nhân-sinh đang h́nh-thành và bị nhiều thử-thách quốc-tế hết-sức khó-khăn. Hiện-nay chủ-nghĩa dân-túy đang được cổ-vũ tại Mỹ và một số quốc-gia, là một thóai-trào biện-chứng, và sẽ biến-thể để bước đến chủ-nghĩa tư-bản nhân-sinh. Theo sự phân-tích ở phần trước, biện-chứng-pháp bốn giai-đoạn ứng-dụng vào chủ-nghĩa nhị-nguyên tâm-vật là hợp-lư và đúng-đắn. Hợp-đề lịch-sử của loài người là Siêu-xă-hội, một xă-hội mới sẽ tất-yếu đến với loài người, và được xây-dựng trên những định-luật khám-phá ra trong môn Siêu-khoa-học-tôn-giáo.

 

QUY-LUẬT VỀ LƯỢNG VÀ CHẤT

 

          Trong tiến-t́nh chuyển-hóa của biện-chứng-pháp, phân-tích sâu, chúng ta thấy sự thay-đổi từ chính-đề sang phản-đề, và từ phản-đề sang hợp-đề có sự biến-hóa về lượng và chất cũng như sự biến-hóa về thể-chất nội-tại. Đó là hai quy-luật căn-bản về biến-hóa: Luật biến-hóa về lượng và chất, và luật biến-hóa về thể-chất nội-tại. Ta hăy xét quy-luật về lượng và chất trước.

 

          Với quy-luật về lượng và chất, nói đầy-đủ là: Quy-luật về sự thay-đổi của lượng gây ra sự thay-đổi của chất.

 

          Trong luận-giải của Hegel về quy-luật lượng và chất, thí-dụ được nêu ra là nước được đun sôi đến 100 độ C sẽ bốc thành hơi. Phân-tích kỹ thí-nghiệm này, chúng ta thấy rơ là nhiệt-năng là một lực bên ngoài nước tác-động vào nước làm cho nhiệt-độ của nước tăng lên, khi đến 100 độ C, nước bốc thành hơi. Sự thay-đổi về năng-lượng nhiệt gây ra sự thay-đổi chất lỏng thành chất hơi của nước. Đó là sự tác-động về lượng từ bên ngoài vào nước làm thay-đổi nước về chất.

 

          Xét trường-hợp của một cái trứng gà nở thành một gà con. Khi những thay-đổi bên trong cái trứng đầy-đủ, cái trứng vỡ ra thành gà con. Thay-đổi bên trong cái trứng được coi là thay-đổi về lượng đưa đến thay-đổi về chất của trứng thành gà con.

 

          Một trường-hợp khác như một quốc-gia mang nhiều mâu-thuẫn nội-tại về chính-trị, tôn-giáo, kinh-tế…, các lực-lượng đối-lập đấu-tranh đưa đến cách-mạng trong quốc-gia đó. Những đấu-tranh trong quốc-gia đó được coi là những thay-đổi nội-tại về lượng gây ra sự thay-đổi chánh-thể là thay-đổi về chất của quốc-gia đó.

 

          Trong 3 trường-hợp trên, sự thay-đổi về lượng có thể là do tác-động từ bên ngoài hoặc do tác-động từ bên trong gây ra sự thay-đổi về chất. Theo quan-điểm của Hegel, các tác-động về lượng dù từ bên ngoài hay từ bên trong miễn là gây ra thay đổi về chất, đều là biện-chứng cả. Nếu theo quan-điểm hạn-chế hơn, th́ chỉ những thay-đổi về lượng từ bên trong gây ra thay-đổi về chất, mới được coi la biện-chứng. Thật ra cái nh́n trong hay ngoài đều là tương-đối. Trong trường-hợp đun nước, nếu coi toàn-thể bếp lửa và ấm nước là một, th́ sự thay đổi nhiêt-năng là nội-tại. Với một cuộc cách-mạng trong một nước, ngày nay những tác-động của các thế-lực bên ngoài khó thánh khỏi, nên một biến-chuyển chính-trị, kinh-tế, quân-sự nào trong một quốc-gia đều được coi là biện-chứng.

 

          Hơn nữa, cái khái-niệm về lượng và chất không có tính chính-xác. Như những thay-đổi bên trong cái trứng gà nếu được coi hoàn-toàn là lượng th́ đâu có thật chính-xác, và sự thay-đổi từ trứng thành gà con nếu coi là thay-đổi hoàn-toàn về chất cũng đâu có thật chính-xác. Âu là chúng ta phải dùng những từ-ngữ và những khái-niêm triết-học trong những chừng-mực có thể chấp-nhận được.

 

          Nếu muốn t́m sâu ư-niệm về lượng và phẩm, có thể t́m ngay trong toán-học. Đọc-giả biết khái-niệm về đạo-hàm trong toán-học. Cho một hàm-số f(x), nếu tỉ-số

 

[f(x)-f(x0)] / (x-x0)

 

tiến đến một giới-hạn xác-định f '(x0) khi x tiến đến x0, th́ f '(x0) gọi là đạo-hàm của f(x) tại x0. Trong định-nghĩa này, sự thay-đổi của x là thay-đổi về lượng đưa tới sự thay-đổi của hàm-số f(x) thành đạo-hàm f '(x0) là thay-đổi về chất. Tất-nhiên cần phải có điều-kiện toán-học về sự khả-thi của f '(x0) nhưng không cần phải viết ra trong phạm-vi bài này.

 

          Tương-tự, khái-niệm về nguyên-hàm của một hàm-số cũng là thí-dụ về thay-đổi về lượng đưa đến thay-đổi về chất. Đó là hai trường-hợp chính-xác về luật lượng và chất, và chúng minh-xác cho luật lượng và chất.

 

          Nhưng trong thiên-nhiên và lịch-sử, những thay-đổi nội-tại của lượng bao-hàm những thay-đổi của thể-chất trong chính-đề và phản-đề để làm thành hợp-đề. Cho nên quy-luật về lượng và chất cần gắn liền với quy-luật về hủy-thể để giải-thích về sự biến-chuyển biện-chứng của các sự-vật.

QUY-LUẬT HỦY-THỂ CỦA HỦY-THỂ

          Đây là một quy-luật mà sự phát-biểu có thể nói là mơ-hồ nhất trong triết-học và logic. Trước-tiên, hăy t́m hiểu về ư-niệm hủy-thể. Hủy-thể của hủy-thể là một cách dịch của thành-ngữ negation of negation trong các sách triết-học của Việt-nam. Truy theo Google Translate th́ hủy-thể là cancellation. C̣n phủ-định là negation. Ở đây ta cứ dùng theo thói quen, negation of negation là hủy-thể của hủy-thể. Nhưng ư-nghĩa của luật hủy-thể của hủy-thể được đề-cập ở đây hoàn-toàn không phải là ư-nghĩa của negation of negation theo đúng logic toán-học. Theo logic, phủ-định (negation) của một mệnh-đề A là -A, và phủ-định của -A là A; vậy phủ-định của phủ-định của A là A.

 

          Theo biện-chứng-pháp của Hegel, hủy-thể (mâu-thuẫn) của Chính-đề là Phản-đề, rồi hủy-thể của hủy-thể cả Chính-đề và Phản-đề làm thành Hợp-đề. Một thành-ngữ, hủy-thể của hủy-thể, rất mơ-hồ, nhưng chúng ta cứ dùng nó theo ngôn-ngữ của biện-chứng-pháp mà các sách vở triết-học và chính-trị tại Việt-nam về Marx, Lenin, Stalin, Mao-trạch-đông phổ-biến hơn 70 năm nay. Cốt-yếu là để những người cọng-sản dễ đọc bài luận về biện-chứng-pháp này và giác-ngộ được cái sai của Marx-Lenin-Stalin-Mao-Hồ. Luật hủy-thể của hủy-thể nhằm giải-thích tiến-tŕnh biến-chuyển từ chính-đề qua phản-đề tiến tới hợp-đề. Đó là sự tác-động của mâu-thuẫn nội-tại bên trong chính-đề. Hegel không những chỉ ứng-dụng hủy-thể của hủy-thể trong ngôn-ngữ lư-luận, mà c̣n cho rằng ngay bản-thân của sự-vật cũng biến-chuyển theo luật hủy-thể của hủy-thể.

 

          Theo biện-chứng-pháp của Marx, th́ vạn-vật là vật-chất tự tồn-tại, tự biến-chuyển khởi-sinh ra tinh-thần. Tất cả vạn-vật đều liên-hệ gắn-bó với nhau và biến-chuyển theo luật hủy-thể của hủy-thể. Biện-chứng-pháp của Marx chủ-yếu ứng-dụng vào xă-hội trong giai-đoạn đầu phát-triển của chủ-nghĩa tư-bản. Mâu-thuẫn nội-tại trong xă-hội quư-tộc phát-xuất từ quyền làm chủ của đất-đai và các phương-tiện sản-xuất của giai-cấp quư-tộc, do đó giới công-nhân bị vong-thân, bán sức lao-động của ḿnh và cả thặng-dư giá-trị lao-động. Mâu-thuẫn giữa giai-cấp lao-động và giai-cấp quư-tộc tạo ra tiến-tŕnh hủy-thể của hủy-thể đấu-tranh giai-cấp để tiến đến xă-hội cọng-sản quốc-tế vô giai-cấp.

 

         Nh́n qua biện-chứng-pháp phương Đông, chúng ta thấy rơ hai quy-luật về lượng và chất, hủy-thể của hủy-thể qua bốn tượng (00), (01), (10), (11) trong Dịch-lư, và bốn đề Khổ, Tập, Diệt, Đạo trong giáo-lư đạo Phật.

 

          Từ tiền-đề (00) hàm-chứa chính-đề (01) chuyển qua phản-đề (10) chỉ rơ sự hủy-thể của tĩnh thành động, rồi sự xuất-hiện của hợp-đề (11) là đúng với sự hàm-nghĩa của hủy-thể của hủy-thể.

 

          Tương-tự, tiền-đề Khổ hàm-chứa chính-đề Nghiệp (Tập) qua phản-đề Diệt nói rơ sự hủy-thể của Nghiệp, rồi hợp-đề Đạo (Phật) là hủy-thể của hủy-thể Diệt-Nghiệp.

 

          Như vậy, quy-luật hủy-thể của hủy-thể được chứng-nghiệm rơ trong Dịch-lư và giáo-lư đạo Phật qua bốn giai-đoạn của biện-chứng-pháp đầy-đủ.

         

QUY-LUẬT VƯỢT QUA

 

          Quy-luật này đă được Marx áp-dụng trong biện-chứng-pháp duy-vật về lịch-sử. Tuy rằng sự áp-dụng của Marx sai về bản-chất, quy-luật này vẫn có giá-trị.

 

          Trong tiến-tŕnh biện-chứng đầy-đủ bốn giai-đoạn của lịch-sử, một h́nh-thái xă-hội của một bô-lạc hay dân-tộc có thể vượt qua để tiến tới một h́nh-thái tổ-chức xă-hội cao hơn do những điều-kiện phát-triển riêng của bộ-lạc hay dân tộc-đó. Quy-luật vượt qua hoàn-toàn đúng với biện-chứng-pháp đầy-đủ bốn giai-đoạn.

          Trong thiên-nhiên, sự-vượt qua giai-đoạn phát-triển xảy ra rất nhiều. Lấy thí-dụ về cỏ, có hai h́nh-thức phát-triển vẫn xảy ra song-song:

 

Cỏ Hoa Hột Cỏ

 

Cỏ trổ hoa rồi kết hột, từ hột lại mọc lên cỏ, đồng thời, cỏ cũng mọc trực-tiếp từ rễ

 

Cỏ …. …. Cỏ

 

Hai giai-đoạn Hoa, Hột bị vượt qua.

 

          Với lịch-sử loài người, các h́nh-thái xă-hội cũng có thể bị vượt qua như một bộ-lạc vượt qua chế-độ mẫu-hệ h́nh-thành ngay chế-độ phụ-hệ

 

Nguyên-thủy …... Phụ-hệ Duy-tâm

 

Hoặc là một xă-hội vượt qua chế-độ tư-bản để tiến đến xă-hội chủ-nghĩa như Trung-hoa, Bắc hàn, Việt-nam, Cuba

 

Duy-vật …… Cọng-sản Siêu-xă-hội

 

          Sự vượt qua chế-độ mẫu-hệ đă xảy ra trong những điều-kiện thiên-nhiên của một vài bộ-lạc. C̣n sự vượt qua giai-đoạn tư-bản trong lịch-sử cận-đại của các xứ cọng-sản đều do đấu-tranh đẫm máu của các đảng cọng-sản.

 

QUY-LUẬT PHỤ-ĐỀ.

 

          Ngoài bốn quy-luật đă thấy trong các phần trên, những biến-chuyển của thiên-nhiên và lịch-sử c̣n theo quy-luật thứ năm là Luật Phụ-Đề như sau. Trong biện-chứng-pháp bốn giai-đoạn

 

Tiền-đề Chính-đề Phản-đề Hợp-đề

 

giữa hai đề liên-tiếp (được gọi là đề lớn) có thể xuất-hiện hai đề phụ (hay đề nhỏ). Chẳng hạn giữa hai đề lớn Tiền-đề và Chính-đề, có thể xuất-hiện hai đề nhỏ

 

Tiền-đề Phụ-đề 1 Phụ-đề 2 Chính-đề

 

 Tương-tự

 

Chính-đề Phụ-đề 1' Phụ-đề 2' Phản-đề

 

Phản-đề Phụ-đề 1'' Phụ-đề 2'' Hợp--đề

 

          Vậy chúng ta có thể có một biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh gồm 12 giai-đoạn như sau

 

Tiền Phụ 1 Phụ 2 Chính Phụ 1' Phụ 2' Phản Phụ 1'' Phụ 2'' Hợp

 

          Một biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh gồm ba biện-chứng-pháp phụ nối-tiếp nhau: Từ Tiền đến Chính, từ Chính đến Phản, rồi từ Phản đến Hợp.

          Điều rất thú-vị là biện-chứng-pháp lịch-sử của loài người là một biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh:

 

Tiền sử Mẫu-hệ Phụ-hệ Duy-tâm

Duy-tâm Canh-nông Kỹ-nghệ Duy-vật

Duy-vật Tư-bản Cọng-sản Siêu-xă-hội

 

          Đến điểm này, cần tŕnh-bày toàn-bộ biện-chứng-pháp với những quy-luật của nó.

          Bản-chất của biện-chứng-pháp là nhị-nguyên.

          Hiện-tượng của biện-chứng-pháp là một tiến-tŕnh bốn giai-đoạn: Tiềnđề Chính-đề Phản-đề Hợp-đề.

          Năm quy-luật của biện-chứng-pháp là

       1/ Quy-luật căn-bản của biện-chứng-pháp là mâu-thuẫn nội-tại.

      2/ Quy-luật về lượng và chất.

      3/ Quy-luật về hủy-thể của hủy-thể.

      4/ Quy-luật về sự vượt qua.

      5/ Quy-luật về phụ-đề.

 

          Biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh gồm 12 giai-đoạn.

 

          Trong biện-chứng-pháp hoàn-chỉnh 12 giai-đoạn được tŕnh-bày phần trên, theo đúng những diễn-tiến của lịch-sử loài người, có 2 phụ-đề mẫu-hệ và phụ-hệ xuất-hiện giữa 2 đề lớn nguyên-thủy và duy-tâm; 2 phụ-đề canh-nông và kỹ-nghệ xuất-hiện giữa 2 đề lớn duy-tâm và duy-vật; 2 phụ-đề tư-bản và cọng-sản xuất-hiện giữa 2 đề lớn duy-vật và siêu-xă-hội.

 

          Quy-luật phụ-đề là một quy-luật mà Hegel cũng như Marx không thể khám-phá ra được do sự sai-ầm của họ khi áp-dụng biện-chứng-pháp nhị-nguyên vào các chủ-nghĩa nhất-nguyên duy-tâm và duy-vật. Chính quy-luật phụ-đề này làm thành biện-chứng-pháp lịch-sử hoàn-chỉnh đúng theo những giai-đoạn lịch-sử thật của xă-hội loài người.

                      

QUAN-ĐIỂM NHẤT-NGUYÊN

 

          Sự b́nh-luận về các quan-điểm nhất-nguyên hay nhị-nguyên là tối quan-trọng để soi-sáng chân-lư của mọi hệ tư-tưởng.

 

          Hăy đi vào lần-lượt quan-điểm duy-tâm, quan-điểm duy-vật trước khi đi vào quan-điểm nhị-nguyên.

 

          Về quan-điểm duy-tâm, chúng ta chỉ bàn về Đấng Sáng-tạo theo các đạo Do-thái, đạo Bahai, đạo Thiên-chúa, đạo Hồi, đạo Bà-la-môn, đạo Hindu. Các đạo thờ Đấng Sáng-tạo có các tên riêng cho Đấng Tối cao của đạo ḿnh. Nhưng có một điểm chắc-chắn là trong các đạo này và các đạo biến-thái từ các đạo này, chưa từng có một ai, cũng không có một ai đă thật-sự thấy hay thật-sự chứng-kiến bất-kỳ một sự hiện-h́nh nào của Đấng Tối cao của đạo họ. Không ai trong các đạo này biết được rằng Đấng Tối cao của họ thật-sự CÓ hay là KHÔNG CÓ. Họ chỉ có ĐỨC-TIN VỀ ĐẤNG SÁNG-TẠO CỦA HỌ BẤT CHẤP MỌI ĐIỀU G̀ KHÁC HƠN. Các đạo đó chỉ nêu ra một số các Thánh có quyền-năng của đạo họ, và thật-tế là có nhiều người đă thấy các vị thánh này hiện ra trong một không-gian, thơi-gian nào đó, và những sự hiện-h́nh này được phổ-biến khiến họ tin-tưởng. Có thể nói, các đạo này là đạo của các Thánh họ tôn-thờ, và Đấng Sáng-tạo chỉ là một danh-xưng biểu-hiện. Một điều tối quan-trọng nữa là các đạo thờ Đáng Sáng-tạo đều thuộc về chủ-nghĩa duy-tâm, là một mặt của hai chủ-nghĩa đối-lập nhau là duy-tâm và duy-vật. Theo chủ-nghĩa duy-tâm của đạo Sáng-tạo, vạn-vật và con người đều được sáng-tạo do Đấng Sáng-tạo. Cho nên tâm-linh là nền-tảng của vũ-trụ, và vũ-trụ tâm-linh là một toàn-thể liên-hệ, vận-chuyển, phát-khởi ra vật-chất. Các đạo Sáng-tạo chia ra thành hai loại tín-ngưỡng đối-lập nhau. Một loại  tín-ngưỡng cho rằng mọi việc trên thế-gian đều do ư-muốn của Chúa (Đấng Sáng-tạo), không có ràng-buộc bởi định-luật cơ-học, vật-lư hay hóa-sinh nào ngoài ư-muốn của Chúa, nhưng Chúa lại ban cho tự-do suy-nghĩ và hành-động có thể nghịch lại ngay cả ư-muốn của Chúa. Các đạo này phủ-nhận biên-chứng-pháp logic. Loại tín-ngưỡng về sáng-tạo thứ hai chủ-trương vũ-trụ do Chúa sáng-tạo nhưng chịu sự chi-phối của các quy-luật tự-nhiên về tâm-linh và vật-chất độc-lập với ư-muốn của Thiên-Chúa. Họ không nói là các định-luật trong vũ-trụ do Chúa tạo ra hay không. Hegel đứng trên lập-trường của loại đạo Sáng-tạo này, chấp-nhận các quy-luật logic của biện-chứng-pháp, và gọi là Spirit (Tâm-linh) thay v́ Đấng Sáng-tạo. Nói về sự sống và sự chết của con người, theo các đạo Sáng-tạo, linh-hồn con người là do Chúa nên vĩnh-viễn bất-biến. Khi sống cần phải vâng lời Chúa để khi chết được lên Thiên-đàng. Nếu không vâng lời Chúa, khi chết bị xuống Địa-ngục vĩnh-viễn.

 

          Nói riêng về đạo Hindu tại Ấn-độ ngày nay, đó là sự biến-thái của đạo Bà-la-môn xưa kết-hợp với đạo Phật. Sự kết-hợp này xảy đến sau khi vào thế-kỷ thứ 16, đế-quốc Hồi-giáo Ottoman đă chiếm miền Bắc Ấn-độ và t́m mọi cách tiêu-diệt Phật-giáo Ấn-độ, cải-đạo dân miền Bắc Ấn theo Hồi-giáo. Đạo Bà-la-môn là đạo duy-tâm nhất-nguyên thờ Đấng sáng-tạo tối-cao là Bhrama, kết-hợp với đạo Phật theo quan-điểm nhị-nguyên với giáo-lư Vô-minh không có Đấng sáng-tạo. Cho nên đạo Hindu phải thay-đổi phần gốc của giáo-lư Bà-la-môn và phần gốc của giáo-lư Phật để làm thành một thứ giáo-lư mới. Tác-giả không b́nh-luận ở đây về giáo-lư của đạo Hindu có chứa nghịch-lư hay không, v́ đạo Hindu chỉ phổ-biến phần lớn ở Ấn-độ mà thôi và không có ảnh-hưởng đến những biến-chuyển xă-hội chính-trị lớn trên thế-giới.

 

          Về quan-điểm duy-vật, chúng ta chỉ bàn về chủ-nghĩa duy-vật biện-chứng của Marx. Theo Marx, vũ-trụ này chỉ là vật-chất tự tồn-tại không do một sự sáng-tạo nào cả và cũng không biến mất đi đâu cả. Toàn-thể vạn-vật là một khối vật-chất liên-hệ ràng-buộc lẫn nhau theo những nguyên-lư và định-luật cơ-học, vật-lư, và sinh-học. Vật-chất tự vân-chuyển khởi-phát ra tâm-linh. Khi một sinh-vật chết, tâm-linh sẽ biến mất và thể-xác vật-chất sẽ biến-thể qua các h́nh-thái vật-chất khác. Tất-nhiên, Marx chủ-trương biện-chứng-pháp là một quy-luật biến-hóa của vạn-vật, áp-dụng vào chủ-nghĩa duy-vật làm thành biện-chứng-pháp duy-vật lịch-sử. Trong các phần trên, chúng ta đă phân-tích Marxism và vạch ra những sai-lầm của nó. Cái sai-lầm lớn nhất là Marx áp-dụng biện-chứng-pháp với bản-chất nhị-nguyên vào chủ-nghĩa duy-vật nhất-nguyên. Từ đó Marx làm thành một học-thuyết cách-mạng gây ra bao nhiêu đau-khổ chết-chóc cho nhiều dân-tộc trên thế-giới. Theo quan-niệm hiện-đại về tôn-giáo, th́ tất-cả các tôn-giáo đă xuất-hiện trên thế-giới dù dưới h́nh-thức nào từ xưa đến nay cũng đều được gọi chung lại là XĂ-HỘI TÔN-GIÁO. Marxism cũng là một xă-hội tôn-giáo, tôn-thờ các lănh-tụ cọng-sản như đấng tối-cao, tuân theo các giáo-điều Marxism-Leninism như giáo-lư, suy-nghĩ và hành-động theo quy-củ cứng-rắn của đảng cọng-sản giống như các tôn-giáo khác tuân theo các giáo-điều của đạo họ.

 

          Điểm rất quan-trọng cần vạch ra thật rơ ở đây là: Có nhiều người không hiểu rơ về quan-điểm nhị-nguyên về vũ-trụ, nên mơ-hồ nhầm-lẫn thuyết “vạn-pháp trùng-trùng duyên khởi” của Phật-giáo với thuyết “vũ-trụ vật-chất” của Marxism vừa tŕnh-bày ở trên. Do sự không hiểu đúng hay hiểu mơ-hồ, nhiều người đạo Phật chạy theo chủ-nghĩa cọng-sản và tự biến-thành đảng-viên cọng-sản. Đó là trường-hợp của nhiều tu-sĩ Phật-giáo hoạt-động cho cọng-sản ở Việt-Nam.                                                                            

QUAN-ĐIỂM NHỊ-NGUYÊN

 

          Về quan-điểm nhị-nguyên, xin tŕnh-bày tóm-tắt ở đây theo học-thuyết của Siêu-khoa-học-tôn-giáo. Đọc-giả hăy đọc những bài viết về Siêu-khoa-học-tôn-giáo của tác-giả Trần-cao-Tần bằng hai thứ tiếng Việt và Anh đă đưa lên trang www.ninh-hoa.com.

          Trong siêu-khoa-học-tôn-giáo, có rất nhiều định-luật đă được khám-phá ra về vũ-trụ nhị-nguyên gồm hai thế-giới tâm-linh và vật-chất gắn-liền nhau. Những nguyên-lư và định-luật đó đă được tŕnh-bày, giải-thích và minh-chứng trong một loạt bài rất dài viết về siêu-khoa-học-tôn-giáo, về nguồn-gốc của vũ-trụ, về nguyên-lư vô-minh, về nguyên-lư siêu-sáng-tạo, về thiền-định và chứng-ngộ.

          Trong bài viết này về biện-chứng-pháp lịch-sử, chúng ta đứng-trên quan-điểm nhị-nguyên của siêu-khoa-học-tôn-giáo để nghiên-cứu về các chuyển-biến xă-hội lịch-sử qua nhiều giai-đoạn từ nguyên-thủy đến ngày nay.

          Trên quan-điểm nhị-nguyên, từ Phật-tánh toàn-năng, toàn-chân, toàn-thiện, toàn-mỹ do Vô-minh nguyên-thủy biến-hiện ra vũ-trụ này. Sự xuất-hiện của vũ-trụ gọi là Siêu-sáng-tạo, v́ đó không phải là quan-niệm sáng-tạo do một thần-linh nào cả. Ở điểm này, cần hiểu thật rơ sự khác-biệt giữa quan-điểm nhị-nguyên và quan-điểm nhất-nguyên. Phật-tánh của nhị-nguyên không phải là Tâm-linh hay Vật-chất của nhất-nguyên. Do ngôn-ngữ Tàu khi dịch kinh Phật từ tiếng Pali và Sanskrit, họ đă dùng chữ Tâm-Phật thay cho chữ Phật-tánh, do đó nhiều người Tàu, Việt, Nhật… đă hiểu lầm và cho rằng đạo Phật là duy-tâm. Cần nhấn mạnh một lần nữa, Phật-tánh cũng gọi là Thật-tánh hoàn-toàn không phải là Tâm-linh hay Vật-chất. Tâm và Vật là sự đối-đải trong thế-gian. Phật-tánh vượt lên trên sự đối-đải này và tất-cả mọi sự đối-đải trong vũ-trụ. Giáo-lư nhà Phật là giáo-lư giải-thoát vượt lên trên tất-cả đối-đải, vượt lên trên tư-duy và ngôn-ngữ của mọi loài, vượt lên trên vũ-trụ. Đó là đặc-tính của Phật-pháp, khác hẳn các đạo khác. Cho nên vũ-trụ, chúng-sinh chỉ là mộng-ảo khởi ra từ vô-minh. Phật-pháp là các phương-pháp dạy cách chứng-ngộ, giải-thoát cuộc đời khỏi mộng-tưởng điên-đảo.

 

          Muốn ứng-dụng những định-luật nhị-nguyên vào biện-chứng-pháp lịch-sử, cần hiểu rơ hai lănh-vực Tại-thế và Xuất-thế. Trên lănh-vực tại-thế, chúng ta cần thấy rơ sự khác biệt giữa quan-niệm duy-vật về vũ-trụ với quan niệm nhị-nguyên về vũ-trụ. Trong phần trên, chúng ta đă phân-biệt rơ ràng sự khác-biệt giữa Thật-tánh với các quan-niệm về tâm-linh và vật-chất, nhất là quan-niệm của Marx về vũ-trụ. Xin nhắc lại đây cho rơ. Theo quan-niệm của Marx và quan-niệm của Hegel. Theo Marx,  vũ-trụ chỉ là một khối vật-chất tự tồn-tại, tự chuyển-biến khởi-sinh ra tâm-linh. Theo Hegel, vũ-trụ chỉ là tâm-linh vận-chuyển khởi-sinh ra vật-chất. C̣n vũ-trụ nhi-nguyên là vũ-trụ năng-lượng-thời-không-gian xuất-hiện ra từ Thật-tánh bị Vô-minh che-lấp. Đă thấy rơ như thế rồi, từ đây đừng nhầm-lẫn nữa. Trên quan-điểm nhị-nguyên, về mặt Tại-thế, lư-thuyết “Vạn pháp trùng-trùng duyên-khởi” nói về sự liên-hệ mật-thiết và vận-chuyển không ngừng của vạn-vật trong vũ-trụ, mường-tượng như quan-niệm của Marx về vũ-trụ, do đó nhiều người đă hiểu sai và lầm-lẫn. Thuyết Vạn pháp trùng-trùng duyên khởi này là cái nh́n phiến-diện của con mắt thế-gian về Kinh Hoa-Nghiêm. Thật ra, Kinh Hoa-Nghiêm là lời Phật dạy về Đại-Định cao sâu nhất của Bồ-tát đạo: Đó là Đại-Định Kim-Cang. Bắt đầu của kinh Hoa-Nghiêm là Bồ-tát Phổ-Hiền nhập vào Đại-Định Kim-Cang thị-hiện ra cảnh-giới Hoa-Nghiêm của tất-cả vũ-trụ của chư Phật mười phương ba đời mà chỉ những bậc Đại Bồ-tát đức-hạnh vô-cùng cao-siêu mới thấy được. Vậy trong kinh Hoa-Nghiêm Phật dạy về Đại-Định Kim-Cang và các pháp tu để vào các định cao-siêu bậc nhất. Đó là lănh-vực xuất-thế, là giáo-lư giải-thoát trong kinh Phật. Tại điểm này, cần phải nói về các hiểu-biết sai-lầm hay hiểu-biết chưa thấu-đáo mật-nghĩa trong kinh Phật của nhiều người chưa hiểu đạo và ngay cả nhiều tu-sĩ cũng hiểu sai. Họ chỉ mới thấy phần tại-thế qua văn-tự trong kinh, nên vội nói rằng yếu-chỉ của kinh Phật là thuyết duyên-khởi như thuyết Thập-nhị Nhân-duyên và thuyết Vạn pháp trùng-trùng duyên-khởi v́ họ chưa hiểu hay không hiểu thấu được hai lănh-vực khác nhau của tại-thế và xuất-thế, và họ cũng chưa hiểu được giáo-lư giải-thoát là cốt-lơi của Phật-pháp. Mong rằng các tu-sĩ này hăy định tâm học hiểu đúng nghĩa giải-thoát của Phật-pháp trước khi thuyết pháp với người khác.

 

          Hai lănh-vực tại-thế và xuất-thế gắn-liền nhau trong lư-thuyết của siêu-khoa-học-tôn-giáo. Căn-cơ của chúng-sinh cao-thấp khác nhau rất nhiều, nên Phật đă dạy nhiều phương-pháp khác nhau ở những tŕnh-độ khác nhau. Để dạy về giáo-lư giải-thoát cho chúng-sinh sơ-cơ, Phật phải giảng về các pháp tại-thế, nhưng các pháp này đi liền với các pháp xuất-thế Phật giảng tiếp sau đó. Mục-đích của bài viết này là t́m hiểu về các quy-luật lịch-sử ngay tại thế-gian này của xă-hội loài người nhưng không ra ngoài các định-luật xuất-thế. Đây là sự vận-dụng những định-luật vũ-trụ nhị-nguyên vào sự nghiên-cứu biện-chứng-pháp lịch-sử tại-thế trong bối-cảnh của toàn-thể cảnh-giới xuất-thế và tại-thế.

 

          Đến đây, xin dừng PHẦN MỘT của bài viết về BIỆN-CHỨNG-PHÁP LỊCH-SỨ. Xin độc-giả hăy xem  PHẦN HAI viết tiếp theo sau.

 

 

 

  Trần Cao Tần, Ph.D.
 Xuân Kỷ Hợi 2019

 

 

 

 

 

 

 

 

 

    

 

 

 

 

 

 

 



 
www.ninh-hoa.com

     Trang XUÂN 2019- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương