Đ |
 |
ón
năm mới Kỷ Hợi, đón chú Heo Vàng, tôi chạnh nhớ lại “chú heo vàng” tôi đă
đón về nhà trong dịp Tết cách đây 42 năm - năm 1977.
Thời gian ấy đa phần mọi người sống nhờ vào “tem phiếu”, nhất là giới
“công nhân viên nhà nước”. Hy vọng, thấp thỏm, mong đợi, vui buồn cũng tuỳ
vào tem phiếu, tức là số lượng thịt, cá, gạo, đường, bột ngọt… được nơi
ḿnh làm việc bán với giá rẻ hơn nhiều so với giá ngoài chợ. Năm ấy tôi
làm việc tại Phân viện Kỹ thuật - Mỹ thuật thuộc Liên Hiệp Xă Thành Phố,
là cơ quan quản lư các hợp tác xă, tổ sản xuất đóng tại Sài G̣n. Bên cạnh
các pḥng tổ chức, quản lư sản xuất, xuất nhập cảng… th́ Phân viện của tôi
“lép vế” nhất. Nghe tên đủ biết, Phân viện chuyên “nghiên cứu” kỹ thuật,
mỹ thuật, tức là gồm những “trí thức”, đồng nghĩa với “không cần thiết”,
nên được ở biệt lập tận tầng 8 của toà nhà không dùng thang máy. Dĩ nhiên,
đă “trí thức” lại ở tầng 8 nên chúng tôi bao giờ cũng chậm chân hơn các
pḥng ban khác trong việc nhận hàng tem phiếu.
Một chiều cuối năm, vừa nghe thông báo “thịt về”, tôi và chị bạn chạy vội
xuống không kịp thở, để rồi suưt bật ngửa khi nghe cô “căng tin trưởng”
tỉnh bơ buông câu: “Hết thịt rồi, mang con heo này về mà chia nhau”. Hỏi
ra mới biết, v́ vội quá nên người ta bỏ con heo nhỏ lên xe cho đủ số kư lô
đă định. Chẳng dám hỏi vặn vẹo, tôi và chị bạn cấp tốc khiêng chú heo con
đang nằm chèo queo trong rọ lên tầng 8 tŕnh diện. Cả phân viện khoảng 20
người ngưng viết, ngưng tán dóc để cùng nhau “nghiên cứu” chú heo con. Đấy
là chú heo độ 1 tháng tuổi, cân nặng 9 kư với màu lông hơi hoe vàng nên
được đặt ngay cái tên “chú heo vàng”. Suy nghĩ một lát, anh Phân viện
trưởng “tuyên bố”: giao chú heo vàng cho cô Phương Hiền, coi như món quà
Tết cho cô em út của Phân viện - vừa hiền như tên gọi, lại chăm và… xinh
nữa, anh nói nửa đùa nửa thật.
Hết sức bất ngờ và cũng hết sức vui mừng, tôi khệ nệ rinh chú heo vàng đặt
cẩn thận lên chiếc xe đạp mini hớn hở chở về nhà. Dọc đường chắc là chú
heo thấy đói bụng, nên kêu eng éc gây thêm sự chú ư cho khách đi đường.
Nhiều người chỉ chỏ, nh́n tôi cười cười ra vẻ thông cảm pha chút ghen tỵ!
Sau phút mừng rỡ trước món quà 9 kư lô thịt heo “tươi sống”, anh Thanh
chồng tôi và cụ bố chồng bắt tay ngay vào việc làm chuồng cho chú heo
vàng. Chẳng phải đâu xa, cái pḥng tắm nhà tôi được ngăn đôi: “Ḿnh tắm
rồi tắm cho heo luôn, nhất cử lưỡng tiện”. Tôi hơi băn khoăn, sau cùng gật
đầu đồng ư, v́ cũng chẳng có cách nào khác.
Thế là từ đấy, tôi bắt đầu làm thân với cô “căng tin trưởng”, lượm lặt
những thứ bầm dập bỏ đi, tan sở chở về nhà để nuôi heo. Chú heo vàng lớn
nhanh như thổi, nhờ tôi siêng năng chăm bẳm và cũng nhờ mỗi ngày được tắm
mát hai lần sáng chiều. Độ một tháng sau, anh bạn thân kỹ sư Nông lâm súc
đến chơi, phát hiện đây chính là một cô heo lai giống Yorkshire, và khuyên
tôi nên nuôi thành heo nái. Bố chồng, chồng và tôi ngă ngửa, cười vang rân
trước viễn cảnh Tết sang năm nhà ḿnh sẽ có không chỉ một con mà sẽ là cả
đàn heo mười mấy con. Từ đấy cả nhà càng ra sức cho ăn, tắm táp chú heo. À
không, phải gọi là cô heo mới đúng, mỗi ngày thêm mỡ màng, mướt mát, trông
xinh đẹp ra phết!
Cũng thời gian ấy tôi có bầu đứa con đầu ḷng. Cả nhà mừng vui, và tôi
cũng được chăm bẳm tận tâm không kém. Cứ thế mà “phát triển”!
Mấy tháng sau, anh bạn Nông lâm súc lại đến chơi. Tôi thắc mắc, sao chưa
thấy cô heo vàng thai nghén ǵ cả! Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo, phải cho
nó “ấy” mới có bầu được chứ! Tôi đỏ mặt, không phải v́ chuyện “ấy”, mà là
mắc cỡ thấy ḿnh đúng là “khờ”.
Thế rồi một ngày đẹp trời, anh Thanh t́m mối mai được một chú heo nọc.
Nghe quảng cáo chú heo này thuộc giống Yorkshire thuần chủng, trắng trẻo,
đô con, nặng gần 3 tạ, nổi tiếng có tài, đảm bảo cô heo và gia chủ sẽ hài
ḷng. Mọi sự sẽ tiến hành dưới sự giám sát nghiêm ngặt của anh bạn kỹ sư
Nông lâm súc. Tôi tạm thấy yên tâm. Trong khi chờ “đằng kia” đến, tôi hỏi
anh bạn, nặng thế chắc phải 4 người khiêng? Anh cười, không thèm trả lời.
Ngay sau đó, tôi biết ḿnh đă ngớ ngẩn làm sao! Tiếng c̣i xe bin bin, đến
rồi. Chú heo nọc hùng dũng bước vào nhà, chẳng cần ai chăn dắt, dù cổ chú
heo cũng có cột ṿng dây và người chủ cầm roi đi theo. Chú ta tự định
hướng, đi thẳng vào cái pḥng tắm đang có cô heo đợi sẵn. Tôi rút nhanh
vào pḥng riêng, tưởng tượng đến t́nh cảnh thê thảm mà tôi chẳng dám chứng
kiến, thấp thỏm chờ đợi tiếng kêu cứu thống thiết của cô heo tội nghiệp.
Thoáng trong đầu tôi ư tưởng, hay là thôi đi nhỉ! Chờ măi, nghe ngóng,
không thấy “chuyện ǵ mà ầm ĩ”. Lát sau, chú heo nọc thư thả đi ra. Anh
bạn kỹ sư lại cười to khi thấy bộ mặt đầy kịch tính của tôi, đưa cao ngón
tay cái, nháy mắt: “Yên tâm, thành công tốt đẹp”. Chờ xe chở “đằng kia”
khuất ngoài ngơ, tôi hồi hộp vào pḥng tắm thăm chừng, thở phào khi thấy
“đằng này” đang nằm thoải mái, lim dim t́m giấc ngủ.
Đúng là “thành công tốt đẹp”, cô heo nhà tôi bụng lớn dần và gần 4 tháng
sau, cho ra đời chẵn 12 bé heo con. Riêng tôi cũng cho ra đời một bé gái.
Cảnh nhà thật nhộn nhịp! Tiếng oa oa đầu này, tiếng eng éc đầu kia. Nhờ
trời thương và cũng nhờ bố chồng và chồng yêu thương, chăm sóc, tất cả
khỏe mạnh và lớn nhanh. Và rồi cái pḥng tắm trở thành quá chật hẹp với
bầy heo, mặc dù phần tôi đă gói ghém hết sức chỉ đủ chỗ len chân.
“Không
đủ chỗ và cha già cũng không đủ sức quán xuyến, đành cho lên đường thôi em
ạ!”, anh bàn và tôi cũng thấy phải như thế. Nhưng mọi việc không đơn
giản như tôi tưởng. Thời gian tiếp, ḷng tôi buồn ủ ê. Nuôi chú heo vàng,
à không, nuôi cô heo vàng từ khi vừa mới biết ăn, và đến giờ là mẹ của đám
heo con mũm mĩm dễ thương, tôi đă quen với tiếng eng éc vui tai khi chúng
được cho ăn hay khi… cùng tắm. Cả mùi chua chua tôi đă quen, cả nỗi vất vả
tôi cũng đă quen… Bây giờ, giao đi một lượt! Tôi sẽ thu được món tiền lớn,
sẽ không c̣n vất vả, sẽ lại có pḥng tắm rộng sạch sẽ, thế nhưng tôi thấy
buồn lắm!
Ngày mối lái đến mua heo, họ bắt 12 heo con lên xe trước, mắt tôi hoe đỏ.
Đến khi nghe tiếng heo mẹ gào to rồi im bặt v́ bị người lái heo nhét hai
cục vôi sống vào hai lỗ mũi, xua nó vào rọ khiêng lên xe, tôi đă khóc. Bố
chồng tôi cũng mủi ḷng. Ông lẳng lặng đếm tiền bán heo, đưa tôi cất rồi
ra ngồi một ḿnh ngoài hiên.

Trước thềm xuân Kỷ Hợi, viết lại chuyện chú heo vàng năm xưa, tôi thấy
bồi hồi… Không phải chỉ v́ nhớ chú heo vàng, mà nhớ cả quăng đời khốn khó
với biết bao gian truân, biết bao kỷ niệm cười ra nước mắt! Mấy mươi năm
qua, những hồi ức ấy vẫn chưa phai nhạt trong tôi. Nhớ chuyện xưa, nhớ
người xưa... nhớ lắm và nhớ măi!