T |
 |
rời đã cuối Đông rồi, cơn gió bấc nhẹ nhàng lại lướt qua, trời vẫn còn gây
gây lạnh. Chỉ vài ngày nữa thôi nắng ấm mùa Xuân sẽ trải dài trên khắp nẻo
đường, màu nắng vàng ấm áp sẽ rực rỡ lan tỏa khắp nơi nơi. Mùa Xuân lại
trở về, mọi người hân hoan vui vẻ chờ Xuân đến và đón chào Tết.
Tôi bồi hồi nhớ lại cái Tết xa xôi năm nào mà lòng ngậm ngùi thương nhớ Ba
tôi thật nhiều. Dù thời gian mấy mươi năm đã trôi qua, nhưng tôi không bao
giờ quên được những hình ảnh ngày xưa đó, khi Ba còn ở trong trại cải tạo
đầy buồn đau và đói khổ. Dù Ba đã mất hơn ba mươi bảy năm rồi, nhưng khi
nhớ lại lòng tôi vẫn xót xa thuơng nhớ Ba vô vàn… Ba ơi...
********
Mỗi lần trời chuyển sang Xuân, mọi người rộn ràng mừng vui đón Tết, thì
lòng con lại ngập tràn hình bóng của Ba.
Năm đó Tết đến nhưng Ba vẫn còn ở trong trại cải tạo, buồn đau hiu quạnh
nơi trại tù lạnh lẽo. Ba buồn và nhớ thật nhiều đến các con, nhớ khung
cảnh gia đình xum họp với tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ thơ, thật ấm áp
trong những ngày Xuân.
Ba
lo cho cuộc sống của gia đình, thương Mẹ phải bươn chải, lăn lộn ngoài đời
để kiếm tiền nuôi đàn con nhỏ dại còn đang tuổi đến trường. Gánh nặng gia
đình nay đè cả lên vai Mẹ. Đó là nỗi đau khiến lòng Ba day dứt không
nguôi. Ở trong trại dù đói khổ thiếu thốn Ba vẫn chịu đựng được, nhưng nỗi
lo cho gia đình và thương nhớ các con làm cho Ba đau đớn gấp bao lần.
Hàng tháng con mong ngóng đến ngày lên trại thăm Ba, để rồi… nhìn thấy Ba
buồn đau và già yếu hẳn đi, lòng con xót xa, lo sợ Ba bị bệnh. Con cầu
mong Ba đừng bệnh. Ba bệnh thì con chẳng biết phải làm sao vì mỗi tháng
chỉ được thăm Ba một lần, mà đâu ai cho con ở bên Ba để chăm sóc! Thôi thì
ráng giữ sức khỏe nha Ba. Phần con, gắng dành dụm và thăm Ba đều đặn mỗi
tháng.
Hôm nay chỉ còn hai ngày nữa là Tết, con sắm sửa đồ đạc đi thăm Ba. Ngoài
những thức ăn thường ngày, con đem theo những thứ mà ngày Tết Ba thích ăn,
để khi ăn Ba tưởng chừng như mình đang ở nhà. Ngoài hoa quả bánh mứt, củ
kiệu bánh tét, con còn đem cho Ba một nồi thịt kho tàu, Ba thích ăn chung
món này với bánh tét. Con còn kho cho Ba một con vịt nữa, món này con mới
tập mà đã ráng nấu khéo rồi đó.
Một mình Ba hiu quạnh, lẻ loi trong trại, không biết Ba có ăn được không,
hay lại nghẹn ngào nhớ mâm cơm Tết của gia đình mình, vui vẻ đầm ấm đầy
tiếng cười đùa của các con thơ. Ba sẽ nhớ nhà, nhớ khung cảnh ấm cúng của
gia đình trong những ngày xuân. Biết bao người đi làm ăn xa xứ, nhưng khi
Tết về họ vẫn được sum vầy với gia đình. Còn Ba phải chịu cảnh cô đơn,
không nhìn thấy khung cảnh rộn ràng tươi đẹp của mùa Xuân và cũng không
biết Tết là gì. Càng nghĩ con càng thương Ba thật nhiều.
Con đã xếp xong hai giỏ đồ đầy và nặng, không biết Ba xách vô nổi không
đây! Nghĩ vậy, nhưng vẫn muốn đem thật nhiều đồ cho Ba.
Con đường lên Đồng Găng Tết này xe đã chạy đến nơi được rồi. Người ta đã
ủi một con đường đất từ Đại Điền Trung lên đến đầu đường, các anh tù cải
tạo phát bụi, chặt cây, cuốc đất bằng phẳng làm một con đường đất nhỏ chạy
thẳng vào cổng trại. Con sẽ không đi đò bên Phú Cốc nữa.
Lần này đi thăm Ba con sẽ dành cho Ba một niềm vui bất ngờ. Con sẽ dẫn em
Khải lên thăm Ba, em Khải lên sáu tuổi rồi. Những ngày Ba ở nhà em luôn
quấn quýt bên Ba, và Ba rất thương em.
Ngày nào em cũng hỏi: “Ba ơi! Ba có đi "khọp" không Ba?”. Ba cười bảo:
“Hôm nay Ba không "khọp", Ba ở nhà với con”, thì em vui mừng lắm.
Hơn mười tháng rồi vắng bóng Ba, em cứ theo hỏi Mẹ sao Ba không về. Còn Ba
thì rất buồn và thương nhớ em. May sao năm nay xe chạy đến nơi được con
mới có thể dẫn em đi thăm Ba. Nếu đi đường cũ, từ Nha Trang đi xe lam lên
Thành, rồi từ Thành lên bến đò Phú Cốc, xuống đò sang bờ bên kia. Giòng
nước chảy xiết, con đò bé nhỏ chênh vênh. Những ngày đi thăm nuôi, đò rất
đông người và nặng, các chị đi thăm chồng, chỉ mình con là đi thăm Ba. Con
đò nhỏ chạy chầm chậm nghiêng nghiêng theo giòng nước mênh mông, từ từ
sang bên kia bờ, chạy dọc theo hàng tre thăm thẳm rồi đậu sát vào bến.
Lên khỏi bến đò, nôn nả leo dốc rồi đi bộ thật lâu không biết bao nhiêu
cây số. Mùa nắng qua những truông, bụi ngập cả bàn chân. Mùa mưa thì trơn
trợt, khó đi, có khi đến dốc không leo lên được phải bám vào những bụi
gai, tay rướm máu. Đi càng xa hai giỏ đồ càng nặng, mà không ai dám nghỉ,
sợ lúc về trời sẽ chiều, qua mấy cái truông sẽ có cọp ra.
Từ
bến đò đi bộ đến trại sao mà thăm thẳm xa quá chừng luôn. Xe chở hai chị
em đến cổng trại, con vừa xách đồ vừa dẫn em đi.
Ngày cuối năm nơi này thật im lìm vắng vẻ, làn gió Xuân vẫn còn hiu hiu
lạnh, con dìu em bước nhanh để mau được gặp Ba. Đến bãi gỗ trống nơi có
chòi gác, hai chị em dừng lại ngồi xuống, chờ họ gọi Ba ra. Một lát sau,
thấy dáng Ba từ xa, em Khải vội vàng chạy đến… Ba ơi Ba... em ôm chầm lấy
Ba.
Ba
ngạc nhiên và rất vui mừng ôm em thật chặt vào lòng… Ba cha con ngồi xuống
bãi gỗ, em Khải ngồi vào lòng Ba hỏi Ba sao không về. Ba buồn bã nhìn xa
xăm ánh mắt đượm u buồn, con cũng xót xa buồn rưng nước mắt.
Bãi gỗ này trước kia ồn ào đông đảo các anh tù cải tạo đã lao động trồng
một đám bắp tốt, trái to. Bây giờ đã thu hoạch xong, được dọn dẹp sạch sẽ.
Gió vẫn lành lạnh, không gian thật hắt hiu vắng vẻ.

Ba
kể nhiều chuyện cho em Khải nghe rồi dặn dò em phải ngoan ngoãn nghe lời
Mẹ và các anh chị, phải ăn nhiều cho khỏe. Ba ôm Khải mà vẫn buồn, lát nữa
đây khi em về Ba sẽ nhớ em thật nhiều.
Ba
hỏi han việc học từng đứa con, sức khỏe công việc của Mẹ. Ba hỏi thăm cuộc
sống của bà con họ hàng nữa, rồi dặn đi dặn lại con phải giúp Mẹ chăm sóc
các em. Giọng Ba buồn buồn trầm lặng, con cứ ngồi im nghe, nghĩ suy rồi
khóc. Ba ơi… lòng con quặn đau, thương Ba phải lạnh lẽo nơi này, trong khi
mọi người đang vui vẻ ấm áp bên gia đình.
Đã
hết giờ thăm. Ba lấy trong túi ra đưa cho con chiếc khăn quàng cổ. Ba bảo:
“Con đem về đi Ba không dùng được, nó đẹp và sang lắm con!”. Con cầm chiếc
khăn rưng rưng khóc, biết bao lo lắng thưong nhớ khi con ngồi đan cho Ba.
Con sợ Ba lạnh, vậy mà Ba không dám quàng nó vào cổ! Ba ơi, những đêm mưa
lạnh Ba sẽ ho sẽ cảm đó Ba! Nơi Ba ở chỉ là một cái trại lợp tranh bốn bề
trống trải, bên trong người ta làm một dãy chồ dài bằng những cây chà rang
cong queo lồi lõm - đó là nhà nằm của các tù cải tạo. Những ngày mùa Đông
gió lạnh thổi từng cơn, mưa rơi nặng hạt, thử hỏi có cái lạnh lẽo ướt át
nào bằng.
Ba
giục: “Thôi dẫn em về đi con, đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc các em và
giúp đỡ Mẹ”. Ba dẫn em Khải đến bên con, rồi lặng lẽ xách hai giỏ đồ lên.
Ba lại nhắc: “Dẫn em về đi!”. Con nhìn Ba nước mắt con tuôn chảy: “Ba
ơi... giữ sức khỏe nha Ba!”. Ba vội vã quay lưng bước đi vì sợ em Khải
quyến luyến. Nhìn theo Ba dáng đi nghiêng nghiêng nặng nề chậm chap. Ba ốm
thấy rõ, lòng con nao nao đau đớn, nỗi đau như tan chảy trong lòng. Bóng
Ba khuất rồi! Con lững thửng dẫn em ra đường mà nước mắt cứ mãi tuôn rơi,
con khóc mà em cũng khóc.
Chiều cuối năm sao u buồn lạnh lẽo!
Thương Ba vô cùng... Con quay đầu nhìn lại, chỉ là không gian lạnh lùng
vắng lặng.
