Thời gian tựa cánh chim bay
Qua dần những tháng cùng ngày
(Cung Tiến)

C |
 |
hỉ mới đây thôi, treo tấm lịch có in hình chú chó dễ thương lên vách rồi
ngồi đếm từng ngày chờ con cháu về ăn tết, vậy mà bây giờ lại vứt chó đi
rục rịch treo lợn lên.
Mau quá.
Ôi. Mình đã đi gần hết cuộc hành trình không có vé khứ hồi.
Mình được nhìn thấy nhiều lắm những ga lớn, ga xép, nhưng chỉ một lần
duy nhất trong đời.
Không bao giờ trở lại.
Hồi nhỏ trên chuyến tàu, có chàng trai hỏi “bé xuống ga nào?”
Năm sau gặp lại, chàng hỏi “Cô xuống ga nào?”
Lần đầu được gọi “cô” mình sửng sốt, vội thu mình ôm cặp vào lòng, yên
lặng làm nghiêm. Từ đó mình đi đứng nói cười khép nép.
1975. bất ngờ chuyến tàu bị nổ mìn tê liệt.
Mình mới qua tuổi 25 nhưng đã quên thời gian, quên tuổi trẻ, quên mất
mình là ai. Mình như người lạc trong sa mạc, cần một giọt nước để uống
chứ bao nhiêu tuổi đâu có nghĩa lý gì. Và từ đó mình không tính tháng
tính ngày.
Mình như kẻ vô hồn ngồi tiếp trên chuyến tàu bây giờ quá là bệ rạc, lê
lết đi vào nơi vô định.
Một hôm cậu soát vé hỏi “Bác xuống ga nào?” Mình ngẩn người biết mình đã
qua giờ ngọ.
Mình quên thời gian nhưng thời gian không quên mình. Thời gian ân cần
tặng thêm cho mình mỗi năm vài sợi tóc trắng.
Và
tặng thêm cho mình một đôi kính lão.
Thời gian bảo “từ nay mi có thể xa chồng, xa con chứ không được ly thân
với cặp kính này” Cặp kính từ đó gắn liền với cuộc đời mình như cái niền
kim cô trên đầu Tôn Hành Giả.
Khi cha mẹ lần lượt qua đời, mình như bị bỏ rơi trên con đường vạn dậm.
Mùa xuân cứ vô tư trở lại chẳng cần biết mình không còn mừng khi được
tặng thêm một tuổi.
Tết. lại ngậm ngùi nhớ cô Tám, dì Ba, chú Sáu, bác Hai, những hàng xóm
thân quen đã lần lượt đi theo ông bà.
Nhớ lắm thuở bé, sáng mùng một chờ xem các cậu các chú áo quần, cà vạt
tinh tươm, trịnh trọng đến từng nhà chúc tết. Những con người bình
thường lam lủ suốt năm không mặc vào chiếc áo sơ mi, hôm nay sáng trưng,
tươi vui, lịch sự như những nhà quý tộc.
Nhớ như in giọng nói, tiếng cười, dáng đi của từng người trong xóm /Nhớ
cậu Năm xe ngựa mỗi buổi chiều dội nước chải bờm cho chú ngựa yêu.
Nhớ dì Hai với gánh chè đậu ván đúng hai giờ chiều là đi ngang nhà mình.
Các cậu các dì đi đâu hết cả rồi.
Rồi những bệnh tật của tuổi già cũng bắt đầu lãng vãng.
Một hôm mình thảng thốt nghe tin người bạn cùng lớp xóm nhà thờ đã về
nước chúa. Những đứa trẻ đến nhà vòng tay “Cháu chào bà”
Nhớ ” Khúc Hát Thanh Xuân “
Từ
đó khi xuân tái hồi
Cho bùi ngùi thương nhớ tới xa xôi.
Nhớ tới câu thương yêu người
Một ngày tuổi mới đôi mươi.
(Phạm Duy)
Thật may mắn khi “bà” đã có chung thế kỷ với những nhạc sĩ của 20 năm
miền Nam tự do. Nhưng Phạm Duy, TRúc Phương, Hoàng Trọng, Trịnh Công
Sơn, Hoàng Thi Thơ, Lam Phương, Nhật Ngân…nhiều lắm những con người tài
hoa, lãng mạn mà bà từng ngưởng mộ đi đâu cả rồi…
Lá
đã rụng đầy.
Lòng mình như cành khô trơ trụi.
“Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa”
(Tuấn Khanh)
Chuyến tàu đời mình vẫn mãi mê lao về phía trước. Ngoài kia, khu rừng
mùa xuân vẫn thơm ngát hương đời mà sao người lữ khách bồi hồi thấy lòng
se sắt..