|

Mục
Lục

 Trang
B́a
Ban
Biên Tập
 Lá
Thư Đầu Xuân
Mục
Đồng
& Phương
Hiền
 Câu
Đối Mừng Xuân
Vũ
Tiến
Phái
Trần
Cao
Tần
 Sớ
Táo Quân
Phương
Hiền
& Thanh
Trí
Tuyết
Hồng
Chúc
Mừng
Năm
Mới
Năm
Mới Hạnh Phúc
Lê Ánh
Chúc
Mừng
Năm
Mới
Bạch
Liên
Tuệ
Thành
Hội
Quán
NH
Thư
Chúc
Tết Kỷ Hợi
2019
Lưu Thế
Ninh
Hoa Xuân
H́nh
Ảnh
Tết
H́nh
Ảnh
Xuân
Phươngi
Hiền
Hoa
Tết
Bạch
Liên
H́nh
Ảnh
Tết
Hải
Lộc
Cắm
Hoa
Trang
Trí
Lê
Thị
Lộc
Hoa
Xuân
Ngày
Tết
Lê
Thị
Lộc
H́nh
Ảnh
Heo
Hải
Lộc
Hoa
Đào Cười Với
Nắng Xuân
Nguyễn
Thị
Lộc
Thông
Báo
Ấn
Phẩm
TH
TBT/Ninh
Ḥa
Đặc
San
Quyển
3 &
4
Trần
Chu
Đức/Trần
Hà
Thanh
Thơ
Xuân
Chúc
Xuân
Kỷ Hợi
Vinh
Hồ
Xuân
Bạch
Liên
Mùa
Xuân
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Th́
Thầm
Mưa
Xuân
Tiểu
Vũ
Vi
Tử
Vi
Tử
Vi
Phong
Thủy
Năm
Kỷ
Hợi 2019
Phạm
Kế
Viêm
Tập
Tục
Ngày
Tết
Hát
Ống Đầu Xuân
Đỗ
Độ
Cây
Nêu
Bạch
Liên
Mỹ
Xóc Bầu
Cua
Mai
Thái
Vân
Thanh
Chẳng
Mong
Tết
Đến
Xuân
Về
Nguyễn
Văn
Thành
Năm
Kỷ
Hợi
Kể
Chuyện
Heo
Mùa
Xuân Heo Lăn
Chai
Hiếu
Anh
Năm
Kỷ Hợi (2019)
Nói Chuyện Heo
(Lợn)
Nguyễn
Chức
Ngẫm
Nghĩ
Về
Chuyện
Con
Heo
Cho
Năm
Hợi
Việt
Hải
Chuyện
Nhà Heo
Nguyễn
Văn
Thành
d_bb
Đ.H.K.H
Liêu
Trai Chí Dị
Tập số 386 & 387
Đàm
Quang
Hưng
Thanh
Phong Thi Tập
Bài Thơ số
180 & 181
Vũ
Tiến
Phái
Biện Chứng Pháp
Lịch Sử
Trần
Cao
Tần
Tử
Vi
Phong
Thủy
Năm
Kỷ
Hợi 2019
Phạm
Kế
Viêm
Y
Học
& Sức
Khỏe
Bịnh
Run Parkinson
Bs Lê Ánh
Thoái
Hóa Cột Sống
Bs Lê Ánh
Biên
Khảo
Băo
Ḥa
Trong
Vũ
Trụ
Liên
Khôi
Chương
Những
Ảnh Hưởng Của
Trung Hoa Đối
Với Tinh Thần
Tự Chủ Của
Đất Nước Và
Dân Tộc Việt
Nam - PHẦN 5
Dương
Anh
Sơn
Tết
Âm
Lịch
Trần
Hà
Thanh
Kinh
Tế
Hoa
Kỳ
Và
Thế
Giới
Năm
2018
Nguyễn
Văn
Thành
Cuộc
Sống
Những
Mùa Xuân Muộn
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Cần
Sự Tha Thứ
Lê Ánh
Chú
Heo
vàng
Năm
Xưa
Nguyễn
Thị
Phương
Hiền
Hoàng
Hôn
Trôi
Bạch
Liên
Sống
Tốt ... Để Ḷng
Được Thanh Thản...
Lê Phú
Thọ
Viết
về
Ninh Ḥa
Nhớ
Ơn..
Người
Ninh
Ḥa
Ngô
Thị
Kim
Anh
Ca
Hát
Mộng
Xuân
Nguyễn
Thị Phương
Hiền
Tôi
Đi T́m Lại
Mùa Xuân
Nhớ
Một
Chiều
Xuân
Đồn
Vắng
Chiều
Xuân
Hà Thị
Thu Thủy
Hội
Ngộ
Du Xuân
Mai
Hưng
Hồng
Tinh
Thần Tôn Sư
Trọng Đạo
Nguyễn
Thị
Lộc
Bây
Giờ...Em
Ở
Đâu
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Nối Tiếp Ṿng
Tay
Cao
Hoài
Trí
Thơ
Hôn
Em Thoáng Vị
Café
Việt
Hải
Rainy
Day
In
Los Angeles
Việt
Hải
Thăm
Núi
Huang
Shan
Nguyễn
Duy
Hảo
Mẹ
Và
Mùa
Xuân
Nguyễn
Hiền
Biển
Yêu
Phương
Hiền
Xùân
Về
Hoàng
Bích
Hà
Mùa
Xuân
Lên
Rừng
Nguyễn
Văn Ḥa
Kư
Ức
Tuổi
Thơ
Tôi
Lê
Thị
Lộc
Chén
Trà Mừng Xuân
Vơ
Hoàng
Nam
T́nh
Xuân
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Khế
Tím
Nhất Chi
Mai
Tuổi
Thơ
Tây
Thi
Trương
Khắc
Nhượng
Mùa
Xuân Và Ninh
Ḥa Ngày Trở
Lại
Trần
Thị
Phán
Chén
Cơm Trộn
NhàQuê
Vẫn
Là Em...
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Ước
Mơ
Xuân
Tiểu
Vũ
Vi
Tưởng
Niệm
Rời
Cơi
Tạm,
B́nh
An
Chị
Nhé
Trâm
Anh
Nhớ
Chị
Thi
Thi
Nguyễn
Thị
Phương
Hiền
Ga
Cuối
Nguyễn
Văn
Thành
Khúc Nhạc
Xuân
Huỳnh
T́nh
Tâm Sự Ngày
Xuân Kỷ Hợi
2019 Của Cựu Học
Sinh Trung Học
Vạn Ninh
Huỳnh
T́nh
Văn
Học
Nghệ
Thuật
Đọc
"Truyện KIỀU Của
NGUYỄN DU" - Phần
5
Lê
Ánh
Mạn
Bàn
Về
Câu
Đối
Việt
Hải
Tản
Mạn Về Mùa
Xuân Qua Thi
Ca
Trần Việt
Hải
Nét
Xuân Xưa
Tiểu
Vũ
Vi
Văn
Mùa
Xuân Đi Hái
Nấm Mối
Hiếu
Anh
Lại
Nhớ
Về
Tháng
Ba
Trâm
Anh
Vui
Xuân
Này...Nhớ
Xuân
Xưa
Nguyễn
Thị
Bê
Tết
Xóm Rượu Trong
Tuổi Thơ Tôi
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Băng
Khuâng
Chiều
Ba
Mươi
Thùy
Giang
Cảm
Nhận
Mùa
Xuân
Hoàng
Bích
Hà
Chuyện
Của Chú Chó
Đă Đến Và
Đi
Phương
Hiền
Em
Và Mùa Xuân
Nguyễn
Thị
Phương
Hiền
Nhớ
Những
Mùa
Hoa
Năm
Cũ
Nguyễn
Thị
Kệ
Giỏ
Đan
Tre
Bạch
Liên
Cần
Thơ - Những Mùa
Xuân Và Kỷ
Niệm
Nhất Chi
Mai
Tết
Nhớ Quê
Vơ
Hoàng
Nam
Đi
Thăm
Ba...Ngày
Tết
Lương
Lệ
Thanh
Nga
Giấc
Mơ
Mùa Thu
Duy
Phúc
Đón
Xuân
Đức Sinh
Bước
Xuống
Cuộc
Đời
- ĐOẠN
3 &
ĐOẠN
4
Lê
Thị
Thanh
Tâm
Giấc
Mơ
Của
Chàng
Lính
Biển -Kỳ
65
Nguyễn Văn
Thành
Đi Giữa Mùa Xuân
Cao
Hoài
Trí
Những
Khoảnh Khắc Mùa
Xuân
Cao
Hoài
Trí

Thư từ,
bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

diem27thuy@yahoo.com

|

(cảm ơn tiếng đàn của TT gợi nhớ.
đă có một thời như thế)
M |
 |
ùa Thu rợp lá vàng trên lối đi nôn nao mỗi sớm đến trường … Nhưng quê tôi
đâu có mùa thu, lũ trẻ chúng tôi chỉ biết qua sách báo, h́nh ảnh …quê
nghèo chúng tôi làm ǵ có những hàng cây để chúng thay lá, cả thị tứ ch́m
lĩm giữa núi rừng trầm mặc …Chúng tôi bước đi cùng những tà áo dài phất
phới chập chờn vội vả tụ lại trước cổng Nhà Thờ, chờ xe do ba quân trường
đưa đón. Có thể em sẽ bước lên cùng xe, thậm chí ngồi hoặc đứng sát cạnh
tôi, đủ để tôi không dám thở mạnh… cũng có khi ba của em và tôi không cùng
quân trường, chúng ta chẳng bao giờ được đi chung xe … Nhưng chúng ta vẫn
đứng cùng nhau nơi ấy, cùng chờ xe… chúng ta như vô t́nh chạm mắt nhau,
tôi luưnh quưnh kéo cao cổ áo, em vụng về sửa lại vạt áo dài … Mây thu
giăng đầy trời, gió lăng văng quẩn quanh khiến trời thu như trở lạnh … Cả
hai chúng ta đâu biết h́nh ảnh ấy sẽ không bao giờ c̣n nữa, nó vỡ tan tức
tưởi như bị dập tắt đột ngột khi sức sống đang hừng hực lên… C̣n đâu những
sớm rạo rực, bước đi trong tiết trời hơi se lạnh của vùng đất khắc nghiệt,
nơi được chọn làm Huấn Khu, c̣n đâu những trưa oi ả, nắng tha hồ thiêu
những mái đầu non trẻ v́ đi xe nên đa phần không mũ nón. Tất cả chúng tôi
không ai ngờ, chúng tôi chỉ là dân góp, quê hương mịt mù mà gia đ́nh đă
rời xa v́ nhiều lư do nên dù có thời gian cũng không biết ghi ǵ …Tôi mất
em từ đó…
Tôi xuống xe, mặt trời c̣n sâu dưới chân trời, ánh sáng lờ nhờ đủ cho tôi
thấy vài người đang lầm lủi bước đi, cuốc, rựa, dao bên ḿnh, chắc đi phát
rẫy, quần áo tơi tả, dáng đi lủi thủi, thầm lặng … các anh đấy ư, những
người trước đây nếu không là huấn luyện viên th́ cũng là quân nhân ưu tú,
chuyên diễn tập, làm mẫu cho học viên khóa sinh giờ tàn tạ đến thế ư ?..
nhưng không chỉ có các anh, cả thị tứ như bị bỏ hoang, những dăy nhà cũ
kỷ, xiêu vẹo, chắp vá, không đèn điện, không đường nhựa ngoài quốc lộ lổ
chổ ổ voi, ổ gà, đất bạc màu pha cát, những cây ḿ cố vươn lên khẳng khiu
quặt quẹo dị kỳ … trời chưa sáng, bóng tối vẫn không che nổi sự tiêu điều,
tàn tạ của thị trấn đă chết. Tôi phân vân … đường không tên, nhà không số,
đi đâu bây giờ.. các trại gia binh đều bị phá, có chú chó lững thững lại
gần, nó nh́n tôi ḍ xét rồi bỏ qua, có c̣n ǵ cho nó bảo vệ đâu, người c̣n
sống ngắc ngoải nói chi đến đồ đạc. Trên trời những v́ sao đang dần tắt,
gà bắt đầu gáy, chúng gáy khắp nơi.. thị trấn đă nông thôn hóa để cố tồn
tại.
Em tôi chỉ “hồi trước, đây là trại gia binh Lam Sơn”… tôi cố h́nh dung nhà
D. nơi chúng tôi thường đến hằng đêm nhưng không thể, nó tan hoang không
c̣n mốc để định vị … tôi lặng yên, mắt cay cay, trước khi ra đơn vị, v́ tự
ái, tôi không chào tạm biệt D. , tôi đâu biết có ngày này, giờ nàng ở đâu,
trôi nổi phương nào, có bao giờ nàng trở lại chốn xưa để hồi tưởng quăng
đời đẹp nhất và cho tôi một dịp xin lỗi.. . Đi một đoạn, tôi bất chợt thấy
quán cafe D. nổi tiếng một thời nằm ủ rũ, khuất sau lùm cây không được cắt
tỉa trông thật buồn. Ngày xưa, suốt dọc quốc lộ và những con phố, quán
cafe mọc như nấm, ánh đèn màu cùng những giai nhân bên trong huyền ảo như
lạc vào tiên cảnh, dân các nơi đến đều không muốn về, riêng chúng tôi, hay
đến café D. , cách bài trí rất nhẹ nhàng, lăng mạn, giàu chất nghệ thuật,
nhạc chọn lọc, không lẫn những bản rên rỉ rẻ tiền và nghe đâu có NL rất
Huế, rất dễ thương khiến nhiều sĩ quan trồng cây si, NL suưt soát tuổi tôi
nên chúng tôi xem như “chị”, ngược lại, chúng tôi đối với NL th́ chỉ là
con nít… cho đến khi DM tan vỡ, chúng tôi cũng chưa quen nhau… Gió như
rượt đuổi, vài cành cây xơ xác cũng cố lay động như màn múa vụng về của vũ
công ở tuổi xế chiều. Ngôi Chùa oai nghiêm nhưng gần gũi, nơi QL, cô bạn
có khuôn mặt buồn sinh hoạt giờ cũng hoang phế, không biết có c̣n hoạt
động không, nhưng sáng sớm khi tôi mới về, tiếng chuông vẫn ngân vang, lan
tỏa vào bóng đêm u tịch khiến cảnh vật càng thê thảm, QL may mắn hơn những
người c̣n lại, nàng đă rời đi khi DM đang độ chín, nàng không phải chạy
hốt hoảng, không ngẩn ngơ v́ đă để lại vô số vật kỷ niệm, hẳn trong tim
nàng vẫn chứa h́nh ảnh đẹp về thời học sinh nơi đây, mong nàng giữ măi và
không phải chứng kiến sự hoang tàn sụp đổ của DM như tôi… Nhiều đường hẻm
quá … đường này chăng, không phải, hay là đây … ḿnh chưa già sao mau quên
thế, bom đạn, đồng đội bị thương, bị chết, lại c̣n nhiều phen thoát hiểm
khiến đầu óc trơ ra …Đường nào dẫn chúng tôi đến nhà chị em N, T (con bác
V), chúng tôi vẽ tranh và được N, T trịnh trọng treo ngay pḥng khách,
chúng tôi như bay bổng, lơ lửng … cho đến khi bức tranh biến mất.. như bị
ai nhấn xuống thô bạo, vừa buồn, vừa nhận ra ḿnh vẫn c̣n nhỏ trong khi
vây quanh N và chắc cả T nữa là bao sĩ quan, quân nhân oai phong lẫm liệt,
chúng tôi không đi trên con đường vào nhà N, T từ dạo ấy … Sau này gặp T ở
Hội Thân Hữu, tôi mới biết T vẫn c̣n giữ bức tranh ấy, tôi thật sự xúc
động, bức tranh chắc chắn không đẹp, T lưu giữ như muốn níu lại tuổi thơ
chăng… cảm ơn T nhiều lắm… Trời về chiều, Nhà Thờ bên trái, nhà NT bên
phải, bóng nắng không chiếu thẳng mà như rắc vàng trên mái nhà, trên suốt
đường đến cầu … không c̣n biển hiệu, hàng hóa, cả dăy phố im ĺm, tôi vẫn
nhận ra nhà NT, quên làm sao được, ḷng tôi như chùng xuống, có cái ǵ như
nghẹn lại trong tim … tiệm TT đây ư, từ dạo tôi ra đi đến nay đă bao lâu,
chiến tranh lôi tôi đi xa lắc, để hôm nay tôi đâu ngờ phải đứng đây thẩn
thờ nh́n cửa tiệm lạnh lẽo, xa lạ… gió xôn xao bập bềnh trên tóc, từng
mảng tóc rối che mờ mắt, tôi cố mở to … nơi này, ngày xưa mới gần đến đây
tim đă đập rộn ràng, chân cố bước nhanh, đầu giữ thẳng khiến thằng bé và
cả đám bạn như đi duyệt binh, tội nghiệp chưa, có ai nh́n chúng nó đâu.
Đôi mắt đen trong vắt, môi hồng mơ, dáng đi như lướt trên mây, NT như Tiên
mà cửa tiệm là Đền thờ, để mỗi khi chúng tôi đi ngang không thể không
nghiêm chỉnh. Trường BC xưa có lệ cứ mỗi đầu tháng phát bảng danh dự cho
học sinh giỏi. Tôi nói “trai tài gái sắc, NT vừa sắc vừa tài, tháng nào
cũng lên sân cờ lănh danh dự, tụi ḿnh không cố học th́ c̣n ra thể thống
ǵ.. ” sau đó, cả nhóm chúng tôi đều dành những thứ hạng đầu ở các lớp.
Dường như có bức màn vô h́nh nào đó ngăn giữa chúng tôi với NT, chẳng bao
giờ chúng tôi thấy NT vui đùa, chạy nhảy chứ chưa nói đến ḅ lăn ḅ càng
ngoài sân vận động, quần áo lấm lem như chúng tôi. Thế giới của nàng là sự
chỉn chu, tinh khiết, dịu dàng ngược với thế giới trần tục mà chúng tôi
đang vẫy vùng trong đó …không có sự chia sẻ, ḥa hợp giữa hai thế giới, dù
chúng tôi cùng ở DM, cùng đi xe học sinh, cùng trường mà trường chúng tôi
hay tổ chức cắm trại, dă ngoại … nhưng chúng tôi vẫn thấy NT cao vời vợi,
chưa bao giờ, hay đúng hơn là không dám tiếp cận với NT … Chúng tôi ra
trường mới nhận thấy sự trống vắng, hụt hẩng … cả hai phía đều không biết
ǵ về nhau dù chúng ta đâu có xa lạ … Sau này gặp NT ở Hội Thân Hữu, tôi
đem thắc mắc ấy hỏi “ngày xưa chắc gia đ́nh quản NT chặt lắm sao mà ít
thấy NT ḥa đồng, nhiều lần muốn làm quen nhưng thấy NT nghiêm nghị, xa
cách quá nên thôi.. ” NT cười “dạ đâu có, T vẫn b́nh thường mà, tại các
anh không chịu làm quen thôi. ” Tôi nghĩ nàng khách sáo, chống chế nên
“đánh” cú chót “bạn NT tham gia GĐPT rất nhiều, sao NT không tham gia,
chắc gia đ́nh không cho ?” NT ngạc nhiên “ em có đi GĐPT mà, chính tụi anh
mới không tham gia!”. Trời … chúng tôi mà biết có NT th́ tất cả đều vào
GĐPT hết … Th́ ra tự chúng tôi đẩy nàng lên mây cao huyền ảo chứ thật ra
nàng vẫn ở mặt đất cùng chúng tôi …Nắng sắp tắt, ngày sắp tàn, ngôi nhà
lầu vốn ngạo nghễ, biểu tượng của phồn vinh quyền lực giờ loang lổ, u ám
trên nền trời tím thẩm … nhà bác N đây mà, nơi chất chứa bao kỷ niệm vui
có mà … buồn cũng có. Tôi thấy lại h́nh ảnh thằng bé năm xưa trong đồng
phục GĐPT, cứ mỗi độ xuân về háo hức cùng các anh chị trong Đoàn PT nhận
phong bao đỏ có h́nh nhành mai và câu chúc Tân Xuân. Tôi lại thấy chị HTT
khuôn mặt rạng rỡ, tay cầm dĩa hạt dưa, tay bưng bánh kẹo phân phát tận
tay chúng tôi.
Chị HTT có nét đẹp Tây phương, tuy là “sao” sáng nhất DM, hầu hết trai tứ
phương đều mê mệt, nhà có điều kiện nhưng chị không “chảnh”, rất ḥa đồng,
gần gủi. Nhóm chúng tôi ngưỡng mộ chị kiểu “Nho sĩ từ quan” khi biết gia
đ́nh chị có nhà Nha Trang, các anh chị em (trừ L em chị) đều học Nha
Trang, vậy mà chị chấp nhận ở DM, học NH như chúng tôi. Chị có tấm ḷng
nhân ái, hết ḷng v́ bạn bè. Chị tôi bệnh nằm Sài G̣n, chị và chị L là
những người thường xuyên đến thăm trong hoàn cảnh cả nước đang rất khó
khăn. Phải chăng chính cốt cách cao thượng, bao dung khiến chị có sức hút
những người DM quy tụ lại để có Hội Thân Hữu DM ngày nay. Chắc hẳn đêm họp
mặt của những lần đầu, bao mừng tủi và những giọt nước mắt chảy tràn trên
khuôn mặt hằn sâu vết thời gian khiến người dự không muốn tàn tiệc, không
muốn chia tay … Phải đâu DM nhỏ bé, mọi người biết nhau nên quư nhau khi
gặp ở phương xa, mọi miền quê Việt Nam đều thế, vậy mới có Hội Đồng Hương
…Chính biến cố 75 khiến DM vỡ tan, người văng tứ tán không dấu tích, có
người mất hẳn, có người may mắn gặp lại … mới gây xúc động, quyến luyến
như sợ chia ly lần nữa …Chiều chạng vạng, mây xuống thấp, bóng tối như
sương khói bốc lên, ngôi nhà lầu vươn cao, cố vớt vát ánh sáng giờ đă yếu
lắm … Cũng nơi này, tôi bị nhốt vào nhà vệ sinh khi đến tŕnh diện, người
cán bộ hông đeo súng, gương mặt đầy sát khí nạt nộ “sao giờ này mày mới
tŕnh diện, chống lệnh hả.. nhốt, nhốt ngay”. Thật ra tôi đâu có chống
lệnh, tôi bị bắt ở mặt trận BMT rồi trốn thoát, về được đây th́ DM đă giải
phóng từ lúc nào. Tên du kích trạc tuổi tôi vai mang súng, nắm áo tôi lôi
đi sâu vào trong, tống vào WC rồi đóng sập cửa.. Sau này gặp chị L (chị
của HTT) tôi kể chuyện, chị hỏi “P bị nhốt WC bên phải hay trái v́ nhà chị
có hai WC”. Tôi nói “dạ.. nh́n từ ngoài vào th́ bên phải”, chị an ủi “may
cho em, WC bên phải lớn hơn trái” WC chỉ vài mét vuông, khi tống tôi vô
th́ trong đó đă có sẵn bảy tên lính ngụy, lớn có bé có mà tôi là nhỏ nhất
(cả về tuổi tác lẫn h́nh thể) … thế mà được kể là may?.. .. Tôi không biết
họ trưng dụng nhà chị làm trụ sở ủy ban khi nào để măi sau này, chính nơi
đây lập kế hoạch bao vây, “tóm gọn” tôi và N (là SQ) sau bao đêm theo dơi
v́ tội hát nhạc vàng, trên chục mũi súng chỉa thẳng vào người với sự cảnh
giác cao độ như đang áp giải tội phạm nguy hiểm, có tên c̣n liên tục thúc
mũi súng vào người khiến N nổi cáu, quay hẳn về tên đó ưỡn ngực, khuỳnh
tay thách thức “bắn đi, bắn đi”, hắn giật ḿnh nhảy giật lui ra sau, tôi
kéo vội N “thôi, cố nhịn đi, bọn này dễ làm ẩu lắm, ḿnh chỉ hát nhạc cho
nhau nghe chứ có hát rộng răi ra ngoài đâu mà chụp mũ tuyên truyền … họ
nghe được v́ cố ŕnh ṃ” vừa lúc tên chỉ huy đến “tụi mày có đi không” tôi
mau mắn cho qua chuyện “dạ… đi chứ”, dọc đường, dân chúng túa ra đứng lấp
ló không dám nhận người quen, tôi nghe loáng thoáng “ai bị bắt thế, phản
động hả?.. ”. Đến nhà chị, tôi tưởng lại tống chúng tôi vô chỗ cũ nhưng
không, họ đưa đến nhà khác, trước khi khóa pḥng, một người cảnh báo
“khuya rồi, không được nói chuyện, ồn ào là tụi tao dần cho nát xương !..
”. Không chiếu, không mùng mền, tôi nằm co quắp cùng N, cả hai thao thức,
trằn trọc măi rồi cũng thiếp đi trong buồn tủi, chán chường.
Bóng tối đang dần đặc quánh, đêm xuống nhanh quá … Chưa bao giờ tôi đứng
dựa thành cầu như đêm nay, nh́n xuống ḍng suối tối đen như số phận DM,
hết cả rồi chốn xưa đầy dấu tích, có giọt nước mắt đang h́nh thành …Nhưng
tôi phải mơ, mơ về DM xưa như người ở vĩ độ cao mơ.. .. giấc mơ mùa thu.

BMT 23/1/2019
Duy Phúc
Cựu hs TH Bán Công NH

|




|
|