Trung Học Vạn Ninh
 

HÀNH TR̀NH TÂM LINH
tại Nam California  - Thúy Vũ

 

Vơ
Thúy Loan

Bút hiu : Thúy Vũ

* Hc sinh  Trung hc Vn Ninh (1968 - 1975)

* Cao đẳng Sư phm Nha Trang ( 1976 - 1977)

* Cao hc USA.

TÁC PHẨM:

 


Sáng sớm, hơi sương c̣n lành lạnh, tôi đến góc đường Westminster và Brookhurst đúng hẹn 6 giờ. Chiếc xe school bus màu vàng đă đậu sẵn, một vài người lố nhố đă đến trước. Tất cả đều hớn hở cho chuyến đi Tu học mang tên “Hành Tŕnh Tâm Linh”. Từ Quận Cam đến Joshua Tree, trung tâm tu học mất khoảng 2 giờ lái xe. Tôi xuống xe, hít thở không khi buổi sáng, và bước chầm chậm đến gần xe bus. Trunk đựng hành lư đă đầy, nhưng người trên xe bus th́ mới một nữa. Tôi bỗng cười một ḿnh và đóan rằng trên xe bus chắc là nữ giới nhiều hơn!

Đúng 6:30, chiếc xe rời thành phố Westminster, thẳng hướng đi về San Bernadino; nh́n quanh mọi người trên xe bus, những gương mặt hiền từ, thân thiện làm ḷng tôi thấy lâng lâng: “Nếu thế giới đều là những người muốn tu tập, muốn hướng về Đức Phật như những người trên xe bus này, chắc chiến tranh sẽ không diễn ra và đau thương sẽ chấm dứt”.

Cảnh hai bên đường là những hàng cây xanh, những núi, những đồi làm ḷng tôi chùng xuống, nhớ đến quê hương Việt Nam, nơi đó cũng có những hàng cây xanh, có những núi, những đồi..... Ḷng miên man suy nghĩ, xe bus tách rời xa lộ vào một con đường nhỏ, tôi biết săp đến nơi. Khi chúng tôi đến nơi, Ban Tổ Chức đă có mặt ở đó, chạy lăng xăng. Xuống xe, theo mọi người vào nhận pḥng, tôi đứng một ḿnh quan sát trung tâm tu học “Joshua Tree Retreat Center”.

Đó là một thung lũng ở giữa sa mac, pḥng ngủ kiến trúc theo kiểu motel. Trung tâm như một làng nhỏ, có những con đường ṃn nối liền với nhau, xa xa là Thiền đường, xa xa là pḥng ăn. H́nh ảnh đó làm tôi gợi nhớ quê ngoại; mỗi lần về quê, cũng đi theo con đường ṃn nhỏ vào làng... Nh́n lên là những dăy núi trước mặt, lưa thưa vài căn nhà. Cảnh trí làm cho tâm hồn ḿnh gần gủi với thiên nhiên, vứt đi những gánh nặng trong cuộc sống căng thẳng của xă hội. Chưa vào lớp học, nhưng tôi cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng bởi những cảnh trí của trung tâm Joshua Tree. Tôi nghĩ người sáng lập nó, hẳn phải là người có một đời sống tâm linh sâu thẳm.

Đúng như tôi đoán, trung tâm này do Tiến sĩ Edwin John Dingle thành lập,  Ông  gốc người Anh và là  một trong những người Tây phương đầu tiên đă đến Tây Tạng học về  Tâm Linh vào đầu thế kỷ 20. Khi trở về nước, ông bắt đầu dạy và thực hành những ǵ học được ở Tây Tạng. Ông xây dựng trung tâm này vào năm 1941, ông đă qua đời năm 1972, con ông  Frank Lloyd Wright tiếp tục  hoàn thành trung tâm.

9 giờ, chúng tôi tâp hợp tại Thiền đường (Noble Hall) khoảng 100 người: từ Nevada, từ Texas, từ Florida, từ Mississippi, từ Virginia, và đông nhất là từ California. Thầy Thích Tâm Thiện, Tiến Sĩ Phật Học, Viện trưởng Tu viện Cát Trắng đến từ Florida để hướng dẫn khóa tu học này, tháp tùng cùng thầy có tăng, ni và cư sĩ phụ tá. Thầy rất trẻ, tướng đi ung dung, nhẹ nhàng, khoan thai. Thầy chào đón tất cả mọi người, từ mọi nơi. Thầy có một giọng tụng kinh rất đặc biệt, một giọng ngâm thơ xoáy vào ḷng người như những tiếng chuông cảnh tỉnh.

 

 

Một ngày nhẹ nhàng trôi qua, sau buổi tối tập Thiền, mỗi người đều chuẩn bị đèn bin để đi về pḥng ngủ, trên con đường ṃn dưới ánh trăng, ḷng tôi nhẹ nhàng, lâng lâng, cảm thấy ấm giữa t́nh người và b́nh thản giữa sa mạc yên lặng.
 

Ngày thứ 2, bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng. Trời rất lạnh, gió giữa sa mạc, nhưng không ai trễ. Chúng tôi, mọi người từng nhóm, từ những căn nhà nhỏ đi về hướng Thiền đường như những đám trẻ làng rủ nhau đi hội Tết ở quê nhà, mọi người vừa nói vừa cười. Tôi biết ít ra mọi người cũng đă bỏ lại sau lưng những nhọc nhằn lo âu của đời sống; riêng tôi đầu óc trống rỗng đi bên cạnh những người bạn mới quen, hít thở không khí trong lành thanh tịnh sau hơn 30 năm vật lộn với cuộc sống  ở quê người. Sau khi làm Lễ Thù Ân, chúng tôi bắt đâu tập Thiền, Thầy hướng dẫn từng bước, từng bước cho những đứa con chập chững đi vào con đường Tâm linh, mà hầu như mọi người đă bỏ quên trong cuộc sống đầy vật chất ở một xứ văn minh nhất của thế giới. Sau đó chúng tôi Thiền hành ngoài Trời. Khí trời lành lạnh, thời tiết dự đoán sẽ mưa, nhưng lại rất ư khô ráo, chúng tôi  hớn hở đi bên nhau trong những bước đi nhẹ nhàng: Tâm, Tâm, Tâm thở ra, Tâm, Tâm, Tâm hít vào. Sau đó, chúng tôi đứng lại chụp h́nh lưu niệm chung khóa. Thầy vẫn là trung tâm, là cột trụ nên luôn luôn đứng giữa và mọi người quay chung quanh. Một vài người e thẹn núp phía sau hàng cuối cùng, trong những người đó có tôi, và tôi nghĩ khi tôi viết bài này,  mọi người sẽ t́m tác giả trên tấm h́nh, để ôn lại một  khuôn mặt thân quen của một lần biết nhau nào đó, nhưng lại không t́m thấy....

Tối ngày thứ hai, thời gian về đă gần tới, thầy cho chúng tôi Trà đàm để văn nghệ, nhưng chúng tôi không được phép đem trà và kẹo vào Thiền đường, nên mỗi người chỉ đem chai nước lọc của riêng ḿnh. Mọi người hát ca vui vẽ. Nửa nhóm người của Ban Tổ chức rời trung tâm sau buổi văn nghệ về lại Orange County để ngày mai lo thuyết giảng cho một chương tŕnh khác, nhưng tiếng ngân của thầy c̣n vang vọng trong trí mọi người

 

 

“…Cửa Thiền một đóng duyên trần dứt
Quên hết người quen chốn bụi hồng...”
 

Ba ngày tu học trôi qua nhanh, không ai muốn phải về để đối diện với đời sống nặng nề của thế tục, nhưng cũng không ai đủ can đảm dứt bỏ: Một sự luyến tiếc hiện lên trên từng khuôn mặt, nhưng rồi cũng phải ra về. Chúng tôi lên đầy xe bus, chiếc xe van nhỏ chở Thầy rời trung tâm, xe bus rời trung tâm.... bỏ lại sau lưng Joshua Tree Retreat Center trong yên lặng của ánh nắng mùa Xuân.

 

SPIRITUAL JOURNEY
in Southern California

            By Loan Thuy Nguyen

 

               It’s a frosty morning, and I arrive at the corner of Westminster and Brookhurst at 6 a.m., The yellow school bus is already parked and waiting. Some people have already shown up, and everyone is excited for this trip we are calling a “Spiritual Journey.” From Orange County to Joshua Tree, our destination, it is about a two-hour drive. I get out of my car, breathe the morning air, and walk slowly toward the bus. The bus is only half loaded so far, yet the trunk is already full of luggage. I smile to myself and guess that there are more women on the bus than men!

      At 6:30, the bus leaves Westminster toward San Bernardino. I look around at the people on the bus. The faces all seem friendly, so I feel good and think, “If everyone in the world followed Buddha like the people on this bus did, then we could rid the world of selfishness, hatred, and greed; war would not occur; and all suffering would end.”

      Beautiful scenery stretches from both sides of the road and beyond, consisting of green trees, mountains, and hills, which remind me of my motherland, Vietnam. While nostalgia takes over my mind, the bus turns down an alley, and I realize we must be nearing Joshua Tree. We arrived at our destination, and a very busy staff greets us. We get off of the bus, and I follow everyone to our sleeping quarters. I stand by myself and observe the Joshua Tree Retreat Center. 

      It is a valley in the middle of a desert. The rooms are modeled after motel rooms. The center itself is like a small village; there are some trails, all of which are connected to each other, and off of one trail, I can see a large building, used for meditation school, and off of another trail is a building for eating. This reminds me of my grandmother’s estate; every time I went to her home, I walked down a trail to the village. I look up and see a mountain with some houses on it. The view makes me feel spiritually one with nature. It seems to lift the weight of worry off of my shoulders and rids me of the stress that living in a busy society causes. I haven’t even gone to the class yet, but I already feel good about the scenery around the center. I think that whoever created this center must have a firm grasp of living a very deep, spiritual life. 

 

 

               As I guessed, Edwin John Dingle, a very spiritual man, created the center. He was born in England and was one of the first Westerners to study the soul in Tibet in the early twentieth century. When he returned to his home in the United States, he taught and practiced what he had learned in Tibet. He started to build this institution in 1941 and died in 1972. His son, Frank Lloyd Wright, continued the center to its architectural completion. 

      At 9 a.m., we all met at Noble Hall. There were about a hundred of us, hailing from Nevada, Texas, Florida, Mississippi, Virginia, but mostly from California. Master Thich Tam Thien, who holds a doctorate in Buddhism and is head monk at White Sand Monastery in Florida, is our instructor for the class. He brought other monks and an assistant to help him. The master possesses a special voice for chanting and another voice for reading verses; both voices resemble that of a gong, waking everyone’s spirit to perform good deeds. 

      One happy, relaxing day passes, and, after an evening meditation session, everyone prepares their flashlights for the hike back to our sleeping quarters. On our way down the trail, under the magnificent light of the moon, my mind feels warmly at ease among my classmates; it feels comfort in the middle of the quiet desert.

      The second day begins at 5 a.m. It is very cold and windy in the desert, but no one is late. In groups, we emerge from each of the sleeping quarters and make our way to Noble Hall, like children making their way to the Tet festival in our Vietnamese hometowns. Everyone was talking and laughing; I know everyone has put their life’s worries behind them, at least for the time being. As for myself, my mind is at peace, and I am walking beside my new friends. I breathe in the fresh air and feel tranquil, finally, after thirty years of fighting a battle of life in a foreign country. Following the chant Thu An, we start practicing meditation. The master instructs us step by step, and we students practice walking our spiritual paths. Even in one of the richest, most powerful countries in the world, most people forget about their spirits. We then perform a walking meditation. The air is chilly. The forecast predicted rain, but instead it is very dry. We happily walk side by side, relaxed: mind, mind, mind inhale... mind, mind, mind, exhale. We stopped to take a class picture. The master serves as the class’ spine, so he stood in the middle, and we gathered around him. Some classmates are shy, so they duck in the back row; I am one of them. Looking back as I write this, I wonder if people are looking for me in the picture. It is like trying to remember a friend you met once somewhere, but not being able to find her. 

      It is the second evening, and it is almost time to go home. The teacher allows us to drink tea so we can sing, but we are not allowed to bring our own tea or candy from Noble Hall. We are only allowed to bring bottled water. Everybody sings joyfully. Although half of the staff working at the center leaves for Orange County tonight, after the festivities, to prepare for a preaching at another venue, the master’s reverberating voice booms in everyone’s mind:

....The door to the temple closes
Shuts out the world outside
The friends beyond the temple door
Are forgotten from my mind.....

      The three days of class have passed quickly, and no one wants to go home to face the hustle and bustle of everyday life, but no one possesses the courage to leave that world. We appear to want to stay, but it’s time to go home. My class climbs onto the full bus. A minivan, with the Master inside, takes off, and our bus follows, leaving behind the Joshua Tree Retreat Center in its spring serenity.

 

 

 


 

Thúy Vũ

 



 

  

 

Trở Về TH Vạn Ninh Trở Về Trang Nhà - www.ninh-hoa.com