SIÊU
KHOA
HỌC
TÔN
GIÁO
Đại
Thừa
GS
Trần
Cao
Tần
Tiến Sĩ Toán học
Giáo sư Toán Đại học Loras
tại Iowa, Hoa Kỳ
KẺ KHÔNG T̀M CHÍNH M̀NH
PHỤ
LUẬN VỀ ĐẠI THỪA ĐỐN NGỘ
B/
Cách thứ hai là DỪNG. Khi Thấy hăy Dừng nơi cái Thấy. Khi
Nghe hăy Dừng nơi cái Nghe, v.v…Dừng nớ cái Thấy TỨC LÀ
NGAY ĐÓ NHẬN RA ĐƯỢC TÁNH-THẤY TRONG-SÁNG RỖNG-LẶNG TRƯỚC
MẮT M̀NH. Đừng hiểu SAI-LẦM rằng Dừng Cái Thấy là Không Dám
Nh́n Lâu các vật để rồi rơi vào trạng thái NGƠ-NGÁO, như
lẩn-thẩn mất hồn. Đó là Mộng-Tưởng Điên-Đảo phải tránh. Cần
nhớ rằng Dừng là không chạy theo trần, để trực-nhận ra
Tánh-Thấy Trong-Sáng Rỗng-Lặng của ḿnh.
Sau khi đă trực nhận được Tánh Thấy, cần phải TRỤ NƠI TÁNH
THẤY ĐÓ CHO BỀN RỒI KHẾ-HỢP VỚI THẬT-TÁNH BẤT-SANH-DIỆT.
Thật-Tánh là TÁNH TRONG-SÁNG RỖNG-LẶNG ÊM-DỊU KHÔNG
SANH-DIỆT, KHÔNG TĂNG-GIẢM, KHÔNG NHƠ-SẠCH CỦA PHÁP-GIỚI.
Cần hiểu rơ về cảnh-giới này để không bị lạc. Thật-Tánh này
thể-hiện qua 6 căn thành các Tánh khác nhau. Giống như
ánh-sáng trong một căn pḥng chiếu rọi qua sáu cửa. Nương
nơi ánh-sáng của một cửa để đi vào ánh-sáng tṛn-khắp của
căn pḥng.
Cũng vậy, nương nơi Tánh Thấy để Ngộ-Nhập vào Thật-Tánh
tṛn-khắp. Ánh-sáng chiếu ra ngoài cửa và ánh-sáng trong
pḥng cùng tánh-chất với nhau. Nên sự Trong-Sáng Rỗng-Lặng
Bất Sanh-Diệt của Tánh-Thấy cũng là sự Trong-Sáng Rộng-Lặng
Bất Sanh-Diệt của Thật-Tánh. Sự khác chỉ là Tánh-Thấy bị
ngăn-ngại bởi Con Mắt dùng để nh́n, c̣n Thật-Tánh chan-hoà
tṛn-khắp sáu căn và cả pháp-giới. Khi đă trụ được nơi
Thật-Tánh rồi, phải hết sức lắng tâm soi-chiếu sự Trong-Sáng
Rỗng-Lặng đó cho thật bền, Nếu có một niệm nào khởi ra, hăy
nhẹ-nhàng buông ngay. Nếu có một câu kinh hay bài kệ nào sực
nhớ lại lúc đó, cũng lặng-lẽ quên ngay, đừng để bất-cứ một
niệm ǵ chi-phối cái Định nơi Thật-Tánh của ḿnh.
Lúc này đừng xả định. Giữ cái định cho thật vững và bền.
Dần-dần sự Trong-Sáng Rỗng-Lặng sẽ tự mở rộng ra. Nhiều
h́nh-tướng vẫn c̣n trước mắt, hăy lặng-lẽ buông đi; các
h́nh-tướng sẽ dần-dần biến mất. Cảnh-giới Thật-Tánh
Trong-Sáng sẽ cứ mở rộng ra khắp trước mắt. Đến đây, định
tâm thật sâu để quán-chiếu sự Trong-Sáng Rỗng-Lặng ở phương
trên, rồi hai bên, rồi phương dưới, rồi phía sau lưng. Cho
đến khi soi-chiếu được sự Trong-Sáng Rỗng-Lặng khắp mười
phương là đạt được Khắp Cảnh-Giới Thật-Tánh Trong-Sáng
Rỗng-Lặng.
Đến Cảnh-Giới này, hăy bắt đầu
soi-chiếu sự Trong-Sáng Rỗng-Lặng của THÂN M̀NH. Hăy bền tâm
soi-chiếu Thân Ḿnh cho đến khi soi-thấy được Thân Ḿnh
Trong-Sáng Rỗng-Lặng. Đến đây, Thân và Cảnh cùng một
Cảnh-Giới Tṛn-Khắp Trong-Sáng Rỗng-Lặng, KHÔNG C̉N
PHÂN-BIỆT NĂNG VÀ SỞ.
Đó là Pháp Nhăn-Tạng mà Phật đă
truyền-trao cho Ngài Ca-Diếp khi Phật đưa cánh hoa sen và
Ngài Ca-Diếp mỉm cười. Đây cũng là chỗ chư Tổ Truyền Tâm-Ấn.
Đây là đă thành-tựu ĐẠI-ĐỊNH
LĂNG-NGHIÊM. Tôi có đọc bài viết của nhiều người nói về
những trạng-thái rỗng-rang hay an-lạc sau một thời gian chịu
khó ngồi thiền, cũng như nhiều người hay nói về chánh-niệm
an-lạc khi dừng cái thấy, cái nghe…
Đó chẳng qua là những định-tâm hay
định-ư bất-chợt xảy ra rồi biến mất. Đó chưa phải là cái bất
sanh-diệt của sự chứng-ngộ Thật-Tánh. Bất cứ cái định nào
chưa chứng-ngộ được Thật-Tánh cũng đều chưa phải.
Xem
Kỳ 35
GS
Trần
Cao
Tần
Tiến Sĩ Toán học
Pháp-danh: Chánh-Đạt
www.ninh-hoa.com
|