|
NHỮNG
D̉NG KỶ
NIỆM
GS Tiến Sĩ
Tô
Đồng
Khoa trưởng
trường Đại Học Dược Khoa Sài
G̣n
1974-1975.
CHƯƠNG 12
Lời
Kết
Tôi
không thể kể hết những khung trời kỷ niệm trong đó
có nhân vật
đặc
biệt
mà chúng tôi
đă
gập
trong thời
gian sinh sống
ở
Hà Nội,
Sài G̣n, Paris. Với
những
người
bạn
thân quen, thuộc
đủ
ngành nghề
và lớp
tuổi.
Tại
các
đại
học,
tại
nơi
làm việc
hay giải
trí, trong thời
gian mà ai nấy
đều
vui vẻ
yêu
đời,
tuy các biến
cố
chiến
tranh luôn luôn
đe
dọa
ŕnh rập.
Cho
đến
khi di tản,
bạn
bè thất
lạc,
mỗi
người
một
phương.
Từ
ngày
đó,
chúng tôi cũng
sinh hoạt
với
một
số
hội
đoàn
tại
ngoại
quốc,
nên xin tạm
ghi
ở đây
vài ba danh tính. Có lẽ
phải
chờ
một
dịp
thuận
tiện
khác
để
viết
thêm. Chương
Tŕnh Tương
Trợ ở
Michigan có giáo sư
Nguyễn
Xuân Vinh, các bác sĩ
Trần
Xuân Ninh, Nguyễn
Ngọc
Kỳ,
luật
sư
Phạm
Nam Sách, nhà văn
Đỗ
Tiến
Đức,
nhà lập
thuyết
hào hùng Nguyễn
Huy Hân. Hội
Việt
Mỹ
tại
Oklahoma gồm
các ông Nguyễn
Đ́nh
Thư,
Trương
Khánh Tạo,
Phạm
Văn
Ca, Nguyễn
Công B́nh, Phạm
Quân, Khương
Văn
Trường,
Nguyễn
Văn
Cường,
Nguyễn
Trọng,
Phạm
Văn
Long, Phạm
Quang Toàn, bác sĩ
Đào
Thế
Xương,
giáo sư
Nguyễn
Ngọc
Hướng,
kỹ
sư
Phạm
Hữu
Quang...
Ủy
Ban Cứu
Người
Vượt
Biển
với
các giáo sư
Nguyễn
Hữu
Xương,
Lê Phục
Thủy,
bác sĩ
Nguyễn
Ngọc
Kỳ,
nhà văn
Phan Lạc Tiếp…
Hiệp Hội Người Việt San Diego với
các ông Nguyễn Văn Nghi, Phạm Như Bích, các kỹ sư Nguyễn Tấn
Thọ , Bùi Anh Tuấn, các bác sĩ Lê Văn Trí, Trần Văn Khang,
các dược sĩ Trang Kiên, Lê Phục Thủy, Bùi Quang
Tiến,
các giáo sư
Trần
Cảnh Xuân, Nguyễn Thanh
Trang, Trần Thượng Hải, các luật sư Đào Hữu Dương, Vũ Minh
Trân, Nguyễn Hữu Khang, Vương Minh Quốc... Chưa kể đến nhiều
nhân tài trên mọi lănh vực của các hội đoàn Y Nha Dược Việt
Nam ở khắp mọi nơi. Riêng trong các đại hội Y Nha Dược tại
Paris 1992 và 2000, nhờ có anh chị Phạm Văn Biểu & Nguyễn
Thị Minh Thu, chúng tôi đă có cơ hội gập lại hiều bậc đàn
anh như giáo sư Trịnh Văn Tuất, Trần Ngọc Ninh, và
bè bạn
thân quen mà nếu
muốn
cũng
không kể
hết
được.
Có các anh chị
Nguyễn
Phú Lịch
& Vũ
Quỳnh
Trang, Trần
Quang Thuận
& Nguyễn
Ngọc
Trâm, Trịnh
Cao Hải
& Trương
Mộng
Ngọc,
Đặng
Vũ
Biền
& Lê Thị
Hoàng Yến,
Nguyễn
Bá Mười
& Nguyễn
Hạc
Hương
Thư,
Nguyễn
Đại
Dzương
& Phạm
Thị
Nhung, Phạm
Ngọc
Lân & Quản
Mỹ
Lan... Và các anh chị
Phạm
Huy Chương,
Phạm
Hy Tân, Phạm
Xuân Yêm, Phạm
Gia Chung, Nguyễn
Văn
Thành...
Nói
tới
hội
đoàn,
tôi lại
nhớ
sau gần
mười
năm
di tản,
vào năm
1984 hội
Dược
Sĩ
Việt
Nam tại
Hoa Kỳ
mới
xin
được
chương
tŕnh tái huấn
luyện
tại
San Diego. Tôi sẽ
không bao giờ
quên sự
giúp
đở
tận
t́nh của
nhiều
giáo sư
trường
đại
học
Dược
Khoa thuộc
University of California San Francisco thời
ấy.
Tính nhân bản
và sự
thông cảm
sâu sắc
của
Phó Khoa Trưởng
Robert Day cùng các giáo sư
David Adler, Lorie Rice, Sam Shimomura, tài
điều
hợp
và sự
giảng
dậy
tận
tâm của
giáo sư
Elvera Richardson, tất
cả
sẽ
gắn
liền
măi măi với
sự
nỗ
lực
phi thường
của
các dược
sĩ
tị
nạn
trong giấc
mơ
Hoa Kỳ.
Tiếp
theo là những
lớp
ôn tập
tại
University of California, Irvine, từng
được
kể
lại
qua các tài liệu,
tập
san, kỷ
yếu
liên hệ.
Tôi sẽ
sơ
suất
nếu
quên cám
ơn
tất
cả
các bạn
dược
sĩ
trong những
ban quản
trị
của
hội,
khi tôi
đảm
nhận
chức
vụ
chủ
tịch
trong nhiều
nhiệm
kỳ
liên tiếp.
Tôi cũng
phải
ghi nhận
sự
tin cẩn
và trung kiên của
chị
thủ
quỹ
Nghiêm Bích Vân qua mấy
thập
niên. Chúng ta
đă
đối
xử
với
nhau dựa
trên t́nh nhiều
hơn
lư, khi cùng chia sẻ
nỗi
vui buồn
nơi
đất
khách. Tôi thật
rất
phấn
khởi
khi thấy
sự
sinh hoạt
tốt
đẹp
tại
hải
ngoại
của
các bạn
thuộc
khóa dược
sĩ
Sài G̣n 69-74 và 70-75. Và nhiều
năm
sẽ
c̣n vang vọng
đâu
đây
các bài
đồng
ca hùng tráng của
những
Ca
Đoàn
Áo Trắng,
Áo
Đỏ,
Áo Xanh, những
tiếng
hát
đầm
ấm
của
các anh Hoàng Trọng
B́nh, Nguyễn
Duy Ái... những
giọng
ca truyền
cảm
của
các chị
Thúy An, Tâm Thường,
Thanh Mai, Kim Cúc...
Năm
đầu
tiên cư
ngụ
tại
Stevens Point, Wisconsin, anh chị Đỗ
Quư Toàn & Hà Dương
Thị
Quyên có
đến
thăm
chúng tôi từ
Canada. Anh nói với
tôi rằng
chúng ta bỏ
nước
chứ
không phải
nước
bỏ
chúng ta. Không biết
nhận
định
có tính triết
lư này liệu
có luôn luôn
đúng
chăng?
Nhưng
thời
nào th́ người
ta cũng
chỉ
nên
ở
nước
trị
mà tránh
ở
nước loạn,
và tôi hi vọng một vài bài trong quyển tập này minh chứng
rằng
trong tâm chúng ta lúc nào mà chẳng
có nước
Việt.
Tôi
muốn
cám
ơn
nhà tôi và tất
cả
các bạn
bè
đă
khuyến
khích tôi viết
lại
những
ḍng kỷ
niệm
như
những
khung trời
riêng biệt
này.
Đặc
biệt
có anh chị
Nguyễn
Thúc Mẫn
& Kim Anh
đưa
lên mạng
lưới
www.VPhAUSA.org của
hội
Dược
Sĩ
Việt
Nam. Chị
chủ
tịch
hội
Dược
Sĩ
tại
Québec
Đỗ
Thị
Kim, anh chủ
tịch
hội
Dược
Sĩ
tại
Hoa Kỳ
Trần
Đức
Hiếu,
các anh tổng
thư
kư Mai Tâm, Nguyễn
Đức
Năng
đă
cho
đăng
một
số
bài trong các
đặc
san. Cùng sự
hỗ
trợ
của
các anh Nguyễn
Văn
Thiệu,
Nguyễn
Tuấn
Anh, Trịnh
Đ́nh
Thiện,
Vơ
Đức
Diễn,
Nguyễn
Hữu
Nam, Nguyễn
Lương
Tuyền,
Vũ
Xuân Châu, Tạ
Văn
Quang, Trương
Mạnh
Khải,
Tôn Thất
Cần,
Nguyễn
Đức
Thành, và các chị
Trần
Thị
Danh, Vũ
Thị
Ngọc
Diệp,
Phùng Thị
Khánh Ngọc.
Nhất
là anh Lê Phục
Thủy,
và các anh Nguyễn
Khắc
Minh,
Đàm
Quang Hưng,
Phạm
Tu Chính, Lê Tất
Điều,
nhận
giới
thiệu
tập
bút kư với
bè bạn
xa gần.
Nguyễn
Loan
&
Tô
Đồng
San Diego, tháng 6, 2002 - tháng 4, 2004
HẾT
Giáo Sư
Tô
Đồng
Khoa trưởng
trường Đại Học Dược Khoa Sài
G̣n
1974-1975.
www.ninh-hoa.com |
|