Tuyển Tập:
LIÊU TRAI
CHÍ
DỊ
Cựu
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
Thầy mất ngày 6/3/2017
449. PHONG THẬP BÁT DI
Kim tự thư danh vân lư hiện
Phong cuồng lôi cấp lăng tương tràng
Chư nhân thảng thiết đồng chu nghị
Hội khán khinh phàm ổn độ giang
449. THẦN GIÓ
Đời vua Thiên Bảo, · Trung quốc có xử sĩ họ
Thôi, tên Nguyên Huy, cư ngụ một ḿnh trong một biệt viện.
Một đêm, Nguyên Huy ngồi trong pḥng khách, thắp
đèn đọc sách. Chợt thấy một nữ lang mặc áo màu lam bước
vào pḥng, Nguyên Huy hỏi:"Nương tử họ chi?"
Nữ lang đáp:"Thiếp họ Mai" Hỏi:"— đâu tới?" Đáp:"— gần
đây" Hỏi:"Tới làm chi?" Đáp:"Để thỉnh cầu tiên sinh cho
mượn vườn hoa phía tây của quư viện" Hỏi:"Mượn để làm
chi?" Đáp:"Để thiếp và bốn người bạn gái dùng làm nơi
tránh tai họa" Tuy không biết ǵ vềlai lịch của năm nữ
lang, mà cũng không biết họ mượn vườn hoa để tránh tai họa
ǵ, Nguyên Huy vẫn ưng thuận mà nói:"Xin chư nương cứ tự
nhiên" Rồi Nguyên Huy hỏi:"Sao nương tử không mời các
nương tử khác vào đây cùng đàm đạo?" Mai nương bèn bước ra
hành lang, dẫn bốn nữ lang khác vào pḥng. Họ mặc áo màu
khác nhau.
Nữ lang áo lửc cúi chào Nguyên Huy, nói:
"Thiếp họ Dương" rồi chỉ nữ lang áo vàng mà giới
thiệu:"Đây là Lư tỉ" Đến lượt nữ lang áo đỏ cúi chào
Nguyên Huy, nói: "Thiếp họ Đào" rồi chỉ nữ lang áo tím mà
giới thiệu:"Đây là Thạch muội, người trẻ nhất trong bọn
thiếp"
Nguyên Huy bèn mời mọi người an tọa, rồi hỏi: "Chư nương
c̣n cần ǵ nữa không?" Mai nương đáp: "Thưa có! Bọn thiếp
xin tiên sinh cho mượn pḥng khách này một lát để đón tiếp
một vị tiềnbối" Nguyên Huy nói: "Xin chư nương cứ tự
nhiên" rồi đứng dậy, bước ra khỏi pḥng. Mai nương vội
ngăn lại, nói:"V́ cuộc đón tiếp này không phải là một việc
riêng tư, nên xin tiên sinh cứ · lại trong này với bọn
thiếp" Nguyên Huy bèn · lại.
Chờ hồi lâu, Mai nương nói:"D́ Phong Mười Tám hẹn giờ này
tới mà sao chưa tới?" Vừa dựt lời th́ có tiếng lanh lảnh
từ phía ngoài cổng vọng vào:"D́ ấy đây này! Tới từ lâu
rồi" Nguyên Huy vội đứng dậy, chạy ra cổng coi. Thấy một
mệnh phụ trung niên, tác phong sơn dă, Nguyên Huy chắp tay
vái chào, mời vào pḥng khách. Mai nuơng vội đứng dậy, chỉ
mệnh phụ mà giới thiệu: "Đây là D́ Mười Tám họ Phong, bạn
thân của Thần Gió" Nguyên Huy bèn cúi đầu chào. D́ Phong
cúi đầu đáp l.
Nguyên Huy vào viện đem rượu ra mời. D́ Phong và
chư nương đưa tay nhận chén, nói lời cám ơn. Trong lúc
nhâm nhi, đột nhiên D́ Phong cầm chén rượu hắt vào áo
Thạch nương. Thạch nương giận tím mặt, phất tay áo, đứng
phắt dậy. Thấy thế, D́ Phong nói:"Con nhỏ này dữ quá! Đùa
có một chút, làm ǵ mà dữ vậy?" Dường như chư nương đều
bất b́nh với D́ Phong nên cùng đứng cả dậy, bước ra khỏi
pḥng mà đi vềhướng tây, phía vườn hoa. Thấy thế, D́ Phong
cũng đứng dậy theo, bước ra khỏi pḥng, ra khỏi cổng mà đi
vềhướng nam.
Đêm sau, đang lúc ngồi trong pḥng đọc sách, Nguyên Huy
lại thấy chư nương bước vào. Mai nương nói:"Kính chào tiên
sinh. Đêm nay, bọn thiếp lại tới phiềntiên sinh vui ḷng
cho mượn pḥng này một lát để bàn bạc" Nguyên Huy nói:"Xin
chư nương cứ tự nhiên" rồi lại đứng dậy, bước ra khỏi
pḥng. Mai nương vội ngăn lại, nói:"Đêm nay, có thể là bọn
thiếp sẽ phải nhờ đến tiên sinh giúp cho một việc khác.
Vậy xin tiên sinh hăy · lại trong này với bọn thiếp"
Nguyên Huy bèn · lại. Mai nương quay nói với chư
nương:"Bây giờ, bọn ta phải tới nhà D́ Phong mà nhờ" Thạch
nương nổi giận, nói:"Sao cứ phải nhờ D́ Phong? Tiểu muội
không chịu đâu! Sao không nhờ người khác?" Rồi Thạch nương
quay nói với Nguyên Huy:"Bọn thiếp kính nhờ tiên sinh giúp
cho một việc" Nguyên Huy hỏi:"Xin cho biết là việc chi?"
Mai nương vội đỡ lời Thạch nương mà đáp:"Xin thú thực với
tiên sinh, bọn thiếp cư ngụ trong vườn hoa phía tây của
quư viện đă từ lâu. Năm nào, bọn thiếp cũng bị Thần Gió
gây tai họa, nên năm nào cũng phải tới nhờ D́ Phong xin
với Thần Gió tha cho. Đêm nay, đáng lẽ bọn thiếp cũng làm
như thế, nhưng v́ Thạch muội trót gây gổ với D́ Phong nên
bọn thiếp không muốn tới nhờ D́ nữa. Vả lại, dù có tới nhờ
th́ chắc D́ Phong cũng từ chối. V́ thế, bọn thiếp muốn nhờ
tiên sinh" Nguyên Huy nói:"Tuy sẫn ḷng giúp chư nương.
nhưng bản nhân đâu có phải là bạn của Thần Gió?" Mai nương
liềnnói:"Tiên sinh đâu có cần phải là bạn của Thần Gió mà
vẫn có thể giúp cho chúng thiếp" Nguyên Huy hỏi:"Giúp bằng
cách nào?" Mai nương đáp:"Chỉ xin tiên sinh làm cho chúng
thiếp một lá cờ đỏ, trên vẽ mặt trời, mặt trăng và năm
ngôi sao, đem cắm · chân tường phía đông của quư viện là
đủ" Nguyên Huy gật đầu, đáp:"Nếu chỉ có thế th́ bản nhân
xin nhận lời" Chư nương vui mừng, cám ơn Nguyên Huy mà xin
cáo biệt.
Sáng sau, Nguyên Huy làm theo lời Mai nương.
Tuần sau, bỗng có một cơn gió đông cức mạnh từ Lạc Nam
thổi tới, khiến cát bửi mịt mù, cây cối trong vùng đổ găy
hết chỉ riêng có năm cây mai, đào, lư, thạch lựu và dương
Liễu trong khu vườn phía tây của biệt viện Nguyên Huy là
không việc chi. Lúc bấy giờ, Nguyên Huy mới vỡ lẽ rằng 5
nữ lang tuần trước là tinh của 5 cây hoa, c̣n D́ Phong 18
chính là Thần Gió chứ không phải là bạn thân của Thần Gió.
Truyện này có ghi trong Bác Dị Kư.
450. LÊ THỊ
Tiêu sắt lô hoa lệ nhăn khô
Thế gian cứ thiểu hắc tâm phù
Khả lân tất hạ giai nhi nữ
Cung đắc thâm khuê nhất băo vô
450. CHÁU GÁI CHÓ
SÓI
Huyện Long Môn tỉnh Hà Nam có thanh niên họ Tạ,
tên Trung Điều, 31 tuổi, tính t́nh phóng túng, khinh bạc,
gia tư bậc trung, nhà có hai ngôi trong, ngoài.
Vợ mất sớm, Trung Điều phải một ḿnh nuôi hai đựa con, một
lên 5, một lên 3. Thương hại Trung Điều, bà mai hàng xóm
bèn làm mối cho một thiếu nữ, để hỏi làm vợ kế. V́ nhà gái
thách cưới cao quá, Trung Điều không biện đủ sính l nên
phải bỏ qua chuyện tửc huy«n, chỉ mướn một bà vú chăm sóc
cho hai đựa con.
Một hôm, Trung Điều vào núi du ngoạn. Bỗng thấy một nữ
lang cứ đi theo ḿnh, Trung Điều bèn dừng chân đứng nh́n.
Thấy nữ lang tuổi chừng 20, dung nhan diễm lệ, Trung Điều
lên tiếng hỏi:"Đi đâu mà vào núi một ḿnh như thế? Không
sợ nam nhân, hổ sói, rắn rết hay sao?" Nữ lang bèn quay
ḿnh bỏ chạy. Trung Điều rượt theo, la hét:"Đừng có chạy!
Coi chừng té" Nữ lang không nghe, cứ cắm đầu chạy thẳng.
Thấy trong núi vắng vẻ, không một bóng người,
Trung Điều bèn phóng ḿnh rượt theo, nắm lấy cổ tay mà kéo
đi. Nữ lang vùng vẫy, nổi giận mà nói:"Nam nhân này hung
bạo quá! — đâu tới đây mà bực hiếp người ta thế này?"
Trung Điều cứ kéo nữ lang đi, khiến nữ lang bị ngă chúi
vềphía trước.
Thấy ḿnh · thế cô, nữ lang xuống giọng:"Việc chi mà phải
hung bạo thế này? Nếu muốn cùng nhau ân ái th́ cứ buông
tay ra là sẽ được"
Nghe lời hựa, Trung Điều bèn buông tay nữ lang ra. Quả
nhiên nữ lang dẫn Trung Điều tới một phiến đá bằng phẳng
mà ân ái.
Lát sau, nữ lang hỏi:"Họ tên chi?" Trung Điều đáp: "Họ Tạ,
tên Trung Điều" Hỏi:"Cư ngụ · đâu?" Đáp:"— huyện này" Rồi
Trung Điều hỏi lại:"Họ tên chi?" Nữ lang đáp:"Họ Lê"
Hỏi:"Cư ngụ · đâu?" Đáp:"— núi này" Hỏi: "Có gia đ́nh
chưa?" Đáp:"Có chồng rồi nhưng chưa có con" Hỏi:"Chồng
đâu?" Đáp:"Chết đă hơn một năm rồi" Hỏi:"Tại sao chết?"
Đáp:"V́ bị bệnh"
Hỏi:"Chồng chết rồi, · với ai?" Đáp:"Với mẹ chồng"
Hỏi:"Như vậy, bây giờ trong nhà chỉ có hai người thôi,
phải không?" Đáp: "Không! — một ḿnh" Hỏi:"Sao lại thế?"
Đáp:"V́ mẹ chồng mới chết" Hỏi:"Đi đâu đó?" Đáp:"Đi thăm
mẹ đẻ" Hỏi:"Mẹ đẻ · đâu? Đáp:"Cũng · núi này" Hỏi:"Có hay
vềthăm bà không?" Đáp:"Có! Ngày nào cũng vềthăm v́ · một
ḿnh buồn lắm" Trung Điều nói:"Nếu buồn th́ tới · với ta
v́ ta góa vợ, cũng · một ḿnh! Nhưng nói trước là ta không
giàu" Lê thị nói:"Cần ǵ phải nói trước! Ăn mặc thế này,
ai nghĩ là giàu được? Thế nhưng, đâu cần biết là giàu hay
nghèo, chỉ cần biết là có con hay không mà thôi" Trung
Điều đáp:"Có hai đựa con! Một lên 5, một lên 3" Hỏi:"Không
quen thiếu nữ nào khác hay sao?" Đáp: "Quen nhiều! Nhưng
khi hỏi làm vợ th́ ai cũng sợ đă nghèo lại có con thơ" Lê
thị nói:"Phải chăm sóc con riêng cho chồng th́ ai mà không
sợ?" Hỏi:"Sợ cái ǵ?" Đáp:"Sợ không chăm sóc được con
chồng như con ḿnh th́ sẽ bị thiên hạ chê cười" Trung Điều
nói:"Cần chi phải để ư đến thiên hạ chê cười? Ḿnh chỉ cần
biết chuyện ḿnh, c̣n thiên hạ chê cười, mặc họ"
Thấy Lê thị trầm ngâm suy nghĩ, Trung Điều hỏi: "Cân nhắc
xong chưa?" Lê thị đáp:"Thất thân rồi th́ c̣n ǵ mà cân
với nhắc?" Hỏi:"Thế sao c̣n trầm ngâm?" Đáp: "Trầm ngâm
vềchuyện khác" Hỏi:"Vềchuyện ǵ?" Đáp: "Vềchuyện ông
bác!" Hỏi:"Ông bác nào?" Đáp:"Anh của cha"
Hỏi:"Chuyện ra sao?" Đáp:"Anh của cha là một kẻ
cùng hung cức ác. Khi chồng thiếp mới chết, ông đă tới
bắt thiếp đem đi bán, nhưng thiếp không chịu, viện cớ là
thiếp sợ lấy chồng rồi! V́ thế, nếu ông biết được chuyện
chúng ḿnh th́ ông sẽ t́m tới nhà chàng bắt thiếp về,đem
đi bán. V́ sợ chúng ḿnh không thể · yên được với nhau nên
thiếp mới trầm ngâm suy nghĩ, không biết có nên tới · với
chàng hay không?"
Nghe thấy thế, Trung Điều cũng run sợ trong ḷng, nhưng b«
ngoài vẫn nói cứng để trấn an Lê thị:" Cứ tới · với ta!
Không ai dám tới nhà ta đâu! Hơn nữa, ta sẽ không cho
người ngoài biết là nàng đă tới · với ta" Lê thị nói: "Nếu
gia nhân nhà chàng tiết lộ chuyện chúng ḿnh ra ngoài th́
làm sao mà chúng ḿnh có thể · yên với nhau được?" Trung
Điều nói:"Nhà ta không có gia nhân nào cả, ngoài bà vú
chăm sóc hai đựa bé. Ta sẽ trả lương hậu cho bà, rồi cho
bà nghỉ việc là xong" Lê thị nói:"Nếu thế th́ được" Trung
Điều bèn dẫn Lê thị vềnhà.
Dẫn Lê thị vềnhà, Trung Điều giấu Lê thị · nhà ngoài, rồi
vào nhà trong, gọi bà vú ra pḥng khách. Khi bà vú ra,
Trung Điều đưa cho bà một gói tiềnmà nói: "Hôm nay bản
nhân quyết định · nhà để tập chăm sóc hai đựa bé, nên trả
công hậu cho bà để bà hồi gia. Vậy bà hăy vào nhà trong
thu xếp hành lư mà hồi gia cho sớm" Tuy sửng sốt, nhưng bà
vú vẫn phải nghe lời.
Sau khi bà vú đi rồi, Trung Điều ra nhà ngoài
dẫn Lê thị vào nhà trong để giới thiệu với hai đựa bé. Rồi
hai người cùng nhau quét dọn, lau chùi, bày biện lại đồ
đạc trong nhà.
Vềnhà Trung Điều, Lê thị trông nom gia vụ rất chăm chỉ, kể
cả việc chăm sóc hai đựa bé. Được Lê thị vềlàm vợ, Trung
Điều đắc ư lắm, yêu thương rất mực.
Thế rồi, Trung Điều đóng cửa tạ khách, phao tin là · nhà
chăm sóc hai đựa bé để vui vầy với Lê thị.
Tháng sau. Một hôm, v́ có việc phải đi xa, Trung
Điều dặn ḍ Lê thị · nhà trông nom gia vụ và chăm sóc hai
đựa bé. Ra khỏi nhà, Trung Điều khóa kŨ cổng lại rồi mới
kh·i hành.
Ba hôm sau. Thu xếp xong công việc, Trung Điều lên đường
tr· về.
Tới nhà, thấy cổng vẫn được khóa kín như lúc ḿnh ra đi,
Trung Điều lên tiếng gọi Lê thị, nhưng không nghe thấy
tiếng đáp. Thấy lạ, Trung Điều bèn phá cổng mà vào th́
thấy cả hai ngôi nhà trong, ngoài đều trống trải, không
một bóng người.
Trung Điều vội bước vào pḥng ḿnh th́ chợt thấy một sói
già, cao lớn, từ trong pḥng chạy vụt ra khỏi cửa, rồi
chạy ra đường. Kinh hăi quá, Trung Điều vội chạy sang
pḥng hai con th́ thấy ba chiếc đầu lâu, của vợ và hai
con, nằm lăn lóc trên sàn pḥng, máu me lênh láng.
Nộ khí xung thiên, Trung Điều bèn chạy đi lấy thanh đao để
rượt theo sói, nhưng sói đă biệt tăm. Trung Điều không
biết sói chạy theo hướng nào để đuổi theo mà giết, hầu báo
thù cho vợ con.
Trung Điều vô cùng thương sót vợ con, nhưng vẫn thắc mắc
không biết có phải sói ấy là hóa thân của ông bác
cùng hung cực ác của Lê thị hay không?
GS
ĐÀM QUANG HƯNG
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |