|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
277.
CHIẾT NGỤC NHỊ
Vẫn thân khô tỉnh thục tri oan
Thiên sử Hồ thành tác hí ngôn
Lệnh doăn hữu tài năng chiết ngục
Nhất thời viễn cận hỉ b́nh phiên
277.
VỤ ÁN HÀ
GIÁP
Làng Đông Thất, huyện Chuy Xuyên, tỉnh Sơn Đông có hai gia
đ́nh nông dân, một họ Hồ, một họ Phùng, có mối thù truyền
kiếp từ ba đời trước, chỉ v́ một chuyện nhỏ nhặt.
Đến đời Hồ Thành và Phùng An, nhận thấy mối thù vô lư, hai
người mới làm ḥa với nhau. Tuy nhiên, v́ thấy Hồ Thành
cường tráng hơn ḿnh, nên tuy bề ngoài Phùng An vẫn tỏ vẻ
thân thiện, nhưng trong thâm tâm, Phùng An chỉ mong có cơ
hội để làm hại Hồ Thành. Cảm thấy thái độ khác lạ của Phùng
An, Hồ Thành cũng nghi ngại, nhưng v́ tính hời hợt, Hồ Thành
lại quên ngay. Hồ Thành lại có tật ưa đàn đúm, rượu chè,
thường ba hoa khoác lác, khoe ḿnh có vơ nghệ tinh thông. Hồ
Thành có người em rể, cùng làng, họ Trịnh tên Luân, mới bán
được mấy chục mẫu ruộng cho một phú ông, họ Trương tên Xá,
với giá 400 lạng vàng. Cất giữ nhiều vàng ở trong nhà, đêm
nào Trịnh Luân cũng lo bị cướp nên bàn với vợ đem một nửa
sang gửi Hồ Thành. Nghe lời chồng, vợ Trịnh Luân đem 200
lạng vàng sang gửi anh. Thương em gái, Hồ Thành nhận lời cất
giữ giùm.
Một hôm, Hồ Thành mời Phùng An tới nhà dự tiệc. Phùng An
nhận lời. Trong tiệc, Hồ Thành nói chuyện huyên thiên, rồi
hỏi:"Hồi này, huynh làm ăn có khá không?" Phùng An lắc đầu,
đáp:"Nhà đă nghèo, lại làm nghề nông th́ làm sao mà
khá được?" Hồ Thành gật gù đồng ư, nói:"Huynh nói đúng!
Chúng ḿnh đă nghèo, lại làm nghề nông th́
không sao khá được! V́ thế mỗ mới luyện tập thân thể cho
cường tráng rồi đi học vơ nghệ cho tinh thông để làm giàu!
Huynh cũng nên làm như thế!" Phùng An hỏi:"Dù có thân thể
cường tráng, có vơ nghệ tinh thông th́ cũng vẫn nghèo chứ
sao giàu được?" Hồ Thành đáp:"Huynh lầm rồi! Nếu có thân thể
cường tráng và vơ nghệ tinh thông như mỗ th́ muốn kiếm 100
lạng vàng không khó!" Thấy nhà Hồ Thành cũng không hơn chi
nhà ḿnh, Phùng An cười lạt. Bị chạm tự ái, Hồ Thành nghiêm
nét mặt mà nói:"Nói riêng với huynh chuyện này! Tối qua, mỗ
được người ta mời đi uống rượu ở xa. Lúc về, tới khúc đường
gần chân núi Nam Sơn, chợt gặp một nhà buôn giàu, giắt theo
một túi vàng lớn ở thắt lưng, mỗ liền xông tới, giở vơ nghệ
ra mà giết chết, rồi đoạt được túi vàng!" Phùng An không
tin, nói:"Nếu đúng thế th́ sáng nay thiên hạ qua lại khúc
đường ấy, gặp xác nhà buôn tất phải đồn ầm lên, chứ đâu có
im lặng như thế này!" Hồ Thành nói:"Dại chi mà mỗ lại để cái
xác nằm ở giữa đường!" Phùng An hỏi:"Huynh không để đó th́
vác đi đâu?" Hồ Thành đáp: "Mỗ vác tới chân núi Nam Sơn,
thảy xuống cái giếng hoang cạn nước ở gần đó!"
Phùng An vẫn không tin, lại cười lạt. Hồ Thành bèn buông
đũa, vào nhà trong lấy túi vàng của vợ chồng Trịnh Luân gửi,
đem ra cho Phùng An coi. Đến lúc ấy, Phùng An mới tin. Tiệc
tan, Phùng An xin cáo biệt.
Hôm sau, Phùng An nhờ người viết giùm một đơn tố cáo, thuật
chuyện Hồ Thành giết người cướp của, đoạt được một túi vàng,
cất giữ ở trong nhà! Rồi Phùng An đem đơn ấy lên huyện đường
tŕnh quan tể. Đọc lá đơn xong, quan sai lính đi bắt Hồ
Thành và khám nhà. Lính bắt được Hồ Thành và khám được một
túi vàng, đếm được 200 lạng, đem cả vềtŕnh quan. Quan liền
cho giải Hồ Thành lên, hỏi:"Mi là nông dân, sao không chịu
đi cày bừa trồng trọt mà lại đi giết người, cướp của?" Hồ
Thành đáp:"Bẩm đại quan, tiểu nhân đâu có dám giết ai?"
Hỏi:"Nếu mi không giết ai th́ tại sao tên Phùng An, cùng
làng với mi, lại làm đơn tố cáo?" Đáp:"V́ hôm qua tiểu nhân
có mời y tới nhà dự tiệc. Trong lúc say sưa, tiểu nhân có lỡ
lời ba hoa khoác lác với y rằng v́ tiểu nhân có thân thể
cường tráng và vơ nghệ tinh thông nên làm giàu rất dễ. Thấy
y không tin, tiểu nhân mới dứng nên câu chuyện giết người
cướp của để cho y phải khâm phục!" Hỏi:"Mi cũng chỉ là một
nông dân nghèo. Nếu mi không giết người cướp của th́ mi lấy
200 lạng vàng này ở đâu ra?" Đáp:"Vàng này không phải là của
tiểu nhân!" Hỏi:"Không phải là của mi th́ của ai?" Đáp:"Của
vợ chồng đứa em rể!" Hỏi: "Em rể mi họ tên chi?" Đáp:"Y họ
Trịnh, tên Luân!" Hỏi:"Sao y có nhiều vàng thế?" Đáp:"Y có
mấy chục mẫu ruộng, đem bán được 400 lạng vàng!" Hỏi:"Bán
cho ai?" Đáp:"Bán cho phú ông họ Trương, tên Xá ở trong
làng!" Hỏi:"Có vàng ở trong tay, sao y không cất giữ lấy mà
lại phải nhờ đến mi?" Đáp:"V́ y cất giữ nhiềuvàng quá, nên
đêm nào y cũng lo bị cướp! V́ thế, y mới đem một nửa số vàng
sang gửi tiểu nhân!" Quan liền sai lính giam Hồ Thành vào
ngục rồi sai đi gọi Trịnh Luân và Trương Xá lên huyện đường.
Quan hỏi về gốc gác túi vàng 200 lạng ở nhà Hồ Thành th́ hai
người cùng khai như Hồ Thành đă khai. Quan bèn cho hai
người ra về.
Vẫn nghi ngờ vụ án, quan sai một toán lính tới cái
giếng hoang cạn nước ở chân núi Nam Sơn khám xét. Tới nơi,
một nửa toán lính đứng ở miệng giếng ḍng dây cho nửa toán
kia leo xuống đáy giếng. Khám thấy một tử thi cụt đầu, mặc
quần áo rách, chúng bèn buộc tử thi vào dây, kêu đồng bọn ở
miệng giếng kéo lên, rồi cùng khiêng về tŕnh quan. Khám
nghiệm tử thi xong, quan sai lính giải Hồ Thành lên. Quan
chỉ tử thi mà nói:
"Ta đă cho lính xuống đáy giếng hoang ở chân núi Nam Sơn
khám xét th́ t́m ra được cái tử thi này của kẻ xấu số đă bị
mi giết chết. Mi đă chặt đầu tử thi rồi đem tử thi thảy
xuống giếng. Thế c̣n cái đầu th́ mi chôn ở đâu?" Hồ Thành
kinh hăi, khóc lóc mà thưa:"Bẩm đại quan, oan cho tiểu nhân
quá! Quả thực tiểu nhân không được biết cái tử thi này là
của ai!" Quan liền sai lính vả vào miệng Hồ Thành đủ chục
cái, rồi nói:"Chứng cớ giết người đă rành rành ra đó, sao mi
c̣n dám nỏ miệng kêu oan?" Rồi quan sai lính đem tử thi vào
một pḥng mát, kết án tử h́nh Hồ Thành, sai lính đóng gông
quanh cổ và biệt giam. Hồ Thành đành chỉ biết thầm kêu oan
với Trời!
Quan liền sai chủ bạ thảo một cáo thị như sau:"Huyện
đường vừa phát giác ra một tử thi cụt đầu dưới đáy giếng
hoang ở chân núi Nam Sơn! Ai là thân nhân của kẻ xấu
số th́ có thể lên huyện đường nạp đơn xin tử thi ấy
về mai táng!" Quan sai nha lại sao làm nhiều bản, rồi
sai lính đem đi dán ở khắp mọi nơi trong huyện. Sáng sau, có
một người đàn bà lên huyện đường nạp một lá đơn như sau:"Tiện
thiếp là người họ Lă ở làng Đông Thất. Chồng tiện thiếp tên
Hà Giáp ở cùng làng. Hôm nọ, chồng tiện thiếp có đem 200
lạng vàng đi buôn nhưng dọc đường bị kẻ cướp giết chết,
không biết thi thể ở đâu! Nay nhờ đức lớn của đại quan mà
huyện đường đă khám phá ra thi thể chồng tiện thiếp dưới đáy
giếng hoang ở chân núi Nam Sơn. Vậy kính xin đại quan cho
phép tiện thiếp được đem thi thể chồng về mai táng!" Đọc
xong đơn xin, quan cho gọi Lă thị vào, nói:"Ta đă đọc đơn
xin của ngươi. Tuy nhiên, ta nghĩ thi thể ấy chưa chắc đă
phải là thi thể chồng ngươi!" Lă thị thưa:"Bẩm đại quan,
tiện thiếp xin đoan quyết rằng đó chính là thi thể chồng
tiện thiếp!" Quan bèn cho lính khiêng tử thi vào huyện đường
cho Lă thị coi. Vừa nh́n thấy tử thi, Lă thị đă ̣a lên khóc,
giật lùi ra xa mà kêu gào thảm thiết. Rồi Lă thị thưa:"Bẩm
đại quan, thi thể này đúng là thi thể chồng tiện thiếp!"
Quan nói:"Hung thủ giết chồng ngươi đă bị bắt rồi! Tuy
nhiên, thi thể c̣n thiếu cái đầu. Ngươi cứ về đi! Khi nào
t́m thấy cái đầu, ta sẽ sai lính tới báo cho biết. Rồi ta sẽ
trả lại cho 200 lạng vàng mà hung thủ đă đoạt của chồng
ngươi!" Lă thị vội quỳ xuống đất, lạy tạ ơn quan.
Lă thị về rồi, quan sai lính xuống ngục giải Hồ Thành lên,
nói:"Bây giờ ta cho lính áp giải mi đi t́m đầu tử thi. Từ
bây giờ đến giờ dậu ngày mai, nếu mi không t́m ra được đầu
ấy th́ ta sẽ sai lính chặt một chân mi!" Hồ Thành đành nuốt
nước mắt mà dẫn bọn lính đi. Không biết đi đâu, Hồ Thành cứ
dẫn bọn chúng đi loanh quanh ở trong rừng, cho đến giờ dậu
hôm sau mới trở về huyện đường.
Quan hỏi:"Mi đă t́m ra cái đầu chưa?" Hồ Thành đáp:"Bẩm đại
quan chưa! V́ tiểu nhân không biết cái đầu ấy ở đâu nên
không sao t́m được!
Tiểu nhân xin thề là tiểu nhân bị kết tội oan!"
Quan im lặng rồi sai lính giam Hồ Thành vào ngục.
Sáng sau, quan sai lính đem đủ mọi loại h́nh cụ tra tấn bày
la liệt trên huyện đường, rồi giải Hồ Thành lên. Lên huyện
đường, nh́n thấy đủ mọi loại h́nh cụ, Hồ Thành kinh khiếp
lắm, nhưng cũng đành mặc cho số phận. Thực ra, quan chỉ muốn
uy hiếp tinh thần Hồ Thành chứ không muốn tra tấn. Quan
nói:"Ta đă nghĩ ra rồi! Hôm nọ, trong lúc mi vác tử thi và
ôm cái đầu từ chỗ giết người tới cái giếng hoang th́ mi đánh
rơi cái đầu ở dọc đường mà mi không biết! Vậy bây giờ ta lại
cho lính áp giải mi đi t́m lần nữa th́ chắc là phải thấy!"
Hồ Thành mếu máo, thưa:"Bẩm đại quan, quả thực là tiểu nhân
bị kết tội oan! Tiểu nhân có biết ǵ về cái đầu ấy đâu mà đi
t́m! Kính xin đại quan xét lại cho!" Quan không nghe, cứ sai
lính áp giải Hồ Thành đi. Hồ Thành đi rồi, quan sai lính đi
gọi Lă thị vào huyện đường. Lă thị vào, quỳ xuống lạy quan.
Quan hỏi:"Ngươi có bao nhiêu đứa con?" Lă thị đáp:"Bẩm đại
quan, tiện thiếp không có con!" Hỏi:"Trong làng, có ai là bà
con thân thích với chồng ngươi không?" Đáp:"Chồng tiện thiếp
chỉ có một người chú họ, tên Quư!" Tỏ vẻ ái ngại cho Lă thị,
quan nói:"Ngươi c̣n trẻ mà đă góa chồng! Lênh đênh thế này,
lấy chi mà sống?" Thấy quan ái ngại cho ḿnh, Lă thị tủi
thân, bèn ̣a lên khóc, mà thưa:"Bẩm đại quan, xin đại quan
rủ ḷng thương mà quyết định cho tiện thiếp!" Quan ôn tồn
nói:"Ta đă bắt được hung thủ sát hại chồng ngươi rồi! Ta
đang bắt y phải đi t́m cho ra cái đầu thi thể chồng ngươi!
Khi nào t́m ra th́ vụ án mới kết thúc! Khi vụ án kết thúc
th́ ta sẽ đứng ra gả chồng cho ngươi! Ngươi c̣n trẻ, không
nên ra vào cửa công nữa! Thôi! Về đi!" Lă thị cảm động, vừa
khóc vừa quỳ mà lạy tạ ơn quan, rồi xin cáo biệt.
Quan liền sai chủ bạ thảo cáo thị như sau:"Huyện đường đă
biết kẻ xấu số là Hà Giáp ở làng Đông Thất và đă bắt được
hung thủ sát hại Hà Giáp là Hồ Thành, ở cùng làng! Tuy
nhiên, Hồ Thành chặt đầu Hà Giáp rồi đem chôn cái đầu ấy ở
một nơi mà bây giờ chính y cũng quên, không t́m ra được! Vậy
ai t́m ra được đầu Hà Giáp th́ huyện đường sẽ ban thưởng cho
10 lạng vàng!" Quan sai nha lại sao làm nhiều bản, rồi
sai lính đem đi dán ở khắp mọi nơi trong huyện.
Sáng sau, có một người đàn ông đem một bọc vải lên
huyện đường, xin được vào gặp quan tể. Lính vào tŕnh. Quan
cho gọi vào. Người ấy quỳ xuống đất mà lạy quan rồi tŕnh
bọc vải lên. Quan hỏi:"Ngươi họ tên chi?" Người ấy đáp:"Bẩm
đại quan, tiểu nhân họ Vương, tên Ngũ!"
Quan hỏi: "Ngươi tŕnh ta vật ǵ đây?" Vương Ngũ đáp:"Bẩm
đại quan, đầu Hà Giáp!" Hỏi:"Sao ngươi biết cái này là đầu
Hà Giáp?" Đáp:"V́ tiểu nhân là người cùng làng, cùng xóm với
y!" Hỏi:"Sao ngươi biết ta cần mà tŕnh?" Đáp:"V́ tiểu nhân
đă được đọc cáo thị của đại quan!" Quan bèn sai lính đi gọi
Hà Quư, chú họ của Hà Giáp lên huyện đường.
Hà Quư tới, chắp tay vái chào quan.
Quan hỏi:"Ông có họ như thế nào
với Hà Giáp?" Hà Quư đáp:"Bẩm đại quan, tiểu nhân là chú họ
của y!" Quan chỉ đầu tử thi mà nói:"Nhờ ông coi kỹ xem đầu
này có đúng là cái đầu Hà Giáp không?" Hà Quư coi rồi
đáp:"Bẩm đại quan, đúng!" Quan liền sai thủ quỹ lấy 10 lạng
vàng ban thưởng cho Vương Ngũ. Vương Ngũ vội quỳ mà lạy tạ.
Quan quay qua Hà Quư, nói:"Như thế là vụ án giết Hà Giáp đă
được xụ xong! Hung thủ là Hồ Thành, đă bị kết án tử h́nh! V́
vợ Hà Giáp là Lă thị c̣n trẻ, chưa con, không nơi nương tựa,
không biết lấy chi mà sống nên bản chức đă quyết định cho
thị được phép đi lấy chồng ngay! Tuy nhiên, luật lệ đ̣i hỏi
phải có chữ kư ưng thuận của một bậc trưởng thượng của kẻ
xấu số! Nay trong họ của Hà Giáp chỉ có ông là bậc trưởng
thượng của y, vậy bản chức yêu cầu ông kư thuận cho cháu dâu
ông được đi lấy chồng ngay!" Hà Quư từ chối, không chịu kư.
Quan bèn ném hai thẻ xuống đất, tức là dấu hiệu "không
chịu kư, sẽ bị đ̣n!" Hà Quư vẫn từ chối, không chịu kư.
Quan bèn ném thêm một thẻ thứ ba xuống đất. Thấy quan cương
quyết, Hà Quư kinh hăi, đành kư giấy ưng thuận cho Lă thị
được đi lấy chồng ngay, rồi xin cáo biệt.
Nghe được câu chuyện quan bắt chú họ chồng ḿnh phải kư giấy
cho ḿnh được đi lấy chồng ngay, Lă thị mừng lắm, bèn tề
chỉnh y phục, lên huyện đường, xin được vào quỳ lạy quan để
tạ ơn. Quan an ủi Lă thị rồi bảo nên ra về ngay.
Lă thị vội tuân lệnh quan mà xin cáo biệt. Quan liền sai chủ
bạ thảo một cáo thị như sau:"Vụ án Hà Giáp đă được xử
xong! Hung thủ là Hồ Thành, đă bị kết án tử h́nh! V́
vợ Hà Giáp là Lă thị c̣n trẻ, chưa con, không nơi nương tựa,
không biết lấy chi mà sống nên quan tể đă quyết định cho thị
được phép đi lấy chồng ngay! Bản quyết định có cả chữ kư ưng
thuận của ông Hà Quư, một bậc trưởng thượng của kẻ xấu số!
Nay ai muốn mua Lă thị về làm vợ th́ phải làm đơn nạp lên
huyện đường!" Quan sai nha lại sao làm nhiều bản, rồi
sai lính đem đi dán ở khắp mọi nơi trong huyện.
Sáng sau, có một kẻ làm đơn nạp lên huyện đường, xin được
mua Lă thị về làm vợ. Xem đơn, thấy kẻ ấy lại là Vương Ngũ,
quan bèn sai lính đi gọi Lă thị lên huyện đường, rồi cho gọi
cả Vương Ngũ vào nghe xử. Sau khi hai người đă quỳ xuống đất
lạy quan, quan cho đứng dậy, bảo ngồi xuống ghế.
Trước hết, quan hỏi Lă thị:"Ngươi có biết ai đă giết chồng
ngươi không?" Lă thị đáp:"Bẩm đại quan, có!" Quan hỏi:"Ai?"
Lă thị đáp:"Bẩm đại quan, Hồ Thành!" Quan lắc đầu,
nói:"Không phải!" Nghe quan nói, Lă thị và Vương Ngũ đă hơi
tái mặt, nhưng vẫn c̣n chút b́nh tĩnh.
Đột nhiên, quan đập bàn, rồi chỉ mặt Lă thị mà quát:"Hung
thủ đă giết chồng mi chính là mi với tên Vương Ngũ này!" Lúc
đó Lă thị và Vương Ngũ mới kinh hoàng cực độ, trống ngực
đánh th́nh th́nh, mồ hôi toát ra như tắm. Lă thị hổn hển
thưa:"Bẩm đại quan, tiện thiếp bị kết tội oan!" Vương Ngũ
cũng run rẩy mà thưa:"Bẩm đại quan, tiểu nhân bị kết tội
oan!"
Quan chỉ mặt Lă thị mà mắng:"Ta biết chúng mi là hung thủ đă
từ lâu, nhưng v́ c̣n sợ chúng mi có thể bị nghi oan, nên đến
hôm nay ta mới phán quyết. Bằng chứng thứ nhất là ta chưa
cho mi nh́n thấy tử thi t́m thấy ở đáy giếng mà mi đă dám
đoan quyết đó là tử thi của chồng mi. Như vậy là mi đă biết
chắc rằng chồng mi bị giết chứ không thể là c̣n sống và lưu
lạc ở nơi khác! Bằng chứng thứ nh́ là mi nói rằng chồng mi
đem 200 lạng vàng đi buôn mà sao tử thi chồng mi lại ăn mặc
rách rưới như thế?" Rồi quan chỉ mặt Vương Ngũ mà mắng:"C̣n
mi! Bằng chứng thứ nhất là nếu mi không chém đầu Hà Giáp th́
mi lấy cái đầu ấy ở đâu ra mà đem tŕnh ta? Bằng chứng thứ
nh́ là mi lấy ngay cái đầu ấy đem tŕnh ta là cốt để được
phép mua ngay con đàn bà này về làm vợ mà thôi!" Lúc đó, Lă
thị và Vương Ngũ cùng xám mặt, không chối căi được lời nào.
Quan bèn sai lính đem hai kẻ đi tra tấn. Biết không thể chối
căi được và để tránh khỏi bị đ̣n đau, hai kẻ cùng nhận tội
như sau: một là tư thông với nhau đă từ lâu, hai là âm mưu
giết chết Hà Giáp để được tự do hoan ái, ba là chặt đầu Hà
Giáp, đem thảy tử thi xuống giếng để đổ tội cho Hồ Thành,
nhân có vụ án Phùng An tố cáo Hồ Thành.
Quan liền phán quyết như sau: một là tử h́nh cả Vương Ngũ và
Lă thị, hai là đánh đ̣n Phùng An về tội vu cáo, đày đi làm
tội đồ trong ba năm, ba là thả cho Hồ Thành được ra về.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|