|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
178. TIỂU MAI
Lai khứ phiêu nhiên liễu bất
đồng Cảm ân đồ báo kế Hà công
Miễu cô vô
dạng quy lai nhật Thủy tín giai
danh hóa Hỷ Hồng
178. CHỌN TRẢ ƠN NGƯỜI
Huyện Triết Thủy tỉnh Sơn Đông,
có quan thái bộc hồi hưu họ Hoàng, vừa về quê cư ngụ. Hoàng
công là một người đạo cao đức trọng ở trong vùng.
Huyện Mông Âm, kế cận huyện Triết Thủy, có
một vị quan họ Vương, vừa thất lộc. Vương công có người con
trai tên Mộ Trinh, tính t́nh quảng đại, hay cứu giúp kẻ khốn
cùng. V́ sinh thời, Vương công giao du rất thân thiết với
Hoàng công, nên Mộ Trinh cũng rất thân với gia đ́nh họ Hoàng.
Mộ Trinh có vợ họ Trần. Trần thị rất sùng đạo Phật, lập
riêng một pḥng thờ ở nhà để thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát.
Ngày nào Trần thị cũng vào pḥng thờ cúng lễ, cầu xin cho
ḿnh sanh được một trai nối dơi tông đường cho chồng. Ngoài
Trần thị, Mộ Trinh c̣n có một nàng hầu họ Chử.
Năm ấy, Mộ Trinh đi du ngoạn ở Giang Nam. Tới
nơi, thuê pḥng trong quán trọ Lan Đ́nh rồi hàng ngày đi ngoạn
cảnh ở trong vùng.
Một hôm, đi ngoạn cảnh, gặp một bà lăo ngồi
khóc bên vệ đường, Mộ Trinh bèn tới gần, hỏi:"Sao lăo bà lại
khóc?" Bà lăo đáp:"V́ chồng trước của lăo thân chỉ có một
mụn trai mà nay y bị kết án tử h́nh, lăo thân chẳng có tiền
chuộc cho y ra, nên thương y mà khóc!" Hỏi:"Họ tên y là ǵ?"
Đáp:"Họ Phùng, tên Tập!" Hỏi: "Bao nhiêu tuổi?" Đáp:"Hai
mươi!" Hỏi:"Tội ǵ?" Đáp:"Tội theo đảng cướp!" Hỏi: "Ai ghép
tội?" Đáp:"Án quan tỉnh này!" Hỏi:"Y có đi theo đảng cướp
không?" Đáp:"Thưa không! Y bị tội oan!" Hỏi:"Sao biết là oan?"
Đáp:"V́ y bị đảng cướp tới nhà bắt đi, rồi bị binh sĩ triều
đ́nh bắt lại, chứ y không tự nguyện đi theo đảng cướp!"
Hỏi:"Hiện thời y ở đâu?" Đáp:"Ở trong tỉnh ngục!" Mộ Trinh
bèn an ủi bà lăo rồi tiếp tục đi ngoạn cảnh. Đến tối, Mộ
Trinh mới trở về pḥng trọ.
Sáng sau, Mộ Trinh t́m đến tỉnh ngục, hỏi thăm
người cai ngục về tử tù Phùng Tập. Được biết y bị ghép tội a
ṭng đảng cướp và bị kết án tử h́nh, đúng như lời bà lăo, Mộ
Trinh bèn về pḥng đem tiền lên tỉnh đường xin quan án cho
chuộc tử tù. Án quan chấp thuận.
Được thả, Phùng Tập ngạc nhiên lắm.
Đi hỏi thăm mọi người xem tại sao ḿnh lại
được thả, có người nói là do công tử Vương Mộ Trinh ở Sơn
Đông bỏ tiền ra chuộc, Phùng Tập càng ngạc nhiên.
Hỏi thăm xem công tử cư ngụ ở đâu, có người
nói là ở quán trọ Lan Đ́nh, Phùng Tập bèn t́m đến.
Gặp Mộ Trinh, Phùng Tập sụp lạy. Mộ Trinh ngạc
nhiên, toan lên tiếng hỏi th́ Phùng Tập đă nói:"Tŕnh công
tử, tiểu nhân tên là Phùng Tập! Xin vạn tạ công tử đă cứu
mạng cho! Tuy nhiên, dám xin công tử cho biết v́ sao công tử
lại cứu tiểu nhân?" Mộ Trinh nói:"À! Th́ ra ngươi là con của
bà lăo hôm qua ngồi khóc ở bên vệ đường! V́ ta thương hại bà
lăo nên mới cứu ngươi ra!" Phùng Tập cực kỳ kinh ngạc, thưa:"Gia
mẫu mất đă từ lâu, đâu có c̣n sống mà ngồi khóc ở bên vệ
đường?" Mộ Trinh càng ngạc nhiên, bèn tả h́nh dáng bà lăo
cho Phùng Tập nghe. Phùng Tập cũng ngạc nhiên, chẳng biết bà
lăo ấy là ai! Phùng Tập bèn tái tạ Mộ Trinh rồi xin cáo biệt.
Tối ấy, Mộ Trinh đang ngồi đọc sách trong
pḥng th́ chợt nghe có tiếng gơ cửa. Ngước mắt nh́n lên, thấy
bà lăo hôm qua tự tiện mở cửa, bước vào pḥng, Mộ Trinh cau
mày, tỏ vẻ khó chịu. Bà lăo chắp tay vái chào rồi nói:"Đa tạ
công tử đă cứu mạng cho đứa con lăo thân!" Mộ Trinh nghiêm
nét mặt, nói:"Lăo bà đâu có phải là thân mẫu của tên Phùng
Tập? Thân mẫu y mất đă từ lâu! Sao lăo bà lại nói dối?" Bà
lăo đáp:"Lăo thân đâu có dám nói dối! Tuy lăo thân chẳng phải
là người đă sanh ra y nhưng lăo thân với cha y là chỗ thân
t́nh! Hai mươi năm về trước, một đêm mưa gió, cha y cùng lăo
thân ân ái, rồi ở với nhau một thời gian. Lăo thân biết y từ
thủa sơ sinh, nên bây giờ không nỡ để cho y bị chết oan! Biết
công tử hay cứu giúp kẻ khốn cùng, lăo thân đánh bạo đón
đường, ngồi khóc để mong công tử rủ ḷng thương! Thực ra,
lăo thân chẳng phải là người mà là chồn,
cư ngụ trong núi Đông Sơn thuộc tỉnh này!" Mộ Trinh kinh
hăi, toan lên tiếng hỏi chuyện th́ chợt thấy bà lăo đă biến
mất. Hôm sau, Mộ Trinh trả lại pḥng trọ rồi lên đường trở
về Sơn Đông.
Sáu năm sau.
Trần thị hoài thai rồi sanh một gái, đặt tên là Ngọc Yến. Trần
thị bèn ăn chay trường, cầu xin Trời Phật cho ḿnh sanh được
một trai. Một đêm, Trần thị nằm mộng thấy Đức Bồ Tát hiện ra,
báo cho biết là ḿnh chẳng thể sanh con được nữa. Sáng sau,
Trần thị thuật chuyện cho chồng nghe rồi đ̣i được ra ở pḥng
riêng. Chiều vợ, Mộ Trinh thuận ư.
Hai năm sau. Nàng hầu họ Chử sanh
được một trai, đặt tên là Bảo Nhi.
Bốn năm sau nữa.
Một hôm, đột nhiên Trần thị bị bạo bệnh, tâm thần mê loạn,
rất sợ huyên náo. Mộ Trinh bèn rước thầy thuốc về chữa bệnh
cho vợ song bệnh t́nh chẳng thuyên giảm. Trần thị đ̣i dời giường
vào nằm trong pḥng thờ. Chiều vợ, Mộ Trinh cũng thuận ư.
Năm sau. Một hôm Trần thị lại đ̣i kê thêm một chiếc giường
nhỏ vào góc pḥng thờ, nói là để cho t́ nữ hầu cận nằm.
Chiều vợ, Mộ Trinh lại thuận ư. Tuy nhiên, cứ tối đến là Trần
thị lại đuổi t́ nữ hầu cận ra, ngủ một ḿnh. Chẳng hiểu chủ
mẫu đ̣i kê thêm giường vào pḥng thờ để làm chi, đám t́ nữ
hiếu kỳ, rủ nhau đêm khuya lén lên pḥng ḍ xét.
Một đêm, chúng áp tai vào cửa pḥng nghe ngóng th́ thấy có
tiếng một thiếu nữ nói chuyện th́ thầm. Kinh ngạc quá, chúng
vội chạy đi báo cho chủ nhân hay. Nghe báo, Mộ Trinh dặn
chúng nếu lần sau mà c̣n ŕnh thấy như thế th́ cứ việc phá
cửa pḥng mà vào để xem thiếu nữ ấy là ai.
Đêm sau, chúng lại lén nghe như đêm trước.
Khi nghe thấy tiếng thiếu nữ nói chuyện th́ thầm, chúng bèn
phá cửa pḥng ùa vào, thắp đèn lên coi. Thấy chỉ có một ḿnh
chủ mẫu đang nằm ngủ, chúng kinh ngạc lắm, vội khép cửa
pḥng rồi chạy đi tŕnh chủ nhân. Mộ Trinh cũng kinh ngạc,
song cũng chẳng quan tâm.
Trần thị bị bệnh dai dẳng như thế trong hai
năm liền. Thường th́ mê sảng, song cũng có lúc tỉnh táo như
người b́nh thường.
Năm ấy, Ngọc Yến đă 14. Một hôm
tỉnh táo, Trần thị sai gia nhân đi mời bà mối tới, nhờ làm
mai cho con. Cuối năm, thấy có một đám tới cầu hôn, Trần thị
liền xin chồng gả. Chiều vợ, Mộ Trinh gả con.
Tháng sau. Một tối, Trần thị sai t́ nữ ra mời
chồng vào pḥng thờ cho ḿnh nói chuyện. Vào pḥng, thấy vợ
nằm thiêm thiếp, Mộ Trinh tới gần, hỏi:"Nàng có khoẻ không?"
Trần thị gật đầu rồi giơ tay ra nắm lấy tay chồng, thều thào:"Vợ
chồng ḿnh chung sống đă được hơn 20 năm. Bây giờ là lúc thiếp
sắp phải vînh biệt. Đáng lẽ thiếp đă chết từ hai năm rồi, nhưng
nhờ được Thượng Đế cho sống thêm hai năm nên hôm nay thiếp
mới c̣n đây!" Hỏi:"Sao nàng biết?" Đáp:"Cách đây hai năm,
một đêm thiếp mộng thấy Đức Bồ Tát hiện ra báo cho biết là
ngày hôm sau, thiếp sẽ chết. Thấy gia vụ c̣n bề bộn, mà con
Ngọc Yến mới 12, chưa gả chồng được, thiếp cầu xin Đức Bồ
Tát gia hạn cho thiếp được sống thêm hai năm. Đức Bồ Tát bảo
thiếp phải cầu xin Thượng Đế. Thiếp bèn làm theo lời. Đêm
sau, thiếp mộng thấy Đức Bồ Tát hiện ra, báo cho biết là Thượng
Đế đă chấp thuận lời cầu xin của thiếp. V́ hôm nay là ngày
hết hạn hai năm, nên thiếp biết là hôm nay thiếp sẽ chết!"
Mộ Trinh an ủi:"Nàng bị bệnh tâm thần nên mới mộng thấy như
thế! Mộng mị hoang đường, chẳng đáng tin đâu! Nàng c̣n thọ,
thế nào rồi nàng cũng khỏi bệnh!" Trần thị lắc đầu, nói:"Chẳng
phải vậy đâu! V́ hôm nay thiếp sẽ chết, nên thiếp muốn trăn
trối với lang quân một điều quan trọng!" Mộ Trinh nói: "Chỉ
có điều nàng khỏi bệnh mới là điều quan trọng! Ngoài ra, chẳng
có điều chi là quan trọng cả! Hăy nằm yên mà nghỉ, đừng có
nói chi nữa!" Trần thị vẫn cứ nói: "Thiếp chỉ xin lang quân
lắng tai nghe thiếp nói một chuyện mà thôi!" Mộ Trinh
hỏi:"Chuyện ǵ?" Trần thị nói:"Nguyên là từ khi thiếp bị
bệnh, thiếp thường mộng thấy Đức Bồ Tát hiện ra báo cho biết
những điều liên quan tới gia đ́nh ḿnh. Năm ngoái, trước khi
Ngài về Nam Hải, Ngài có sai một thiếu nữ, tên Tiểu Mai, vừa
đẹp, vừa hiền, đêm đêm tới pḥng này trông nom cho thiếp. V́
thế thiếp mới bắt gia nhân kê thêm chiếc giường nhỏ vào đây
cho Tiểu Mai nằm. Suốt một năm qua, đêm nào Tiểu Mai cũng
tới hầu hạ thiếp, quên cả thân ḿnh. Bây giờ thiếp sắp chết
mà lại chẳng sanh được cho lang quân đứa trai nào th́ sớm muộn
ǵ, lang quân cũng sẽ lấy vợ kế! Cứ tưởng tượng ra chuyện vợ
kế của lang quân ghen tuông, hành hạ mẹ con Bảo Nhi, thiếp
lại thấy thương hại hai mẹ con. V́ nghĩ Tiểu Mai chẳng có
tính ghen tuông, thiếp khuyên lang quân nên cưới Tiểu Mai
làm vợ kế!" Thấy vợ nói toàn chuyện hoang đường, Mộ Trinh
nói:"Nàng vốn sùng đạo Phật mà nay lại khuyên ta lấy nữ thần
làm vợ th́ chẳng hóa ra là nói nhảm hay sao? Chắc nàng bị mê
sảng nên mới nói như thế! Thôi, hăy nằm yên mà nghỉ, rồi
nàng sẽ khỏi bệnh!" Trần thị nói:"Thiếp chẳng nói nhảm đâu!
V́ Tiểu Mai là người chứ chẳng phải là thần nên thiếp mới
khuyên lang quân nên cưới làm vợ kế!" Mộ Trinh nói: "Nàng cứ
nói măi về Tiểu Mai, mà ta có nh́n thấy Tiểu Mai bao giờ
đâu!" Trần thị kinh ngạc, hỏi:"Thế từ năy đến giờ lang quân
không nh́n thấy Tiểu Mai ngồi ở giường bên kia hay sao?" Đưa
mắt nh́n sang giường bên, thấy chẳng có ai, Mộ Trinh lắc
đầu, quay lại nh́n vợ để hỏi th́ chợt thấy vợ đă tắt thở. Mộ
Trinh thở dài buồn bă rồi gọi gia nhân khiêng xác vợ ra
pḥng khách khâm liệm.
Tối ấy, Mộ Trinh nằm canh xác vợ.
Nửa đêm, bỗng nghe có tiếng thiếu nữ khóc ở phía pḥng thờ,
Mộ Trinh nghi là ma, bèn đánh thức đám t́ nữ dậy thắp đèn,
soi đường cho ḿnh tới coi xem ai khóc? Vừa mở cửa vào pḥng,
đám t́ nữ giật ḿnh v́ thấy một thiếu nữ xinh đẹp, tuổi chừng
đôi tám, ḿnh mặc tang phục, đang ngồi trên chiếc giường nhỏ
mà khóc. Nghĩ rằng thiếu nữ là thần, chúng vội bảo nhau sụp
xuống đất lạy. Thiếu nữ liền xỏ chân vào giầy, chạy tới đỡ
chúng dậy. Mộ Trinh cũng kinh ngạc, cứ đứng nh́n thiếu nữ.
Thiếu nữ cúi đầu bẽn lẽn. Mộ Trinh lên tiếng:"Có phải cô
nương là Tiểu Mai không?" Thiếu nữ đáp:"Thưa phải!" Mộ Trinh
hỏi:"Cô nương tới đây làm chi?" Tiểu Mai đáp:"V́ thiếp nhận
lời ủy thác của phu nhân nên tới đây để kết duyên với hiền
lang!" Thấy Tiểu Mai xinh đẹp, Mộ Trinh gật đầu, nói:"Nếu
đúng thế th́ xin mời cô nương hăy ra pḥng khách cho gia
nhân được bái kiến tân chủ mẫu!" Tiểu Mai bèn cúi đầu mà
bước ra pḥng khách. Mộ Trinh và đám t́ nữ cũng bước theo
sau.
Tới pḥng khách, Mộ Trinh sai gia nhân lấy
chiếu trải ra sàn, để ḿnh và Tiểu Mai làm lễ giao bái. Rồi
Mộ Trinh cho gọi tất cả mọi người trong nhà lên xếp hàng, nhỏ
trước lớn sau, vào chiếu lạy mừng tân chủ mẫu. Bảo Nhi và Chử
cơ được xếp ở cuối hàng. Khi Bảo Nhi lạy xong, tới lượt Chử
cơ vào lạy th́ Tiểu Mai xua tay, nói là ḿnh miễn lễ.
Chờ cho đám gia nhân lạy mừng xong, Tiểu Mai
mới nói:"V́ cảm cái thành ư của phu nhân nên khi phu nhân
đem mọi gia vụ trong nhà này ủy thác cho ta, ta đă nhận lời.
Từ ngày phu nhân nằm bệnh, chẳng c̣n ai cai quản gia vụ th́
mọi công việc trong nhà này đều bị bê trễ. Trong đám các ngươi
có nhiều kẻ lười biếng, ăn cắp đủ thứ, ta đều biết cả. Đáng
lẽ ta phải kể tên vạch tội từng kẻ ra mà trừng trị nhưng v́
phu nhân vừa nằm xuống nên ta chẳng nỡ làm thế. Ta chỉ muốn
những kẻ ấy phải hối cải mà thôi. Vậy từ nay trở đi, những
kẻ ấy phải rửa ḷng cho sạch, chẳng được lười biếng, ăn cắp
nữa, mà phải gắng sức làm việc, lấy công chuộc tội. Nếu được
như thế th́ các tội lỗi cũ sẽ được xóa bỏ. C̣n nếu tưởng nhà
này chẳng c̣n ai cai quản th́ chớ trách ta ác độc!"
Nghe Tiểu Mai nói, đám t́ bộc cũng chẳng sợ
chi. Tuy nhiên, khi nh́n lên ghế cao, thấy Tiểu Mai ngồi uy
nghiêm như bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát ở trên pḥng thờ,
chúng mới kinh hăi.
Hôm sau, Tiểu Mai đứng ra trông nom tang lễ
cho Trần thị.
Sau tang lễ, Tiểu Mai nắm quyền cai quản và
giải quyết mọi gia vụ. T́ bộc trong nhà muốn làm việc chi
cũng phải lên tŕnh Tiểu Mai. V́ sợ Tiểu Mai, ai cũng làm việc
chăm chỉ, chẳng dám trễ nải công việc hay ăn cắp vật nữa.
Trong đám t́ nữ, có kẻ tên A Đoan, vẫn nổi
tiếng bướng bỉnh. Trước kia, Trần thị bảo làm ǵ, A Đoan
cũng không làm, Trần thị nói điều ǵ, A Đoan cũng căi lại.
Mộ Trinh đánh mắng thế nào, A Đoan cũng chẳng
chừa. Thế mà bây giờ Tiểu Mai bảo làm ǵ, A Đoan cũng làm
ngay, Tiểu Mai nói điều ǵ, A Đoan cũng nghe ngay. Thấy thế,
đám t́ nữ lấy làm lạ, hỏi A Đoan:"Tại sao trước kia mi không
sợ cố chủ mẫu mà bây giờ mi lại sợ tân chủ mẫu?" A Đoan
đáp:"Thực ra, tao đâu có sợ ǵ tân chủ mẫu? Tuy nhiên, tao
cũng chẳng hiểu tại sao tao lại ghét những kẻ làm phật ư tân
chủ mẫu! V́ thế, mỗi khi tân chủ mẫu sai tao làm ǵ, tao
cũng làm ngay, nói điều ǵ, tao cũng nghe ngay, tựa hồ như
tao tự bắt tao phải tránh làm phật ư tân chủ mẫu vậy!"
Thấy thế, Mộ Trinh khâm phục Tiểu Mai lắm.
Rồi chính Mộ Trinh, mỗi khi làm việc ǵ cũng báo cho Tiểu
Mai hay. V́ quá kính nể Tiểu Mai nên tuy đă làm lễ giao bái
với Tiểu Mai được hơn một tháng mà Mộ Trinh vẫn chưa dám thủ
thỉ chuyện riêng tư.
Một hôm, Mộ Trinh muốn vào pḥng
Tiểu Mai nhưng không dám nói, phải nhờ Chử cơ nói giùm. Chử
cơ lên gặp Tiểu Mai, nói:"Thưa đại nương, lang quân bảo
thiếp lên thưa với đại nương rằng tối nay lang quân muốn
được vào pḥng đại nương!" Tiểu Mai nói:"Ta đă nhận lời trăn
trối của phu nhân th́ thế nào ta cũng phải để cho lang quân
được vào pḥng ta, nhưng tối nay th́ chưa được!"Chử cơ
hỏi:"Thưa đại nương, v́ sao vậy?" Tiểu Mai đáp:"V́ lang quân
chưa cử hành hôn lễ với ta! Hiền muội hăy ra nói với lang
quân rằng nếu lang quân muốn vào pḥng ta th́ trước hết phải
sang Triết Thủy mời Hoàng lăo bá sang đây chủ tŕ hôn lễ cho
lang quân đă!"Chử cơ bèn xin cáo biệt rồi ra nói lại với
chồng.
Hôm sau, Mộ Trinh sắm sửa lễ vật đem sang
Triết Thủy. Tới nhà Hoàng công, Mộ Trinh tŕnh bày gia cảnh
của ḿnh, rồi nói:"Thưa lăo bá, tiểu điệt sang đây để xin
lăo bá đứng ra làm chủ hôn cho tiểu điệt với cô nương Tiểu
Mai! Hoàng công hỏi:"Hiền điệt chẳng nhờ được ai ở gần hay
sao?" Mộ Trinh đáp:"Thưa lăo bá, tiểu điệt cũng có thể nhờ
được người khác ở gần, nhưng cô nương Tiểu Mai nói chỉ khi
nào được lăo bá nhận lời đứng ra làm chủ hôn cho th́ nàng
mới chịu làm kế thất của tiểu điệt! Vậy th́ kính xin lăo bá
giúp cho tiểu điệt!" Hoàng công nói: "Hiền điệt đă cất công
sang đây th́ ta cũng phải nhận lời thôi!" Nói xong, Hoàng
công sai gia nhân sửa soạn hành trang rồi theo Mộ Trinh đi
Mông Âm.
Tới nơi, Hoàng công thấy Tiểu Mai ăn mặc đẹp
đẽ, đứng ở ngoài cổng đón chờ ḿnh. Tiểu Mai rước Hoàng công
vào pḥng khách, mời an tọa, đối xử vô cùng cung kính, tựa
như con dâu đối xử với bố chồng vậy. Sau đó, Tiểu Mai sai
gia nhân trải chiếu xuống sàn cho ḿnh lạy Hoàng công. Thấy
Tiểu Mai có dáng vẻ thanh thoát uy nghiêm như thần nữ, Hoàng
công vội đứng dậy, dời khỏi ghế, chẳng dám nhận lạy. Tiểu
Mai bèn chạy tới năn nỉ. Hoàng công vẫn từ chối. Tiểu Mai
lại tiếp tục năn nỉ. Thấy thế, Hoàng công đành phải nhận lạy
cho Tiểu Mai vui ḷng. Mộ Trinh bèn sai gia nhân bày bàn thờ
rồi xin Hoàng công thay thân phụ ḿnh mà chủ tŕ buổi hôn lễ
cho.
Đám cưới thực linh đ́nh.
Tối ấy, sau lễ hợp cẩn,
Mộ Trinh nói với Tiểu Mai:"Tối nay chúng ḿnh đă thành vợ
chồng, chẳng c̣n phải giấu nhau điều chi nữa! Vậy nàng hăy
giải cho ta một thắc mắc!" Tiểu Mai cười, hỏi:"Lang quân
thắc mắc điều chi?" Mộ Trinh nói: "Ta cứ thắc mắc chẳng hiểu
nàng là người hay là thần?" Tiểu Mai cười, nói:"Sao lang
quân lẩm cẩm vậy? Nếu thiếp là thần th́ thiếp đâu có chịu
lấy chồng trần thế?" Mộ Trinh nói:"Nếu vậy th́ nàng hăy cho
ta biết lai lịch của nàng đi!" Tiểu Mai cười, nói:"Lang quân
đ̣i biết lai lịch của thiếp để làm chi? Lang quân chỉ cần
biết rằng thiếp cũng giống như mọi đàn bà khác là đủ! C̣n
nếu lang quân tin rằng thiếp là thần th́ cũng chẳng sao, xin
lang quân cứ đối xử với thiếp như đối xử với thần là được!
Thiếp càng thích chứ chẳng phàn nàn chi đâu!" Thấy Tiểu Mai
cứ ỡm ờ, Mộ Trinh chẳng căn vặn nữa.
Sau hôn lễ, Hoàng công cáo biệt. Từ
đó, Mộ Trinh càng thêm thân thiết với Hoàng công.
Đối với gia nhân, Tiểu Mai rất rộng lượng,
khoan dung, nhưng cũng rất nghiêm nghị, chẳng hề đùa bỡn với
bọn chúng bao giờ. Thấy chúng vẫn x́ xào bàn tán với nhau
rằng ḿnh là thần chứ chẳng phải là người, Tiểu Mai chỉ làm
ngơ, coi như chẳng biết.
Một hôm, đám t́ nữ được rảnh rỗi, xúm nhau x́ xào bàn tán về
lai lịch Tiểu Mai. Chợt thấy Tiểu Mai ở đằng xa, chúng kinh
hăi quá, nín bặt, nói lảng sang chuyện khác. Tiểu Mai bước
tới gần, cười nói:"Chắc các ngươi đang thắc mắc chẳng hiểu
ta là thần hay là người, phải không? Ta chẳng phải là thần
đâu, cũng chỉ là người như các ngươi mà thôi! Chắc các ngươi
muốn biết tại sao phu nhân lại quen biết ta, phải không? V́
ta là người em con bà d́ của phu nhân! Chắc các ngươi muốn
biết tại sao lại có tin đồn rằng ta là thần phải không? V́
phu nhân sợ để ta gặp mặt anh rể th́ thiên hạ sẽ x́ xào bàn
tán! V́ thế, phu nhân mới nói thác rằng ta là thần để tránh
chuyện tị hiềm nam nữ! Chắc các ngươi muốn biết tại sao ta
lại tới đây cư ngụ, phải không? V́ hồi c̣n nhỏ, phu nhân với
ta ở cạnh nhà nhau nên thân nhau lắm. Năm ngoái, phu nhân
mắc bệnh. Chợt nhớ đến ta, phu nhân đă nhờ bà hàng xóm họ
Thẩm đi gọi ta tới đây cư ngụ để làm bạn với phu nhân, nhắc
lại chuyện ấu thời cho phu nhân nghe. Chắc các ngươi muốn
biết tại sao ta chẳng dời khỏi pḥng thờ để ra ngoài tiếp
xúc với người khác, phải không? V́ phu nhân e ta bất cẩn, để
lộ h́nh tích là một thiếu nữ b́nh thường, nên phu nhân mới
đóng cửa pḥng thờ nhốt ta, chẳng cho ta ra ngoài tiếp xúc
với ai cả!" Nghe Tiểu Mai nói, chúng vẫn c̣n nghi. Tuy nhiên,
lâu dần, thấy Tiểu Mai cũng sinh hoạt b́nh thường như cố chủ
mẫu, chúng mới bớt nghi.
Tiểu Mai cai quản và giải quyết mọi gia vụ
trong ngoài rất êm xuôi, chẳng hề gặp điều chi trở ngại.
Năm năm sau.
Gia đ́nh Mộ Trinh trở nên giàu có nhất làng,
ruộng nương thẳng cánh c̣ bay, thóc lúa chứa đầy kho, ước
tới trên vạn hộc.
Năm năm sau nữa.
Tiểu Mai sanh được một trai, có vết son đỏ ở
cánh tay phải. V́ thế, Tiểu Mai đặt tên con là Tiểu Hồng.
Khi Tiểu Hồng đầy tháng, Tiểu Mai làm tiệc lớn, sai gia nhân
sang Triết Thủy mời Hoàng công sang chủ tọa buổi tiệc. V́
tuổi già sức yếu, Hoàng công ngại đi, nên từ chối, chỉ gửi
quà mừng, nhờ gia nhân nhà Tiểu Mai đem về giùm. Gia nhân
đem quà về tŕnh. Tiểu Mai không nghe, lại sai hai bà vú
phải theo gia nhân rong xe sang Triết Thủy mời Hoàng công
lần nữa. Tới nơi, hai bà vú vào tŕnh bày mọi sự t́nh với
Hoàng công. Thấy Tiểu Mai thành khẩn, Hoàng công đành nhận
lời.
Khi Hoàng công tới nơi, vợ chồng Mộ Trinh ăn
mặc đẹp đẽ, ra tận ngoài cổng đón rước vào nhà. Sau khi mời
Hoàng công an tọa, Tiểu Mai gọi bà vú bế Tiểu Hồng ra chào.
Vạch ống tay áo Tiểu Hồng cho Hoàng công coi, Tiểu Mai hỏi:
"Thưa lăo bá, vết son đỏ này là điềm lành hay điềm dữ?"
Hoàng công cười, đáp: "Màu đỏ th́ phải là màu lành rồi! V́
thế, ta muốn đặt thêm cho y một tên nữa là Hỷ Hồng!" Tiểu
Mai mừng lắm, hết lời cảm tạ Hoàng công, rồi đổi tên con
thành Hỷ Hồng. Hôm đó, Tiểu Mai mời đông đủ bà con bạn bè
tới dự tiệc. Ai được mời, cũng tới dự. Nhà đông như chợ,
trống nhạc om ṣm, vang cả thôn xóm. Vợ chồng Mộ Trinh giữ
Hoàng công ở lại chơi ba ngày rồi mới sai gia nhân rong xe
tiễn Hoàng công về Triết Thủy, sai hai bà vú theo hầu.
Tháng sau, Chử cơ cũng sanh được một gái, đặt
tên là Ngọc Oanh.
Tháng sau nữa.
Một hôm, có một đoàn xe tới đậu ở trước cổng
nhà Mộ Trinh rồi có hai bà vú xuống xe, tự xưng với người
canh cổng là hai lăo t́ của song thân Tiểu Mai, muốn xin vào
gặp Tiểu Mai. Người canh cổng vào tŕnh. Tiểu Mai liền sai
hai t́ nữ ra dẫn hai bà vú vào nhà. Hai bà vú chắp tay vái
chào mọi người rồi nói với Tiểu Mai rằng song thân Tiểu Mai
sai họ tới mời và rước Tiểu Mai về quy ninh, nhắn Tiểu Mai
nhớ bế cả Hỷ Hồng về theo. Thấy chuyện lạ, Mộ Trinh hỏi Tiểu
Mai: "Trong 10 năm qua, có bao giờ ta thấy nàng đả động chi
tới song thân nàng đâu mà bây giờ đột nhiên lại có hai bà vú
tới đây mời nàng bế con về quy ninh?" Tiểu Mai cười đáp:"V́
trước kia gia đ́nh thiếp ngại hai điều. Thứ nhất là biết
thiếp đang bận rộn trông nom thu xếp mọi gia vụ cho lang
quân, thứ nh́ là biết thiếp chưa có con với lang quân, nên
chẳng nỡ bắt thiếp quy ninh! Giờ đây gia đ́nh thiếp thấy mọi
gia vụ trong nhà lang quân đă được ổn định, lại thấy thiếp
đă sanh được thằng Hỷ Hồng nên mới bảo thiếp quy ninh để gặp
lại thiếp và xem mặt thằng Hỷ Hồng!" Nghe Tiểu Mai nói, Mộ
Trinh vẫn c̣n hồ nghi, nhưng cũng chẳng hỏi chi thêm. Tuy
nhiên, đám gia nhân th́ hồ nghi lắm, cứ x́ xào bàn tán. Tiểu
Mai biết chuyện nhưng cứ làm ngơ, giả như chẳng biết. Tiểu
Mai bèn sai hai t́ nữ sửa soạn hành trang cho ḿnh, rồi bế
Hỷ Hồng theo hai bà vú lên xe.
Thấy vợ bảo ḿnh cưỡi ngựa đi tiễn, Mộ Trinh
nể lời, nhất nhất tuân theo.
Khi đi được chừng 30 dặm, bỗng Tiểu Mai ra
lệnh cho đoàn xe dừng bánh. Tiểu Mai xuống xe, bảo chồng
xuống ngựa, dẫn chồng tới một chỗ vắng mà nói: "Lang quân!
Hợp ngắn, tan dài, lang quân có buồn không?" Kinh hăi quá,
Mộ Trinh nói:"Sao nàng lại hỏi thế?" Tiểu Mai nói:"Thế trong
10 năm qua, lang quân nghî thiếp là ai?" Mộ Trinh đáp:"Th́
nàng đă nói với ta rồi! Nàng là người!" Tiểu
Mai lắc đầu, nói:"Thiếp nói dối lang quân đó! Thiếp chẳng
phải là người đâu!" Mộ Trinh hỏi:"Thế nàng là thần ư?"
Đáp:"Thiếp cũng chẳng phải là thần!" hỏi:"Thế nàng là ai?"
Đáp:"Thiếp là con gái của thân mẫu thiếp!" Mộ Trinh nghiêm
nét mặt, nói:"Giờ phút này mà nàng c̣n nói đùa được hay sao?"
Tiểu Mai cũng nghiêm nét mặt, nói:"Thiếp đâu có nói đùa!
Lang quân biết thân mẫu thiếp mà!" Hỏi:"Thân mẫu nàng là ai?"
Đáp:"Là kế mẫu của tên tử tù ở Giang Nam mà 30 năm về trước,
lang quân đă bỏ tiền ra chuộc mạng cho y! Lang quân c̣n nhớ
không?" Chợt nhớ ra, Mộ Trinh bèn đáp:"À! Ta nhớ ra rồi! Có
phải tử tù ấy tên là Phùng Tập không?" Tiểu Mai đáp:"Đúng đó!"
Hỏi:"Thế ra bà lăo tự xưng là chồn ở núi Đông Sơn, tỉnh
Giang Nam chính là thân mẫu nàng đó hay sao?" Đáp:"Lang quân
nói đúng! Bà lăo ấy chính là thân mẫu thiếp! Mà cũng là kế
mẫu của Phùng Tập!" Hỏi: "Nhưng tại sao nàng lại tới ở với
nội nhân ta trong pḥng thờ?" Đáp:"V́ thân mẫu thiếp cảm cái
công ơn của lang quân đă chuộc mạng cho Phùng Tập nên mới
bảo thiếp tới ở với phu nhân để báo đáp lại cái công ơn ấy!"
Hỏi:"Muốn trả công cho ta, lăo mẫu thiếu ǵ cách, việc chi
phải bắt nàng tới ở với nội nhân ta?" Đáp:"V́ thân mẫu thiếp
thấy phu nhân không có con trai nối dơi tông đường cho lang
quân mà mệnh của Bảo Nhi lại yểu nên muốn thiếp tới làm kế
thất cho lang quân, mong thiếp sẽ sanh được cho lang quân
một đứa con trai!" Hỏi:"Thế sao nội nhân ta lại nói rằng
nàng là một thiếu nữ do Đức Quan Thế Âm Bồ Tát phái tới?"
Đáp:"V́ thân mẫu thiếp biết phu nhân sùng đạo Phật nên mới
giả làm Đức Bồ Tát, hiện ra báo mộng cho phu nhân để phu
nhân tin!" Mộ Trinh hỏi:"Thế bây giờ nàng bỏ ta ra đi hay
sao?" Tiểu Mai gật đầu đáp:"Bây giờ thiếp đă làm tṛn được
công việc thân mẫu giao phó, nghîa là đă sanh cho lang quân
được một đứa con trai th́ thiếp muốn xin lang quân cho thiếp
ra đi!" Hỏi:"Thế sao nàng chẳng để thằng Hỷ Hồng ở lại với
ta mà lại bế nó đi theo?" Đáp:"V́ lang quân sắp gặp đại họa!
Thiếp e nếu để thằng Hỷ Hồng ở lại, có thể y cũng sẽ chịu
chung cái họa với lang quân, nên thiếp mới bày ra chuyện quy
ninh, đem y đi xa để cứu mạng y!" Hỏi:"Ta có thể tránh được
họa không?" Đáp:"Có thể, song không chắc lắm đâu, v́ c̣n tùy
thuộc vào phúc đức của lang quân!" Hỏi:"Bao giờ th́ ta gặp
họa?" Đáp:"Bao giờ lang quân thấy trong nhà có người chết
th́ bấy giờ là lúc lang quân sắp gặp họa!" Hỏi: "Làm thế nào
để tránh được họa?" Đáp:"Phải cầu xin! Nếu chẳng chịu cầu
xin th́ chắc chắn là họa sẽ tới!" Hỏi:"Cầu xin ai?" Đáp:"Cầu
xin người gánh đèn hoa quỳ!" Hỏi:"Người ấy ở đâu?" Đáp:"Ở bờ
đê Tây Giang!" Hỏi:"Bao giờ th́ phải cầu xin?" Đáp:"Bao giờ
thấy trong nhà có người chết th́ hôm sau, khi gà vừa gáy
sáng, lang quân phải đi ngay tới bờ đê Tây Giang. Khi gặp
người gánh đèn hoa quỳ th́ phải mau chạy tới mà lạy lục, may
lắm th́ mới thoát được họa!" Hỏi:"Thế bao giờ nàng mới trở
lại với ta?" Đáp:"Thiếp chẳng thể biết trước được! Tuy nhiên
nếu lang quân thoát được họa th́ cuộc trùng phùng cũng chẳng
xa đâu!" Nói xong, Tiểu Mai rơm rớm nước mắt, cầm tay chồng
kéo lại chỗ đoàn xe.
Tiểu Mai lên xe, ra lệnh cho xa phu
phóng như bay. Mộ Trinh đứng tần ngần mà nh́n. Hồi lâu, khi
đoàn xe đă khuất, Mộ Trinh mới lên ngựa trở về nhà.
Từ đó, ngày nào Mộ Trinh cũng mong tin Tiểu
Mai với Hỷ Hồng, nhưng tuyệt nhiên chẳng được tin tức ǵ.
Tám năm sau.
Vào đầu mùa hè, đột nhiên có bệnh dịch hoành
hành khắp huyện Mông Âm.
Một hôm, một t́ nữ nhà Mộ Trinh mắc bệnh dịch
mà chết. Mộ Trinh hết sức kinh hoàng. Nhớ lời dặn của Tiểu
Mai, Mộ Trinh quyết định sáng sau sẽ ra bờ đê Tây Giang để
gặp người gánh đèn hoa quỳ.
Tối ây, Mộ Trinh mời khách tới nhà uống rượu cho đỡ sợ. V́
quá chén, Mộ Trinh say mèm, nằm lăn ra tràng kỷ mà ngủ. Thấy
thế, khách khứa đều bỏ ra về.
Khi gà gáy sáng Mộ Trinh mới tỉnh giấc. Sức nhớ tới lời dặn
của Tiểu Mai, Mộ Trinh vội chạy ra bờ đê Tây Giang. Tới nơi,
đảo mắt nh́n quanh, thấy một người gánh đèn hoa quỳ đang đi
dọc bờ đê, Mộ Trinh vội chạy theo. Khi c̣n cách người ấy
chừng trăm bước, đột nhiên Mộ Trinh thấy người ấy bước nhanh
hơn. Mộ Trinh cũng chạy nhanh theo th́ thấy người ấy càng
lúc càng xa ḿnh, rồi đột nhiên biến mất.
Tuần sau, Mộ Trinh mắc bệnh dịch, rồi chết.
Bọn vô lại trong họ Vương của Mộ
Trinh thấy Mộ Trinh chết, con trai là Bảo Nhi c̣n nhỏ, lại
là con nàng hầu, bèn rủ nhau tới nhà Mộ Trinh chia của. Chỉ
trong có một ngày mà chúng đem hết quá nửa cơ nghiệp nhà Mộ
Trinh ra chia nhau, chỉ để lại cho ba mẹ con Chử cơ non nửa,
coi như di sản của Mộ Trinh để lại cho Bảo Nhi.
Tháng sau, Bảo Nhi cũng mắc bệnh dịch, rồi
chết.
Thấy thế, chúng lại rủ nhau tới chia chác nốt
phần cơ nghiệp dành cho Bảo Nhi, chỉ chừa lại cho hai mẹ con
Chử cơ và Ngọc Oanh ngôi nhà đang ở.
Mấy hôm sau, v́ ḷng tham không đáy, chúng
lại rủ nhau tới pḥng khách nhà Chử cơ hội họp để bàn tính
chuyện bán mẹ con Chử cơ với ngôi nhà c̣n lại để lấy tiền
chia nhau.
Nghe tin, hai mẹ con kinh hoàng cực độ, cứ ôm
lấy nhau mà khóc. Thấy thế, hàng xóm cũng thương t́nh, nhưng
chẳng ai dám xen vào chuyện bàn tính của chúng.
Trong khi chúng đang ngồi bàn tính với nhau ở
trong pḥng th́ ở ngoài đường, có một bọn phu, khiêng một
chiếc kiệu tới cổng, hạ kiệu xuống trước cổng. Chúng chạy ùa
ra coi th́ thấy Tiểu Mai từ trên kiệu bước xuống, dắt theo
một đứa bé chừng 8, 9 tuổi. Thấy chẳng có chi khác, chúng
lại kéo nhau vào pḥng bàn tính.
Nghe tin Tiểu Mai dắt Hỷ Hồng về, Chử cơ mừng
quá, vội dắt Ngọc Oanh chạy ra cổng đón. Chử cơ bảo con chắp
tay vái chào Tiểu Mai.
Thấy ở trong nhà người đông như chợ, Tiểu Mai
hỏi:"Những ai đang ở trong nhà ḿnh mà đông thế?" Chử cơ
đáp:"Đó là bọn vô lại trong họ Vương của lang quân! Khi lang
quân vừa nằm xuống, chúng đă xúm nhau lại chia chác hết quá
nửa cơ nghiệp! Nay Bảo Nhi đă chết, chúng lại muốn bán cả
hai mẹ con thiếp với ngôi nhà này để lấy tiền chia nhau!"
Nghe Chử cơ nói, Tiểu Mai uất hận, mặt biến sắc.
Tiểu Mai bèn dắt Hỷ Hồng vào bếp, sai gia
nhân ra khóa chặt cổng, rồi dắt Hỷ Hồng lên pḥng khách.
Thấy Tiểu Mai dắt đứa bé lên pḥng, bọn vô
lại bèn bàn tính là nên trói cả hai, đem bán cùng với mẹ con
Chử cơ. Chúng bèn đứng dậy, ḥ nhau bắt trói. Đột nhiên cả
bọn đều thấy chân tay ḿnh bị cứng ngắc, tựa hồ như bị mắc
bệnh tê liệt. Tiểu Mai liền gọi gia nhân đem dây thừng lên
trói hết bọn chúng vào cột nhà.
Nghe tin Tiểu Mai về, đám t́ bộc cũ rủ nhau
tới nhà thăm. Gặp Tiểu Mai, chúng ̣a lên khóc.
Tiểu Mai nói với Chử cơ:"Hai tháng trước, ta
đă toan về đây thăm mọi người th́ được tin gia mẫu bị bệnh.
Gia mẫu cho người tới gọi ta về ở chơi với bà hai tháng nên
ta phải về. Chẳng ngờ trong thời gian ấy, nhà này đă gặp
biết bao tai nạn dồn dập, cơ nghiệp tiêu tan!" Rồi Tiểu Mai
hỏi:" Đám t́ nữ nhà ḿnh đâu?" Chử cơ đáp:"Thưa đại nương,
chúng bị bọn vô lại họ Vương bắt đem đi cả rồi!" Tiểu Mai
thở dài, vừa buồn vừa giận.
Tối ấy, khi thấy người nhà của những kẻ bị
trói tới tụ tập trước cổng nhà Mộ Trinh t́m chồng con, Tiểu
Mai liền cho gia nhân ra nói rằng chồng con họ đă ra về rồi.
Mọi người xôn xao bàn tán hồi lâu rồi mới chịu giải tán.
Tiểu Mai bèn sai gia nhân nấu cháo trắng để
nguội, đút cho mỗi kẻ bị trói bốn muỗng để cầm hơi.
Bọn vô lại bị trói nói với Tiểu Mai:"Theo lệ
làng này, đàn ông nào chết mà không có con trai nối dơi tông
đường th́ gia sản sẽ bị chia đều cho các người trong họ. Nay
Mộ Trinh đă chết mà không có con trai th́ gia sản cũng bị
chia như thế. Sao cô lại được quyền trói chúng tôi?" Tiểu
Mai lấy tay chỉ vào Hỷ Hồng, nói: "Công Tử Mộ Trinh có con
trai với ta là thằng Hỷ Hồng này, sao các người lại nói là
không có?" Bọn chúng nói:"Khi Hỷ Hồng mới được ba tháng th́
cô đă bế y đi, đâu có để cho người trong họ Vương biết mặt?
V́ thế, bây giờ chẳng ai biết là Hỷ Hồng c̣n sống hay đă
chết? Mà nếu Hỷ Hồng c̣n sống th́ lấy ǵ làm bằng chứng rằng
Hỷ Hồng chính là thằng bé này?" Tiểu Mai im lặng, chẳng nói
một lời.
Tiểu Mai bèn sai hai gia nhân rong xe sang
Triết Thủy tŕnh bày với Hoàng công hết mọi chuyện, rồi mời
Hoàng công sang Mông Âm giải quyết giùm ḿnh mọi gia vụ.
Hoàng công nhận lời, sai gia nhân sắm sửa hành trang, rồi
theo hai gia nhân nhà Tiểu Mai đi Mông Âm.
Hôm sau, Hoàng công tới nơi. Tiểu Mai dắt đứa
bé ra chào rồi thuật chuyện bọn vô lại trong họ Vương đă
nghi đứa bé chẳng phải là Hỷ Hồng. Hoàng công bèn bảo Tiểu
Mai sai gia nhân cởi trói cho bọn chúng rồi gọi bọn chúng
tới gần, vén ống tay áo đứa bé lên cho chúng coi. Thấy ở
cánh tay đứa bé có vết son đỏ, chúng mới chịu tin đứa bé là
Hỷ Hồng.
Hoàng công bảo gia nhân nhà Chử cơ ghi đầy đủ
những vật đă bị mất vào một cuốn sổ, viết đơn kiện giùm Tiểu
Mai rồi sai người đem cả đơn kiện và cuốn sổ lên huyện đường
nạp quan tể.
Vốn nể Hoàng công, quan tể liền sai lính đi
bắt bọn vô lại về huyện đường tra hỏi. Biết chẳng thể chối
căi, bọn chúng đành nhận hết tội lỗi. Quan tể bèn sai lính
đánh mỗi đứa bốn chục roi rồi giam cả vào ngục.
Bốn ngày sau, quan tể sai lính thả bọn chúng
ra, rồi ra lệnh cho bọn chúng phải đem hết những vật đă vơ
vét được ở nhà Mộ Trinh, trả lại cho Tiểu Mai. Bọn chúng
vâng dạ rối rít. Thế là tuần sau, mọi vật mất mát đều được
hoàn cố chủ.
Tuần sau, Hoàng công cáo biệt. Tiểu
Mai dắt Hỷ Hồng ra lạy chào Hoàng công, nói:"Kính thưa lăo
bá! Như lăo bá đă biết, tiểu nữ chẳng phải là người của thế
gian này. Nay tiểu nữ sắp phải đi xa, nên tiểu nữ kính xin
lăo bá trông nom thằng Hỷ Hồng này giùm tiểu nữ để mai sau y
có thể nối dơi tông đường cho cha y!" Hoàng công nói:"Điệt
nữ cứ yên trí mà đi! Ngày nào ta c̣n sống mà gia đ́nh này có
chuyện chi th́ ta cũng sẽ sang đây khu xử!" Tiểu Mai bèn sai
hai bà vú theo gia nhân rong xe tiễn Hoàng công về tận Triết
Thủy.
Hoàng công về rồi, Tiểu Mai bàn
giao lại hết mọi gia vụ cho Chử cơ, bảo Chử cơ phải trông
nom cho Hỷ Hồng như đă trông nom cho Bảo Nhi. Chử cơ vâng dạ
rối rít.
Tiểu Mai lại sai gia nhân làm một mâm cơm,
đem ra mộ chồng để ḿnh ra cúng. Cúng xong, Tiểu Mai bảo gia
nhân cứ về nhà trước rồi ḿnh sẽ về sau. Gia nhân tuân lệnh,
kéo nhau ra về. Tối ấy, Chử cơ làm tiệc để chờ Tiểu Mai về
dự. Cả nhà chờ đến khuya cũng chẳng thấy Tiểu Mai về.
Từ đó, Tiểu Mai biệt tích, chẳng ai biết là Tiểu Mai đă đi
đâu.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|