|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
467.
TRƯƠNG THÀNH
Thủ phủ tiều tân trợ ngọc côn
Lư Uyên chỉ phá phục hà luân
Thiên giao thần hổ hàm chi khứ
Thiên hộ quy lai khánh nhất môn
467.
BA ANH EM HỌ TRƯƠNG
Ở Trung-quốc, năm
Mậu-thân (1368), đời vua Nguyên Thuận-đế, Chu Nguyên Chương
diệt triều Nguyên, lập triều Minh, lên ngôi vua, tức Minh
Thái-tổ, phong trưởng nam làm Thái-tử, thứ nam làm
Yên-vương. Thái-tử mất sớm.
Năm Mậu-dần (1398),
Minh Thái-tổ băng hà. Cháu đích tôn lên kế vị, tức Minh
Huệ-đế.
Năm Nhâm-ngọ (1402),
Yên-vương dấy binh đánh Huệ-đế, Trung quốc loạn lớn. Thắng
trận, Yên-vương lên ngôi vua, tức Minh Thành-tổ.
Vào đời Minh Thành-tổ, ở làng
Đông Xương, tỉnh Sơn Đông, có danh sĩ Trương Bỉnh Chi.
Bỉnh-Chi có một trai, tên Trương-Hiếu. Trương-Hiếu có vợ là
Thái-thị, rất đẹp. Năm ấy, Thái-thị đang mang thai th́ bị
binh sĩ của Yên Vương tới bắt đi. Kinh hăi quá, Trương-Hiếu
chạy xuống làng Tây Bỉ, tỉnh Hà Nam, rồi cưới vợ khác ở đó
là Bộc thị. Bộc thị sanh trai, tên Trương Nột.
Ít lâu sau, Bộc thị bị bạo
bệnh mà mất. Măn tang vợ, Trương Hiếu cưới vợ kế là Ngưu
thị, tính hung hăn. Ngưu thị rất ghét Trương Nột, coi như
đày tớ, bắt phải nghỉ học, lên núi đốn củi, hẹn cho mỗi ngày
phải đốn một gánh đầy. Hôm nào không đốn được gánh đầy th́
Trương Nột bị Ngưu thị đánh đau, chửi nhục.
Ngưu thị sanh trai, tên
Trương Thành. Trương Thành khôi ngô đẹp đẽ. Ngưu thị yêu con
lắm, cho đến trường theo thầy học chữ. Tuy có hiếu với mẹ,
nhưng khi thấy anh bị hành hạ, Trương Thành rất thương.
Trương Thành năn nỉ với mẹ đừng hành hạ
anh nữa,
nhưng Ngưu thị không nghe.
Một hôm, Trương
Nột lên núi đốn củi. Mới đốn được một bó nhỏ th́ trời đổ mưa
lớn, Trương Nột phải nghỉ tay.
Khi tạnh mưa th́ trời đă tối,
Trương Nột đành ra về. Thấy bó củi nhỏ, Ngưu thị tức giận,
bắt Trương Nột nhịn ăn. Trương Nột bèn vào pḥng nằm.
Ở trường về, vào thăm anh,
thấy anh nằm bất động, Trương Thành hỏi:"Bị bệnh phải
không?" Trương Nột đáp:"Không! Chỉ đói thôi" Hỏi:"Sao không
ăn?" Đáp:"V́ tránh mưa, đốn ít củi, bị mẹ phạt, không cho
ăn!" Trương Thành bèn bước ra khỏi pḥng.
Lát sau, Trương Thành trở
vào, đưa cho anh một tấm bánh. Trương Nột hỏi: "Bánh ở đâu
ra?" Trương Thành đáp:"Lấy trộm bột, đem nhờ Cảnh nương bên
hàng xóm làm giùm. Ăn đi cho đỡ đói, nhưng chớ cho ai hay!"
Trương Nột nói: "Từ rày về sau, đừng làm thế nữa. Việc mà
bại lộ th́ luỵ đến thân. Anh nhịn một ngày, cũng đâu có
chết?" Trương Thành đáp:"Nhưng không ăn th́ chân tay bải
hoải, sao đốn củi được?"
Hôm sau, thấy em lên núi,
Trương Nột kinh hăi, bèn ngưng đốn củi mà hỏi: "Lên đây làm
ǵ?" Trương Thành đáp:"Bẻ củi giúp anh" Trương Nột
nói:"Không bẻ được đâu! Mà có bẻ được, cũng không được lên.
Về ngay!" Trương Thành không nghe, cứ bẻ củi mà nói:"Ngày
mai, sẽ đem ŕu lên!" Thấy em bị đứt tay, thủng giày, Trương
Nột nói:"Cấm không được lên đây nữa! Mày không nghe th́ tao
tự tử!" Biết tính anh hễ nói là làm, Trương Thành đành ra
về. Trương Nột đưa em xuống núi rồi trở lên đốn củi.
Đốn đầy một gánh,
Trương Nột ra về.
Dọc đường, Trương
Nột ghé vào trường, thưa với thầy giáo:"Em con là Trương
Thành, hôm nay bỏ học lên núi chơi. Con xin thầy đừng cho nó
lên núi nữa v́ trên núi có nhiều ác thú lắm!" Thầy giáo
nói:"Sáng nay nó bỏ học, đi đâu không rơ, nhưng lúc nó về
trường, ta đă đánh nó rồi!"
Về nhà, Trương Nột
hỏi em:"Không nghe lời anh nên sáng nay bị thầy giáo đánh
đ̣n phải không?" Trương Thành cười mà đáp:"Đâu có! Anh chỉ
đoán ṃ!"
Sáng sau, thấy em
vác ŕu lên núi, Trương Nột kinh hăi mà hỏi:"Đă cấm không
được lên đây nữa, sao c̣n dám lên?" Trương Thành không đáp,
cứ dùng ŕu đốn một bó củi, đặt ở chân anh, rồi lẳng lặng
vác ŕu ra về, đi học. Thấy Trương Thành đi học trễ, thầy
giáo đánh đ̣n rồi hỏi:"Sao hôm nay, đi học trễ?" Trương
Thành bèn thuật đầu đuôi. Nghe xong, thầy khen:"Ngươi là kẻ
có đức!"
Từ hôm ấy, thầy để mặc Trương Thành lên núi đốn củi giúp
anh. Thấy ngày nào Trương Thành cũng lên núi đốn củi, Trương
Nột đe dọa, nhưng Trương Thành vẫn không nghe. Trương Nột
đành chịu.
Một hôm, hai anh
em cùng hai tiều phu đang đốn củi th́ đột nhiên có một mănh
hổ lừng lững bước tới. Ai cũng run sợ, nằm phục xuống đất.
Hổ chạy tới ngoạm Trương Thành, lững thững tha đi. Trương
Nột bèn vùng dậy, đuổi theo hổ để cứu em. Hai tiều phu cũng
chạy theo phụ giúp.
Khi đuổi kịp hổ,
cả ba cùng dùng ŕu bổ vào thân hổ. Hổ nhảy quanh tránh né.
Lát sau, khi bị một nhát ŕu chém trúng mông, hổ đau quá,
vùng chạy về hướng bắc. Ba người đuổi theo, nhưng không kịp,
đành phải quay về. Trương Nột kêu gào thảm thiết. Nghe hai
tiều phu an ủi, Trương Nột càng khóc lóc thảm thương mà
nói:"Tuy anh em tôi cùng cha khác mẹ, nhưng v́ quá thương
tôi mà em tôi chết. Vậy tôi c̣n sống làm chi?" Dứt lời, cầm
ŕu chặt cổ tự tử. Hai tiều phu xúm lại can ngăn nhưng không
kịp v́ lưỡi ŕu đă ngập vào cổ sâu hơn tấc, máu tuôn xối xả.
Thấy Trương Nột
mặt mũi xám ngắt, hơi thở
sắp dứt, nhưng chưa chết, hai tiều phu vội xé áo, lấy vải
buộc vết thương cho, khiêng về nhà.
Nghe hai tiều phu
thuật chuyện, Ngưu thị bù lu bù loa, mắng Trương Nột: "Mi cố
t́nh giết con ta, rồi bày tṛ chặt cổ để lấp liếm cái tội
giết người!" Trương Nột thều thào đáp:"Xin mẹ bớt phiền. Nếu
em con chết th́ con không sống!" Đêm ấy, Trương Nột đau quá,
chẳng sao ngủ được, cứ ngồi dựa vào tường mà khóc lóc thương
em.
Sợ ḿnh tuyệt tự,
Trương Hiếu chăm sóc con rất chu đáo. Thấy chồng chăm sóc
con riêng, Ngưu thị mắng chửi cả hai cha con. Trương Nột bèn
quyết tâm tuyệt thực. Ba hôm sau, Trương Nột chết.
Dọc đường xuống âm
phủ, chợt thấy Tào ông, vị thầy pháp ở trong làng, Trương
Nột bèn chạy tới chào hỏi th́ được biết Tào ông cũng vừa mới
chết. Tào ông hỏi Trương Nột chết v́ nạn
ǵ? Trương
Nột thuật đầu đuôi, rồi hỏi Tào ông chỗ ở của Trương Thành.
Tào ông nói ông không nghe thấy ai nói chuyện Trương Thành
chết cả! Rồi Tào ông dẫn Trương Nột đi.
Lát sau, tới một
cổng thành, thấy một chủ bạ áo đen, từ trong thành đi ra,
trước ngực đeo túi giấy tờ, Tào ông liền
tới gần cúi chào, rồi chỉ Trương Nột mà hỏi:"Thưa chủ bạ,
cách đây ba hôm, cư sĩ này có đứa
em cùng cha tên Trương Thành, mới bị hổ vồ chết, chẳng biết
hiện ở đâu?" Chủ bạ liền tḥ tay vào túi giấy tờ, lấy ra một
danh sách mà ḍ rồi nói:"Trong số những kẻ mới chết cách đây
ba hôm, không có ai họ Trương cả!" Tào ông nói:"Đa tạ chủ
bạ. Chắc tên Trương Thành ở danh sách khác!" Chủ bạ lắc đầu
mà nói:"Tất cả những kẻ chết ở trong vùng này đều thuộc
quyền quản trị của lăo. Nếu Trương Thành mới chết cách đây
ba hôm th́ y phải có tên trong danh sách này!"
Trương Nột bèn th́
thầm với Tào ông rằng ḿnh không tin lời chủ bạ. Tào ông cám
ơn chủ bạ rồi dẫn Trương Nột vào thành. Thấy ma cũ ma mới đi
lại nườm nượp, Trương Nột để ư nh́n. Chợt thấy một bạn cũ,
tên Đào B́nh, Trương Nột chạy tới chào, thuật chuyện Trương
Thành bị hổ vồ, rồi hỏi thăm chỗ ở của em ḿnh. Đào B́nh
cũng đáp không thấy ai nói Trương Thành chết cả. Lúc đó,
Trương Nột mới nghĩ có thể là chủ bạ nói đúng. Tối ấy, Tào
ông dẫn Trương Nột vào một quán trọ bỏ hoang bên đường mà
ngủ.
Sáng sau, chợt
nghe thấy tiếng lũ ma xôn xao, loan truyền mấy
tiếng:"Đức
Bồ Tát đă tới!" Trương Nột ngửa mặt lên coi th́ thấy một
vĩ nhân, hào quang lan tỏa khắp vùng. Tào ông nói:"Hai ngàn
năm Đức Bồ Tát mới xuống âm phủ một lần để diệt trừ
khổ nạn cho chúng sanh. Cư sĩ xuống âm phủ vào đúng dịp này
là có phước lắm!" Rồi Tào ông kéo Trương Nột theo ḿnh quỳ
xuống bên đường, cung nghinh Đức Bồ Tát. Lũ ma
cũng đồng loạt quỳ xuống, la liệt khắp nơi. Rồi chúng nhất
loạt chắp tay tụng kinh, tiếng cứu khổ cứu nạn vang
rền khắp cơi.
Đức Bồ Tát
cầm
cành dương liễu, nhúng vào nước cam lộ, vẩy tứ
phía, sanh mưa bụi văng xa, nhuần thấm khắp nơi. Khi mưa bụi
đă tan, hào quang tắt lịm, th́ đột nhiên,
không gian tối đen như mực, khiến Trương Nột không biết là
ḿnh đang đứng ở đâu. Thấy cổ ướt, Trương Nột đưa tay sờ th́
thấy vết thương ŕu chém đă thành sẹo.
Tối ấy, Tào ông
dẫn Trương Nột vào ngủ trong một quán trọ bỏ hoang ở bên
đường.
Sáng sau, khi
trông thấy cổng làng, Trương Nột mới hiểu
rằng Tào ông đă dẫn ḿnh trở
về dương thế. Vào nhà, thấy xác ḿnh vẫn c̣n nằm ở trên
giường, Trương Nột liền nhập vào xác mà sống lại.
Trên dương thế,
Trương Nột đă chết được hai ngày. Sáng ấy, đột nhiên thấy
Trương Nột hồi sinh, cả nhà xúm lại hỏi chuyện. Trương Nột
thuật hết đầu đuôi, rồi nói:"Tuy Trương Thành bị hổ tha đi,
nhưng chưa chết!" Ngưu thị giận dữ mà mắng:"Mi lại bịa
chuyện để lấp liếm cái tội giết người!"
Bị hàm oan, không
cách thanh minh, Trương Nột th́ thầm với cha:"Con sẽ đi tới
chân trời góc biển để t́m em con. Nếu không
t́m được th́ con không dám trở
về nhà này nữa đâu! Khi đó, xin cha cứ coi như con đă chết!"
Trương Hiếu ứa nước mắt, kéo con ra nơi vắng vẻ, mếu máo mà
nói:"Cha không dám giữ con ở lại nhà. Cha chỉ cầu mong cho
con được khoẻ mạnh và t́m được em con!" Rồi Trương Hiếu dúi
cho con một nắm tiền.
Nhận tiền của cha
xong, Trương Nột liền lên đường, nhưng không biết nên theo
hướng nào. Chợt nhớ tới mănh hổ ngoạm Trương Thành chạy lên
hướng bắc, Trương Nột bèn quyết định đi theo hướng bắc. Tuy
tiêu pha dè sẻn, nhưng chưa được một năm th́ đă hết tiền,
Trương Nột phải đi ăn xin ở dọc đường.
Năm sau.
Một sáng, Trương
Nột tới một nơi đô hội. Hỏi thăm, Trương Nột biết đó là
thành Kim Lăng. Thấy ḿnh ăn mặc rách rưới, Trương Nột
ngượng lắm, phải c̣ng lưng mà đi.
Sáng sau, khi đang
lê bước trên đường, bỗng Trương Nột thấy một vị quan trưởng,
tuổi trạc 40, với
một công tử, tuổi trạc 15, cùng cưỡi ngựa tứ,
với mươi kỵ sĩ hộ vệ, thong dong cho ngựa thả bước. Trương
Nột chẳng dám nh́n lâu, vội nép xuống bên đường, nhắm
mắt tránh
né.
Thấy có người nép
bên đường, h́nh dáng quen quen, công tử chú mục nh́n, rồi
xuống ngựa, tới gần mà hỏi:"Có phải anh là Trương Nột
không?" Nghe thấy tiếng
nói quen quen,
Trương Nột mở
mắt ra coi th́ nhận ra công tử chính là chú em Trương Thành
của ḿnh, Trương Nột vội vùng dậy, nắm lấy tay em mà khóc.
Trương Thành cũng khóc theo, rồi mếu máo mà hỏi:"Sao anh lại
trôi giạt tới đây?" Trương Nột thuật sơ mọi chuyện. Nghe
xong, Trương Thành cứ rầu rầu nét mặt.
Thấy Trương Thành
đứng nói chuyện quá lâu với hành khất lạ, các kỵ sĩ đều
xuống ngựa, xúm tới
nghe. Khi biết Trương Nột là anh cùng cha với Trương Thành,
chúng bèn tŕnh với vị quan trưởng. Vị quan trưởng liền sai
một kỵ sĩ tới mời Trương Nột cưỡi chung ngựa với ḿnh về
nhà.
Tới nhà, Trương
Thành dẫn anh vào pḥng riêng, lấy quần áo đẹp ra biếu, mời
đi tắm gội, rồi anh em ngồi nói chuyện.
Trương Nột hỏi:"Có
phải vị quan trưởng là chủ nhà này không?" Trương Thành
đáp:"Phải" Hỏi:"Ông là ai?" Đáp:"Là một vị thiên hộ"
Hỏi:"Ông họ tên chi?" Đáp:"Ông là Trương Khiêm, cùng họ với
anh em ḿnh!" Hỏi:"Sao em lại ở nhà ông?" Đáp:"V́ năm ngoái,
lúc bị hổ ngoạm tha, em nghĩ là ḿnh sẽ bị hổ ăn thịt, nên
kinh hăi quá mà ngất đi. Khi tỉnh cơn mê, thấy ḿnh nằm ở
bên đường, em ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu tại sao ḿnh chưa
bị hổ ăn thịt? Em cũng không biết là hổ đă nhả em ra từ bao
giờ. Đang hoang mang th́ em thấy Trương thiên hộ giong xe đi
qua. Thấy em c̣n nhỏ, nằm ở bên đường, ông động ḷng thương,
nên dừng lại mà hỏi họ tên em. Em đáp là Trương Thành. Ông
hỏi quê quán. Em đáp là ở Hà Nam. Ông bèn bảo em lên xe. Tới
nhà, ông đắp thuốc vào những vết răng hổ ngoạm. Vài ngày
sau, em b́nh phục !" Hỏi:"Gia đ́nh ông có đông không?" Đáp:
"Chỉ có ông với thân mẫu ông là Thái phu nhân"
Hỏi:"Ông không có vợ sao?" Đáp:"Ông góa vợ, không con !"
Hỏi:"Ông đối xử với em như thế nào?" Đáp:"Ông khen em khôi
ngô, đẹp đẽ. V́ ông không có con nên ông nhận em làm con
nuôi. Hôm nay, ông bảo em theo ông đi chơi nên mới gặp anh!"
Lát sau, Trương
Khiêm sai gia nhân đi gọi anh em Trương Nột ra pḥng khách
dự tiệc. Trương Khiêm hỏi:"Họ hàng nhà công tử ở Hà Nam có
đông không?" Trương Nột đáp:"Thưa thiên hộ, không có ai!"
Hỏi:"Tại sao lại không có ai?" Đáp:"V́ cha tôi thường nói ở
trong họ chỉ có một ḿnh cha tôi di cư xuống Hà Nam, rồi lập
gia đ́nh ở đó!" Hỏi:"Thế nguyên quán lệnh tôn ở đâu?"
Đáp:"Thưa thiên hộ, ở Sơn Đông!" Hỏi:"Ở
làng nào?"
Đáp:"Thưa thiên hộ, ở làng Đông Xương!" Hỏi:"Tại sao lệnh
tôn lại xuống ở Hà Nam?" Đáp:"V́ cha tôi nói nhân vụ Yên
Vương dấy binh, Sơn Đông loạn lớn,
mẹ già tôi họ Thái, đang hoài thai, bị quân lính bắt đem đi,
nên cha tôi kinh hăi, chạy xuống ở làng Tây Bỉ, tỉnh Hà Nam,
rồi cưới mẹ tôi ở đó, người họ Bộc, sanh ra tôi!" Kinh hăi
quá, Trương Khiêm hỏi: "Thế quư danh lệnh tôn là ǵ?" Trương
Nột đáp:"Cha tôi là Trương Hiếu" Nghe thấy thế, Trương Khiêm
giật ḿnh, giương mắt nh́n Trương Nột, rồi cúi đầu suy nghĩ.
Đột nhiên, Trương Khiêm đứng
bật dậy, rảo bước vào nhà trong.
Lát sau, Thái phu
nhân từ nhà trong bước ra, theo sau là Trương Khiêm. Mọi
người hiện diện trong pḥng đều sụp lạy. Thái phu nhân hỏi
Trương Nột:"Ông nội cháu là ai?" Trương
Nột đáp:"Bẩm Thái phu nhân, ông nội
cháu là
danh sĩ Trương Bỉnh Chi!" Nghe Trương Nột đáp, Thái phu nhân
̣a lên khóc, rồi nói với Trương Khiêm:"Y đúng là em con đó!"
Thấy anh em Trương
Nột, Trương Thành ngơ ngác, Thái phu nhân bèn chỉ tay vào
Trương Khiêm mà cắt
nghĩa:"Ta
thành hôn với cha các con được ba năm th́ mang thai. Gặp
cảnh Sơn Đông loạn lớn,
ta bị binh sĩ của đương kim hoàng đế bắt đem lên phương bắc,
nạp cho chỉ huy sứ
họ Mă. Từ đó thân ta thuộc Mă công. Nửa năm sau, ta sanh ra
anh các con đây, đặt tên là Mă Khiêm, tức thiên hộ này. Nửa
năm sau nữa, Mă công mất, thiên hộ được phụ ấm, nối nghiệp
Mă công. Nay thiên hộ đă giải nhiệm. Để thiên hộ biết rơ tổ
tiên, ta bảo thiên hộ đổi lại họ Trương, nên bây giờ thiên
hộ là Trương Khiêm. Ta vẫn thường sai người tới làng Đông
Xương, tỉnh Sơn Đông để ḍ la tin tức về cha các con nhưng
không ai biết là ông đă xuống định cư ở Hà Nam"
Rồi Thái phu nhân
quay nói với Trương Khiêm:"Nhận em làm con nuôi th́ sẽ bị
giảm phúc, yểu tử. Phải hủy việc ấy đi!" Trương Khiêm
đáp:"Thưa Mẹ, trước khi nhận Thành làm con nuôi, con có hỏi
quê của y ở đâu th́ y đáp là ở Hà Nam. Bây giờ con nghĩ chắc
là v́ y c̣n nhỏ nên chưa biết nguyên quán của Cha ở Sơn
Đông!"
Trương Khiêm bèn
so tuổi ba anh em để định thứ
bậc. Trương Khiêm 41 tuổi, là anh trưởng,
Trương Nột 20, là anh thứ,
Trương Thành 16, làm em út.
Được hai người em
cùng cha khác mẹ, Trương Khiêm mừng lắm, ăn cùng mâm, nằm
cùng chiếu. Thế rồi có bao nhiêu nỗi niềm
ly tán, ba anh em đều đem ra thuật lại cho nhau nghe.
Tuần sau, Trương
Khiêm thưa với Thái phu nhân:"Xin Mẹ cho con được phép bán
nhà, thu xếp hành trang, xuống Hà Nam định cư với Cha!" Thái
phu nhân nói:"Chỉ e Cha con không thuận!"
Trương Khiêm bèn nói:"Người th́ phải có cha cũng như nhà th́
phải có nóc. Nếu Cha con thuận th́ cả nhà sẽ ở chung, nhược
bằng Cha con không thuận th́ con sẽ xây nhà riêng để ở với
Mẹ" Nghe Trương Khiêm nói, Thái phu nhân đành chiều
ư con.
Thế rồi, Trương
Khiêm bán nhà ruộng, ngựa trâu, di cư xuống Hà Nam.
Ở Hà Nam, sau khi
Trương Nột bỏ nhà ra đi được nửa năm th́ Ngưu thị bị bạo
bệnh mà mất. Từ đó, Trương ông sống một ḿnh.
Khi cả nhà về đến
cổng làng Tây Bỉ, Trương Khiêm bảo Trương Nột với
Trương Thành cưỡi
ngựa về nhà báo tin trước với Trương ông.
Tuy nhiên, khi
nh́n thấy Trương Nột cưỡi
ngựa vào sân, Trương ông cũng vẫn bị kinh ngạc. Trương Nột
bèn xuống ngựa, buộc và cột rồi tŕnh báo với Trương ông hết
mọi chuyện. Nghe xong, Trương ông mừng lắm.
Lát sau, thấy
Trương Thành cưỡi
ngựa vào sân, Trương ông mừng quá, chỉ chảy nước mắt chứ
không nói được lời nào.
Khi Trương Nột với
Trương Thành báo tin Thái phu nhân với
Trương Khiêm đă tới, Trương ông vội gạt nước mắt, ngẩn ngơ đứng
dậy nghênh đón.
Lát sau, Trương Khiêm vào
nhà, sụp lạy Trương ông. Trương ông đỡ dậy. Khi Thái phu
nhân vào nhà nắm tay Trương ông th́ hai người cứ nh́n nhau
mà khóc. Sau đó, đến các bà vú, nô bộc, t́ nữ, lính hầu lần
lượt vào nhà, đứng ngồi chật ních mọi nơi.
Chẳng thấy Mẹ đâu, Trương
Thành ngạc nhiên, bèn tới hỏi Cha. Được biết Mẹ đă mất,
Trương Thành gào khóc đứt hơi, ngất đi hồi lâu mới tỉnh.
Trương Khiêm liền bỏ tiền ra
xây cất lầu gác cho mọi người cư ngụ, rồi mời riêng một thầy
giáo tới nhà dạy Trương Nột với Trương Thành học chữ.
Từ đó, ở nhà Trương ông, lúc nào cũng có tiếng người cười
ngựa hí, đúng ra phong cách đại gia.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|