Trang Thơ và Truyện của Lê Ánh                |                 www.ninh-hoa.com

Bs LÊ ÁNH
Bút hiệu:
LÊ P Thọ


  
Quê làng Phú Thọ, Ḥn Khói, Ninh Ḥa,
Khánh Ḥa, Việt Nam
Cựu học sinh các trường Tiểu học Pháp Việt,Ninh Ḥa, Trung học Vơ Tánh
Nha Trang, Việt Nam
Tốt nghiệp Y Khoa Bác Sĩ tại Đại Học Y Khoa Sài G̣n

Làm việc tại Quân Y viện Pleiku, Bệnh viện
Nguyễn Tri Phương, Sài G̣n,

Làm việc tại Covenant Medical Center, Lubbock, Texas, Hoa Kỳ.

 

 

Hiện làm vườn tại Phoenix, Arizona, Hoa Kỳ.

 Tập ṭ viết lách dưới bút hiệu Lê Phú Thọ,
Anh Tư Ḥn Khói.

 

 

 

 

 


NỘI TRÚ CÁC BỆNH VIỆN:
Một Phiên Trực Cuối Năm
(Bệnh viện B́nh Dân Sài G̣n 1964)
Lê P Thọ
 

 
 

 

PHẦN 1:

 

 

          Một buổi chiều cuối năm âm lịch.

 

Tôi đang làm nội trú Khu Nhăn Khoa, nhưng được trực hệ Ngoại. Trực Khoa Ngoại, tôi kiêm luôn việc làm của Khu Mắt trong giờ trực. Hôm ấy là ngày cuối năm âm lịch. Bệnh viện thật yên tĩnh. Cùng trực với tôi, có anh Đào Hữu Xương, nội trú năm thứ nhất, thêm một sinh viên năm thứ năm và hai sinh viên năm thứ tư và năm thứ ba. Đa số bệnh nhân xin về nhà ăn Tết. Chỉ c̣n một số ít bệnh nhân cần điều trị và vài bệnh nhân ở quá xa không thể về nhà.

 

          Không khí bệnh viện thật là buồn tẻ. Các pḥng bệnh nhân thật vắng vẻ. Một vài người bệnh c̣n nằm lại bệnh viện, h́nh như họ muốn nằm yên, thu ḿnh trong im lặng, chẳng muốn nói năng ǵ. Có lẽ họ buồn, tủi cho thân phận bệnh hoạn, lại thêm nỗi cô đơn khi Tết đến không được đoàn tụ với gia đ́nh. Đang ở tại Pḥng Cấp Cứu khu Ngoại Chẩn, tôi cùng anh Xương, đang theo dơi một bệnh nhân đau bụng mới vừa nhập viện.

 

 Khoảng 4, 5 giờ chiều, bà y công mời tôi : “Thưa ông thầy, có bệnh nhân khu Mắt”. Nhờ anh Xương theo dơi bệnh tại Pḥng Cấp Cứu, tôi đi thẳng đến Khu Mắt. Các pḥng bệnh ở đây càng vắng hơn. Bà y tá trực khoa Mắt đón tôi ở hành lang của Khoa. Ngồi trên chiếc băng dài trước Pḥng Khám Mắt, một bệnh nhân nam khoảng 40 tuổi, hai tay ôm mặt qua chiếc khăn vải màu cháo ḷng. Trông h́nh ảnh bệnh nhân thật là thiểu năo. Cô con gái khoảng 15 tuổi cùng đi với người bệnh. Hai cha con, tôi đoán là hai cha con, d́u nhau vào Pḥng Khám Mắt.

 

          Bà y tá trực khoa Mắt đă giúp tôi đo huyết áp, lấy nhiệt độ cho bệnh nhân trước khi tôi khám người bệnh. Đỡ nhẹ bệnh nhân ngồi vào ghế, tôi bắt đầu khám bệnh . Là bệnh nhân mắt, nên tôi chú trọng nhiều đến cặp mắt bệnh nhân. Tôi t́m hiểu nguyên do gây ra tai nạn này. Tôi được biết bệnh nhân có sự ấu đả sau khi tranh căi với một láng giềng v́ không nhượng bộ nhau về đường ranh giới giữa hai nhà. Những trường hợp này tôi rất thận trọng v́ thường sau này có sự kiện tụng. Khám thương tích của bệnh nhân thật tỉ mỉ. Hồ sơ bệnh lư cần phải hoàn chỉnh.

 

 Bệnh nhân ngồi trước mặt tôi, hai tay vẫn c̣n ôm mặt. Hai tay bệnh nhân c̣n dính đầy hồ cát ướt lẫn với xi măng. Tôi đỡ nhẹ hai tay bệnh nhân, kéo nhẹ chiếc khăn đang đắp trên mắt phải. Người bệnh buông ra một tiếng thở dài và thốt lên: “ Nhờ bác sĩ cứu giùm mắt tôi…”, sau đó một tiếng rên nghe năo nuột.

 

Mắt phải dính dầy cát trộn hồ xi măng. Trên mặt không thấy vết tích ǵ. Bệnh nhân rên rỉ. Để được khám cẩn thận hơn, tôi cho người bệnh nằm trên bàn khám. Trong lúc tôi đang loay hoay để đưa bệnh nhân qua bàn khám, một người thanh niên vừa đến và xin bà y tá trực để vào gặp bác sĩ khám bịnh. Người thanh niên vừa xuất hiện bên cửa vào, nh́n người bệnh và đứng dừng lại bên trong cửa pḥng. Tôi đang bận rộn, anh thanh niên trố mắt nh́n về phía tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên, và vẫn giữ thái độ im lặng. Liếc nh́n anh thanh niên, không một lời nào, tôi tiếp tục khám bệnh.

 

Tôi vẫn nhận diện ra anh Nguyễn Tiên Tri ngày nào, bạn với anh Vững ở Nha Trang. Bệnh nhân không thể mở mắt phải được. Nước mắt cứ từ từ tuông ra qua khoé mắt phải. Bà y tá trực giúp tôi để rửa sạch bên ngoài mắt phải. Tôi cố gắng nhẹ nhàng để lấy ra các vật lạ nằm trong mắt phải. Toàn là cát lẫn với xi măng. Sau khi rửa sạch tất cả vật lạ trong mắt phải, tôi quan sát tỉ mỉ các thương tổn trên giác mạc mắt phải. Bệnh nhân vẫn không thể nào mở mắt phải dễ dàng. Tôi phải dùng đến dụng cụ để có thể banh mí mắt phải. Các động tác rất nhẹ nhàng. Bệnh nhân vẫn rên rỉ, than đau nhức mắt phải. Giác mạc mắt phải bị một vết thương dài hoảng 01cm, hai bờ vết thương không được sát khít nhau. Tôi cố bom rửa vết thương trong mắt được sạch sẽ hơn. Nhỏ vào mắt phải vài giọt thuốc kháng sinh và một giọt thuốc ngừa con ngươi mắt (iris) dính vào vết thương giác mạc (cornea). Người bệnh dùng vài viên thuốc giảm đau nhức. Mắt phải được băng cẩn thận. Người bệnh được tiêm một liều thuốc ngừa phong đ̣n gánh. Tôi làm hồ sơ để cho bệnh nhân nhập viện. Sau đó bệnh nhân được đưa vào bệnh pḥng nằm lại trong bệnh viện để chờ khâu lại vết thương mắt phải.

 

Sau khi đă lo xong cho người bệnh, tôi cố t́m gặp lại anh Tri, nhưng anh ta đă ra về từ lâu rồi. Tôi có hỏi thăm anh Tri qua cô con gái của bệnh nhân. Qua câu chuyện, tôi cũng được biết chính anh Tri đă căi cọ với ba của cô và sau cuộc căi vă đưa đến việc ấu đả. Anh Tri đang cầm chiếc bay tô nền sân. Ban đầu, lời qua tiếng lại, hai người đă không đồng ư với nhau về ranh giới chung giữa hai nhà. Thế là hai bên giằng co nhau. Trong lúc hai bên không ai nhượng bộ ai, đă xảy ra việc xô xác. Lưỡi bay của anh Tri đă chạm vào mặt của ba cô ấy. Ba của cô ôm mặt la hoảng và cô đưa ba cô vào bệnh viện.

 

Đó là những ǵ tôi nghe từ cô bé, con của người bệnh kể lại. Tôi chỉ biết sự việc cùa một bên. Tin tức từ phía anh Tri th́ tôi chưa biết được. Trước mắt, tôi cố gắng điều trị vết thương mắt cho người bệnh. Hồ sơ của bệnh nhân được ghi chép đầy đủ các thương tích của bệnh t́nh. Tôi tiếp tục làm việc trong phiên trực của tôi.  

 

 

 

Đọc PHẦN 2

 


 

 

 

 

 

 

 


Bác sĩ LÊ ÁNH

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Lê Ánh              |                 www.ninh-hoa.com