Một
buổi sáng sớm, khoảng 5:00 giờ, anh Đinh Thạch On, trong bộ quân phục
phi công, mang cấp bậc Thiếu tá, đi xe Vespa đến nhà Ba Má vợ tôi, đưa
tôi vào phi trường Tân Sơn Nhất. Anh On đă gíúp giữ cho tôi một chỗ
ngồi trên một chuyến bay quân sự để đi lên Pleiku nhận nhiệm sở mới.
Chiếc máy bay quân sự Dakota hai động cơ trông như một con chim sắt
khổng lồ màu xám, sải cánh nằm chờ sẵn tại phi trường quân sự Tân Sơn
Nhất. Đây là một chuyến máy bay quân sự chở hàng tiếp tế quân nhu cho
các đơn vị không quân ở các phi trường. Chuyến phi hành chỉ có 5 hành
khách đều là quân nhân. Mọi người ngồi vào ghế, cài dây an toàn, chờ
đợi. Tất cả đều im lặng. Mỗi người h́nh như đang suy tư và theo dơi về
cảm nghĩ của ḿnh. Không một ai nói nên lời.
Khoảng gần 7:00 giờ sáng, máy bay bắt đầu nổ máy. Động cơ nổ đều, con
chim sắt khổng lồ chuyển ḿnh và chạy chầm chậm qua vài đường băng.
Dừng lại, tiếng động cơ nổ lớn hơn, con chim sắt rùng ḿnh chuyển động
theo tiếng động cơ nổ mạnh. Tiếp tục chạy nhanh hơn trên một đường
băng dài, con chim sắt khổng lồ từ từ cất cánh khỏi mặt đất… bỏ lại
Sài G̣n vừa mới tỉnh giấc… . Qua cửa sổ, tôi liếc nh́n toàn bộ vùng
thành đô, những mái ngói xám xịt, lác đác những mái tranh vùng ngoại
ô, con sông Sài G̣n màu bạc trắng, quanh co lượn khúc, rồi tiếp theo,
những cánh đồng ruộng xanh tươi, xa dần, xa dần, rồi mất hút trong màn
sương mai của những ngày cuối đông c̣n vương lại. Càng vượt lên cao
dần, tiếng động cơ nổ đều, con chim sắt giữ được thăng bằng trên độ
cao. Một cảm giác bâng khuâng, ngậm ngùi vừa thoáng qua trong trí tôi:
xa người thân yêu, xa Bệnh viện B́nh Dân, xa Sài G̣n . . .
Lần đầu tiên, rời xa gia đ́nh đến một nơi xa lạ, nhất là một nơi đă
xảy ra nhiều trận chiến, tôi cảm thấy ḷng ḿnh hơi bồi hồi lo nghĩ.
Khi c̣n ở Sài G̣n, sau khi chọn nơi công tác là quân y viện Pleiku,
tôi cố t́m hiểu, theo dơi thời sự về t́nh h́nh chiến trận các nơi,
nhất là vùng Cao nguyên Trung phần Việt Nam. Những trận chiến được mô
tả qua các báo chí thật đẫm máu. Những cuộc pháo kích gây nhiều tang
thương. Chiến tranh thật dă man, bạo tàn, xem thường mạng sống con
người. Nhớ lại những ngày Tết Mậu Thân thật hăi hùng. Trận chiến có
thể xảy ra ở mọi nơi, bất cứ lúc nào. Ngay tại thành phố Sài G̣n,
trong những ngày Tết thiêng liêng, khói lửa, súng đạn vẫn tung hoành,
gieo đau thương và tang tóc cho người dân vô tội đang sống an lành.
Trong thời chiến, đời sống con người luôn luôn bị đe dọa.
Tôi liên tưởng đến thời gian sắp tới đây, tôi phải trực diện với công
việc chuyên môn của ḿnh trong một nơi mà chiến tranh vẫn đang tiếp
diễn. Tôi thầm nghĩ ḿnh mang một trọng trách giúp đỡ, cứu mạng sống
con người, với thiện tâm làm việc th́ dù ở hoàn cảnh nào ḿnh cũng cảm
thấy tâm hồn ḿnh phấn chấn, thanh thản và tin tưởng vào luật nhân quả
của kiếp người.
Tôi đang suy nghĩ đến lúc tôi vào tŕnh diện ông Chỉ Huy trưởng quân
y viện Pleiku. Tôi phải xưng hô thế nào cho ra vẻ nhà binh. Nghĩ lại
từ ngày vào ngành quân y, tôi cũng đă qua mấy khóa hè, học tập quân
sự. Tôi cũng đă trăi qua những cuộc tập dượt đi hành quân ban ngày lẫn
ban đêm. Tập dùng địa bàn t́m phương hướng đi trong rừng. Tập sử dụng
các loại súng. Mỗi cuối khóa học quân sự có lần thực tập ḅ dưới hỏa
lực, bên cạnh có ḿn nổ tung tóe đất bùn…
Giờ đây trong những ngày tới, tôi phải trực tiếp với việc chuyên môn,
tự ḿnh phải lo liệu mọi việc. Nhớ lại trong thời gian đang làm việc
tại Bệnh Viện B́nh Dân, tôi đă nhiều lúc tự ḿnh đặt ra cho ḿnh một
hoàn cảnh phức tạp và phải tự giải quyết lấy. Tôi cố t́m hiểu, học hỏi
từ những công việc sơ đẳng như những trường hợp tiểu phẫu đến những
trường hợp khá khó khăn trong pḥng mổ để phục vụ cho người bệnh khi
cần đến.
Tiếng động cơ vẫn đều đều nổ trên không trung. Con chim sắt có lúc
lượn ṿng đáp xuống một vài phi trường nào đó. Thời gian dừng lại vừa
đủ để bỏ một số hàng hóa. Tiếp tục cuộc phi hành. Hành khách trên máy
bay không tṛ chuyện với nhau. Chỉ có tiếng động cơ nổ đều…Thời gian
cứ đều trôi.. Nh́n qua chiếc đồng hồ trên tay, đă gần 2:00, tôi mới
biết bây giờ đă về chiều. Không thấy một ai trên máy bay ăn uống ǵ.
Ngay chính tôi cũng cảm thấy ḷng nao nao, không cảm thấy đói. Mọi
người như đang trầm ngâm suy tư.
Tôi đang miên man suy nghĩ. Một anh lính ngồi gần cửa sổ máy bay, nhơm
dậy, nh́n qua cửa sổ: “ Pleiku đây rồi…” Qua cửa sổ bên cạnh, tôi nh́n
xuống mặt đất. Một cánh đồng mênh mông đất đỏ. Thỉnh thoảng một vài
túp lều tranh nho nhỏ. Toàn là đất đỏ trải dài. Lúc bấy giờ khoảng đầu
năm 1969, những ngày tháng cuối năm Mậu Thân. Bầu trời hơi xám đục,
không một bóng mây.
Trong chuyến phi hành, con chim sắt khổng lồ đă đáp xuống hai phi
trường và nghỉ tại mỗi nơi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, trước khi đến
Pleiku. Con chim sắt lượn vài ṿng và từ từ giảm độ cao đáp xuống dần.
Tôi nh́n qua cửa sổ để mong t́m những bóng người, cảnh phố xá… Toàn là
đồng trống, cỏ vàng khô, mênh mông đất đỏ. Cảm gíác thật là ngao ngán,
chán chường, quạnh hiu…
Con chim sắt bay là là trên đường băng. Bánh chạm đất, tiếng cọ sát
rít lên. Con chim sắt chạy lướt trên đường băng khá dài, từ từ đáp lại
bên góc phi trường vắng bóng người. Lúc bấy giờ khoảng hơn 3 giờ
chiều. Quanh đó đây có vài chiếc phi cơ quân sự đă nằm sẵn từ lâu.
Tôi khệ nệ xách chiếc balô nặng trĩu đi ra khỏi máy bay. Lần đầu tiên
tôi đặt chân trên miền đất đỏ xa lạ này. Đảo mắt nh́n quanh, tôi không
t́m thấy một ai quen biết. Tôi đang phân vân không biết đi về hướng
nào, th́ một anh Hạ sĩ đang đứng cạnh chiếc xe jeep nhà binh, giơ tay
chào tôi, theo kiểu nhà binh, vồn vă hỏi:
-“ Trung úy cần t́m ai?”
-“ Từ đây về quân y viện Pleiku có xa lắm không?” . Tôi hỏi lại.
- “ Trung úy muốn về quân y viện, để em đưa Trung úy về…”.
Anh tài xế đón một anh Trung sĩ khác, cùng trong chuyến phi
hành với tôi - tôi đoán - có lẽ cùng đơn vị với anh. Anh tài xế vồn vă
mời tôi lên xe, và đưa tay mời tôi ngồi băng trước, bên cạnh anh. Anh
ôm chiếc balô của tôi đặt ra băng sau. Anh Trung sĩ cùng đi chuyến bay
với tôi, ngồi băng sau, phía sau tài xế. Xe nổ máy chạy ra khỏi phi
trường. Chiếc xe jeep đang thong dong trên đường lộ. Anh tài xế bắt
đầu vào câu chuyện:
- “ Trung úy về làm việc tại quân y viện?”
- “ Vâng, tôi về làm việc tại quân y viện”.
- “ Trung úy là bác sĩ?.
- “ Vâng. Tôi là bác sĩ giải phẫu. Tôi về đây làm việc tại khoa Ngoại
quân y viện”.
Tôi hỏi lại anh tài xế: “ Anh làm việc ở binh chủng nào?”
- “ Dạ, em làm việc tại Trung Tâm
Truyền Tin Quân Đoàn II. Em thường qua quân y viện lắm”.
Xem:
"Đường Đến Quân Y Viện Pleiku"
Bác
sĩ LÊ
ÁNH