C
Ó N
H Ữ N G M
Ả N H Đ
Ờ I

Phần 1:
Chiếc
xe taxi xổ dốc đường Duy Tân và rẽ vào đường Thủ Khoa Huân rồi dừng lại ở
một ngôi biệt thự. Diễm xách vali bước xuống xe sau khi đă trả tiền cho
người tài xế. Nàng tần ngần đứng trước cổng đưa mắt nh́n căn nhà màu hồng
thật đẹp và sang trọng này. Căn nhà nằm trên một ngọn đồi cao với những
bậc thang mà Diễm không thể nào đếm hết được. Diễm đưa tay bấm chuông.
Chẳng bao lâu th́ một người đàn bà trạc 40 tuổi, tay dắt một bé trai chừng
4 tuổi với đôi má ửng hồng của người dân xứ lạnh xuống mở cửa. Diễm đoán
đó là chị Sáu, người quản gia của ngôi biệt thự.
Vừa
nh́n thấy Diễm, chị Sáu đă lên tiếng hỏi:
-
Có phải cô là cô Diễm không ? Tôi mới nhận được điện tín của bác Khánh
hôm qua cho biết hôm nay cô sẽ đến.
Diễm mỉm cười đáp:
-
Thưa vâng. Tôi là Diễm.
Chị Sáu chào Diễm
một cách lễ phép rồi vội vă xách chiếc vali của nàng bước thoăn thoắt lên
những bậc thang cao ngất từ mặt đường lên đến sân nhà một cách nhẹ nhàng
trong khi Diễm chỉ mang có cái xách tay bước đi mà thấy mệt mỏi dường như
không bước nổi. Khi lên đến nơi th́ hai bắp chân nàng đă mỏi nhừ v́ không
quen với những bậc thang cao đến thế. Tuy nhiên, tâm hồn nàng rất thoải
mái dù Diễm đă phải trải qua một đoạn đường khá dài đến hơn nửa ngày để
đến đây. Có lë, cái không khí mát dịu của vùng núi đồi này đă làm cho nàng
tỉnh táo và cảm thấy sảng khoái hơn. Nàng cảm thấy khí hậu Đà Lạt thật dễ
chịu và sự yên tĩnh của thành phố này rất thích hợp với nàng so với cái
không khí nóng bức của thành phố biển giữa mùa hè mà nàng đă rời xa vào
sáng sớm hôm nay.
Vừa
bước lên những bậc thang Diễm vừa đưa mắt nh́n cảnh vật xung quanh nhà.
Ngôi biệt thự này thật lớn và có một lối kiến trúc cổ nhưng rất đẹp xây
theo h́nh ṿng cung. Chung quanh được bao bọc bởi những bức tường xây bằng
đá với những cây tường vi đang nở hoa bám vào làm cho căn nhà càng tăng
thêm vẻ đẹp. Trước sân nhà là một dăy hoa hồng đủ màu sắc tuyệt đẹp mà
ngoài Đà Lạt ra Diễm không thể t́m thấy nơi đâu. Bên cạnh lối đi vào hai
bên hông nhà là mấy cây đào, cây mận và những cây mimosa đang khoe từng
cánh hoa màu vàng nho nhỏ thật dễ thương mà có lẽ, đây là lần đầu tiên
nàng tận mắt nh́n thấy được.
Chị Sáu dừng lại ở
một căn pḥng gần cửa chính của căn nhà. Chị mở cửa pḥng và đặt chiếc
vali xuống rồi nói:
-
Đây là căn pḥng của cô. Tôi đă dọn sẵn mọi thứ. Cô có cần thêm ǵ th́
cho tôi biết. Trong căn nhà này chỉ có tôi và cô mà thôi.
Diễm
đưa mắt nh́n lướt qua căn pḥng. Căn pḥng được quét vôi màu hồng giống
như màu sơn phía bên ngoài của ngôi biệt thự. Giữa pḥng là một cái giường
ngủ đă được trải drap một cách ngay ngắn. Một cái bàn học được kê gần cửa
sổ cùng với ngọn đèn ngủ màu hồng thật dễ thương. Trên tường nhà có treo
một bức tranh thật đẹp mà nàng không t́m thấy tên tác giả. Nàng mắc quần
áo vô tủ và soạn một bộ đồ để đi tắm rồi xuống pḥng ăn dùng cơm tối với
chị Sáu. Trong bữa cơm hai người trao đổi những mẩu chuyện ngắn và sau đó
Diễm trở về pḥng của ḿnh. Lần đầu tiên xa nhà và nằm trong căn pḥng xa
lạ này Diễm thấy ḿnh bơ vơ, lạc lỏng dù đây là căn nhà của cha mẹ anh
Bạch, anh rể nàng ở Sài G̣n dành để nghỉ mát mỗi mùa hè hoặc những khi
chán cảnh sống xô bồ náo nhiệt của vùng thủ đô đầy ánh sáng; nàng bỗng nhớ
Mẹ, nhớ chị Ngọc và các cháu nhỏ ở cạnh nhà nàng mỗi khi chúng về thăm
Ngoại.

Sinh
trưởng trong một gia đ́nh nghèo, cha mất sớm. Mẹ nàng là một người đàn bà
có nhan sắc, cũng lắm người muốn đi tiếp đoạn đường đời với Mẹ, chấp nhận
đưa vai gánh vác chuyện gia đ́nh, chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống
và hứa hẹn sẽ lo cho mấy chị em nàng ăn học đến nơi đến chốn
nhưng Mẹ nàng đă từ chối và quyết định không
tái giá, ở vậy nuôi con. Chị Ngọc và chị Nga sau khi học xong Trung Học đă
lần lượt đi lấy chồng và chỉ c̣n Diễm sống với Mẹ. Diễm là con gái út
trong gia đ́nh nhưng nàng thừa hưởng tất cả những vẻ đẹp của mẹ nàng so
với hai người chị. Với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng và nhất là
chiếc răng khểnh mỗi khi cười đă làm ngơ ngẩn đám trai làng mỗi khi nàng
đi học hoặc những khi theo Mẹ đi chợ. Diễm biết có nhiều người theo đuổi
ḿnh nhưng ḷng nàng chẳng nghĩ đến ai ngoài Chương, người bạn học cùng
trường và là mối t́nh đầu tha thiết nhất.
Chương
có khuôn mặt hiền lành, thật thà và đôn hậu với nụ cười hiền ḥa nên đă
chiếm được cảm t́nh của tất cả những người trong gia đ́nh Diễm. Nhất là
đôi mắt thật nồng nàn, âu yếm mỗi khi nh́n Diễm làm cho nàng cảm thấy xao
xuyến trong ḷng trong những ngày đầu mới quen nhau.
Đêm nay, nằm một
ḿnh trong căn pḥng tĩnh lặng này Diễm nhớ Chương vô cùng. Nhớ những
tháng ngày thướt tha trong tà áo trắng cắp sách đến trường mà mỗi chiều về
luôn có Chương đón nàng trước cổng. Rồi hai đứa cùng thả bộ về nhà trước
những đôi mắt trêu ghẹo và chế giễu của bạn bè. Được sự chấp thuận của hai
gia đ́nh nên Chương và nàng càng khắng khít nhau hơn. Thuở ấy, ḷng nàng
tràn ngập tin yêu trong t́nh yêu của Chương, hứa hẹn một tương lai rộng mở
và mơ ước một chân trời hạnh phúc bên chàng.
Diễm
nhớ những ngày hè êm ả hai đứa quấn quít bên nhau. Những đêm trăng sáng
bên Chương khi hai đứa nắm tay nhau dạo trong vườn và Chương lần đầu tiên
hôn nhẹ lên tóc nàng, mái tóc mà mỗi lần gội đầu c̣n đọng lại mùi thơm của
lá dứa non mà chàng rất thích.
Nhưng những tháng ngày thơ mộng ấy không ở măi
bên nàng khi một ngày Chương đến giă từ nàng và đành phải:
Xếp bút nghiên theo việc đao cung.
Ngày
ấy, Diễm đứng nh́n bóng Chương xa dần trên con đường nhỏ, bên lũy tre làng
nàng rưng rưng nước mắt. Lần đầu tiên trong đời hai đứa xa nhau, Diễm thấy
ḿnh hụt hẩng trong nỗi nhớ. Nàng sống những tháng ngày chờ đợi trong cô
đơn và buồn bă để chỉ mong những ngày về phép của Chương mà thôi. Những
tháng ngày ở quân trường đă biến chàng thư sinh ngày nào thành một người
lính dạn dày sương gió với làn da sạm nắng. Những lần thăm nuôi cuối tuần
quá ngắn ngủi dường như không đủ để khỏa lấp niềm thương nỗi nhớ giữa
Chương và nàng. Ngày dự lễ măn khóa Diễm xót xa buồn khi biết Chương đă
chọn binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, ra chiến trường xông pha giữa làn tên
mũi đạn. Chương là một người hiền lành nhưng rất gan dạ. Và Diễm nghĩ rằng
nàng không bao giờ c̣n có được những ngày tháng êm đềm bên Chương như
trước nữa và chỉ c̣n mơ đến ngày chàng về phép mà thôi. Nhưng những ngày
nghỉ phép ấy qua thật nhanh như những dấu chân của Diễm và chàng in trên
cát của bờ biển Nha Trang hôm nào đă vội xóa tan khi cơn sóng lùa vào kéo
hết ra biển khơi. Những lá thư gửi cho Chương mỗi ngày một nhiều và dài
thêm theo nỗi nhớ của Diễm cũng như sự trông đợi của Chương. Giữa mùa binh
lửa của quê hương, đêm đêm ngồi học bài nghe tiếng súng nổ ở một nơi nào
đó làm ḷng Diễm se lại với tất cả sự âu lo. Cùng với sự lo âu là nỗi sợ
hăi không kềm chế được khi mỗi lần nàng t́nh cờ nh́n thấy những chiếc xe
GMC chở quan tài chạy ngang thành phố với lá cờ Tổ Quốc phủ lên. Nàng
không dám suy nghĩ bất cứ điều ǵ xa hơn ngoài việc cầu nguyện cho Chương
được sống yên b́nh trong vùng lửa đạn.

Thời ấy chiến
tranh bùng nổ khắp mọi miền đất nước và nóng bỏng nhất là các chiến trường
miền Trung, vùng Quảng Trị. Lúc bấy giờ ngoài việc viết thư cũng như gửi
những món quà nho nhỏ cho Chương, Diễm c̣n theo dơi tin tức thời sự hàng
ngày. Những lúc chiến trường sôi động quá nàng dường như mất tinh thần và
không sao học được mặc dù đă sắp đến ngày thi. Trước khi lên đường, Chương
luôn luôn nhắc nhở nàng nên chăm chú vào việc học và cố gắng thi đậu kỳ
này. Phần thưởng cho ngày nàng báo tin thi đậu sẽ là những ngày phép của
chàng và những món quà khác nữa.
Từ khi đơn vị của
chàng được đưa ra chiến trường Quảng Trị, Diễm có cảm tưởng như ḿnh đang
cùng theo từng bước chân với Chương khắp mọi nơi. Khi nhận được những lá
thư anh kể lại những chiến thắng lẫy lừng mà đơn vị anh đă đạt được, những
lần được đặc cách tại mặt trận, Diễm vui với niềm hănh diện của anh, của
những người lính và chia sẻ những nỗi đau cũng như sự mất mát của đơn vị
khi một vài người bạn đă nằm xuống hay bị thương phải tải thương về Quân Y
Viện. Nàng cố gắng viết thư cho Chương đều đều mỗi ngày để thấy c̣n gần
gũi với chàng và để chàng không cảm thấy cô đơn mặc dù Diễm biết rằng
Chương là một người thanh niên dũng cảm, yêu Quê Hương, yêu Tổ Quốc, yêu
t́nh đồng đội với một trái tim đầy nhiệt huyết của người tuổi trẻ.
Thế rồi
một ngày cuối tuần mùa hè khi đang ngồi viết thư cho Chương, Diễm nghe
tiếng xe Honda quen thuộc ngừng trước ngơ và nàng vội chạy ra nh́n. Những
tưởng rằng Chương về phép và dành cho nàng một sự ngạc nhiên thích thú như
những lần trước để được nghe những lời dỗi hờn thật đáng yêu của nàng
trong phút giây hạnh phúc nhất; nhưng lần này th́ không. Người dừng xe
trước cửa nhà nàng là Văn, em trai chàng. Vừa trông thấy Diễm nơi ngưỡng
cửa, Văn bước vội lên những bậc thềm nhà và đến bên Diễm. Văn không dám
nh́n Diễm, chỉ cúi đầu và với giọng trầm buồn Văn ngập ngừng nói:
-
Anh Chương đă...
Văn chưa nói
dứt lời, Diễm linh cảm như có điều ǵ không may xảy đến. Nàng hoảng hốt
hỏi lại:
- Anh Chương
...anh ... Chương làm sao ?
Văn cố gắng lấy
hết can đảm đáp:
-
Anh Chương ...anh Chương đă ...chết rồi chị ạ. Ở
nhà mới nhận được điện tín và em báo tin cho chị biết.
Chương là người
cuối cùng của đơn vị đă nằm xuống trong trận đánh tái chiếm Cổ Thành Quảng
Trị ngay lúc lá cờ vàng được cắm lên giữa tiếng reo vui của đồng đội. Tiếc
thương cho anh đă không nh́n thấy lá cờ bay, lá cờ mà chính anh cùng các
bạn đă góp nhiều xương máu và mạng sống mới giành lại được.
Diễm
không thốt lên được lời nào ngoài hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má
nhạt nḥa không phấn son và như muốn ngất đi. Nàng có cảm tưởng như đất
trời đang sụp đổ trước mặt nàng cùng với những trận cuồng phong đang ào ạt
đổ đến. Trước mắt Diễm chỉ c̣n là một màu đen thê lương, ảm đạm. Mất
Chương, đời nàng như đă mất tất cả rồi. Nàng vật vă trong nỗi đau tưởng
chừng có thể chết đi trong một mất mát lớn nhất đời này.
Ngày
đưa Chương đến nơi an nghỉ cuối cùng, nàng lặng lẽ đi bên cạnh những người
thân trong gia đ́nh chàng như một cái xác không hồn. Nàng cảm thấy đời
nàng như đă hết, đă trở thành vô nghĩa. Những kỷ niệm êm đềm của mối t́nh
học tṛ, những buổi chiều của lứa đôi, của t́nh yêu đă không c̣n nữa khi
Chương đă vĩnh viễn bỏ nàng ra đi. Những giấc mơ ngà ngọc, những mộng ước
tuyệt vời mà nàng và Chương đă dệt bao nhiêu năm qua cùng những viễn ảnh
của tương lai đă chôn theo dưới mộ và không bao giờ trở thành sự thật. Đă
bao nhiêu ngày tháng Diễm thương tiếc cho đời Chương quá ngắn ngủi đă sớm
ra đi để lại cho nàng mảnh đời dang dở và lệ
khóc cho chàng biết bao giờ vơi!
Bà
Tâm, mẹ nàng thấy con quá u sầu, biếng ăn, mất ngủ nên trong ḷng vừa
thương con, vừa lo lắng cho sức khỏe của Diễm khi thấy nàng mỗi ngày một
sa sút đi. Bà bèn đánh điện tín cho vợ chồng chị Nga và anh Bạch về. Nh́n
thấy em nhan sắc úa tàn, việc học dở dang nên anh Bạch và chị Nga đă đề
nghị là nên cho Diễm rời thành phố này và lên Đà Lạt sống một thời gian
cho nguôi ngoai; đồng thời anh Bạch cũng giới thiệu Diễm phụ trách một lớp
học cho một trường tư thục của Hoàng, bạn của anh Bạch và sống trong nhà
với chị Sáu.
Ban đầu, Diễm
không nhận lời v́ không muốn xa Mẹ, xa vùng kỷ niệm. Nhưng trước sự an ủi
và khuyến khích cùng t́nh thương mà Mẹ cũng như các anh chị đă dành cho
nàng, Diễm đành chấp nhận ra đi để Mẹ ở lại quê nhà bên cạnh sự chăm sóc
của vợ chồng chị Ngọc.


Trong
những đêm trường vắng lặng của thành phố cao nguyên, Diễm hồi tưởng lại
bao nhiêu kỷ niệm đă qua trong đời. Nàng mở lại quyển nhật kư đọc từng
trang, mỗi trang là một kỷ niệm của đời nàng. H́nh ảnh của Chương vẫn c̣n
đây. Băi biển Nha Trang, nơi mà ngày nào nàng và chàng đă trong ṿng tay
nhau trong chiếc áo dài màu xanh nước biển quyện vào bước chân chàng mỗi
khi gió cuốn. Nàng nhớ mùi khói thuốc Capstan quen thuộc mà chàng hay hút
rồi thổi thành những làn khói trắng với những ṿng tṛn chữ O bay lượn vào
nhau. Bên băi biển trữ t́nh với hàng phi lao ngày đêm th́ thầm trong gió,
những hạt cát vàng óng ánh, mặt biển xanh với tiếng sóng vỗ ŕ rào làm cho
t́nh yêu của Chương và nàng càng thêm đẹp và mênh mông như mặt đại dương.
Thuở ấy, nàng vui lắm và thường hay làm thơ gửi tặng chàng. Chương cũng
vậy, mỗi khi đọc thơ nàng th́ chàng cũng làm một vài bài thơ nho nhỏ gửi
tặng lại. Diễm nhớ đến Chương và ngậm ngùi đặt bút viết mấy ḍng thơ:
Nha Trang biển rộng bao la,
Làm sao viết hết t́nh ta thuở nào?
Nàng thở dài trong
xót xa và thấy cuộc đời như giấc mộng, một giấc mộng vàng vừa vụt khỏi tầm
tay mà nàng sẽ ngh́n đời nuối tiếc. Bất giác hai gịng lệ tủi hờn lăn trên
đôi má và nàng viết tiếp thêm mấy câu thơ như đang thầm nói với Chương:
Bây giờ anh ở nơi nao?
Để em héo úa má đào khóc anh.
Mộng xưa giờ vỡ tan tành,
Em thành cô phụ nhớ anh một đời.
Diễm
úp mặt vào quyển nhật kư khóc nức nở rồi ch́m đi trong giấc ngủ.

Nàng
thức dậy khi nghe tiếng gơ cửa của chị Sáu và nhẹ nhàng bước xuống giường
mở cửa. Chị Sáu đứng bên ngoài cửa hỏi vọng vào:
- Lạ nhà, đêm
qua cô có ngủ được không?
-
Cũng hơi khó ngủ v́ lạnh quá, chưa quen chị ạ, Diễm đáp.
Diễm rùng ḿnh và
khoác nhẹ chiếc áo len vào người. Bên ngoài, ánh nắng hồng của một ngày
mới bắt đầu đang chiếu xuyên qua cửa sổ. Dưới ánh mặt trời buổi sáng,
những giọt sương đêm c̣n đọng lại trên những cành cây, kẽ lá lóng lánh như
những hạt kim cương. Và tiếng chim hót líu lo như một bản nhạc ḥa tấu đón
chào b́nh minh thật tuyệt vời nhưng Diễm dường như không t́m thấy được
niềm vui trong buổi sáng đầu tiên nơi xứ lạnh này.
Vài hôm sau Diễm
đến trường gặp anh Hoàng để nhận lớp học. Ngày đầu tiên cho việc bắt đầu
một cuộc đời mới. Buổi sáng thức dậy đứng ngắm ḿnh trong gương, Diễm chợt
buồn khi thấy nét tươi vui ngày nào của thời tuổi trẻ đă biến mất và chỉ
c̣n lại nỗi u hoài vương đọng lại trên đôi mắt thâm sâu. Nàng tiếc nuối
quá khứ, tiếc những ngày vàng son thật ngắn ngủi đă qua và cảm thấy mơ hồ
khi nghĩ về tương lai. Đời nàng rồi sẽ đi về đâu? Đi về đâu khi niềm tin
yêu một thời đă vụt mất...
Một
tuần, hai tuần rồi vài tháng trôi qua, Diễm dần dà quen với khí hậu của
miền cao nguyên và cũng thích nghi được với cuộc sống mới. Hằng ngày, mảnh
mai trong vóc dáng với chiếc áo dài, tóc xơa ngang vai nàng đến trường và
làm quen với lớp học. Nàng cảm thấy
vui với những ánh mắt, nụ cười trẻ thơ của những em học tṛ bé dại.
Nh́n những khuôn mặt hồn nhiên, vô tư và ngây thơ ấy Diễm thấy vơi đi phần
nào nỗi buồn xa xứ. Nàng nghĩ đời vẫn c̣n một chút ǵ đó thật dễ thương và
nàng như đă t́m ra được chân lư của sự sống. Ban ngày làm quen với phấn
trắng, bảng đen. Đêm về vui với sách đèn. Đọc sách đối với nàng là một cái
thú v́ khi đọc tâm trí nàng dường như được thảnh thơi không vướng bận điều
ǵ. Nàng muốn làm một cái ǵ đó để khỏa lấp sự trống vắng của tâm hồn.
Nàng rất sợ những đêm dài đối d́ện với bóng đêm, nằm thao thức một ḿnh
khi nh́n thấy trọn vẹn niềm cô đơn và những kỷ niệm của đoạn đời đă qua
hiện về trong trí nhớ. Diễm biết rằng nàng không thể nào quên được h́nh
bóng của Chương, quên những lời yêu thương ngọt ngào và những kỷ niệm đầu
đời đẹp tuyệt vời mà nàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ t́m lại được. Tuy
nhiên, dù đau buồn đến đâu Diễm cũng hiểu rằng đời sống của nàng vẫn phải
tiếp tục...
(c̣n tiếp)