trang nhà www.ninh-hoa.com   |   trang thơ & truyện Thu Phương


Nguyễn Thị Thu Phương
  cựu học sinh trung học
Trần B́nh Trọng Ninh Ḥa
  Niên Khóa 1965-1971.
  Người làng Phước Đa,
  hiện sinh sống tại
  California.

 

T


 
  Nỗi Niềm
   Hoa T́nh Yêu
 
 Vương Vấn
   Nhớ Quê
 
Nếu Một Mai
  Thu Buồn
  Lời Cuối Cho Anh
 
  Mưa Đêm  
 
  T́nh Buồn 
  Thương Em 
  
Nhớ Thương 
 
Thao Thức
  Có Những Giấc Mơ
 
Bắt Đền
 
T́nh Quê Lưu Luyến
 
V́ Đâu...    

 


  Văn/Truyện


   Có Những Mảnh Đời
      Phần 1 
|  Phần 2  |
                                

 

 

 


 

   
 
 
        
            
   
    C Ó   N H Ữ N G   M Ả N H   Đ Ờ I


Phần 2
:


T
hấm thoát mà đă hai năm trời lặng lẽ trôi qua. Diễm đă quen với cuộc sống xa nhà và cuộc đời tự lập. Khí hậu ở đây lại thích hợp với nàng nên đôi má nàng đă bắt đầu hồng lên càng làm tăng thêm vẻ đẹp và nét thùy mị, dịu dàng của người con gái. Nàng thực sự thích cái thời tiết mát lạnh quanh năm của thành phố này, nơi mà Diễm nghĩ rằng sự tĩnh lặng của nó đă làm cho ḷng nàng nguôi ngoai và b́nh thản lại. Và có lẽ nàng sẽ chọn nơi đây để sống đến hết đời ḿnh.

Một hôm, trong buổi tiệc sinh nhật ở nhà anh Hoàng, bạn của anh Bạch và cũng là hiệu trưởng của một trường tư thục, nơi Diễm đang phụ trách một lớp học, Diễm t́nh cờ quen Huân. Huân không đẹp trai như Chương nhưng trên khuôn mặt chàng biểu lộ một bản tính rất cương quyết của một người đàn ông lịch thiệp. Chàng có một giọng nói trầm ấm mà bạn bè của chàng hay gọi đùa là giọng " bass " mỗi khi Huân hát đă gây được nhiều thiện cảm đối với Diễm trong lần gặp gỡ ban đầu. Huân là người đàn hát rất hay, khéo tay và vẽ đẹp. Là con trai trưởng trong một gia đ́nh nề nếp và có tiếng tăm trong thành phố nên Huân được nhiều người biết đến. Dù vậy, Huân rất khiêm nhường và rất tốt đối với bạn bè nên chàng được nhiều người thương mến. Sau lần gặp gỡ đầu tiên ấy, Huân thường xuyên đến thăm viếng Diễm tại nhà hoặc có khi đón nàng sau giờ tan lớp. Những khi đi bên Huân trong những buổi chiều như vậy Diễm lại nhớ đến Chương, nhớ những chiều tan học chàng cũng thường hay đón đưa nàng mà ḷng ngậm ngùi bao nỗi xót xa.

Dần dần, cả hai đều cảm thấy thân thiết hơn qua những mẩu chuyện trao nhau và càng quí mến hơn qua tư cách của mỗi con người. Chàng thường gửi tặng nàng những món quà thật dễ thương vào những dịp lễ, Tết hay sinh nhật. Huân rất khéo tay và những món quà gửi cho nàng thường là do chính tay chàng làm lấy. Đôi khi từ những miếng gỗ thông được cắt xén thật công phu, làm thành những vật kỷ niệm rất ư nghĩa để tặng nàng. Có khi chàng hái những cánh hoa mimosa, hoa pensée tím ép khô để vào khung kính một cách trang trọng rồi đem đến treo trong pḥng cho nàng. Diễm sung sướng mỗi khi nhận quà và rất cảm động trước tấm chân t́nh của Huân. Mặc dù là một quân nhân nhưng đơn vị của chàng đóng ngay trong thành phố. Cho nên, những buổi tan trường chàng hay đến đón Diễm và đưa nàng đi thăm những nơi nàng chưa biết. Hoặc có khi cùng thả bộ trên những đường phố đông người, những đoạn đường lên đồi, xuống dốc với những hạt đậu phụng rang c̣n nóng hổi trong tay của buổi chiều cao nguyên nhạt nắng.

Có những buổi chiều mùa đông đi dạy về, chẳng biết làm ǵ với tiết trời giá lạnh Diễm đứng tựa cửa sổ nh́n xuống những ngôi nhà ở dưới thung lũng khi sương mù quyện vào những gốc thông già, hay lơ lửng trên những mái nhà trong từng góc phố mà nhớ đến làn khói chiều bên mái tranh nghèo của một miền quê xa xôi hẻo lánh, nơi nàng sinh trưởng và Diễm nhớ Mẹ cùng chị Ngọc và các cháu vô cùng. Nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng Đà Lạt dễ thương thật. Đà Lạt là thành phố của sương mù, của những hàng thông xanh ngút ngàn, của những đám cỏ xanh mượt và của những bông hoa tươi thắm với những cành liễu rủ ven hồ. Đà Lạt của Đồi Cù với những gốc thông già và những đường ṿng chạy xung quanh bờ Hồ Xuân Hương mà Huân hay đưa nàng đi dạo vào mỗi chiều cuối tuần. Đà Lạt của những đêm bên tách trà nóng trong nhà Thủy Tạ để ngắm nh́n những cặp t́nh nhân đang đạp xe trên sóng nước trong những con thiên nga thật t́nh tứ. Đà Lạt của những buổi chiều vàng cùng Huân tay trong tay nơi Thung Lũng T́nh Yêu hay Rừng Ái Ân ngồi dựa vào nhau nghe thông reo vi vu. Đà Lạt là thành phố của mộng mơ và rất lư tưởng cho những người yêu nhau. Những lúc đi dạo bên Huân chàng thường nói với Diễm rằng:

- Anh t́nh nguyện làm hướng dẫn viên để đưa em đi bất cứ nơi nào em thích trong thành phố này.

Diễm biết là Huân rất mến thương nàng với sự săn sóc ân cần trong những lần gặp gỡ. Và nhờ Huân, Diễm biết thêm thật nhiều những danh lam thắng cảnh của thành phố này. Diễm cũng hiểu được t́nh yêu Huân đă dành cho nàng một cách kín đáo trong những món quà chàng gửi tặng nàng. Nàng cũng cảm động trước t́nh yêu Huân dành cho nàng nhưng những khi sánh bước bên Huân trong bộ quân phục, đôi lúc Diễm nhớ lại những ngày cùng Chương trong những lần chàng về phép. Nàng cảm thấy xót xa trong ḷng với những kỷ niệm của mối t́nh đầu mà những giọt lệ âm thầm khóc Chương đă nhỏ xuống đời nàng tưởng chừng như không bao giờ dứt.

Khoảng cuối tháng ba năm 75, thành phố Đà Lạt rơi vào cảnh tang thương hỗn loạn theo t́nh h́nh chiến sự. Diễm hối hả ra bến xe lấy vé về lại Nha Trang không kịp giă từ Huân. Xe chạy qua đèo Sông Pha đang thẳng hướng về Phan Rang và Diễm mừng thầm khi nghĩ rằng chiều nay nàng sẽ gặp được Mẹ. Nhưng chỉ chạy đưọc một đoạn th́ xe bỗng dừng lại và Diễm nghe nhiều tiếng người lao nhao ở phía trước. Có những tiếng la: " Cướp ! Cướp ! " rồi xe đ̣ quay đầu trở lại. Diễm ngồi trên xe mà nghe như chết lặng cả người. Nàng nhớ Mẹ, nhớ chị và các cháu cùng với nỗi lo không cùng trong thời buổi loạn ly này. Nàng muốn khóc nhưng nước mắt nàng dường như đă khô cứng và nàng không c̣n khóc được nữa.

Khi chiếc xe đ̣ đỗ bến, Diễm lững thững xách vali trở về nhà. Vừa bước vô cổng đă thấy Huân đang đứng ở đó với chị Sáu. Chưa bao giờ Diễm cảm thấy mừng rỡ khi gặp Huân như hôm nay. C̣n Huân đă không cầm được tiếng reo vui trong thảng thốt khi nh́n thấy nàng. Trong một phản ứng thật tự nhiên của những kẻ tưởng chừng đă mất nhau trong đời vừa t́m lại được, Huân đă ôm chầm lấy Diễm trong một cử chỉ thương yêu vô vàn. T́nh h́nh lúc này thật cấp bách, mọi người đều vội vàng trong mọi quyết định. Huân cũng không ngoại lệ. Chàng đưa tay xách vali của Diễm và một tay nắm chặt lấy tay nàng như sợ nếu bỏ tay ra sẽ lạc mất nhau một lần nữa. Cả hai cùng bước xuống đường và Huân hối hả đưa nàng lên xe rời thành phố trước đôi mắt nh́n theo của chị Sáu. Huân lái xe về đơn vị của chàng để chuẩn bị cho cuộc di tản đêm nay. Chàng rất yên tâm khi có Diễm bên cạnh v́ gia đ́nh chàng đă về Sài G̣n hơn một tuần rồi.

Trời bắt đầu tối dần và màn đêm đang buông xuống. Hầu hết mọi người đều ở trong nhà và đóng kín cửa v́ sợ cướp. Những người di tản đổ xô ra ngoài đường để t́m lối thoát. Có người đi xe nhưng cũng lắm người đi bộ. Mọi người dắt díu nhau, gồng gánh, xách mang những ǵ cần thiết cho cuộc sống mà họ có thể mang theo được. Các trại tù cũng mở cửa và tù nhân ùa ra ngoài đường trong những chiếc mền quấn quanh người cho đỡ lạnh. Họ nối đuôi nhau thành từng đoàn người dài lê thê và lũ lượt kéo đi. Xa xa, một vài đám lửa cháy bốc lên những cột khói cao ngút trời kèm theo tiếng súng nổ vang rền làm mọi người thêm hoảng sợ. Đà Lạt bây giờ không c̣n là thành phố du lịch mộng mơ nữa mà đă ngập trong màn đêm với sương mù, với khói súng và lửa đạn.

Đoàn xe của đơn vị Huân cũng bắt đầu chuyển bánh hướng về Phan Rang để đi Sài G̣n v́ nghe tin đoạn đường từ Đà Lạt về Sài G̣n đă bị cắt đứt ở Bảo Lộc. Trời đă tối và đoàn xe di tản đi suốt cả đêm. Đến gần sáng th́ dừng lại ở Sông Pha để chờ lệnh trước khi tiếp tục. Khoảng 10 giờ th́ đoàn xe lại thẳng hướng về Phan Rang rồi đến Phan Thiết cùng ngày không có ǵ trở ngại. Đi đến đâu Diễm cũng thấy mọi người đều hốt hoảng và chỉ lo cho việc di tản. Và đoạn đường từ Phan Thiết vô B́nh Tuy th́ khó khăn vô cùng. Đoàn xe phải chạy thật chậm và dừng lại nhiều nơi, có khi phải ngủ giữa đường trên những đám đất trống khi xe không vào thành phố được. Mặc dù ngồi bên Huân nhưng Diễm không làm sao không kêu lên trong hoảng sợ khi thấy những xác chết bên đường hoặc những nấm mồ chôn vội trên những mảnh đất gần đó. Những lúc đó Huân thường ôm chặt vai nàng và nói:

- Đừng sợ Diễm ạ. Có anh đây. Anh sẽ đưa em về với gia đ́nh trong b́nh an. Hăy đặt niềm tin nơi anh.

Nghe Huân nói Diễm thấy yên tâm và đặt hết niềm tin vào sự tính toán của chàng. Nh́n những người đang hối hả t́m cách rời thành phố trong hốt hoảng Diễm thấy ḿnh may mắn vô cùng. Nàng thầm cám ơn Huân đă che chở, bảo bọc và lo lắng cho nàng thật nhiều từ những bữa ăn trong ngày cho đến giấc ngủ. Huân đă lo cho nàng như lo cho một người vợ trẻ. Và lần đầu tiên Diễm hiểu được nỗi nhọc nhằn, sự gian khổ của đời lính khi nàng cùng chia sẻ những bữa cơm gạo sấy hoặc những đêm Huân trải poncho cho nàng nằm khi đoàn xe bị kẹt giữa đường. Diễm đă cảm động biết bao khi nửa đêm thức giấc thấy chàng đang ngồi canh giấc ngủ cho nàng. Diễm cũng hiểu được nhũng ưu tư, lo lắng trên khuôn mặt chàng khi có những vấn đề nan giải. Và nàng cảm thấy thương Huân nhiều hơn, thương cuộc đời gian khổ của những người lính.

Rời B́nh Tuy vào buổi sáng sớm để mướn tàu qua Long Hải. Những người bạn cùng đơn vị của Huân giờ này đă thất lạc khá nhiều. Trên xe chỉ c̣n lại vài người và ai cũng ngậm ngùi khi nh́n chiếc xe Jeep đă đưa họ đến nơi một cách an toàn bây giờ phải bỏ lại nơi đây. Có một điều đáng nói ở đây là chiếc xe của Huân, chiếc xe cũ nhất của đơn vị lại chạy đến nơi đến chốn, trong khi những chiếc xe khác tốt hơn đă phải bỏ lại giữa đường khi vừa rời thành phố Đà Lạt chỉ vài ngày.

Cuối cùng th́ Huân và vài người bạn thân của chàng cũng đă về đến Sài G̣n b́nh an sau một tuần lễ. Thành phố Sài G̣n vốn đă xô bồ giờ này càng đông hơn với số người di tản từ các tỉnh về. Trời mùa hè nóng bức kèm theo với lớp bụi đường và mùi khói xăng làm cho Diễm cảm thấy khó chịu. Huân vẫn một tay xách vali cho nàng và một tay nắm chặt tay nàng đi trên đường phố làm cho Diễm có cảm tưởng ḿnh thật bé bỏng khi đi bên chàng. Thành phố này không xa lạ với Diễm lắm v́ nàng thỉnh thoảng vẫn vào thăm chị Nga mỗi mùa hè. Nàng không thích đời sống như chạy đua của thành phố ngợp mùi khói xăng mỗi khi ra đường. Diễm bỗng nhớ Đà Lạt và nói với Huân:
- Anh Huân ! Không biết bao giờ ḿnh mới được trở về Đà Lạt hở anh?

Huân nh́n nàng thật âu yếm và đáp:
- Anh biết thế nào chúng ta cũng được trở về. Lúc đó chúng ḿnh sẽ sống chung trong một mái nhà và sẽ hạnh phúc bên nhau Diễm ạ.

Diễm cảm động trước những lời nói chân t́nh của Huân. Nàng nắm nhẹ những ngón tay Huân và chàng đă xiết chặt bàn tay búp măng trắng mượt của Diễm như thầm cám ơn t́nh cảm nàng đă dành cho chàng.

Huân đưa nàng vào một quán nước để nghỉ chân và t́m một cái ǵ đó ăn để bù lại những ngày đi đường khổ cực. Lúc này Diễm mới có cơ hội nh́n Huân kỹ hơn trong bộ đồ thường phục mà chàng đă mang theo khi rời Đà Lạt. Trông chàng trẻ hẳn ra trong chiếc áo sơ mi ngắn tay với làn da trắng của người dân xứ lạnh. Tuy nhiên, Diễm vẫn nh́n thấy nét phong trần và hiên ngang của một người lính trong mái tóc bồng bềnh của Huân.

Sau đó, Huân đón taxi và đưa Diễm về nhà chị Nga.

Chị Nga, anh Bạch và các cháu mừng rỡ ôm lấy Diễm và không ngớt lời cám ơn Huân đă lo cho Diễm thật chu đáo trong những ngày di tản. Huân chào từ giă Diễm và hẹn sẽ trở lại thăm nàng. Những ngày sau đó Huân thường đến nhà chị Nga đón Diễm và đưa nàng đi chơi. Trong cảnh đất nước loạn ly, Diễm và Huân càng gần gũi và thương yêu nhau nhiều hơn.

Cuối tháng tư năm 75, t́nh h́nh đất nước biến đổi. Huân quyết định ở lại Sài G̣n và ra tŕnh diện để tập trung cải tạo. Diễm chuẩn bị cho chàng đồ dùng và thức ăn cho mười ngày để đem theo. Ngày chia tay, nh́n Huân buồn bă và lo lắng không biết số phận ḿnh ra sao, Diễm rươm rướm nước mắt. Chàng cầm tay Diễm và nói:
- Em ráng đợi chờ anh. Mười ngày học tập sẽ qua nhanh. Khi trở về chúng ḿnh sẽ tính chuyện hôn lễ. Hứa với anh, em nhé!

Diễm nh́n Huân gật đầu và đáp:
- Anh yên tâm. Em sẽ đợi cho đến khi nào anh về.

Sau khi đưa Huân vào trại xong, ngày hôm sau Diễm cũng rời Sài G̣n.

  

Diễm trở về quê với Mẹ. Hai mẹ con gặp lại nhau trong niềm vui khó tả. Diễm bây giờ lại bắt đầu cho một cuộc đời mới. Nàng không c̣n nh́n đời qua lăng kính màu hồng nữa mà hiểu rằng cuộc đời của nàng từ đây cùng chung số phận của nhiều người theo những đổi thay của vận nước.

Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần trôi qua... Cái tin đi học tập mười ngày đă trở thành mối hoài nghi và lo lắng trong ḷng của những người chờ đợi. Hai tháng sau nàng nhận được thư Huân gửi về từ Tây Ninh nhưng chưa được thăm nuôi. Diễm buồn và lo lắng cho Huân, cho số phận của những chàng trai của đất nước, của những người anh hùng lỡ vận.

Trở lại mái tranh nghèo năm xưa, Diễm phụ Mẹ vun xới vườn rau, luống cà và chăm sóc mấy thửa ruộng chung quanh nhà. Đơn giản trong chiếc áo bà ba với chiếc nón lá che nghiêng mỗi khi ra đồng, Diễm ḥa ḿnh vào đời sống của các cô gái miền quê. Đến ngày mùa, khi những cánh đồng lúa đă chín vàng, Diễm cùng những người thợ gặt ra đồng gặt lúa gánh về nhà. Ngày đầu tiên đặt đôi gánh lên vai Diễm mới thấy hết nỗi vất vả, nhọc nhằn của người dân quê và nàng thương Mẹ vô cùng, một người đàn bà suốt đời gồng gánh trên đôi vai c̣m cỏi, chịu đựng gian khổ, hy sinh và tận tụy v́ con. Tuy sống với Mẹ nhưng ḷng Diễm lúc nào cũng nhớ đến Huân và mong mỏi một ngày chàng trở về.

Măi đến một thời gian thật lâu nàng mới nhận được tin Huân và chàng hy vọng sẽ được gặp nàng trong đợt thăm nuôi sắp đến. Nh́n những ḍng chữ viết vội với sự chờ mong của Huân, Diễm hiểu được sự nhớ thương của chàng và nàng chuẩn bị thật nhiều thứ cho Huân dù biết rằng số lượng cho nhận quà rất giới hạn.

Vượt cả ngàn cây số đường dài và những đoạn đường rừng gập ghềnh đầy gian truân, có lúc tưởng phải quay về trở lại v́ trời mưa, đường lầy lội xe bị lún không qua được. Diễm cũng đă đến nơi để thăm Huân. Nơi chàng học tập là những địa danh mà nàng chưa một lần biết đến như Bù Đăng, Bù Đốp hay Bù Gia Mập. Xe ngừng lại bên b́a rừng, hầu hết người trên xe là những người đi thăm nuôi. Diễm bước xuống xe, tay xách, vai mang tất cả những túi đựng thức ăn khô mà nàng đă tự làm hoặc mua thêm hay thuốc men cho chàng. Dù rất nặng nhưng Diễm phải cố gắng đi nhanh để theo kịp mọi người. Sau khi làm thủ tục thăm nuôi, Diễm đứng ngồi không yên cho lần gặp gỡ đầu tiên sau bao tháng năm dài nhung nhớ kể từ khi Huân lên đường vào trại cải tạo. Diễm không cầm được nước mắt khi thấy Huân với vóc dáng tiều tụy, mất hết hào khí của một người lính năm xưa, ẩn hiện phía sau tàn lá rợp trên đường đến pḥng thăm nuôi mà nơi đây Diễm đang đợi anh. Thời gian đă tàn phá con người của chàng một cách nhanh chóng đến không ngờ. Diễm xót xa nh́n Huân không nói nên lời trong giây phút gặp nhau trong t́nh huống này. Pḥng thăm nuôi là một dăy nhà được làm bằng nứa nhưng các anh cũng đă trang hoàng bằng những cành hoa phong lan rừng trông rất dễ thương. Nh́n cảnh đồi núi hoang vu và sự khắc nghiệt của rừng thiêng nước độc, Diễm buồn và thương yêu Huân vô vàn mà không làm sao có thể chia sẻ được những đau khổ cùng chàng.

Hôm ấy, sau bữa cơm chiều, Huân và nàng ngồi trên chiếc vơng được mắc ngang hai cây cổ thụ giữa rừng, Huân ôm nàng trong tay và bảo:
- Em ráng đợi anh đến ba năm nhé. Sau ba năm nếu anh không về th́ em hăy lấy chồng, đừng đợi anh để tàn úa tuổi xuân.

Diễm lắc đầu và đưa tay che miệng Huân lại trong một cử chỉ thật âu yếm. Nàng hiểu Huân rất yêu nàng nhưng chàng đă không ích kỷ trong t́nh yêu. Nàng hiểu được sự lo âu và niềm tuyệt vọng mỗi lúc một lớn dần trong tâm hồn chàng khi niềm hy vọng cho ngày về mỗi lúc một xa.

Sáng hôm sau Diễm trở về Sài G̣n. Trước phút chia tay, Huân trao cho nàng một số vật kỷ niệm mà chàng đă tự làm lấy bằng những mảnh vỡ từ thân máy bay mà chàng đă nhặt được trong rừng khi đi lao động để làm thành những cái lược, cây trâm cài, những chiếc nhẫn hay những ṿng đeo tay được chạm, vẽ với những đóa hoa hồng thật dễ thương.

Những năm sau đó Diễm vẫn đi thăm Huân đều đặn, mỗi năm hai lần và nàng không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào để đến với chàng ngay cả những lần “ thăm lén “ . Diễm nhớ nhất một lần đi thăm lén khi Huân trong thời gian lao động ở khu vực gần đường xe lên xuống Sài G̣n để đem cho chàng một ít lương thực cần thiết. Gặp nhau trong mừng rỡ nhưng cũng rất hồi hộp với những nụ hôn trao vội, những ṿng tay ôm tưởng chừng không thể rời để rồi cũng phải xa nhau. Chia tay bên lề đường, giữa cảnh rừng núi hoang vu, Huân và nàng bước đi mà cứ ngoảnh lại nh́n nhau, có khi cùng bắt gặp những ánh mắt của nhau cho đến khi bóng Huân khuất dần trong những tàn cây rậm rạp của rừng chiều.

Mặt trời đă khuất dần sau rặng núi xa và màn đêm đă bắt đầu buông xuống. Giữa cảnh rừng núi hoang vu của buổi chiều tàn đầy tiếng chim kêu vượn hú, Diễm cảm thấy bơ vơ và nổi lo sợ đang xâm chiếm tâm hồn nàng. Một ḿnh đi bộ trên con đường đầy cát bụi, nàng vừa đi vừa trông chừng một chuyến xe nhưng đợi hoài vẫn không thấy. Trời mỗi lúc một tối dần, chân nàng mỗi lúc một thêm mỏi mà đường th́ mỗi lúc một dài thêm. Đoạn đường vắng tanh không một chiếc xe qua lại. Hai bên đường cũng không có lấy một mái nhà, không một ánh đèn. Diễm lo sợ cuống cuồng. Trước mặt nàng vài người bộ hành đang bước vội. Ngoảnh lại sau lưng cũng có vài người đi bộ mà Diễm đoán rằng họ cũng đi thăm lén như nàng. Diễm hỏi thăm những người này th́ mới biết được không c̣n xe về Sài G̣n nữa. Nghĩ đến đoạn đường dài trước mặt c̣n phải đi trong khi trời đă tối, mà nàng th́ đă quá mệt, trong sự thống khổ tràn bờ này nàng bật khóc. Nàng khóc cho chính ḿnh và khóc thương cho cuộc đời tù tội của Huân.

Vừa đói bụng, vừa khát nước và mệt lả người nhưng nàng vẫn phải cố gắng tiếp tục đi để theo kịp những người đồng hành, nếu không sẽ bị bỏ lại một ḿnh. Trong tiềm thức của nàng h́nh ảnh của Huân lại hiện về. Nàng nhớ lại những ngày di tản bên Huân, chàng đă săn sóc cho nàng thật ân cần, chu đáo và làm tất cả những ǵ chàng có thể làm được để lo cho nàng. Nghĩ đến Huân, đến những yêu thương, đến tấm ḷng cao cả và những nghĩa cử cao đẹp mà chàng đă dành cho nàng, Diễm thấy yêu thương chàng xiết bao và tự hỏi không biết bao giờ nàng mới gặp lại chàng lần nữa.

  

Vài năm sau, bà Tâm, mẹ nàng qua đời trong một cơn bạo bệnh. Vợ chồng chị Nga sau khi lo tang lễ cho Mẹ xong đă đưa Diễm về sống với gia đ́nh chị v́ không muốn Diễm sống trong cảnh quạnh hiu một ḿnh. Diễm cũng nghĩ nếu về Sài G̣n nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn để thăm Huân. Nhưng nàng có biết đâu lần đi thăm lén Huân đó lại là lần cuối.

Năm 1979, gia đ́nh chị Nga và Diễm xuống tàu vượt biển rồi sau đó đă định cư tại Hoa Kỳ. Tuy đời sống mới có tự do và sung sướng hơn nhiều nhưng lúc nào nàng cũng nhớ đến Huân đang khổ cực ở chốn lao tù. Nàng t́m cách liên lạc với gia đ́nh chàng ở Đà Lạt nhưng những lá thư gửi đi không bao giờ nhận được hồi âm.

Một hôm khi vừa trong tiệm sách bước ra Diễm t́nh cờ gặp lại Huân. Bốn mắt nh́n nhau ngỡ ngàng, nghẹn ngào không nói được một câu.

Mấy phút im lặng trôi qua, Huân đưa tay nắm lấy bàn tay nàng và nói:
- Anh thật không ngờ có thể gặp lại em nơi đây.
Diễm nh́n chàng mà nước mắt hoen mi, buồn bă đáp:
- Em cũng vậy.

Sau cảm xúc bất ngờ ấy là một sự im lặng kéo dài. Giữa Huân và nàng dường như có một cái ǵ đó cách ngăn. Rồi Huân kể cho nàng nghe gia đ́nh chàng đă bỏ Đà Lạt và dời về sống ở Sài G̣n năm 1979. Sau 7 năm trong lao tù chàng trở về và ghé lại nhà chị Nga để hỏi thăm tin tức về nàng th́ biết là gia đ́nh chị không c̣n ở đó nữa. Huân thất vọng v́ không biết t́m nàng nơi đâu. Và chàng không bao giờ nghĩ rằng có thể gặp lại nàng như hôm nay.

C̣n Diễm, nàng cũng đă kể lại cho chàng nghe nỗi chờ mong của nàng. Đă bao nhiêu ngày trông ngóng tin chàng, mong một ngày chàng trở về để dệt tiếp giấc mơ đời nhưng sự mong chờ ấy càng ngày càng trở nên tuyệt vọng cho đến ngày nàng bỏ nước ra đi.

Huân và nàng nh́n nhau trong ngậm ngùi thương tiếc. Trước mặt nàng là hai h́nh ảnh, hai cuộc đời mà những giấc mơ của chàng và nàng thuở nào không bao giờ c̣n có thể thực hiện được nữa. Nàng nhớ lại những ngày sống ở Đà Lạt với một cuộc t́nh diễm lệ bên Huân, người đă làm cho cuộc đời nàng thêm tươi đẹp hơn khi nàng tưởng rằng đời nàng đă hết sau khi Chương nằm xuống. Nàng nhớ những đêm Đà Lạt thật đẹp với những ánh đèn lung linh, mờ ảo trong sương mù quyện lấy những đồi thông mà Huân và nàng trong chiếc áo manteau sánh vai nhau giữa trời đêm. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc dù hạnh phúc ấy ngắn ngủi và đă qua đi trong đời như một cơn gió thoảng. Bây giờ chỉ c̣n lại trong ḷng nàng một cái ǵ đó mỏng manh như vạt nắng cuối ngày. Diễm buồn cho thân phận ḿnh trong nỗi bất hạnh triền miên của một kiếp người.

Nàng cảm thấy xót xa khi nghĩ đến mối t́nh giữa Huân và nàng ngày nào đẹp như những bài thơ mà nay đă trở thành quá khứ và chỉ c̣n là kỷ niệm. Những hệ lụy của cuộc sống hàng ngày đè nặng trên đôi vai mỗi người khi mỗi người đều có những bổn phận và trách nhiệm riêng. Ngay lúc này Huân và nàng tuy rất gần nhau nhưng lại rất xa nhau. Diễm đứng lặng nh́n Huân, đôi mắt rực sáng đầy tin yêu ngày nào đă làm xao xuyến tâm hồn nàng giờ đây không c̣n nữa. Mái tóc bồng bềnh của Huân ngày nào nay cũng đă điểm sương. Diễm thấy thương cho thân phận của một kiếp người. Nàng ngậm ngùi nhớ đến bài thơ " T́nh già " của Phan Khôi mà nàng đă sửa lại đôi chút cho đúng với tâm trạng và hoàn cảnh của Huân và nàng bây giờ:

Hai mươi năm sau...
T́nh cờ đất khách gặp nhau
Đôi mái đầu đều bạc
Nếu chẳng quen lung đố có nh́n ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi
Tiễn đưa nhau đi rồi !
Con mắt c̣n có đuôi...

Trong ánh nắng vàng vọt của buổi chiều cuối ngày làm cho Diễm liên tưởng đến tuổi hoàng hôn của cuộc đời. Nàng nghĩ đến sự ngắn ngủi của kiếp người và những khổ đau trong t́nh yêu đúng như trong hai câu thơ của Lamartine, một nhà thơ Pháp rất nổi tiếng mà Nguyễn Tiến Lăng đă dịch:

T́nh trường như cánh đồng hoa
Đố ai qua đó không sa lệ sầu

Trong một thoáng ngược về quá khứ, nàng nhớ lại lời của Huân nói với nàng thuở nào thật âu yếm khi cả hai vừa di tản về Sài G̣n:

- Diễm! Chúng ḿnh phải giữ mối t́nh thật đẹp này nha em. Đừng bao giờ để lạc mất nhau trong đời em nhé!

Sau lần di tản đó, Diễm nghĩ rằng nàng và Huân sẽ chẳng bao giờ lạc mất nhau nữa. Nhưng gịng đời xuôi ngược, vận nước nổi trôi đă thay đổi cuộc đời của Huân và nàng. Và có ai biết rằng những kẻ yêu nhau thường là những kẻ lạc mất nhau trong đời ...

Thế rồi Huân và nàng chia tay nhau trong lưu luyến. Diễm tiễn anh đến bên cạnh chiếc xe đang đợi chờ anh. Lần cuối cùng Huân cầm lấy tay Diễm và ôm nàng thật chặt vào ḷng như để trút hết những nhung nhớ đầy vơi sau bao tháng năm xa cách. Và Diễm cũng thấy ḷng ḿnh đang dâng trào với những kỷ niệm đầy ắp yêu thương. Ngồi trong xe, Huân đưa tay vẫy chào Diễm và nàng bước theo như để tiễn đưa nhau một đoạn đường đời đă qua. Thành phố đă lên đèn, những ánh đèn đường vàng vọt nghiêng nghiêng chiếu trên mặt đường buồn như cuộc đời của những người viễn xứ. Diễm đứng nh́n theo cho đến khi chiếc xe của Huân khuất dần trên con đường đầy lá vàng giữa tiết thu như tiếc thương cho những mảnh t́nh vỡ vụn của những mảnh đời dang dở..

HẾT

  

 

           Thu Phương
         04/2005