|
M ẹ Đ ă
T r ở V ề
C hiếc xe lọc cọc qua truông
qua suối
Qua những cánh đồng mây phủ nhấp nhô
mưa bụi giăng giăng xuyên lớp sương mờ
Chú ngựa gầy mở to đôi mắt mỏi
mẹ đă trở về thăm con một tối
D áng xưa c̣n đó tuyết
trắng phủ đầu
Đôi vai gầy v́ chở nặng bể dâu
vầng trán rộng v́ vết dao năm tháng
mắt sâu mỏi ṃn những ngày lửa đạn
thăm thẳm đàn con trôi dạt nơi nào?
đứa c̣n, đứa mất, đứa hái trăng sao
bao nhiêu đứa đủ gom đầy nỗi nhớ?
L ̣ng mẹ
ngập ngừng nổ tung nhịp thở
mẹ đă ra đi biền biệt một phương
nấm mồ xanh xanh hoa cỏ vấn vương
đàn dế nhỏ u buồn vang tiếng gáy
đêm nay buồn, con mơ về cơi ấy
mẹ đi thật xa nhưng cũng thật gần
một chuyến rong chơi đến chốn hư không
v à trở lại đêm dài con
trăn trở
như khói như sương như không như có
tay giơ cao con mừng mẹ trở về
ṿng tay tṛn ôm trọn một cơn mơ
chập chờn mộng du ôm đầy nỗi nhớ
Mẹ đâu rồi? chỉ nghe gió thở
Mẹ đâu rồi? con chợt tỉnh giấc say
Có lẽ nào chỉ c̣n lại mưa bay?
Có lẽ nào đă là cát bụi?
Thiên Thi
(Đàm Thị Thiện)
tháng 5/2004
|