ây là câu chuyện cổ tích thứ ba, anh kể em nghe:
..... Chàng Thủy thủ chỉ c̣n một ḿnh lang thang ra biển. Dù sao biển
hôm nay rất êm sóng, đang âm thầm xoa dịu chàng vơi đi nỗi mất mát nàng
Tiên cá. Nắng trưa óng ánh thủy tinh như tán sắc qua
cái lăng kính thành quang phổ bảy màu
pha lê chiếu sáng: đỏ cam vàng lục lam chàm tím, trải dài khắp cả triền
cát.
Chàng lặng lẽ nh́n ra hướng biển như cố t́m dấu vết của nàng Tiên cá.
Chàng th́ thầm:
“Nàng Tiên cá yêu ơi ! Giờ này em ở đâu? Ở tận đáy biển hay đă tắp vào
một đảo hoang nào đó xa lắc xa lơ….Em có biết chăng anh t́m em… như ṃ
kim đáy biển, như t́m lá diêu bông…. Những chỗ anh đă đi qua để mong gặp
em nhưng anh chỉ c̣n có thể gặp lại em ở nơi này!”.
Đôi mắt chàng chớp chớp, hai hàng lệ rơi rơi xuống ngực. Vẫn đôi mắt đen
láy buồn buồn như biết nói. Chàng cố nén sự buồn bă trong lồng ngực.
Chàng đưa chân lùa cát, vừa nhớ lại chuyện kinh hoàng đă xảy ra trong
những ngày qua trên biển. Chàng làm sao quên được h́nh ảnh của mụ Phù
thủy hung dữ và tàn ác giống con quỷ sa tăng khát máu, vẫn hằn sâu trong
trí chàng.
Mặt trời chênh chếch trên đỉnh đầu hanh nắng làm mồ hôi của chàng nhễ
nhại ướt toàn thân. Chàng đứng lặng người, cứng đơ như một Robot trong
tư thế người giữ đền.
Chân chàng lún sâu dưới cát nóng, thế mà chàng vẫn không mảy may nghiêng
ngả. Chàng vẫn không nhúc nhích nhưng đưa mắt nh́n một cách mông lung về
chân trời mù mịt dần ngả màu vàng. Chiều nhạt nắng nhuộm vàng cả băi cát
trắng phau chạy dài đến vùng vịnh; nơi đó ba nàng đă xây pḥng Lab để
cứu nhân độ thế. Chính nơi đó, ba nàng đă thay phổi cho nàng bơi đi cứu
chàng. Và cũng chính nơi đó, mụ Phù thủy biển đă gây ra cảnh tang tóc và
phân ly: con ĺa cha, chàng xa nàng trong nỗi đau đớn.
Nàng Tiên cá yêu ơi ! Cảnh cũ c̣n đây nhưng em đâu rồi?
....Ngày tiếp ngày, chàng trở lại biển để ngóng trông tin tức về nàng
Tiên cá. Chàng nhất định chờ đợi nàng cho dù mưa nắng có soi ṃn tảng đá
mà chàng ngồi trên đó mỗi ngày. Và cho dù sóng gió có làm chàng nghiêng
ngả... chàng cũng v́ nàng mà đợi chờ.
Chàng gào trong gió:
- Em yêu ơi, em là máu thịt, là hơi thở quyện sâu vào từng thớ thịt của
anh. Chỉ có em mới mang cho anh sức mạnh mănh liệt để ḥa vào sóng gió.
Chỉ có em mới tạo cho anh đủ tinh thần và nghị lực để chống trả lại mụ
Phù thủy biển.
Một ngày nữa trôi qua, chàng trở lại biển với sự khao khát gặp Nàng Tiên
cá. Chàng đă để lại trên cát dấu chân của chàng. Những dấu chân trần
trên cát ấy cứ kéo dài, kéo dài hầu khắp tưởng chừng như vô tận.
Rồi chàng trở lại phố biển. Khu phố nằm giữa những đồi thông xanh ngắt,
những dăy núi chập chùng, những con dốc ngoằn ngoèo, đêm đến có đèn màu
rực rỡ. Những con đường ṃn mà chàng và nàng đă từng lê bước, lang thang
qua nhiều ngơ ngàch vẫn c̣n đó. Những con đường ṃn trên đó mỗi lần có
cỗ xe ngựa cọc cạch cọc cạch chạy qua làm tung bụi hồng trần, chàng nhớ
nàng vô hạn. Chàng khóc, khóc thật nhiều cho mối t́nh dang dở của chàng
và khóc cho sự chia tay miễn cưỡng và vội vă trong đêm tối mịt mùng,...
Tới lui như một con thoi, đêm nào cũng vậy chàng về lại căn pḥng với
đôi mắt trầm buồn, lặng lẽ ấy....đă theo chàng ch́m vào giấc ngủ say
hằng đêm.
Rồi thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, nhưng thất vọng cứ chầm
chậm trôi...vài lần chàng đâm ra nản chí.
Một đêm tối mịt, giấc mơ hiện về, Nàng Tiên cá trở lại thăm chàng. Chàng
mừng rỡ ôm chặt lấy nàng. Nàng cũng cùng cung cách đó siết chặt lấy
chàng. Cả hai cùng sưởi ấm nhau. Cả hai con tim rộn ră, nhịp đập thăng
trầm trong cùng cung bực âm thanh, cùng ca lên những lời yêu đương t́nh
tự...
Chàng và nàng đặt lên môi của nhau những nụ hôn nóng bỏng làm rát cả da
thịt. Rồi cả hai t́m được cảm xúc thăng hoa và tận hưởng những giây phút
hoan lạc với những cảm giác tuyệt vời như chưa từng có trong đời của
chàng Thủy thủ. Nàng Tiên cá đă hiến dâng cho chàng Thủy thủ tất cả để
bù đắp cho ngày sinh nhật trễ của chàng, và lễ cưới những tưởng đă tổ
chức linh đ́nh nếu không có mụ Phù thủy biển phá hoại.
Trong ṿng tay ấm áp của chàng, nàng kể lại:
- Sau đêm tối hăi hùng đó, em mất một lượt hai người thân yêu nhất đời,
ba và anh. Anh rời xa, đem theo tất cả hồn em. Ḿnh đă không có cơ hội
nói lên một lời chào từ giă hay một câu tiễn biệt. Biển và bầu trời đen
nghịt, gió rít từng lúc. Đằng sau là phố biển mờ mờ ảo ảo và u ám. Anh
chỉ c̣n lại là một bóng đen nhạt nḥa…. Đau đớn v́ mất ba, và đau khổ
hơn v́ mất anh, em đă nhận ra rằng xung quanh em hoàn toàn trống trải
giữa nước biển lạnh ngắt bao quanh. Em cảm thấy cô đơn và trống vắng
đến lạnh lùng. Em chợt hụt hẫng khi biết ḿnh đă mất đi những thứ quư
giá nhất trên đời.
Em định bỏ cuộc, nhưng nhớ thương anh nên em đă bơi tới một ḥn đảo thật
xa bờ, xa anh để tránh xa tầm mắt khiếp đảm của mụ Phù thủy biển.
Những đêm liên tiếp, trời không trăng nhưng có nhiều v́ sao lấp lánh
trên dải ngân hà. Em thường nằm tựa đầu giữa hai khe đá, sóng biển dạt
dào ru em mơ màng trước giấc ngủ. Em nh́n trời cao mênh mông và hiu
quạnh. Em đă t́m thấy ngôi sao Hôm lấp lánh một góc trời, nơi đó anh
đang đợi. Sáng dậy ngôi sao Mai xuất hiện, phiên em chờ anh.
Sao Hôm chờ đợi sao Mai…..lóe sáng cả hồn em, nhưng ngôi sao ấy xa vời
quá….anh ạ !
Em thử vào bờ một đôi lần để t́m anh nhưng đêm quá khuya khoắt. Ban ngày
th́ mụ Phù thủy đáng gờm kia luôn luôn theo dơi động tịnh v́ mụ không
bao giờ muốn anh và em tái hợp.
Những ngày tháng trôi qua trong vô vọng nhưng em luôn cầu khẩn Trời Phật
cho anh thành Tiên. Muốn vậy, anh phải đi tu cho tới khi đắc đạo để gặp
em. Phần em, em quyết định trở lại khu rừng san hô đỏ tận đáy biển.
Dẫu biết nơi đó rất nguy hiểm v́ em phải bơi qua sào huyệt của ác quỷ,
nửa động vật nửa thực vật luôn ŕnh rập và ăn thịt tất cả các sinh vật
sống trong nước.
Em định bỏ cuộc giữa đường nhưng nghĩ đến anh, nghĩ đến mái ấm gia đ́nh
của ḿnh, em can đảm vượt qua. Quả thật, nhờ đấng Tối cao của vũ trụ dẫn
đường chỉ lối, em t́m được ngôi đền Hải Long Tự để ẩn ḿnh gơ mơ, tu khổ
hạnh cho đến ngày hôm nay…..
Kể đến đây, nàng Tiên cá vội hôn chàng từ giă….Em phải đi anh nha !