===
....
Tôi
nghĩ không ngẫu nhiên mà anh Lê
Lai được chọn để có Lời Giới Thiệu về
quyển Đặc san này. Rơ ràng anh là một người uyên bác. Chẳng những
anh đă đi dạo cùng khắp các văn nhân tài tử trên webNH mà anh c̣n
tỏ ra là một người có thú say mê về thể thao. Như khi anh đề cập
đến các cầu thủ thượng thặng của nền túc cầu thế giới như Zidane
của Pháp hoặc Beckham của Anh có thể làm nên tṛ trống trong khi
trái banh da ở dưới chân anh th́ cũng chỉ là trái bóng b́nh thường
mà thôi...
Anh
Lê Lai có lư luận rất gợi cảm dễ làm
xiêu ḷng người đọc. Anh rất là khiêm nhường. Cái ǵ trong tay anh
hay trong chân anh thảy đều chẳng làm nên tṛ trống ǵ ráo, nhưng
khi trao cho người khác th́ lại trở thành một tuyệt tác bất hủ.
Anh phải là người rất chịu đọc các bài viết trên
webNH nên anh giới thiệu mọi văn nhân tài
tử trên web này một cách vanh vách. Người th́ giỏi vẻ kẻ giỏi về
đàn địch, người th́ làm thơ đến tím ruột bầm gan, người th́ lại đa
sầu đa cảm... Anh đi thăm cùng khắp mọi người đến nỗi
Người Xứ Vạn vô danh tiểu
tốt không phải sinh ra ở chốn Ninh Ḥa mà cũng được anh cho vài
gịng...
"Cũng có thể là ḷng thương mến hướng về Vạn Ninh của NVS...".
Hầu như anh chẳng bỏ sót một ai... và gần như là anh có thể biết
được người ta muốn ǵ nữa... Anh cũng không quên nhắc đến những
chàng rể, những nàng dâu NH đứng sau hậu trường, âm thầm hỗ trợ
cho đức lang quân hay hiền thê
"ra tài lương đống"
trên webNH... Và trong số những người ở hậu trường ấy lại xuất
hiện ra một người đẹp hết sức quan trọng, hết sức chân chất, dịu
hiền, đó là chị Nguyễn Thị Giỏi đóng vai người vợ của ông Tú Xương
ngày xưa....
"Quanh năm buôn bán ở mom sông.... Nuôi đủ năm con với một chồng"
để anh NVThành có thời giờ hiến dâng tim óc của ḿnh cho sự nghiệp
văn hóa cao cả ca ngợi Quê hương, T́nh yêu và Kỷ niệm chốn quê nhà
bằng cách ngày đêm cặm cụi trong căn hầm lạnh lẽo ở tiểu bang
Minnesota để tác tạo đứa con tinh thần cho vẹn tṛn đức hạnh! Thật
đáng phục!
NXVạn cũng thích lối lư luận rất chân t́nh và thực tế của anh Lê
Lai khi anh cho rằng văn chương đâu cần phải có khả năng thiên phú
hay kiến thức sâu rộng... Mà quả đúng như vậy. Tiếng khóc hay giọt
lệ của một người t́nh xa người yêu đâu cần ǵ phải bóng bẩy văn
chương nhưng sao lại làm lay động biết bao thi nhân mặc khách...???
Một cơn gió gợn lăn tăn trên mặt hồ có thấm ǵ đâu sao lại làm nổi
sóng một Hồ Xuân Hương??? và cảnh bước qua Đèo Ngang giữa một buổi
chiều tà tắt nắng cũng b́nh thường như bảo buổi chiều khác sao với
Bà Huyện Thanh Quan bỗng chốc biến thành bài thơ bất hủ??? Bài
giới thiệu của anh Lê Lai tuy nhẹ nhàng nhưng rất thấm làm tôi
không có cách nào hơn là lăn ḿnh sâu vào khu thạch động của cuốn
Đặc san để t́m những lụa là châu báu....
Kế
đến là chị Lương Lệ
Huyền Chiêu - một người chị mà tôi đă có dịp say mê
đọc các bài viết của chị trên trang webNH để biết rằng chị cũng là
một nữ sĩ chẳng kém ai. Chị phải là một cây viết gạo cội trên DĐàn
NH. Trong bài "Chúc mừng sinh nhật", chị diễn tả con
sông Dinh thật tuyệt vời. Con sông Mẹ phải vắt kiệt sức đưa nước
về nuôi những cánh đồng chẳng khác nào người Mẹ phải vắt hết bầu
sữa ngọt của ḿnh để nuôi con khôn lớn. Chưa hết, con sông Dinh
c̣n phải cơng nặng đám lục b́nh đủ màu đủ sắc sinh sôi này nọ trên
thân xác kể cả rác rến khắp nơi kéo về không có lối thoát....
"Sông Dinh bây giờ chi là một người đàn bà cằn cỗi, héo khô...".
Chị phác họa một h́nh tượng rất trừu tượng và thật phong phú gợi
cảm không chê vào đâu được....
Người
Mẹ ấy là chị. Chị không ngại ngùng cho hay sau 1975, đến hơn mười
năm chị đă trở thành người ... thất nghiệp. Một nhà giáo tâm huyết
và có tài năng như chị lại không có cơ hội cầm đến cây viết, viên
phấn, đứng trước tấm bảng đen để cống hiến cho thế hệ tương lai
th́ không c̣n ǵ đau xót cho bằng. Có khác nào người nhạc sĩ đă
đánh mất cây đàn, người họa sĩ đă mất cây cọ vẻ, người hạm trưởng
đă mất cái la bàn... và một cô giáo đă mất cả đàn con.... Chị tâm
sự
..."Không báo chí, không sách vở, không viết thư, không bạn bè, có
lẽ không cả một nụ cười !!! Cuộc đời ai mà biết được...."
Nhưng rồi có một ngày chị bừng sống lại như đêm dài thấy ánh b́nh
minh... chị bảo
"Làm sao tôi tưởng tượng được có ngày tôi nói được rất nhiều trên
ninh-hoa.com. Những điều mà tôi tưởng chừng sẽ vĩnh viễn bị chôn
vùi trong nấm mộ thời gian...."
th́ này đă sống lại, sống lại thực sự... Và cuối cùng th́ chị cũng
có một ư nghĩ giống anh Lê Lai.... từ trong tận cùng những cái nhỏ
nhoi tưởng chẳng đáng ǵ lại nở ra một bầu trời tươi đẹp... Chị
kết luận
"Riêng tôi, tôi cám ơn ninh-hoa.com. Nhờ có bạn tôi hiểu được rằng
nếu ta đi t́m th́ trong mỗi bông hoa dại ven đường cũng có ít
nhiều mật ngọt...".
Ừ nhỉ? vậy mà tôi đă bao lần chẳng đế ư đến loài hoa mắc cỡ nở xum
xuê ở khắp ven đường....
Dại thật!
Tôi
tiếp tục băng qua khu vườn Quê hương th́ bất chợt gặp "Người
lữ hành trên con đường gian khổ" của chị
Nguyễn Bạch Tuyết.
Lại là một nhà văn nữ của
nhóm
VT & NTH. Giọng văn diễn cảm như tâm sự, chị cho tôi gặp anh
Trưởng webNH với nỗi ḷng chơn chất và giản dị. Anh Trưởng web tâm
sự việc ra đời đứa con tinh thần đầu tiên là cái webNH như sau
"... Cái web này ra đời như chất keo giúp cho bà con đồng hương NH
có chỗ liên lạc với nhau vui buồn chia xẻ... Tôi tâm niệm trong
ḷng phải làm một cái ǵ cho bà con đồng hương, suy nghĩ hoài tôi
thấy với khả năng chuyên môn về máy móc, điện tử, computer tôi
nghĩ nên làm trang web để nối liền t́nh đồng hương của người trong
nước và người hải ngoại gặp nhau, thông báo cho nhau tang môn hỉ
sự... Tui nói bí mật này chị đừng cười tui nghen mặc dù tui học
Toán nhưng sao trong ḷng vẫn thích văn chương, thích đọc thơ làm
thơ... hay dở tùy người thưởng thức ...".
Cũng
qua bài viết của chị BT, tôi biết thêm được quăng đời ngày xưa của
anh trước 75 có một chút ǵ gần gũi với tôi..., người xứ Vạn kẻ xứ
Ninh... cả hai đều là dân nhà quê lên tỉnh học...
"Ngày xưa nhà nghèo Mẹ anh sống bằng nghề nướng bánh tráng nuôi
anh ăn học...",
c̣n Mẹ tôi lại b́ bơm trên những cánh đồng ngập nước ở Mỹ Đồng để
gieo mạ, cấy lúa mướn cho người ta... Anh có lần bước qua ngưỡng
cửa Đại học Khoa học Saigon (cạnh Trường Trung học Petrus Kư) th́
tôi cũng có lần nhảy vào MPC... ngồi ở giảng đường gặm bánh ḿ của
ông cai trường ở đó... với một thời thiên hạ biểu t́nh chống chính
phủ như rươi... Có điều ước mong nhảy vào Hải quân của tôi th́
không thành nên tôi chưa đuổi kịp theo anh cái nghề lái tàu biển....
Qua đây với ư chí ham học, lại nhờ có chị nhà lo một đàn con chu
đáo cho anh có th́ giờ
"dùi mài kinh sử để chờ kịp khoa"
với các văn bằng Kỹ sư Máy, Kỹ sư Điện và Cao học Toán v.v... (sao
nhiều bằng quá dzị???). Với một anh học tṛ nhà quê xứ Ninh như
anh mà đến xứ người rồi lại có ư chí vươn lên tới đỉnh cao như thế
thật đáng bái phục!
Hiện
tại anh có trách nhiệm vun đắp nuôi dưỡng đứa con tinh thần của
ḿnh là trang webNH ngày càng tươi tốt để ca tụng một quê hương
chẳng mấy ai biết (nay th́ người ta đă biết Ninh Ḥa quá nhiều rồi
qua trang webNH, đó cũng phần nào có cái công anh). Qua những
tháng ngày khai phá mở đường đầy gian khổ và có lúc
..."ngă quỵ giữa đêm khuya, v́ tuần nào anh cũng thường làm việc
quá nửa đêm, có khi làm việc đến bốn, năm giờ sáng... nhưng anh
vẫn đứng lên, gồng ḿnh chịu đựng, ôm cả một khối lo âu, một trời
trách nhiệm to tướng, âm thầm cắn chật răng để khỏi bật ra tiếng
nấc than...".
Bây giờ anh lại sinh ra một đứa con tinh thần khác nữa, đó là Đặc
san 5 năm dày cộm mà hầu hết quư bạn đều đă có trong tủ sách gia
đ́nh... Tôi vẫn thích câu kết luận cuối cùng của chị BT
"Anh biết chăng trên đỉnh núi cao chỉ đủ chỗ cho một người, cô đơn
giữa trời mây bao la đầy thử thách là cơ hội tôi luyện cho tâm đức
vững vàng để thành NHÂN, Người lữ hành trên con đường gian khổ...
hăy tiếp tục, tiếp tục... bước đi, bước đi trong sự reo ḥ cỗ vơ
của đồng hương và thân hữu...".
Xin
tặng anh webTrưởng NH/Nguyễn Văn
Thành một cành hoa hồng thật tươi thắm hôm nay....

(c̣n tiếp)

