CỌP NINH HÒA
Thuở nhỏ tôi thường nài nỉ bà tôi kể chuyện cọp Ninh Hòa. Những câu chuyện
ấy hầu như tôi đã thuộc lòng nhưng tôi vẫn thích được nghe bà kể lại để tôi
vừa có cảm giác run sợ vừa thấy lòng hãnh diện vì quê hương mình từng có
… nhiều cọp.
- Hồi bà còn nhỏ, quê mình cọp nhiều lắm. Thời đó nhà cửa, dân cư thưa thớt,
không biết chừng Cọp nhiều hơn người. Cọp dạn lắm. Mấy "ổng" nghênh ngang
muốn đi đâu thì đi, muốn ở đâu thì ở, coi người như rác. Trời tối, cọp bắt
đầu túa về làng. Cháu thấy đó, quê mình như cái lòng chảo, bốn bề núi non.
Cọp từ Suối Ré tuôn ra, cọp từ Hòn Hèo lần tới, cọp từ dốc
Ðá Trắng, Dục Mỹ,
núi Vọng Phu cũng kéo nhau xuống núi.
- Mấy ổng về làng làm gì hả bà?
- Thì mấy ổng buồn buồn đi rong chơi, gặp heo thì bắt heo, gặp chó bắt chó
có khi rinh cả bò, ngựa. Cọp ở Ninh Hòa mình chắc lúc đó có cả ngàn con.
Tôi lúc đó bắt đầu thấy run run
- Vậy mình trốn đi đâu hả bà? Thì chiều xuống mình lo nấu cơm ăn rồi đóng
cửa đi ngủ sớm. Nói vậy chứ có ngủ được đâu, ở trong nhà nghe tiếng “À nôm“
của mấy ổng mà phát run, lại còn tiếng mấy con chó đi chơi về muộn chun rèn
rẹt qua lỗ chó chun nữa chớ. Ban ngày thì đở hơn, mấy ổng về nằm ngủ trong
mấy bụi tre rừng – Không hiểu sao cọp thích ở rừng tre - Vậy nên mới có câu
chuyện này:
Một bửa, mấy người trong xóm rủ nhau lên rừng bẻ măng. Mấy bà già sợ cọp nên
hay ở quanh quẩn bên mấy mấy đứa trai tráng. Hôm đó thằng Lực đứa khỏe nhất
trong bọn đang thò cây sào một đầu có gắn câu liêm vào một bụi tre rừng bổng
nó đứng bật dậy thét lên một tiếng “A. Cọp“ rồi nó trợn mắt chết trân. Té ra
là nó chọt trúng một ông cọp đang nằm ngủ. Ông cọp bị đánh thức, vươn vai
chun ra khỏi bụi tre rừng đứng nheo mắt nhìn thằng Lực. Nghe tiếng thét, bà
lão Mịch, hàng xóm của thằng Lực xăm xăm bước tới. Thấy tình cảnh thằng Lực,
bà nóng ruột xỉa cây gậy về phiá ông cọp quát:
- “Tổ cha mầy, mầy không thấy nó sợ chết điếng rồi sao mà còn đứng đó. Đi
chổ khác chơi đi .”
Vậy mà ông cọp lại bỏ đi mới ngộ chớ. Cọp đi rồi bà Mịch bước đến bên cạnh
thằng Lực tay vuốt ngực miệng hô “ba hồn chín viá mầy tỉnh dậy Lực ơi !“
Phải một hồi lâu hồn thằng Lực mới nhập về xác của nó. Từ đó thằng Lực coi
bà Mịch như là người đẻ nó lần thứ hai.
- Cọp cũng sợ bị chửi hả bà ?
- Không phải đâu, cọp nó thấy bà Mịch không sợ nó nên nó nghi ngờ đây là kẻ
mạnh. Để bà kể tiếp chuyện mày nghe. Hồi đó đâu có máy xay gạo như bây giờ.
Tối tối, trời có trăng, người ta xúm lại một sân nhà để xay lúa, giả gạo.
Xóm đó có thằng đui chuyên giử một tay chày. Bửa đó đang kẻ xay người giả
bổng tất cả đều nhìn thấy một ông cọp đang ngồi rình sau một bụi chuối. Mấy
người sáng mắt bỏ chạy không kịp kêu một tiếng. Tội nghiệp thằng đui, nó
đứng dang chân, chày giơ lên trời, chờ một tiếng “thịch“ để hạ chày mà chờ
hoài không thấy. Ông cọp thấy có người không thèm bỏ chạy lại còn giơ chày
định phang nó nên nó lặng lẻ bỏ đi mất.
Những câu chuyện của bà tôi có thể là chuyện hoang đường nhưng có một điều
có thực là Ninh Hòa quê tôi ngày xưa là giang sơn của hàng ngàn con cọp. Mẹ
tôi thường than thở “Chiến tranh! Cọp sợ súng đạn đi hết!“ Tôi không tin
rằng cọp đã bỏ đi. Tôi nghĩ rằng cọp đã đến thời kỳ diệt chủng. Những con
vật to lớn, mạnh mẻ nhất như Khủng Long, Voi ma mút, Cá Voi, Sư tử, cọp, beo
...và cả loài người nữa sẻ lần lượt biến mất trên trái đất này do một quy
luật huyền bí của thiên nhiên.
Văn minh của loài người nếu thiếu tình yêu thương, tính nhân bản chắc chắn
sẽ đưa loài người gần đến sự hủy diệt hơn là sự trường tồn.
Có lẻ một ngày nào đó trái đất này chỉ còn lại cây cỏ và những côn trùng bé
nhỏ nhất. Cầu trời cho ít nhất cũng còn sót một Adam và một Eva.
“Cọp Ninh Hòa, ma Đồng Cọ, gió Tu Bông“ mới đó mà câu nói này đã thành
chuyện cổ tích.
Lương Lệ Huyền Chiêu
|