Có người cho rằng người Đằng Hạ
đến từ Indonesia. Một chiếc thuyền đánh cá từ Indo bị bão đánh trôi
dạt vào đây rồi không thể trở về.
Nhưng theo tôi thuyền đánh cá
thì không thể có đàn bà đi theo và tại sao con cháu người đánh cá
không biết nghề đi biển chỉ biết sống dựa vào núi rừng.
Giả thuyết thứ hai là người
Đằng hạ là người thiểu số vì tránh chiến tranh lưu lạc đến đây.
Cũng chưa giải đáp được điều bí
ẩn vì người thiểu số ở VN có truyền thống sống nhờ núi rừng thuộc
dãy Truòng Sơn. Cách đây mấy trăm năm rừng núi của nước ta mênh mông
có chạy loạn thì họ không tìm ra biển, nơi khó sống đối với họ.
Tôi tin vào giải thích trong
một bài báo mà tôi đã quên nguồn.
Người Đằng Hạ thuộc một bộ tộc
thiểu số ở Tây Sơn Bình Định. Họ theo nhà Tây Sơn và làm thuộc hạ.
Sau khi nhà Tây Sơn suy tàn,
Vua Gia Long truy sát những ai theo Tây Sơn. Trước cảnh bị sát hại
dã man một số người dân tộc quá sợ Hãi dẫn theo vợ con chạy trốn. Dù
không quen sống ở gần biển nhưng vịnh Vân Phong là nơi ẩn trú kín
đáo nhất. Trời thuong cho họ nguồn nước ngọt kỳ lạ ngay sát biển.
Sau này có truyền thuyết trên
đường chạy trốn vào Nam, Nguyễn Ánh có ghé lại Sơn Đừng được trời
cho biển xuất hiện đầy cá cơm cứu đói và nước ngọt do người Sơn đừng
cung cấp.
Nhưng lịch sử về người Sơn Đừng
rất mù mờ và sau khi Gia Long lên ngôi các truyền thuyết mang màu
chính nghĩa của Nhà Nguyễn luôn được lan truyền.
Tôi vẫn tin vào truyền thuyết
người Đằng Hạ tìm đến Sơn Đừng vì sợ bị truy sát bởi nhà Nguyễn. Các
dân tộc ít người dầu không có chữ viết nhưng họ có sử thi để các già
làng kể cho con cháu nghe về gốc gác và những Huyền thoại tôn vinh
bộ tộc của mình. Riêng người Đằng Hạ có lẽ vì quá sợ sự truy lùng
nên không dám kể cho con cháu nghe mình từ đâu tới. Có lẽ bạn đầu
nhóm người này cũng đông nhưng rồi vì môi trường sống khắc nghiệt,
hôn nhân cận huyết, trẻ em đau ốm không thuốc men, chết sớm người
Đằng Hạ đi vào con đường tiẹt chủng.
Trở lại vịnh Vân Phong nhiều
lần càng lúc tôi càng buồn.
Rừng cây duong cổ thụ Huyền bí
đã biến mất nhường chổ cho các dìa tôm phủ bạt nhựa đen bẩn thỉu.
Nhà cửa được dựng lên san sát
hai bên đường dẩn vào Vân Phong. Vân Phong không còn hoang sơ như
xưa. Xóm Sơn Đừng văn minh hơn khi có một đồn biên phòng được dựng
lên gần đó. Một lớp học đã được xây với một thầy giáo là anh bộ đội
và ba học trò da đen, tóc quăn, mắt màu đồng ngồi ngơ ngác.
Nghe nói hiện nay người Sơn
Đừng đã bỏ xứ đi làm thuê làm mướn đâu đó và bị đồng hoá thành người
Việt cùng khổ. Còn nơi chốn hùng vỹ, hữu tình của họ đã mọc lên
những Resort vô cùng tráng lệ.
Thôi thì mọi thứ trên đời đều
thay đổi kể cả chính mình cũng không phải là mình của ngày hôm qua.