Đây
là lần đầu tiên tôi bước chân xuống chiếc tàu cánh ngầm mặc dù phương tiện
bằng đường thủy đă có hơn 10 năm nay. Tôi cứ liên tưởng chiếc tàu phải
chạy ngầm dưới nước như tên gọi nhưng không phải thế; tôi buồn cười cho ư
nghĩ ngây ngô của ḿnh. Tàu Cánh Ngầm cũng chỉ lớn bằng chiếc tàu đánh cá
mà tôi đă chẳng đặng đừng đi trên đó khi rời bỏ quê nhỏ của tôi chạy nạn
vào một ngày của tháng 4/1975. V́ dành riêng cho khách du lịch nên tàu
cánh ngầm được thiết bị thanh lịch và sạch sẽ với những băng ghế nệm sơn
phết màu sắc thật đẹp mắt.
Mỗi ngày có 3
chuyến khứ hồi giữa SG và VT. Chúng tôi đă mua vé trước đó 1 giờ đồng hồ
tại pḥng vé ngay bến Bạch Đằng, sau khi đă hỏi cặn kẽ giờ đi và giờ về
trong ngày. Trong khi chờ đợi giờ lên tàu, chúng tôi rảo quanh con phố
Nguyễn Huệ gần đó, rồi ghé qua hiệu sách lớn trên con phố, vừa đi vừa nghĩ
rằng sự chen lấn lên tàu mà một số người không ư thức sẽ làm cho chuyến
thưởng ngoạn của chúng tôi mất hết ư nghĩa.
Đúng
giờ ấn định, tiếng nói của cô xướng ngôn viên phát ra từ loa phát thanh
báo cho biết chuyến tàu sắp khởi hành, chúng tôi phấn khởi bước theo đoàn
người xuống tàu. Tŕnh vé xong, tôi xuống tàu đảo mắt nh́n quanh để quan
sát số lượng người đi bằng đường thủy, thấy cũng khá đông, có lẽ mọi người
thường dùng phương tiện này để đến thành phố biển VT trong những ngày cuối
tuần. Chúng tôi được hai cô tiếp viên nhă nhặn hướng dẫn ngồi vào hai ghế
định sẵn trên vé. Trước mặt chúng tôi là boong tàu có 30 chỗ ngồi, hai bên
là những khoảng trống có lan can rộng hơn 1 mét rưởi. Du khách được tự do
ra lan can, đứng thưởng ngoạn phong cảnh và đón những luồng gió mát của
biển sông. Pḥng của chúng tôi có khoảng 60 ghế và đằng sau tôi là pḥng
nhỏ dành cho dịch vụ nước uống và nhân viên sửa chữa.
Tàu
có máy lạnh nên chúng tôi cảm giác dễ chịu, thư thả ngắm nh́n quang cảnh
bên ngoài xuyên qua những cửa sổ lớn bằng kính. Nhưng gió mát của sông
biển tạo ra trong lúc tàu thay đổi vận tốc lướt nhanh trên mặt nước đă
khiến chúng tôi đổi ư rời chỗ ngồi ra đứng ngoài lan can với một vài du
khách trong ánh nắng dịu của cuối tháng 9. Tôi hít thở thật sâu để tận
hưởng không khí trong lành của sông nước. Chúng tôi đang ngự trị trong
khoảng không gian riêng của ḿnh, và đón nhận niềm hạnh phúc tuyệt đỉnh
trong ngày nghỉ ngơi cuối tuần thật quư giá.
Đột
nhiên tiếng ồn ào của dăm ba đứa trẻ con khoảng 13, 16 tuổi láo nháo đàng
sau làm chúng tôi đặc biệt lưu ư. Chúng tiến đến lan can lễ phép xin chúng
tôi chỗ để được nh́n ngắm bên ngoài, tôi đứng nghiêng người trụt về đàng
sau để nhường cho chỗ bọn trẻ. Nghe lũ trẻ nói chuyện với nhau bằng giọng
Huế giọng Nam lẫn lộn, tôi đoán chừng chúng được ai đó bảo trợ bao vé cho
đi chơi v́ vé tàu không phải ít tiền. Nh́n những khuôn mặt ngây thơ của
những bé gái non dại trong độ tuổi mới lớn thật đáng yêu, tôi lắng nghe
hai bé gái trong những đứa có giọng Huế thật ngọt ngào:
- "... nh́n cảnh ni nhớ quê ḿnh quá, nhớ ba mạ quá,
quê tau cũng có sông nước và cây cối bao quanh, giữa nước ngọt của sông và
nước mặn của biển, có 3 màu nước rơ rệt, quê tau cũng thế ! ..."
.
- "..nh́n cảnh ni nhớ
mạ lắm v́ mạ chết đuối bỏ con lang thang....."
Tôi
xúc động vô cùng và muốn ṭ ṃ t́m hiểu các bé nên gợi chuyện hỏi thăm
từng đứa. Mỗi đứa một lời kể, kể cho chúng tôi nghe là chúng ĺa quê mẹ
tận miền Trung trong hoàn cảnh thiếu thốn khổ cực để vào Sài G̣n, có đứa
vào cùng bố mẹ, có đứa mồ côi mẹ thất thểu ngoài đường kiếm sống. Tất cả
cùng thuê nhà chung, sống chung với nhau trong thành phố. Điều đặc biệt
tôi ghi nhận qua cách nói chuyện của chúng chứng tỏ chúng biết yêu thương
giúp đỡ và chia sẻ lẫn nhau trong cuộc sống. Có lẽ chúng nó hiểu lẫn nhau
v́ cùng một hoàn cảnh ngặt nghèo nên đă giúp chúng nó biểu lộ mạnh mẽ sự
hợp quần trong nghĩa t́nh đồng loại. Trong số các bé, có đứa vẫn c̣n đi
học bổ túc một buổi trong ngày, có đứa đă nghỉ học. Công việc tất bật hằng
ngày của chúng nó là bán hoa dạo trên các đường phố cầm từng cánh hoa hồng
nhung được bọc trong một ống giấy bóng có hoa văn nổi thật đẹp mắt.
Chúng thường bán về đêm ở những nơi có quán xá đông khách sang
trọng mà chính tôi nh́n thấy đôi lần một vài bé gái mặc váy xanh, áo trắng
tươm tất như bộ đồ đồng phục đến trường, mang trong tay một giỏ hoa, mời
mọc khách qua đường mua hoa.
Chúng
giải thích thêm là chúng khởi hành đi bán hoa vào lúc 4 giờ chiều đến măi
2 giờ khuya mới về đến nhà. Khách của chúng là những cặp t́nh nhân khắn
khít bên nhau, thường các đấng nam nhi chẳng đặng đừng mua tặng người yêu
khi chúng nó mời mọc mua những cánh hồng nhung. Đó là kinh nghiệm bán hoa
của lũ trẻ.
Điều
khiến tâm tôi xao động nhất khi biết bọn trẻ đi chơi dưới sự d́u dắt của
một người có tấm ḷng nhân ái. Chúng cho biết, ông là một Việt Kiều,
thường đến quán ăn uống một ḿnh trong nhiều ngày qua, ông tṛ chuyện hỏi
han với chúng và ngỏ ư mời cả bọn bán hoa dạo gồm khoảng 20 đứa đi du lịch
trong ngày, ăn uống thỏa thích, rồi c̣n hứa dắt chúng đi sắm quần áo. H́nh
như tôi đă nh́n thấy bóng dáng của một người đàn ông trong độ tuổi trung
niên giữa tiếng cười nói, đùa giỡn của lũ trẻ trước khi qua chặng soát vé
để xuống tàu.
Chuyến
du lịch bằng tàu cánh ngầm đă đưa chúng tôi đến VT nghỉ ngơi cuối tuần
thật hạnh phúc nhưng để lại trong tôi nhiều cảm xúc về những đứa trẻ cùng
cảnh ngộ ngặt nghèo, bương chải ngoài đời quá sớm và cảm phục con người
nhân hậu đó có tấm ḷng rộng mở; mang niềm vui đến cho mọi người dù chỉ là
sự tốn kém ít ỏi và một việc làm nhỏ nhoi nhưng đă dành khoảng thời gian
riêng tư để nghĩ đến một việc làm cho đồng loại, cho số phận của các em
nhỏ trong hoàn cảnh thiếu thốn và thương đám trẻ phải tự kiếm sống trong
tuổi đời c̣n non dại. Thế
mới thấy, trong bất kỳ hoàn cảnh nào của con người - sự sống và sự biết
chia sẻ - cả hai yếu tố ḥa hợp sẽ đem lại hạnh phúc biết dường nào !
Hà
Thị
Thu
Thủy
Tháng 10/2005