Tôi
biết anh qua sự giới thiệu của một người bạn, chúng tôi ở cách
xa hai mặt của quả địa cầu, nên sự liên lạc chỉ qua e-mail. Từ
những e-mail qua lại tôi hiểu đôi chút qua lời tâm sự về hoàn
cảnh gia đ́nh của anh. Điều đó đă mang đến cho tôi sự xót xa và
muốn được chia sẻ v́ hai hoàn cảnh giữa tôi và anh có sự đối
nghịch.
Từ bé, tôi có được sự may mắn trong một gia đ́nh bố mẹ và
10 anh chị em thật hạnh phúc. Ba tôi là một sĩ quan trong quân
đội ngành Hành Chánh Tài Chính, mẹ có một gian hàng bán tạp hóa
rất lớn chuyên bán sỉ và lẻ, chúng tôi được ba mẹ lo cho đầy đủ,
nhà luôn có người làm giúp việc và phụ mẹ buôn bán, c̣n có bà Vú
nấu ăn cho gia đ́nh. Chúng tôi chỉ biết lo việc học và rảnh rỗi
giúp mẹ buôn bán. Gia đ́nh chúng tôi luôn quây quần vào những
ngày cuối tuần, v́ các anh, các em đi học xa trở về. Hai chữ
quây quần đó đă làm ray rức trong ḷng tôi khi đọc được những
ḍng tâm sự nơi anh.
Anh lớn lên trên một một vùng đất đỏ cao nguyên thành phố
Ban Mê Thuột, từ năm mới lên 8 tuổi gia đ́nh gởi anh đi học tại
trường nội trú công giáo thành phố Đà Lạt sương mù. Ngày xưa
muốn vào nội trú của công giáo quả là một sự rất khó khăn, có lẽ
gia đ́nh anh cũng thuộc loại khá giả. Môi trường luôn luôn là
yếu tố ảnh hưởng đến con người. Sự nghiêm ngặt trong cuộc sống
nội trú có lẽ đă cho anh một sự hoàn thiện, học cách tự chăm sóc
bản thân, tự lo tất cả mọi việc, rèn cách sống ḥa đồng, chia sẻ
và cũng như biết lắng nghe người khác. Thế nên anh đă tự nguyện
giúp đỡ biết bao con người trong hoàn cảnh khó khăn trong thời
gian biến cố của đất nước xảy ra, anh đă cho tôi biết đôi điều
về anh. Tôi rất khâm phục anh về những điều anh đă làm với tha
nhân.
Anh học xa nên ít khi về nhà, chỉ thỉnh thoảng thư từ với
gia đ́nh. Năm 1967 lúc đó anh 15 tuổi v́ đă lâu không nhận được
thư, anh trở về thăm nhà, khi đó anh mới biết ba mẹ và một người
chị, hai người em đều mất hết vào năm 1966 v́ bị pháo kích, một
sự việc quá bi thương và đau ḷng. Anh c̣n quá bé để phải chịu
đựng và sống trong hoàn cảnh côi cút như thế, lời viết cũng
không thể nào thấu hiểu hết được nỗi đau của người trong cuôc…“
Kể từ đó cho đến bây giờ anh vẫn không biết gịng họ của anh có
những ai” Những ḍng chữ này anh viết khi tôi đọc lên thấy cả
một sự xót xa và ngậm ngùi. Khi viết cho tôi về chuyện gia đ́nh,
anh cho biết, đă từ lâu anh không nhắc đến điều này, v́ nó làm
cho anh buồn.
Được viết lên những điều này tâm tư tôi nhẹ nhỏm như gởi
đến anh những lời chia sẻ v́ chưa có cơ hội để trao đổi với anh
nỗi niềm này. Trong cuộc sống ai ai cũng cần t́nh thương, sự
đồng cảm, cũng muốn có người chia sẻ niềm vui nỗi buồn với ḿnh,
và khi ḿnh nói lên được có nghĩa là ḿnh đă có sự chia sẻ.
Khi chúng ta nuôi dưỡng một trái tim giàu cảm xúc sẵn sàng
bày tỏ sự cảm thông, chia sẻ khiến con người cảm thấy cuộc sống
có ư nghĩa hơn, đáng yêu hơn. Vậy đừng từ chối nếu ta vẫn c̣n
những điều có thể chia sẻ.
Chia sẻ để cảm nhận mọi niềm vui đến từ cuộc sống.