LỜI
VÕNG
Em nằm trên võng đong đưa
Hồn nhiên em hát lời xưa quê nhà
Kẽo ca kẽo kẹt thật thà
Thoảng hương đồng nội cỏ hoa xuân thì
Em nằm trên võng say sưa
Bình yên ngủ giữa ban trưa tươi hồng
Vô tư như thuở chưa chồng
Bến bờ mộng mị, bềnh bồng thơ ngây
À ơi em hãy ngủ say
Thị thành nao nức còn đầy lo toan
Áo quần trang sức phấn son
Tươi vui qua mất héo hon lần về
Ru em em hãy ngủ ngon
Nhọc nhằn cơm áo, chồng con đã nhiều
Vội chi nắng sớm mưa chiều
Dễ gì được phút phiêu diêu giữa đời
Xa quê ngày cũ xa vời
Vẫn không quên được những lời võng ru
Êm trong hơi thở mùa thu
Giật mình còn vọng tiếng ru lặng buồn
Võng xưa thơ ấu bên em
Bỏ quên ngày tháng nay đem ru mình
Ðong đưa theo nhịp tự tình
Hồn quê là võng, sắc hình là em.
Dương Tấn Long