|
Không
Dĩ
Văng!
Mỹ Hiệp


N hẫn lấy chồng
lính tác chiến rày đây mai đó. Năm trước th́ ở B́nh Định, năm sau lên tận
Pleiku. Tuy vậy mà chồng đâu vợ đó. Ông xă chị vốn lười, nên cứ nhờ chị ôm
giùm nón sắt, năm nào nhà cũng có thêm lính. lương ít ỏi, thường th́ chỉ
ăn gạo sấy với đồ hộp; vậy mà nhà thật vui. Bù đầu với đám con "đứa chưa
biết ḅ, đứa khác ḷ ḍ ḅ ra!", chị không c̣n th́ giờ về quê thăm mẹ và
bè bạn.
M ất miền Nam tháng tư 75, chồng vào tù. Nhẫn dắt đàn
con về quê sống với mẹ. Chị và Linh, người bạn thân từ thuở học ê a đến
lúc về nhà chồng, nay được cơ hội buôn bán sát cạnh nhau. Chồng Linh tuổi
thân mà chồng chị cũng vậy. Không hẹn mà hai người bạn thân lấy chồng
giống tuổi nhau. Nhẫn th́ thua Linh hai tuổi. Tuổi Linh hợp với tuổi chồng,
"thân tí th́n tam hạp". C̣n tuổi của Nhẫn là "dần thân tị hợi tứ hành xung".
Một hôm có ông thầy bói dạo từ xa đến ngồi trong lồng chợ. Linh và Nhẫn rũ
nhau xem thử mới biết rằng như vậy!
M à nghiệm kỹ cũng
đúng, v́ gặp tuổi xung nên chồng Nhẫn ở tù bị đày tận miền Bắc, trên Hoàng
Liên Sơn. C̣n chồng Linh cũng ở tù nhưng chỉ cách nhà chừng hai chục cây
số. Hàng tháng được gặp vợ con thăm nuôi. Tám năm sau, ở xă gọi Linh cho
biết tin chồng được tha về quản lư tại địa phương. Trong thời gian này,
chồng Nhẫn cũng được tha về; như vậy hai ông cùng tuổi cũng có điểm giống
nhau về hạn tù!
V ợ
chồng Nhẫn đùm túm con đến Hố Nai lập nghiệp v́ chồng chị quan niệm "ở
chuồng heo hơn theo quê vợ", nhưng không may gặp thất bại nầy đến thất bại
khác. Tâm, chồng chị xin vào làm cho xí nghiệp đường, nàng mừng hết biết.
Tháng đầu nhận lương, chồng mang về trao, tay vừa cầm xấp giấy bạc th́
nghe tiếng thét kinh hải: "chó chó!..." Nhẫn nh́n ra cổng th́ thấy con chó
Lu nhà ḿnh không biết cớ ǵ hôm nay nổi khùng cắn đứa học tṛ gái đi
ngang nhà. Thế là nàng phải đem tiền lên tận nhà cô bé bồi thường tiền
thuốc men, chích ngừa. Nhẫn bắt đầu lo ngại cho cái gọi là tuổi xung khắc
của vợ chồng. Qua tháng sau, một ngày đang buổi chợ đông, Nhẫn thấy chồng
đi t́m ḿnh, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi đâu
vậy?
- Anh mới lănh
lương, đem ra cho em, rồi trưa nay đi bán về mua chút ǵ cho con ăn ngon
một bữa.
N hẫn
nh́n chồng ngạc nhiên:
- Ủa! sao quần
anh rách thế kia?
Tâm nh́n xuống,
đáy quần anh rách toạt một đường dài, anh đưa tay sờ túi quần, hốt hoảng:
- Trời ơi tiền
đâu mất rồi!
Nhẫn mặt tái
xanh hỏi chồng:
- Chuyện ǵ vậy?
- Hồi năy, khi chạy
xe qua chợ Hố Nai, có thằng cha lái ẩu đâm vào người anh. Thấy không có ǵ
nghiêm trọng nên anh cũng không làm khó dễ họ.
-
Nó té vô người anh, có lẽ nó đă móc hết tiền trong túi
rồi!
Q ua tháng thứ ba, thứ tư rồi tháng thứ năm không thấy
chồng mang tiền lương về nữa, anh bảo công ty lỗ vốn thiếu nợ lương công
nhân. Nhẫn bảo chồng đừng đi làm nữa, ở nhà ăn cháo c̣n hơn đi làm công
không lương.
N hẫn bề ngoài cố
làm tỉnh, nhưng đêm lo lắng không ngủ được, con cái mỗi ngày mỗi lớn, nay
mai vào trung học, tiền áo quần sách vở nhiều hơn, mỗi gánh hàng xén lèo
tèo làm sao cung cấp nổi! Chị ốm ra thấy rơ, tóc lún phún bạc. Anh Tâm bắt
đầu cáu kỉnh, la ó đánh đập con không có lư do chính đáng. Có lúc Nhẫn
nghĩ Việt Cộng nhốt chồng ḿnh có tiêm thuốc ǵ không mà giờ đây tánh t́nh
đổi khác, dữ tợn như khùng điên. Tiếng quát tháo đánh đập con hàng ngày
làm thần kinh Nhẫn căng thẳng. Chị bị ám ảnh bởi giọng the thé: "Bà muốn
tôi làm đầy tớ cho bà không à!" Nhẫn muốn đập đầu vào tường cho nổ tung,
cho giọng nói quái đản đó không c̣n ẩn chứa trong tâm năo chị. Nhẫn suy
nghĩ, người đàn ông là trụ cột gia đ́nh, là điểm tựa của vợ con. Lư lẽ mà
chồng ḿnh lập đi lập lại nầy có lẽ đă vừa học được từ vị quân sư nào. Anh
ấy đă làm việc ǵ mà bảo là làm đầy tớ ḿnh! Một người đàn bà ghen v́
chồng yêu kẻ khác th́ ít, nhưng v́ bị chồng bỏ bê th́ nhiều.
N ghe
tiếng cười khanh khách ngoài cổng, Nhẫn nh́n ra:
- Chị Nhẫn mở
cửa đi.
- Ủa, cô Xí đi
đâu nắng quá vậy? Hôm nay không bán hàng à!
- Có, em qua
chợ Hố Nai, sẵn ghé thăm anh chị.
- Gặp bữa ăn
cơm trưa luôn nghen?
- Có nấu đủ cơm
cho em ăn không?
- Có chứ, cao
lương mỹ vị không có, chứ rau mắm th́ có đủ.
S au bữa ăn Nhẫn
thu dọn chén bát và bưng ra sau giếng. Thấy vợ đă khuất sau nhà bếp. Tâm
nháy mắt với Xí và hỏi nhỏ:
- Sao bạo quá vậy,
dám lên tận nhà không sợ bà ấy biết hay sao?
- Em sợ xa anh
chứ không sợ bà ấy biết! Thứ Bảy anh lên Sài G̣n được không?
- Để tính xem!
$ $
$
N h́n quanh xóm
láng giềng không ai là thân thích, Nhẫn cảm thấy chồng nàng không c̣n là
điểm tựa tinh thần, các con c̣n quá dại khờ, không thể tâm sự san sẻ. Sự
lo lắng lớn dần... lớn dần! Mất ngủ, cơ thể Nhẫn suy nhược, buổi sáng ngồi
bán ở ngoài chợ, bỗng nàng thấy hoa mắt, choáng váng. Thu vội hàng về,
nàng nghĩ thầm, nhờ anh ấy cạo gió chắc khỏi ngay chứ ǵ. Nhưng khi về đến
nhà thấy mấy đứa nhỏ ngồi co ro, buồn xo v́ đói. Thấy mẹ về chúng mừng rỡ
chạy túa ra:
-
Má! Con đói bụng, Nhẫn hỏi
-
Ba con đâu?
-
Ba đi Sài G̣n rồi!
N hẫn ngẩn ngơ thầm
nghĩ, anh ấy đi Sài g̣n có việc ǵ, sao không cho ḿnh biết? Sao không nấu
giùm cơm cho các con mà đi vội vàng vậy ḱa? Con bịnh bỗng biến mất, nàng
lo thu dọn nhà cửa, cơm nước cho các con. Tay tuy làm nhưng đầu óc nàng
xuất hiện bao câu hỏi triền miên. Lại một đêm thức trắng, sáng hôm sau
nàng cũng đón xe đi Sai G̣n thật sớm sau khi căn dặn các con khóa cửa kỹ
lưỡng và căn dặn thức ăn đă nấu sẵn, các con đừng nhóm bếp.
L ên
Sài G̣n, Nhẫn đến nhà cha mẹ chồng, nàng giả vờ đi mua hàng hóa về bán,
nàng không thấy chồng ở đó nhưng vẫn làm tỉnh, không nói với ai về việc
chồng nàng vắng nhà. Nhẫn ăn cơm trưa vừa xong th́ cô Xí cũng vừa bước vào.
Cô ta ngạc nhiên khi nh́n thấy Nhẫn, nhưng rồi trấn tỉnh ngay, nói:
- Chị Nhẫn,
chưa bao giờ em ăn cơm thấy ngon như hôm ăn ở nhà chị.
- Chắc có tâm
sự ǵ vui nên nói vậy, chứ cơm nhà nghèo có ǵ là ngon!
Đang nói chuyện
với Xí th́ thấy chồng nàng đang dựng xe đạp ngoài vỉa hè. Nhẫn vội ẩn ḿnh
vào buồng tắm gần đó. Chị nghe bước chân di chuyển gần về hướng của Xí:
- Ngồi đây một
ḿnh hả?
N hẫn không nghe
tiếng trả lời. Nàng không nh́n thấy được ǵ, nên cố chồm người lên cao
nh́n từ khe cửa. Cô Xí và anh Tâm ngồi sát nhau, tay trong tay thật âu yếm.
Chồng nàng không biết nàng có mặt ở đây, nhưng cô Xí th́ biết, tại sao họ
ngang nhiên như vậy. Những ngày gần đây, cha chồng bảo ngay mặt nàng: "Mầy đừng lui tới với
nó, để tao lo cho nó đi vượt biên!"
Nàng thật chưng hửng, miệng không thốt nên lời, nhưng trong đầu cứ nghĩ:
Nó và ta đâu phải nhân t́nh một sớm một chiều mà bảo là lui tới, mười lăm
năm trước, nếu ông nói lời nầy th́ hợp lư biết bao. Ờ ! th́ ra, nay nàng
vỡ lẽ là thế nầy đây. Cô ta có chỗ dựa nên chẳng e dè ǵ ḿnh. C̣n chồng
nàng th́ cũng có sự đồng ư ngầm nên chẳng ngượng ngùng với ai. Nhẫn rời
chỗ núp, đi ngang qua mặt hai người, ḷng nàng thật nguội lạnh như chấp
nhận sự thất bại mà chưa hề chiến đấu. Về nhà đầu óc Nhẫn như có đeo theo
khối ch́. C̣n nghi ngờ th́ c̣n hào hứng muốn biết nguyên nhân, khi rỏ lư
do rồi không biết đường giải quyết. Cứ quanh quẩn ư nghĩ "trâu ḅ húc, ruồi muỗi chết!"
L âu quá không
về thăm mẹ, nàng quyết định về quê. Ôi! mẹ đón con mừng trào nước mắt. Bà
lăn xăn hỏi thăm sức khỏe chồng chị và các cháu.
- Má! Ở nhà có
ai hỏi thăm con không?
- Có, con Linh
hỏi thăm con hoài, biết con về nó mừng lắm đó. Con gái khôn lấy chồng gần,
có bát canh cần cũng đến mẹ cha. Con gái dại lấy chồng xa, thương cha nhớ
mẹ đi ba ngày liền!
T ại ngày đó má chỉ
cản lấy lệ, nếu má dứt khoát không gả th́ con chọn người ở quê ḿnh rồi.
Đ êm
ở thôn quê sao mà thú vị quá. Gió thổi hiu hiu. Trăng không sáng lắm. Cảnh
vật im ĺm và mông lung. Con mương trước nhà dẫn nước về ruộng, chiều nay
bác nông dân khai thông, nước dâng cao tận chiếc cầu tre bắt ngang đi vào
nhà. Nhẫn cởi áo. Lấy gàu múc nước xối lên cùng thân thể. Nước chảy tới
đâu, cảm giác sảng khoái lan tới đó. Nước tẩy rửa mang đi hết mọi muộn
phiền. Hai vai nhẹ tênh. Nhẫn lột xác. Sống bên mẹ, Nhẫn là đứa bé hay
nhơng nhẽo. Buổi sáng bước chân xuống giường đă thấy trên bàn mẹ để sẵn
một mâm bánh bèo bánh nậm. Muốn ăn thứ ǵ là ngày đó hoặc hôm sau đă thấy
mẹ mang về. Ban đêm chị đánh giấc một lèo tới sáng. Đă có mẹ kiểm soát cửa
trước cửa sau:
- Nhẫn ơi! ban
đêm sao tắm lâu quá vậy, gió lạnh bệnh, vô mau. Tiếng mẹ gọi
- Má à! Linh
lúc nầy nó làm ăn ra sao má biết không?
N ó bịnh luôn, buồn
chuyện chồng có vợ bé ǵ đó má không biết rơ, nghe thiên hạ xầm x́!
-
Mai con đi thăm Linh.
$ $
$
V ừa
bước vào nhà đă nghe bạn bảo:
- Con Ngô nói
mầy về,
- Tao chưa gặp
đứa nào mà, sao Ngô biết, không hiểu, quê ḿnh nhỏ quá, ai đi ai đến vài
giờ là thiên hạ biết hết.
- Nghe má nói
Linh bệnh hả? Đi bác sĩ chưa?
- Bệnh tâm thần,
bệnh phiền muộn, bệnh ghen tương đó mà!
-
Ḿnh nghĩ, mấy bệnh nầy đều phát sinh từ một điểm. Có
lẽ ḿnh tự chữa chứ bác sĩ chữa không khỏi đâu. Ḿnh đừng nghĩ tới nữa th́
sẽ quên, nhưng đừng cố quên nó sẽ càng nhớ, bệnh càng nặng thêm thôi. Bệnh
này thấy dễ nhưng thật sự không dễ trị.
-
Mầy nghĩ thử xem làm cách nào để có thể đừng nhớ tới!
Ba bốn đứa con dại sờ sờ ra đấy, con thú c̣n có bổn phận nuôi con cho đến
khi con biết tự kiếm ăn mới bỏ huống chi là con người.
-
Vậy chứ ông xă Linh thế nào? phó mặc con cái cho Linh à!
Đ ược
thả về, giấy ra trại địa chỉ làng Phong Thạnh, đó là nhà từ đường hiện tại
mẹ anh ấy ở. Bao nhiêu năm nay, mấy mẹ con tao vẫn ở với ngoại, tao bán
vải ở ngoài chợ. Sau khi được tha về, ổng bảo tao đưa mấy cây vàng cho ổng
sửa chữa nhà từ đường trong đó. Ổng nói sau bao nhiêu năm ly cách, thôi
th́ qui về một mối. Ổng là con trai một, nên ổng muốn mẹ con tao cũng về
từ đường nhà bên chồng ở luôn. Tao cũng có mẹ già, cũng con một. Nhưng chữ
t́nh nặng hơn nên nghe lời ổng theo về bên chồng giở đất làm nông, nuôi
heo gà vịt... Khi heo đẻ con, bán cho người trong làng, tao nào biết sự
liện hệ của ổng với họ ra sao. Heo vừa đúng lứa, có người tới bắt nhưng
không đưa tiền. Mấy tháng sau tao tới nhà đ̣i, ổng cho như thế là làm mất
mặt ổng, ổng đánh tao té xuống ruộng rau muống ướt lỗm bỗm cả tóc tai mặt
mũi! Tao khóc lớn. Con tao trong nhà nh́n ra thấy mẹ như con trâu trong
ruộng bị cha đánh nó liền vác rựa rượt, ổng xách dao, cha con chém nhau!
Trời ơi, không sớm th́ muộn cũng có người chết, kẻ vào tù. Thôi thôi, tao
bỏ hết, dẫn đàn con về lại nhà ngoại. Chừng t́m hiểu th́ mới biết con mẹ
tới mua heo và ổng bồ bịch nhau từ ngày c̣n học chung lớp, lớn lên nó làm
sở Đại Hàn, giao thiệp với tụi Đại hàn chứ có thèm lấy anh học tṛ nghèo
làm ǵ. Giờ nầy Đại Hàn về nước hết rồi, xoay qua nghề chiêu dụ đàn ông,
cứ mỗi đứa con là một người t́nh. Ông xă tao mê nó từ thời học tṛ. Nó
biết nhược điểm đó nên giả đ̣ mua heo, tới lui liếc mắt đưa t́nh, mà ḿnh
lại không hiểu tưởng là hàng x̣m láng giềng thôi. Rồi Linh hạ thấp giọng,
nói tiếp:
- Chồng mầy
đàng hoàng nên gia đ́nh hạnh phúc
- C á mè một lứa như
nhau thôi, đàng hoàng cái ǵ, nếu hạnh phúc, tao chưa về thăm má và mầy.
Nghĩ ḿnh tệ thật, chỉ khi nào đau khổ th́ mới nhớ tới mẹ. Cho nên ngày
xưa ông cha ḿnh không thích đẻ con gái. Về phần tao, tao không giải quyết
như mầy, nếu ḿnh đem con về sống với mẹ th́ hóa ra ḿnh dọn sạch đường
cho bọn chúng đi hay sao? Trên mặt trận có hai kẻ thù, ḿnh chết, họ được
sống và ngược lại. Mà ḿnh chết th́ ai nuôi con đây? Họ chết, quả đất
không có ǵ thay đổi, nhưng tao chưa t́m ra phương cách.
- H ôm qua thiên hạ ùn ùn qua nhà thương coi mặt thằng cha
bị vợ lớn cắt... Hiện giờ trong nhà thương có ba bà cùng săn sóc lăo chồng.
Chuyện là vầy, nhân tới ngày đám giỗ cha, ông chồng mới về nhà cúng, vợ
lớn cho uống rượu nhiều, say mềm lăn ra ngủ, bà bèn dùng dao bén tiện đứt
cái đó, con chó đứng gần mừng quá, ngậm tha đi. Sau đó bà chở chồng vào
nhà thương.
- B à ấy làm được chứ tao th́ không, tranh nhau quả chuối
xanh hay sao, cuối cùng rồi lại vào tù. Cái đó nó vô tội vạ mà! Nó thừa
hành lệnh nơi khác.
-
Nơi nào? Đầu hả, bộ óc hả? Cũng có bà dùng đinh đóng vô
đầu chồng lúc ông ta say ngủ.
Sự bại hoại nầy là do tâm lư và ảnh hưởng đạo đức được
hấp thụ trong sự giáo dục của từng gia đ́nh. Có người tự hănh diện v́
nhiều đàn bà con gái chạy theo. Họ chỉ có xác thịt lên ngôi, không quan
tâm hậu quả. Cũng có hạng đàn bà tự hănh diện ḿnh thuộc vào hạng sành sỏi
có sức lôi cuốn hấp dẫn kẻ khác.
- N ầy, mầy có muốn gặp thầy bùa ngải không. Chính mắt tao
thấy hai vợ chồng ông bán vàng ở Sài G̣n, ông chồng lanh lắm, mua bán từ
tỉnh nọ sang tỉnh kia mấy tháng mới về nhà. C̣n bà vợ th́ ngồi tiệm. Bà
nghi ông có vợ lẽ ở tỉnh. Chừng ổng về, tao thấy ổng không ra khỏi ngạch
cửa nữa. Ổng cứ lính xính quanh quẩn trong nhà như có cái giây vô h́nh cột
gị ổng vậy. Ông ta dần dần đờ đẫn như quên hết mọi sự và không bán buôn
ǵ nữa cả. Người hàng xóm xầm x́ là bà vợ đă chuộc bùa ngải. Gần đây bà ta
ăn chay trường, người ta nói bà ăn năn v́ đă làm cho ông chồng điên luôn...
Để tao suy nghĩ kỹ đă.
C hơi
nhà mẹ mươi ngày, Nhẫn lại nhớ con, lo con đi học về không có ǵ ăn. Thế
là chị trở về. Đôi chân lướt nhanh trên lối ṃn quen thuộc. Chị dừng lại
trước cổng nhà, sân trước sân sau vắng lặng như tờ. Đưa tay rung nhẹ cánh
cổng, con chó Lu chạy ra sủa mấy tiếng, nhận ra chủ, nó phe phẩy đuôi,
miệng gư gư tỏ vẻ mừng. Sau đó một người đàn ông ra mở cổng. Tiếng lách
cách của chiếc cổng sắt. Tiếng lạo xạo của những bước chân dẫm lên lá khô.
Tiếng thở hồng hộc của con chó Lu. Hai kẻ quen thuộc nh́n nhau, không ai
nói với ai lời nào. Nhẫn muốn mở miệng, lời khách sáo lại không quen nói,
lời thân thương cất cánh bay xa tự lúc nào. Một sự im lặng. Đầu óc căng
thẳng, chị h́nh dung dường như nơi đây đang ẩn dấu một âm mưu ǵ đó. "Tao chỉ có một, mầy có hai, chúng mầy sắp đặt chu tất lắm" chị lẩm bẩm. Trong
nước uống chị lo có thuốc độc, chị len lén quan sát, b́nh nước chồng uống,
chị mới dám uống, dù có khát đến khô cổ, chồng chưa uống th́ chị cứ vẫn
nhịn. Đêm ngủ th́ cứ lo bị chồng bóp cổ. Có đêm mơ màng thấy người đàn ông
ôm chị hôn, sau đó cuối dần xuống cổ, hai răng nanh nhọn kề vào cổ, chị sợ
quá, nh́n hai con mắt đỏ ḷm của nó, bất giác la kinh hăi. Thức giấc, chị
vẫn c̣n sợ. Nhẫn mang con dao xắc chuối đặt dưới gầm giường để trị ma. Nửa
đêm giật ḿnh, không thấy con dao đâu cả, chị xuống bếp t́m. Tiếng động
cửa mở, cửa đóng, sột soạt lục lọi của chị, làm chồng thức giấc, giận dữ
quát: "bộ điên hả?" "À! Mày lập mưu nói tao điên để đưa tao vào bệnh viện
tâm thần..." Chị im lặng, nhưng tiếng nói trong đầu cứ hỏi và đáp liên tục:
"Tao chờ xem mầy giở tṛ ǵ đây!" Chị đến kệ tủ lấy tập album ra xem v́
không muốn ngủ nữa. Ồ! sao trống chỗ nầy, mất một bức h́nh. H́nh ai? Phải
rồi, h́nh của ḿnh mặc áo bông vàng. Chắc những ngày ḿnh vắng nhà, có
người đến lấy cắp. Chắc nó lấy đem cho thầy bùa thư ḿnh chứ ǵ! Chị không
dám ăn hay uống bất cứ món ǵ trong nhà nữa. Có tiếng hàng xóm xầm x́, chị
Nhẫn đau bệnh ǵ mà xanh xao vàng vọt thấy rơ, cứ im ĺm suốt ngày.
C ái
hung tin Linh chết sau cơn bạo bệnh, con c̣n nhỏ dại không ai săn sóc.
Linh chỉ bệnh hơn tuần lễ là từ giă cơi đời. Nhẫn suy nghĩ, không c̣n ai
thấu hiểu, cảm thông được nàng. Nhẫn bị ám ảnh một cái chết. Chị gặp bạn,
hai đứa chạy xe đạp qua cánh rừng duối, qua rừng sim, đến rừng ổi:
trái ổi nầy
chát quá, chưa chua sao mầy hái đưa tao?
Ăn được, ăn được đó! có muối ớt đây, thôi tụi ḿnh lên
nhà d́ tao hái mận đi...
C hị g̣ lưng ráng
đạp lên dốc... Tiếng thắng gấp của một chiếc xe hơi phía sau, K...ít! Kít!
Một thứ âm thanh nghe đinh tai nhức óc rơi vào không gian vắng lặng. Mọi
người đang nghỉ trưa, người lớn cũng tỉnh giấc nhổm dậy nh́n qua cửa sổ,
con nít ùn ùn đổ xô ra đường. Một người đàn bà nằm thẳng cẳng, đầu bê bết
máu. "Đưa vào bệnh viện." Ư kiến được tán đồng. Người thiếu phụ may mắn
được chữa lành vết thương. Nhưng cũng từ đó chị đă quên hết dĩ văng.
$ $
$
N gười đàn bà rời
bệnh viện thật lặng lẽ khi trời chưa sáng tỏ. Bà sợ màu trắng của bốn bức
tường vây bủa thật lạnh lẽo và cô đơn. Bà đă không biết ḿnh là ai và tại
sao hiện diện trong khung cửa bệnh viện nầy. Bà ở đây từ bao giờ?, Bao lâu?
Cũng không thấy người ra vô thăm viếng. Đôi chân trần thoăn thoắt bước vội
vă. Bà lo lắng sợ có người nhận biết nơi bà ra đi. Bà đi về đâu đây? Không
chủ đích.
M ặt trời lên cao, nắng gay gắt, mắt hoa v́ đói, mồ hôi
ướt đẫm trán, bà đă đi như thế không biết đă bao nhiêu thời gian. Bà ngồi
bệt dưới hiên một cửa tiệm. Vài cặp vợ chồng trẻ ra vô cửa tiệm mua ǵ
không biết. Bỗng một cô gái dừng lại nh́n bà chăm chăm một lúc rồi bỏ đi.
Vài phút sau cô ta trở lại trên tay với một gói nhỏ. Cô đặt vào tay bà: "
Bác ăn đi" " cám ơn. cám ơn!" Bà chỉ biết cám ơn và nói măi cho đến khi cô
gái khuất dạng. Bà lẩm bẩm cầu xin thượng đế ban phước lành cho người con
gái có ḷng từ tâm đó. Rồi nghĩ lại thân phận ḿnh từ nay sẽ c̣n phải đón
nhận bao nhiêu lần sự bố thí của kẻ khác mà không bao giờ có cơ hội trả ơn.
Một ḍng sông sâu, nước chảy xiết có thể giúp ta chấm dứt cuộc sống nầy.
Ta đi t́m ta có ích lợi ǵ đâu. Ta cứ đặt giả thiết ta là bà Cam, Bà Ổi Bà
Xoài ǵ đó, th́ cái tên đó cũng ở ngoài ta. Giả thiết ta có gia đ́nh, cha
mẹ, vợ chồng, anh em, con cái thật sự, nhưng đến giai đoạn nầy ta đều
không biết họ và họ chẳng biết ta. Tất cả cũng đều không can hệ đến ta.
Rốt ráo ḿnh cũng không nên t́m biết ḿnh là ai để làm ǵ nữa. Một điều
chắc chắn là dĩ văng đó không êm đẹp, không hạnh phúc. Như tự t́m ra đáp
số, người đàn bà ḷng thanh thản, mặc cho thời gian trôi. Bà sống lây lất
trên những vỉa hè quanh khu buôn bán. Ngày nào cũng có một vài người tốt
bụng ban bố cho bà vài đồng bạc lẻ hoặc củ khoai chiếc bánh. Hè qua, thu
đến, những chiếc lá bay lă tă xuống vỉa hè đường phố. Nh́n cây trơ trọi
cành, bà cảm nhận như có sự liên hệ giữa bà và cây.
T ừ
đây bà đă t́m được người bạn đồng hành. Bà đến bên cây khe khẻ hỏi: " Trời
hôm nay se sẽ lạnh, thiên hạ dập d́u khoe trương áo đỏ áo vàng. Sao cây
cũng như ta chẳng c̣n chiếc áo nào ngoài chiếc này. Bà đưa tay ve vuốt
thân cây sù ś. Ôi thương cho cây phải đứng đây chịu đựng thu tàn đông đến.
R ồi một vài cơn
mưa lần lượt về đây, khu thương xá vắng vẻ buồn tênh, người đàn bà rét run
co ro trong góc phố, không có miếng ăn, bà rủ riệt tay chân. Bà nhắm
nghiền đôi mắt liên tưởng đến bạn " Hôm nay cây được uống nước no đủ và dư
nữa là khác." Dứt cơn mưa, bà vội vàng đến bên cây thủ thỉ: " Bạn cảm thấy
sảng khoái hay rét buốt như ta, lâu lắm mới có cơn mưa đấy mà". Nh́n vũng
nước đọng, thấy thấp thoáng bóng ai trong đó, đôi mắt hiền ḥa nhưng dường
như che dấu một nổi buồn sâu thẳm, hốc mắt sâu hun hút. Bà chăm chú nh́n,
lầm thầm hỏi " Tôi với bà có liên hệ ǵ không sao nh́n tôi kỹ thế" Càng
nh́n người trong vũng nước, bà càng thấy như quen, như có lần bà đă gặp,
như có lần bà chăm chút tô điểm... Rồi như hoảng hốt, một tư tưởng vừa lóe
mở, bà nhận ra gương mặt đó. Bà dùng đôi chân gầy run rẫy tát vũng nước
đến cạn khô. Mệt nhoài, bà gục đầu trên hai đầu gối. Đêm dần lên, gió thổi
rét buốt càng lúc càng lớn. Người đàn bà đă bị cảm lạnh. Trên người chỉ
vỏn vẹn bộ quần áo ướt...
N gày
hôm sau trời quang mây tạnh, nắng lên cao, trên cành cây chim non ríu rít
reo. Chúng chuyền từ cành nầy qua cành khác nhảy nhót đón chào ngày mới.
Cây cối quanh vùng tười hẳn lên, nhưng người đàn bà đă rời sân trọ không
từ giả một ai, cũng không lưu lại một lời nhắn
nhủ. Không bao giờ, có ai
hiểu được những suy nghĩ của người đàn bà cô đơn không nhà cửa nầy!
    
Mỹ
Hiệp
|