ăm 1965 tôi học lớp đệ lục
trường Trần B́nh Trọng, cuối năm đó nhà tôi vui nhất v́ có đầy đủ các
anh trai tôi về: anh Cao, anh Diệu và anh Xuân. Anh Diệu tôi chở từ Phan
Rang về một cái xích đu thật lớn làm bằng những thanh gỗ dài và được sơn
đủ màu: xanh, vàng, trắng, đỏ. Tụi nhỏ thích lắm, trong đó tôi là thích
nhất! Chiếc xích đu được đặt sát cạnh hàng rào nhà anh Xuân, nơi ấy có
trồng một cây vú sữa tím mới 3 năm mà cao quá chừng và có nhiều nhánh
tỏa bóng mát xuống sân nhà chúng tôi, nên để cái xích đu ở đó thật là lư
tưởng.
Anh Cao tôi được về phép, anh
là một sĩ quan thuộc ngành Pháo Binh. Anh đẹp trai giống Ba tôi lắm và
có ánh mắt rất hiền. Anh về ôm Ba tôi hôn, ôm Mẹ tôi hôn, ôm cả mấy đứa
tôi hôn và nói: "Mấy đứa em chóng lớn nhỉ!". Anh không nói tiếng Huế
chút nào v́ Má tôi sanh anh và chị Hai tôi ở Rớ! Anh nói giọng miền Nam
và miền Trung. Tôi thương anh lắm! Anh kể chuyện hài hước và đàn hát
cũng hay. Tính anh phóng khoáng và rất t́nh cảm. Mỗi khi chấm dứt câu
chuyện anh hay cười với cái miệng chúm lại.
Anh Diệu tôi nói giọng Huế
không thay đổi chút nào. Anh đẹp trai và có nét giống Má tôi hơn với cái
mũi không cao lắm và cái miệng rộng, khi cười thấy hàm răng trắng bóng.
Anh là người có chí cầu tiến. Anh làm thợ điện nhưng học thêm trường Văn
Hoá Hàm Thụ. Anh luôn dành dụm tiền và đem về cho Má tôi. D́ Mười tôi và
mợ Mười hay khen anh Diệu tôi là đứa con có hiếu nhất từ lúc anh c̣n nhỏ.
Chị Tuyết, vợ anh Cao tôi cũng khen: "Chú Diệu là đàng hoàng, đâu đó
nhất!".
Anh Xuân tôi học về ngành kim
hoàn ở Nha Trang. Anh đem về cho chị Tám tôi và tôi mỗi đứa một sợi dây
chuyền bằng bạc có mặt làm bằng ốc xa cừ do anh tiện rất đẹp. Anh giống
Ba tôi lắm cả ánh mắt khi anh quắc lên nh́n rất là dữ nhưng khi anh kể
chuyện pha tṛ th́ chúng tôi ôm bụng cười ḅ lăn ḅ càng. Anh hút thuốc
và uống cafe đen nhiều nên răng anh không trắng bằng anh Diệu.
Ba người anh của tôi mỗi người
đều có nhân sinh quan khác nhau. Anh Cao tôi th́ nói: "Làm người nên
sống theo tự nhiên, mỗi người đều có số phận rồi, sống tốt và bằng ḷng
với cái ǵ ḿnh đang có là tốt nhất". Anh quan niệm sống lương thiện và
hoà ḿnh vào thiên nhiên là tốt.
Anh Diệu tôi th́ nói: "Làm
người phải cầu tiến, phải vươn lên, phải giàu có, phải học hỏi không
ngừng để nâng cao kiến thức. Muốn giàu th́ phải tiết kiệm. Ḿnh lo cho
ḿnh trước, chuyện thiên hạ mặc người ta". Và: "Tụi em nghe anh hỏi nè,
khi vô tiệm phở kêu 1 tô phở trước tiên ăn cái ǵ trước?". Tôi nói: "Ăn
phở". Anh lắc đầu: "Trật lất! Phải ăn cục thịt trước, nếu có vô t́nh bị
một viên đạn nào đó trúng ḿnh th́ ḿnh cũng ăn được cục thịt rồi, hihhi...”
Anh Cao tôi lắc đầu: "Em bị dính mắc vật chất nhiều quá!". Anh Diệu cười
không nói ǵ.
Anh Xuân th́ hay nói: "Làm ǵ
cũng được, có danh có lợi cũng được, sống theo tự nhiên cũng được, nhưng
ḿnh thích ǵ th́ ḿnh làm nấy, đừng làm v́ người khen kẻ chê hay bị g̣
ép như thế này thế kia. Ḿnh chịu trách nhiệm cuộc đời ḿnh, không để
cho ai khống chế ḿnh hết!". Rồi anh nh́n tôi hỏi: "Đúng không? Trời ơi!
Nói vậy mà cũng không biết! Tội em tôi quá!".
Anh Diệu tôi kỹ lắm. Giày mang
xong là bỏ vào hộp, đút dưới giường Ba tôi, rồi mang dép đi trong nhà.
Mỗi anh tôi nhân sinh quan khác nhau nhưng Má tôi đểu thương các anh
giống nhau. Má tôi mừng lắm khi thấy con cái về đông vui.
Nhà tôi v́ mới cất 3 năm nên
c̣n mới, chỉ quét mạng nhện sơ sơ bằng chổi lông gà. Anh Diệu tôi làm
việc này. Anh Xuân vả anh Cao tôi chùi chân đèn ngoài sân. Đă 25 Tết rồi!
Xóm tôi ở thôn 5 ấp Bà, thường gọi là thôn 5 sau Hạt Lâm vụ, gồm một dăy
nhà mới cất. Đầu tiên là nhà tôi, đến nhà cậu Hai, nhà chú Sáu Tỷ kẹo
kéo, nhà chú Chín Lai, nhà chú Mười Cao, nhà chú Ba Búa, phía trên cùng
là nhà ông Bắc Kỳ, quẹo lại là nhà chú Năm Thọ và nhà Báu chụp h́nh.
Phía trước Hạt Lâm vụ là nhà ba má của Thạch, căn nhà cất lồi ra. Nhà
ông Đại Uư Lự th́ cất thụt vô trong xa c̣n một khoảng đất thật rộng phía
trước được ngăn bởi một bức thành xây gạch đỏ. Tiếp đến là nhà chị Phước,
rồi nhà của Tâm, nhà bà Năm Dưởng, có mấy nhà tôi quên tên. Tiếp theo là
nhà bác Hai, ba chị Chín và Mười học lớp với tôi, ṿng qua phía đối diện
với dăy nhà này là nhà của Oanh, nhà chị Hai Thành, rồi nhà chị Năm nem.
Nhà nào cũng quét vôi sơn phết nhà cửa để chuẩn bị đón Tết. Nhất là ấp
Bà c̣n gọi là ấp Tây Tựu có hai cây bàng thật to ở phía trước và bên
hông song song với con đường đi ra phía sau bờ sông hay ḷ heo là một
cây me thật lớn với những tàn cây vươn sum sê đầy trái khi đến mùa.
Những ngày này người trong xóm hay đem những ông ḷ bể đem để dưới gốc
me để Tết thay ḷ mới. Nhà tôi cũng không ngoại lệ.
Ấp Tây Tựu được quét vôi và sơn
phết mọi thứ đều mới để chào đón năm mới. Nhà nhà đều làm giống nhau.
Vui nhất là từ ngày 23 Tết cho đến 30 Tết. Những ngày này buôn bán rộn
ràng nhất, chợ Dinh họp đông lên đến nhà bà Quảng Thái luôn. Chùa Minh
Hương cũng sơn phết lại sáng sủa. Chùa có thờ Quan Công nên người Hoa
đến đây đông lắm. Trước chùa là quán hàng của thím Lai - thím có những
đứa con tóc trắng và những đứa con tóc đen. Kế đến là hàng phở của chú
Chín Lai, em của chú Sáu Tỷ , đi ngang qua hàng phở giă chiến của chú là
nghe mùi thơm phở ngào ngạt . Hàng phở của chú bán cũng đắt lắm! Thỉnh
thoảng nhà tôi mua phở về ăn, c̣n nước th́ bỏ cơm nguội vào ăn cũng ngon.
Đến ngày 28 Tết là nhà tôi đă
chưng bày xong mọi thứ! Cây bông mai thiệt lớn được đặt vào b́nh sành
lớn có vẽ h́nh con rồng màu xanh được đặt chính giữa nhà. Hai chậu cúc
vàng được đặt hai bên thềm trước cửa nhà. Ngoài sân có những chậu bông
giấy, bông mai, bông sứ Nhật, lại thêm bông thược dược, được đặt những
vị trí mà các anh trai tôi và Ba tôi phối hợp rất khéo làm cho cái sân
toàn là hoa rực rỡ. Mạ tôi thích bông thọ và bông sống lâu nên mua cả
chục chậu nhỏ sắp thẳng một hàng sát bên hàng rào nhà ông Tàu phù rồi
đứng nh́n ra vẻ thích thú. Tôi và em Cho lăng xăng bên mấy ông anh trang
trí hoa quanh sân với đôi mắt thích thú. Lúc đó nó 8 tuổi, tôi thương nó
lắm v́ nó và tôi có nhiều nét giống nhau với lại chị gái thường thương
em trai lắm.
Khoảng 4 giờ chiều không biết
v́ ngẫu hứng ǵ mà Ba tôi kêu anh Cao và anh Diệu ra giữa khoảng đất
chừa trống của nhà trên và nhà dưới để luyện vài thế vơ xem hai anh tôi
c̣n nhớ không, rồi Ba tôi chỉ thêm. Giữa ánh nắng chiều của tháng chạp,
trời lạnh nhưng ba người quần thảo một hồi cũng đổ mồ hôi. Tôi không
thiết tha môn này nhưng Ba tôi cũng dạy tôi xuống tấn, đi quyền 16 bông.
Ba tôi dạy biết vơ để pḥng thân chứ không phải đi đánh lộn - đi đánh
lộn là Ba đánh chết. Mỗi lần dạy tôi là ông hay nói câu đó nhưng có một
lần tôi quên mà bị ăn đ̣n bầm đít luôn.
Lúc đó tôi học lớp nh́, c̣n ở
nhà cậu Ba Mau. Cũng buổi xế xế, tôi và chị Tám ra sông giặt đồ vả tắm
sông. Chị em tôi cũng sắp xong, chuẩn bị đi về th́ có mấy đứa nhỏ theo
ghẹo chị tôi “Ê ê Tây lai mười hai lỗ đít”. Cả bầy ba bốn đứa nhao nhao
vỗ tay chọc chị. Tôi nín không dám nói ǵ cả v́ nghe dân ḷ heo cũng sợ.
Thấy vậy một thằng lấy nắm đất ở dưới sông liệng vào thau đồ sạch của
chị em tôi. Tức lên tôi la to: “Đứa nào vừa liệng đồ dơ vào thau đồ tao
ra đây mau!”. Một thằng trong bọn bước ra, nó cao hơn tôi một cái đầu:
“Tao đây, làm ǵ tao!”. Rồi nó đứng chống nạnh ưỡn ngực ra, c̣n mấy đứa
kia vỗ tay hoan hô. Không nói không rằng, tôi nắm bàn tay lại thành h́nh
nắm đấm, đánh vào mặt nó chát... chát... trúng ngay mũi nó. Tiếp theo cú
đấm bằng tay mặt, thuận đà tôi dùng chân trái đá vào ống quyển nó. Ngay
lập tức nó khuỵu xuống tay ôm mặt. Tôi thấy máu mũi nó chảy theo kẽ tay,
nó đưa tay ra la lên: “Máu, máu... mày đánh tao chảy máu”. Mấy đứa nhỏ
tới kéo nó đứng lên, vừa đi khập khễnh nó vừa nói: “Tao về mét má tao
cho mày coi!”. Mấy người giặt ở sông cười nói: “Gà mái đá gà cồ rồi bây
ơi!”. Tôi cùng chị Tám xả lại đồ một lần nữa ngoài sông rồi hai chị em
bưng thau đồ về, vừa đi vừa than: “Nếu nó mét má nó rồi má nó dẫn nó
tới nhà mắng vốn th́ Ba đánh em chết!“. Tôi sợ quá nhưng hỡi ơi muộn rồi!
Khi chúng tôi về đến nhà cậu Ba
Mau th́ thấy mấy đứa nhỏ đang đứng ngoài đường la lên: “Nó về rồi ḱa!”.
Trong nhà th́ má nó dáng to cao, tóc bới lên cao, tay dắt thằng con mặc
áo bông chấm bi trắng nền đen và quần đen đang nói chuyện với cậu Ba
Mau, c̣n Ba tôi đang đứng cạnh cậu Ba Mau tay cầm cây roi mây - cái vũ
khí lợi hại mà suốt tuồi thơ thỉnh thoảng cứ bị nó hun vào mông bởi sự
giận dữ của Ba tôi. Khi thấy chị Tám tôi bưng thau đồ lên tam cấp, bà ta
vội quay lại xỉa xói: “Sao mày ỉ lớn ăn hiếp con tao?”. Thằng nhỏ nói
chen ngang: “Không phải con này, con kia ḱa“. Tôi vừa bước tới, bả
chưng hửng, tôi nhỏ hơn nó một cái đầu, bả quay lại hỏi thằng con: “Nó
nhỏ hơn mày sao mày đánh không lại?”. Thằng nhỏ trả lời: “Nó đánh nhanh
lắm, con đâu có đánh lại được!“. Ba tôi bước ra trừng mắt nh́n tôi, chị
Tám tôi khiếp quá vừa khóc vừa nói: “Nó chọc con rồi hốt bùn đất dơ
liệng trong đồ sạch con mới giặt xong, huhuhu...”. Bà kia nghe chị Tám
tôi khóc và nói vậy th́ dắt con về, c̣n cậu Ba tôi nói: “Mấy đứa nhỏ ở
xóm ḷ heo này nghịch lắm!”. Cậu nói như phân bua với Ba tôi nhưng Ba
tôi vẫn dắt tôi bắt nằm lên giường rồi cứ 1 câu là quất 1 roi. Hồi đó
tôi mặc quần sao không biết mà cứ ṃn ở phía sau rồi lủng hai lỗ nhỏ hai
bên, mút roi mây đụng trúng thịt là tôi đau như cắt. Đánh xong Ba tôi
nói: “Đi ra ngoài rửa mặt!”. Tôi ngồi dậy vừa đau vừa sợ, ṿng tay lại
ấp úng: “Con cám ơn Ba, từ nay về sau con không dám đánh lộn nữa!”. Ba
tôi hừ lên một tiếng lạnh tanh rồi đem cây roi mây bỏ lên giàn bếp.
Tối hôm đó Má tôi lấy hộp dầu
cù là tṛn tṛn đỏ đỏ có h́nh con cọp thoa vào mông tôi với vẻ xót xa
thương cảm. Da tôi bị trầy rát, có chổ bầm tím. Má tôi thoa dầu vô nóng
làm tôi đau rát thêm, tôi rên lên trong đau đớn. Má tôi nói nhỏ: “Má nói
con đừng chọc Ba con giận, sao con không nghe lời?!”, rồi Má tôi ôm tôi
mà khóc. Chị Tám tôi cũng khóc. Chị Tám tôi kể chuyện mấy đứa nhỏ chọc
chị, lại c̣n liệng bùn đất dơ vào quần áo đă giặt sạch rồi nên em tức
quá mới đánh nó Má à! Tôi quay lại nói: “Chị nín khóc đi, đứa nào dám
bắt nạt ăn hiếp chị là em đánh nó liền!”. Chị Tám tôi nhát lắm nên ít bị
đ̣n mà phần lớn tôi đều bị đ̣n thay cho chị ấy. Tôi nắm tay chị nói:
“Chị nín đi, em sẽ lo cho chị.”. Và quả vậy, tôi đă giữ lời hứa suốt
cuộc đời.
“Ủa em làm ǵ mà đứng tần ngẩn
ở đây?”, tiếng anh Xuân tôi nói bên tai. Tôi theo anh lên nhà trên, gặp
lúc Ba tôi nói: “Chiêu này là khi nào nguy hiểm đến tính mạng các con
mới được dùng: rùng người xuống, đưa chân móc ngược lên đánh vào hạ bộ
để thoát thân.”. Tôi ngồi vào xích đu với anh Xuân, ngoài đường nắng
chiều vàng nhạt trên hàng dương bên Hạt Lâm vụ. Tôi buột miệng hỏi anh
Xuân: “Ba có dạy vơ cho anh không?”. Anh đáp cộc lốc: “Không!”. Thấy anh
không vui, tôi bèn kề chuyện tôi đánh thằng nhỏ ngoài ḷ heo bởi bài
quyền 16 bông Ba dạy: “Anh thấy em làm đúng không?”. Gương mặt anh qua
ánh nắng chiều ánh lên những tia nh́n dữ tợn: “Quá đúng, gặp anh là anh
bẻ cổ nó liền!”. Nghe vậy. tôi biết v́ sao Ba tôi không dạy vơ cho anh.
Ba mươi Tết. Chợ chạy Má tôi
mua ít rau sống, chanh ớt, khổ qua v..v... gọi là đồ mộc để dành xào nấu
cúng Ông Bà trong 3 ngày Tết. Ba tôi đă nấu bánh tét xong sáng nay, ông
rũ nước và treo bánh lên cho khô, rồi ông bỏ cặp bánh tét và mấy lọn lạp
xưởng trong cái giỏ lác biểu tôi đem xuống nhà cậu Ba Mau để cúng Tết.
Tôi thấy nhà nào cũng chưng bảy hoa quả trên bàn thờ với lư hương và đèn
sáng choang. Vào nhà mợ Ba tôi đưa bánh tét và lạp xưởng cho Thu. Hoa
chắc đi bán với mợ Ba rồi, nhà không có cậu Ba sao buồn quá, tôi phải đi
về nhanh v́ Ba tôi dặn. Về gần nhà, tôi nghe một mùi thơm từ đâu lan tỏa
cả con đường - mùi thịt nướng theo chiều gió - th́ ra nhà ông Bắc Kỳ
đang nướng thịt chó ở phía trước nhà. Tôi nhớ giọng Bắc ông nói: “Em nói
thật với các bác chứ không có thịt lào qua được thịt cầy cả các bác ạ!”,
và rồi khi cúng tất niên ông mời cả xóm đến ăn thịt cầy ông làm, chỉ
riêng Ba tôi là không đi. Nghe cả xóm đều khen ông làm thịt chó ngon,
c̣n tôi th́ nghe mà đă rùng ḿnh rồi!
Khi tôi vào đến nhà th́ bàn thờ
Ba tôi đă đơm bông trái xong hết rồi. Trái dưa hấu to được dán chữ Phước,
bên kia là hai nải chuối chụm vai nhau trái xoay ra ngoài, chính giữa để
trái bưởi rồi những trái quít cứ thế xoay tṛn theo từ mặt chuối lên đến
bưởi, trên dĩa này cũng được để một chữ Thọ. Bên cạnh đó là b́nh hoa Huệ
đỏ.
Rồi anh em tôi bưng đồ lên để
cúng tất niên. Ba Má tôi ăn mặc tươm tất mời đón Ông Bà về. Thắp ba cây
nhang xong, Ba Má tôi quỳ xuống vái lạy. Ba tôi quỳ trước, Má tôi quỳ
sau trên chiếc chiếu bông trải sẵn, lần lượt anh em chúng tôi cùng quỳ
lạy Ông Bà. Khung cảnh ngày Tết vừa trang nghiêm vừa ấm cúng trong mùi
nhang trầm quyện thơm thoảng trong không gian. H́nh ảnh Ba tôi mặc bộ đồ
trắng, Má tôi mặc áo dài lam, các anh chị em tôi quỳ bên nhau trên chiếc
chiếu hoa trước bàn thờ Ông Bà ngày 30 Tết đă đi theo tôi suốt chặng
đường xa xứ!
Chiều hôm đó tôi theo mấy anh
tôi xuống nhà chị Thu tôi ở cầu Dinh. Anh Kiết chồng chị Thu rất tốt. Ba
tôi rất thương anh rể tôi, hễ buổi sáng tôi thấy Ba tôi thay đồ đội mũ,
mang giày là tôi biết ông đi xuống nhà anh Kiết chơi. Chiều 30 Tết nhà
anh chị cũng trang hoàng tươm tất. Thấy chúng tôi xuống, anh Kiết cười
thân thiện vui vẻ nói: “Chà, năm nay nhà ḿnh ăn Tết lớn, anh em có dịp
gặp nhau.”, rồi anh rủ: “Mai đây trên Sân Vận động có chơi lô tô đó,
ḿnh đi chùa Ông trước rồi đi chơi lô tô.”. Giọng nói anh thân thiện,
khi cười lộ hàm răng vàng chói. Anh kể chuyện: “Hồi anh ở Pleiku có
người bạn chơi vặn ốc xe đạp anh. Khi anh xổ dốc th́ bị té và găy hết
hàm răng trên.” Anh là người anh rể mà tôi quư nhất trên đời.
Chúng tôi chơi ở nhà anh chị
Thu rồi ra về khi trời đă tối, những người quét đường đă quét dọn sạch
sẽ phố chợ. Chợ vắng tanh không người vào đêm 30. Vậy mà nay trên quê
hương tôi có những chợ lạnh tanh dù không phải là đêm 30. (Nghĩ mà
thương mà buồn cho đất nước của ḿnh mới đây b́nh yên như mặt hồ phẳng
lặng, ai ngờ đâu tang thương bởi dịch bệnh Covid và sự chỉ đạo quá yếu
kém của bộ máy chính quyền, không biết đất nước quê hương đi về đâu khi
mà “Trái tim kinh tế SG đang vụn vỡ”!)
Khi chúng tôi về nhà th́ Ba Má
tôi đang chuẩn bị cúng giao thừa. Cúng xong anh Cao tôi lấy một xấp tiền
1 ₫ mới toanh để trong bao đỏ ĺ x́ cho Ba Má tôi và chúng tôi. Anh chúc
cho Ba Má khỏe mạnh, sống lâu, b́nh an, phát đạt. Anh chúc chúng tôi
chóng lớn, học hành thành công. Ba Mẹ tôi cũng trao ĺ x́ cho các con và
chúc tụng những lời tốt đẹp. Tối hôm đó tôi ngủ trong ṿng tay Mẹ tôi,
chật chội v́ có thêm chị Tám và em Cho để đi văng và giường cho ba anh
trai tôi ngủ sau khi được nghe tiếng pháo nổ ḍn tan từ nhà nảy sang nhà
khác.
Tôi giựt ḿnh thức giấc bởi
tiếng pháo nổ ḍn trước sân. Anh Xuân tôi treo một dây pháo dài ở trước
nhà, tiếng pháo nổ ḍn tan. Mẹ tôi nói: “Năm nay nhà ḿnh làm ăn phát
tài đó Ba sấp nhỏ, tiếng pháo nổ ḍn tan!”. Ba tôi ngồi trên giường
rung đùi cười không nói ǵ. Má tôi lo cúng nước rồi dắt chúng tôi lên
chùa Phật Đường lạy Phật, chào Thầy đầu năm. Kế đó xuống áp Tây Tựu lạy
Bà, xong đến chùa Minh Hương lạy Ông rồi về trong không khí đông vui tấp
nập người và người. Khi về nhả th́ đă thấy anh Kiết đang nói chuyện với
mấy anh trai tôi vả Ba tôi. Anh chúc Tết Má tôi và ĺ x́ cho 3 chị em
chúng tôi. Khi Anh về th́ chị Thu lên, nói chuyện rôm rả như pháo Tết.
Chị và anh Cao tôi rất giống nhau! Mạ tôi là vui nhất rồi gia đ́nh chúng
tôi quây quần bên nhau trong bữa cơm ngày đầu năm với những món ăn ngon
do chính Ba tôi làm, nào là thịt heo ngâm nước mắm, thịt vịt hầm măng,
củ kiệu, dưa món v..v...
Sáng mùng 2 Tết, các anh tôi
theo Má tôi đi Phú Hoà thăm cậu Tư và d́ Chín tôi, về xuống thăm d́ Năm,
xong xuống nhà mợ Ba thăm mợ Ba và thắp nhang cho cậu Ba rồi về nhà.
H́nh như các anh tôi không muốn đi đâu, chỉ thích ở nhà với Ba Má và
chúng tôi. Ba tôi nói: “Trong đời Ba đây lả lần thứ 3 Ba xây nhà, một
lần ở Tu Bông, một lần ở Huế, lần này ở Ninh Hoà. Ba muốn căn nhà này
lảm nhà Từ đường.”. Các anh tôi đều đồng ư.
Ba ngày Tết trôi qua trong
khung cảnh đầm ấm dưới mái gia đ́nh thân yêu rồi th́ các anh tôi cũng
phải chia tay lên đường. Anh Diệu và anh Cao ôm Ba Má tôi chào từ biệt,
duy nhất chỉ có anh Xuân từ lúc về cúi đầu chào Ba tôi: “Thưa Ba con mới
về”. Ba tôi ừ một tiếng rồi thôi. Anh bước ra ôm Má tôi thật lâu. Má tôi
mắng yêu: “Cha mi... ở gần răng lâu về thăm Mạ rứa!”. Anh chỉ cười không
nói ǵ. Bây giờ đi cũng vậy, anh cúi đầu chào Ba tôi: “Thưa Ba con đi”.
Ba tôi cũng ừ rồi anh đi.
Khi những đứa con đă đi mất hút
cuối đường, Má tôi ngồi trên chiếc xích đu lặng lẽ đưa tay áo lên quẹt
nước mắt. Tôi đến ngồi bên Má an ủi: “Má đừng buồn, sẽ c̣n những cái Tết
vậy mà!”. Tôi nhớ anh Cao tôi chia tay tôi với cái ôm thật thân thiết:
“Ráng học nghe em!”, rồi anh cũng ôm em Cho và chị Tám tôi như vậy.
Anh Cao vào Sài G̣n. anh Diệu
vào Phan Rang, anh Xuân vào Nha Trang. Mỗi người một sân ga khác nhau.
Định mệnh của mỗi người cũng khác nhau, quan điểm của mỗi người cũng
khác nhau, nhưng xét cho cùng th́ quan điểm của anh Cao tôi là đúng nhất.
Rồi Má con tôi bước vào nhà, Ba
tôi ngồi trên giường với gương mặt buồn vời vợi. Khi thấy tôi và Má tôi
vào, ông đồi sắc mặt liền và nói: “Năm nay nhà ḿnh ăn cái Tết thật vui,
Má sắp nhỏ hỉ?”. Rồi Ông cười với cái môi chúm lại. Tôi biết Ba tôi cố
dấu nỗi buồn vào ḷng. Bỗng nhiên tôi thấy thương Ba tôi quá! Phải chăng
trong cái vẻ mặt lạnh lủng nghiêm khắc là một t́nh thương con vô bờ bến.
Ba tôi lại c̣n tốn nhiều công sức tỉ mỉ làm những món ăn cầu kỳ, tỉ mỉ,
công phu cho chúng tôi ăn trong ba ngày Tết.
Tôi muốn chạy lại áp đầu vào
ngực Ba tôi và nói: “Ba ơi, con thương Ba lắm!”. Nhưng cuối củng tôi
cũng không làm được, phải chăng tôi cũng giống Ba tôi, cố dấu những t́nh
cảm chân thật nhất vào ḷng: “Ba buồn, Ba cũng có quyền khóc chứ tại sao
Ba dấu nước mắt vào trong, cũng như con muốn nói thương Ba nhưng con
không làm được! T́nh thương không ngăn cách tại sao cha con ḿnh lại tự
ngăn cách hả Ba?!”. Tôi bước ra nhà sau, có tiếng c̣i tàu xe lửa vang
lên. Đằng sau nhà tôi là đường rầy xe lửa. Tôi đứng nh́n đoàn tầu chạy
qua, bỗng dưng tôi đưa tay vẫy như chào từ biệt. Không biết những người
trên tàu có thấy một con bé mặc bộ đồ bông đang đưa cánh tay nhỏ nhắn
lên vẫy gọi hay không? Cánh tay đó nay đă có nhiều đốm đồi mồi và gân
xanh đang viết những ḍng chữ về một cái Tết đoàn tụ đă rất xa, nay lại
quay về trong kư ức.
Có người bảo, chúng ta như
những người khách đi chung một chuyến xe lửa, kẻ xuống người lên, kẻ
xuống sân ga này người xuống sân ga khác - hợp rồi sẽ tan, nhớ rồi sẽ
quên! Tôi không nghĩ như thế, có duyên mới gặp nhau rồi cùng đi trên
những đoạn đường có khi dài cũng có khi rất ngắn, nhưng tôi vẫn nhớ măi,
nhớ măi khôn nguôi...
Xuân
NHÂM DẦN 2022