Nga
mở tờ giấy ghi các việc cần làm lướt nh́n lần chót trước khi đi ngủ.
Bánh chưng ép xong lớp đem biếu ông bà, lớp tặng bạn bè, phần
nhà c̣n hai cặp.
Gị chả làm sáng sớm nay xếp cạnh bánh.
Gà đặt ở chợ hai con đă lấy về.
Gị thủ mới ép hồi trưa vẫn c̣n nẹp tre buộc, mai thức sẽ gỡ ra.
Hoa tươi đă cắm vào các lọ đặt lên bàn thờ tổ tiên, c̣n một lọ
chốc cúng giao thừa.
Trái cây cũng đă bày lên, chừa một đĩa nhỏ cúng lát nữa,...
Danh sách dài như một lá sớ, đọc đến ḍng nào nàng quay đầu
quanh bếp nh́n kiểm tra rồi mới hạ ngón tay xuống ḍng kế tiếp.
Chỉ kiểm lại mà cũng hoa cả mắt, bước lên gác xem bàn thờ bày
biện đủ chưa, chạy ra sân ngó mâm hoa quả sửa soạn cúng giao
thừa.
Yên tâm. Mệt phờ. Thôi xem như hoàn tất.
Nguyên khấn tạ trời đất rồi bê mâm cúng vào nhà cất, Nga đi một
lượt đóng cửa sổ v́ gió lùa nhiều quá.
Tiếng pháo hoa đă im từ lâu, các chúc tụng trên TV đă hết, ca
nhạc chào Xuân mới cũng dứt.
Tất cả những ǵ Nga chờ đợi bây giờ là lọt thỏm giữa lớp chăn ấm
áp và ngủ. Ngủ là việc vui sướng nhất để bắt đầu một năm mới.
Ngủ là tiền thân của thức. Ngủ yên rồi thức mới vui được.
Nguyên với tay tắt đèn rồi trườn vào chăn, dùng mũi vẽ một đường
dọc gáy nàng. Tất cả những ǵ anh chờ đợi bây giờ là thức. Thức
là khởi đầu ngọt ngào cho việc ngủ. Tay anh vuốt dọc sống lưng
rồi ṿng ra trước, lướt trên những vết rạn trên bụng nàng. Tay
anh nhắc nàng nhớ ra bọn trẻ con đang ngủ say ở pḥng bên cạnh,
sẽ thức dậy vào sáng mai và háo hức chờ điều mà ai cũng biết.
Nga th́ thầm: ḿnh đă để riêng phong bao ĺ x́ cho các con chưa
nhỉ.
Rồi chẳng đợi Nguyên trả lời, nàng trườn ra khỏi chăn, đến chiếc
bàn kiểm lại, phần nào mừng tuổi ông bà, phần nào của các con,
phần nào cho các cháu và trẻ con hàng xóm. Xong xuôi Nga mới yên
tâm chui lại vào chăn.
Chăn ấm nồng một hơi ấm thân thuộc. Anh ôm lấy mặt nàng thật gần,
từ tốn dùng đầu mũi cọ nhè nhẹ như người Eskimo. Hơi thở nàng ấm
áp mềm mại. Anh kéo hơi ấm của anh lướt qua má, chạm đến tai
nàng, mở môi th́ nghe nàng th́ thầm: anh, anh ơi… thật dịu dàng
rồi đưa môi sát hơn nữa, lại nghe nàng th́ thầm tiếp: anh, em
vừa nghe tiếng lịch kịch dưới bếp, chắc có chuột, để em xuống
cất cái gị thủ.
Nga lại ra khỏi chăn khi Nguyên chưa kịp nói thêm tiếng nào,
khoác thêm chiếc áo. Nguyên nằm quay lưng lại mà cũng thấy được
đèn cầu thang hắt vào thứ ánh sáng phá đám, tiếng chân nàng đi
nhẹ như mèo, tiếng mở đóng tủ lạnh như trêu ngươi.
Một hồi sau Nga lên, cho anh hay là con gà cúng anh quên chưa
cho vào tủ lạnh nhé, để trên bàn nhỡ chuột ăn mất th́ sao.
Nguyên ậm ừ chỉ mong kéo Nga lại thật nhanh và thật gần. Khi
không khí bên ngoài đang lạnh như thế kia, đến cây cối c̣n tự ủ
ấm để mà đâm chồi nảy lộc, th́ con người lại càng phải mau mau
sưởi cho nhau.
Anh ôm nàng thật chặt và bảo phong bao ĺ x́ đủ hết rồi, gà cất
rồi, gị thủ cất rồi, chỉ c̣n người cần cất vào nhau thôi. Nàng
cười nhẹ như hơi thở, rúc vào ngực anh.
Trong ánh đèn mờ ảo, những nếp nhăn nhè nhẹ trên đuôi mắt không
c̣n nữa, nhưng những vết rạn trên cơ thể người phụ nữ sau khi
sinh vẫn thấy rơ trên những đầu ngón tay. Nguyên đă quen với
từng vết rạn ấy như quen với từng nốt ruồi trên cơ thể nàng,
người ta thậm chí sẽ yêu từng vết sẹo của nhau cơ mà. Hơi thở
của nàng gấp gáp, trong khi anh đă biến mất hẳn dưới lớp chăn.
Tay nàng đưa vào chăn lần t́m đầu anh, kéo lại gần môi, rồi th́
thầm vào tai: anh, xuống đậy bánh chưng kẻo chuột nó ra cắn là
mai không có bánh cúng đầu năm.
Nguyên rơi từ lưng chừng núi ngă phịch xuống băi bùn. Sao không
để anh lên tới đỉnh rồi đẩy anh xuống luôn một thể. Nga nh́n anh,
khuôn mặt này nàng đă quen từng nét nhăn nhó, từng cái cau mày,
nàng ôm thật gần khuôn mặt ấy rồi thầm th́ xin lỗi.
Nguyên uể oải ra khỏi chăn, bật đèn sáng tưng bừng, vùng vằng
như một đứa trẻ, bước ra khỏi pḥng. Nga với theo khoác lên anh
chiếc áo, chẳng nói ǵ, giờ mà lên tiếng chỉ có căi nhau.
Nguyên nện chân như khoan cắt bê tông trên từng bậc thang, lấy
chiếc lồng bàn chụp lên mấy cặp bánh. Lên pḥng cầm xấp phong
bao xuống nhà, đặt trên bàn salon. Rồi anh lại đi lên pḥng,
trong ánh đèn sáng trưng, hỏi Nga: c̣n sợ ǵ, quên ǵ nữa không,
hay thức luôn chuẩn bị cho ngày mai. Chuột, chuột, nhà này lúc
nào cũng có chuột, biết rồi mà cứ quên với nhớ. Bước qua năm Tư
rồi nhớ không, tha hồ gặp chuột cả năm.
Nga nh́n những sợi bạc lún phún giữa những sợi đen, khoác tay
nhau đứng trên đầu Nguyên, tủm tỉm cười. Người ta lại cứ phải
già đi một phần với những lo toan đâu đó, trong khi đứa trẻ con
vùng vằng th́ ngự măi trong một phần khác, chẳng chịu lớn lên.
Nàng nhoài ra khỏi chăn, tắt bớt đèn, váy ngủ mỏng như cái chớp
mắt, run rẩy v́ lạnh, kéo anh vào th́ thầm: giờ sẽ thức để rồi
ngủ cho ngon.
Hai lông mày của anh vẫn đứng cái cao cái thấp, cách nhau cả mét,
môi trên môi dưới mím chặt như đang đấm đá nhau, sưng sỉa cả mặt.
Anh nh́n nàng như nh́n bảng thông báo công tác tuần, chăm chú
đếm xem c̣n ḍng nào bỏ sót không. Rồi chợt nhận ra sao cái cơ
thể bé xíu kia mà phải gánh bao nhiêu lo toan việc nhà thế, anh
dịu lại. Hai lông mày sắp thẳng băng, hai bờ môi dịu dàng hướng
về phía bảng thông báo công tác.
Anh nghĩ ánh sáng dễ làm con người ta tỉnh táo hơn, rồi lại nhớ
ra những ǵ nữa không biết, thế nên anh đưa tay tắt nốt cả chiếc
đèn ngủ tờ mờ.
Căn pḥng dường như đă hoàn toàn tối, chỉ có ánh đèn đường luồn
qua khe cửa chớp vẽ thành những đường vàng ấm chạm vào nhau trên
tường nhà. Nhưng không ai c̣n nh́n thấy ǵ nữa, v́ họ đă hoàn
toàn biến mất ở trong chăn.