âu rồi, không ngồi bên hiên dưới mái nhà. Không đủ thời gian để tĩnh
lặng thì thầm với sương mai, nắng sớm. Tôi loay hoay, trăn trở điều
gì?
Lâu rồi, không còn một buổi sáng mở toang cửa ngắm nắng vàng, nghe
chim hót . Tôi đã đổi thay?
Lâu lắm rồi...Lâu lắm rồi....rất...lâu....lắm.... rồi.... Nước mắt của tôi
không còn rơi nữa...
Gió thổi, rồi gió cũng đi qua, bão nổi rồi bão cũng bình lặng. Chỉ còn lại
mình tôi, đi qua những tháng ngày chông chênh ấy, tôi có được gì?
Một nụ cười không ai biết tôi vui hay buồn, một ánh nhìn có còn chút ấm
áp?
Tôi nhớ hiên xưa, những chùm khế ngọt, chút nắng hanh hao giao mùa. Nhớ
cái lạnh của bão tố lao đến, nhớ hoang tàn khi cơn bão qua đi, nhớ cái rét
run người, đôi môi tím tái....Kí ức không thể nào nhạt nhòa & cũng đừng
nuôi nấng kí ức. Bởi ngày đi qua, vui buồn nào rồi cũng phải trôi xa.
Ngày xưa, những đêm mưa gió vùi mình trong chăn ấm, mặc bão dông ngoài
trời thét gầm. Chăn mỏng manh mà ấm áp.
"Thời gian đi qua, đời người như ly nước đổ vào lòng bàn tay, có bao nhiêu
cũng không giữ lại được, có được mấy người đủ bình thản ngồi đếm từng giọt
nước vĩnh viễn rơi tuột khỏi tay?Ai đã từng nhắc nhở mình như thế".
Vật rơi thì cũng rơi rồi, người xa thì cũng cách xa xôi, thời gian trôi
sao níu nổi chân người ở lại khi lòng người nhất quyết rời xa.
Hiên xưa, mái cũ, vòm lá năm nào còn nguyên vẹn, bụi thời gian rêu phong,
chất chồng lên kí ức nhiều hoài niệm khi mùa giao thoa. Thật lạ, khi gió &
bão nổi, không cuốn đi nhiều thứ mà hằn lên kí ức đầy nỗi niềm.
Mùa đã đi qua & người cũng đi xa. Khi trái tim không còn chung nhịp đập,
lối đi chẳng thể song hành, thì mưa, gió, bão dông tôi một mình hiên ngang
đón nhận. Đừng khoác lên nụ cười rạng rỡ mà trái tim héo úa, đôi mắt u
buồn. Đừng giữ mãi tiếng thét gào nơi trái tim bỏng rát.
Mấy hôm nay bão về, phố biển sầu bi cuộn tròn trong nước lũ. Tôi nhớ em,
một người sinh nhật tháng 12, tôi nhớ về một mối tình đã đi dài qua nhiều
năm tháng của em. Lúc ấy, trong em rất hạnh phúc khi kể về người. Lúc ấy,
em say sưa như chim hót, trông rất đỗi ngọt ngào. Vậy mà, đã không ít lần
em khóc với tôi, có nhiều lần sau nữa tôi thinh lặng theo dòng trôi như
thế.
Có lần tôi hỏi em: “Nếu một ngày nào đó, người ta về đón giao thừa cùng em
thì sao”. Một lần và duy nhất. Em cười không trả lời. Em kể cho tôi nghe
câu chuyện tình nơi Tây Bắc nồng nàn, một thời yêu rực rỡ, những nơi em đã
từng đi qua cùng người. Em kể tôi nghe những ngày hè phố biển, được trở về
trong yêu thương bên cạnh người. Nay! người ấy đâu rồi, hun hút những nẻo
đường trong em đầy cô độc. Phố giao mùa rồi nhỉ! Và tôi cũng đi xa, còn
lại mỗi mình em ngồi ngắm phố rộng rinh cõi lòng.
Chẳng ai muốn cô độc
Chẳng ai muốn bão dông
Em lao xao, chao nghiêng, Mối tình ấy tưởng như là định mệnh, để rồi vẫn
còn người bỏ em trong đơn côi, vẫn còn người gom gió trong lòng làm thành
bão rồi xô em ngả nghiêng.
Những ngày rất cũ, bao người đi qua và người đi xa. Những ngày đã cũ chẳng
bao giờ lấy lại được. Khi lòng bao dung có thể chấp nhận mọi điều, thì có
nghĩa em đã không ít lần khóc với cuộc đời để học chữ thứ tha. Quên đi em,
người ấy. Quên đi phiền muộn lấy của em tôi nụ cười tinh khôi. Đừng buồn
cho nẻo xa xôi, cho lối lòng người chật hẹp.
Này em, giao mùa rồi đấy. Khoác lên người những điều tươi mới để rong chơi
cùng phố phường. Lạnh rồi đấy, hãy tỏ tình với phố yêu thương. Đừng để
trái tim đa mang của em chất chứa đầy những giọt nước mắt. Thanh xuân đi
qua rất vội, ngày tàn nắng đâu còn ấm cho những nhánh tay đan.
Này em, ngày cũ đã trôi qua, người cũ đã đi xa.
Trời bắt đầu một ngày sau mưa dông bằng nắng ấm, rồi những đóa hướng dương
rực rỡ khoe sắc vàng hướng về miền tươi sáng, nơi có ánh mặt trời. Và em
ơi, nếu đã dốc hết ngây thơ để yêu một ai đó, thì bây giờ hãy yêu người
đến sau bằng tất cả sự trưởng thành của riêng em.
Tháng 12 – Happy brithday to you
Tôi viết cho em, cho người tôi thương mến, chúc em luôn xinh tươi & rạng
rỡ môi cười.