|
|
||||||
|
Mục
Lục
Chúc
Tết
Tử Vi
Sinh Hoạt
H́nh
Ảnh
Hoa/
Năm
Mới
Nhớ
Linh
Tinh
Tôn Giáo
Năm
Bính
Thân
d_bb
Y Học
Kinh Nghiệm Cuộc Sống
Biên
Khảo/
Văn
Học
Thư từ,
bài vở, h́nh ảnh hoặc
![]()
|
Huyện Ích Đô tỉnh Sơn Đông có gia đ́nh phú ông họ Trịnh. Ông bà có trai trưởng tên Trịnh Đại, vợ là Tôn thị, trai thứ tên Trịnh Nhị, vợ là Lư thị. Cả sáu người cùng cư ngụ trong một dinh cơ rộng lớn. Trịnh ông bắt hai trai cùng đi học để dự khoa thi hương. Trịnh Đại thông minh, nổi tiếng học giỏi nên vợ chồng cùng được cha mẹ thương yêu, c̣n Trịnh Nhị chỉ có sức học trung b́nh nên vợ chồng cùng bị cha mẹ ghét bỏ. V́ thế, trong gia đ́nh vẫn có chuyện bất ḥa ngầm. Lư thị thường đay nghiến chồng:"Chàng cũng là đàn ông như người ta, sao không chịu lập chí cho vợ con nhờ?" Cứ mỗi lần đay nghiến chồng, Lư thị lại bắt chồng ngủ riêng. Trịnh Nhị uất ức lắm, nên dốc chí học hành, sau cũng nổi tiếng học giỏi. Lư thị vui lắm, hy vọng chồng ḿnh đi thi, sẽ đậu cao. Năm ấy, hai anh em ra sức dùi mài kinh sử để chờ khoa thi hương. Cuối năm, vào đêm trừ tịch, Lư thị lén tới một ngôi đền trong huyện bói gương. Sau khi quỳ khấn, Lư thị đứng dậy ra về. Dọc đường, Lư thị gặp hai công nhân đang lăn một tảng đá. Chợt Lư thị nghe thấy một công nhân bảo bạn:"Thôi! Nghỉ tay đi! Để đó cho kẻ khác làm!" Về nhà, Lư thị cứ suy nghĩ măi mà cũng không hiểu câu ấy là điềm tốt hay xấu và tốt xấu ra sao? Chán quá, Lư thị bỏ luôn, không thèm suy nghĩ nữa.Tới mùa hè, khí trời bắt đầu nóng nực. Vào ngày thi, hai anh em cùng đi thi, rồi về nhà nằm chờ kết quả. Một hôm, nhà họ Trịnh có thợ cầy cấy tới làm công. Triệu bà bảo hai con dâu cùng xuống bếp làm bánh cho thợ ăn. Trời nóng, mồ hôi nhễ nhại, trông hai cô dâu thật vất vả. Chợt có lính trường thi cưỡi ngựa tới nhà, báo tin Trịnh Đại đă đậu cử nhân. Trịnh bà vội chạy xuống bếp gọi Tôn thị ra, báo tin cho biết, rồi nói:"Thôi! Nghỉ tay đi! Để đó cho kẻ khác làm!" Nghe thấy thế, Lư thị tủi thân, vừa làm bánh vừa khóc.Lát sau, lại có lính trường thi cưỡi ngựa tới nhà báo tin Trịnh Nhị cũng đă đậu cử nhân. Đang làm bánh, và khóc, chợt nghe tin chồng đậu, Lư thị mừng quá, vội quăng rổ bánh ra xa, rồi buột miệng nói:"Thôi! Nghỉ tay đi! Để đó cho kẻ khác làm!" Nói xong, Lư thị chợt nghĩ ra mẹ chồng với ḿnh cùng nói một câu đúng như câu mà ḿnh đă nghe thấy trong đêm trừ tịch, nên mỉm cười, cho rằng việc bói gương quả là linh nghiệm. Từ đó, vợ chồng Trịnh Nhị cũng được cha mẹ thương yêu, tuy vẫn không sao bằng được vợ chồng Trịnh Đại.
Trong huyện, có ngôi miếu thờ Thành Hoàng, có tường vây quanh, có cổng lớn mở vào sân. Ở giữa sân, có bày một hàng bốn pho tượng quỷ cao lớn, bằng đất sét, sơn màu xanh đỏ, h́nh thù quái dị, mặt mày dữ tợn. Khải Hậu thường tới miếu ngồi đọc sách. Một tối, khi vừa đặt ḿnh nằm, bỗng Khải Hậu thấy một mụ béo trục béo tṛn, đen đủi xấu xí, bước vào pḥng, mỉm cười với ḿnh, rồi tới ngồi xuống giường, sát cạnh ḿnh, ư t́nh sàm sỡ, cử chỉ dâm đăng. Khải Hậu lên tiếng đuổi, nhưng mụ không chịu đi. Khải Hậu bèn vùng dậy, đem gối chăn ra sập ở pḥng khách mà ngủ. Thế nhưng, sáng sau, khi thức giấc, Khải Hậu lại thấy mụ hiện ra, đ̣i lên sập ngủ chung. Khải Hậu không chịu. Mụ bèn dụ dỗ, nhưng Khải Hậu vẫn chối từ. Thấy không lay chuyển được Khải Hậu, mụ nổi giận, giơ tay tát Khải Hậu túi bụi, nhưng Khải Hậu không thấy má bị đau. Mụ bèn cởi giải lụa quấn quanh bụng, buộc một đầu lên xà nhà, thắt một tḥng lọng lớn ở đầu kia, rồi xách Khải Hậu, đem tới gần tḥng lọng. Khải Hậu hét:"Mụ bắt ta phải chui đầu qua tḥng lọng để tự tử phải không?" Nghe tiếng hét, đám gia nhân chạy lên coi, th́ thấy Khải Hậu đang bị treo lơ lửng ở giữa pḥng nhưng không thấy dây treo. Chúng kinh hăi, vội bắc thang đỡ Khải Hậu xuống, th́ thấy Khải Hậu đă hóa điên. Sáng sau, chợt Khải Hậu hét:"Mụ bắt ta phải ra bờ sông, nhảy xuống nước tự tử hay sao?" rồi phóng ḿnh ra đường. Đám gia nhân kinh hăi, vội đuổi theo, bắt Khải Hậu, khiêng về nhà. Từ đó, ngày nào chúng cũng thấy Khải Hậu làm vài ba chuyện điên rồ. Chúng bèn bàn nhau đi mời thầy thuốc tới nhà bắt mạch hốt thuốc cho Khải Hậu, nhưng thuốc thang đều vô hiệu. Chúng lại bàn nhau đi mời thầy pháp tới nhà trừ tà cho Khải Hậu, nhưng cũng vô hiệu. Chúng đành để mặc Khải Hậu điên như thế, chỉ canh chừng, không để cho Khải Hậu tự tử mà thôi. Nửa năm sau. Một hôm, Khải Hậu thấy mụ lại hiện ra, nắm tay ḿnh kéo ra sân mà nói:"Theo ta ra bờ sông mà tự tử!" Khải Hậu đang giằng co với mụ th́ chợt thấy một vơ sĩ chạy vào nhà ḿnh, tay cầm xích, tay cầm thừng, nh́n mụ mà quát:"Sao mi lại dám lên dương gian quấy nhiễu những kẻ thật thà chất phác như nho sinh này?" Dứt lời, vơ sĩ chạy tới, dùng xích trói tay mụ, dùng thừng tṛng quanh cổ mụ, ném đầu thừng kia qua cửa sổ, rồi ṿng ra sân, cầm đầu thừng mà kéo mụ ra. Khải Hậu thấy rơ là khi mụ bị kéo qua chấn song, thân h́nh mụ bị méo mó, rồi hóa thành một con quỷ, mắt sáng như chớp, miệng to bằng chậu, bê bết máu me. Từ đó, Khải Hậu không c̣n thấy mụ hiện ra quấy nhiễu ḿnh nữa. Dần dần, Khải Hậu khỏi hẳn bệnh điên.
Một hôm, Khải
Hậu lại tới miếu Thành Hoàng ngồi đọc sách. Khi đi qua sân miếu, Khải Hậu
nh́n kỹ bốn pho tượng quỷ bày thành hàng ở giữa sân th́ chợt thấy pho
tượng thứ tư trông giống hệt mụ ngày trước, khi bị vơ sĩ kéo qua chấn song
cửa sổ.
Đàm Quang Hưng 2/2016
|
|
||||
www.ninh-hoa.com |