N
 |
gọn gió đông lạnh cóng lũ lượt kéo về giành lấy ṿm trời thu một thời làm
say đắm hồn người và hôm nay th́ nàng Thu đă thực sự dời gót ngọc và quay
lưng ra đi. Thu lẳng lặng nhường không gian c̣n ướt đẫm giọt sương lung
linh vào một ngày ảm đạm, làm trĩu nặng bao vầng mây xám rũ rượi buồn.
Mây mùa đông thường ươm sầu xám tro. Ngày nào mây nặng trĩu hơi nước và
muốn ḷng ḿnh được nhẹ nhàng thanh thản, mây đành trút đổ những giọt mưa
nghẹn ngào xuống sân đời, thế là góc phố có những cơn mưa sụt sùi thao
thức suốt năm canh.
Đông về huênh hoang hù dọa thế nhân bằng những ngọn gió se thắt lạnh buốt
xương, quất mạnh vào góc phố và ung dung quấn chặt vào tấm thân biết
thở. Những bước chân hối hả, trốn chạy cái rét mướt tái tê đang bủa vây
trăm hướng. Bầu trời ngả màu nhức nhối khó chịu, che kín những áng mây
xanh lơ và lấp đầy luôn cả những năng động bẩm sinh trong con người.
Ngày đông lạnh căm ngang nhiên sánh bước trên các ngả đường xuôi
ngược. Những thân cây đời th́ khúm núm, quấn chặt trong lớp áo càng dầy
càng tốt và thích núp kín trong nhà hơn là dạo quanh đi rong ngoài phố
phường.
Sương mù rủ nhau giăng mắc mỗi ngày. Cho dù không ai mong đợi nhưng hạt
sương long lanh cứ phúng phính lả lơi chào thưa con phố xinh xinh nằm
chômg chênh lắt lẻo lưng chừng đồi. Hạt sương được dịp thều thào cùng
những sợi tóc co rúm của người tản bộ để xin được làm bạn đồng hành trên
suốt đoạn đường đi xuống phố
Những ngày đông tê tái, khuôn mặt tṛn xoe của ông mặt trời ít khi cười
toe bụ bẫm v́ mặt trời cũng muốn trùm chăn nên ầu ơ trong giấc ngủ gật
gù. Ngọn núi cô đơn nằm cheo leo quạnh hiu v́ vắng bóng trượt ngă của
vạt nắng vàng ấm áp. Một ngày êm ả cḥ nang xuân về, sợi nắng rủ nhau tô
phết màu hồng cam và cùng tỏa giăng sợi lung linh và cùng nhau hứa hẹn hâm
nóng t́nh nồng cháy trên đỉnh yên b́nh.
Tuyết trắng phau len lén phất phơ phủ lấp sườn đồi duỗi ḿnh. Sau một năm
dài trở về chào thưa thế gian, hoa tuyết xôn xao tỉ tê cùng ngọn núi cao
ngất ngưởng, xin được tá túc giữa sân đời mênh mông, cho dù chỉ là một
thoáng mong manh, để được ngắm nh́n thế nhân đang lăn xoay trong trong ao
đời buồn nhiều hơn vui.
Trên lối đi về, chân người qua lại thưa thớt hẳn ra như thầm trách móc
bông hoa tuyết, sao thích nhởn nha trần gian, vung vít sánh vai cùng ngọn
gió đông nghênh ngang vi vút khắp ngả đường . Cánh hoa tuyết không màng
lắng nghe mà xúm xít lả lơi đưa t́nh giữa ṿm trời buốt giá.
Trong khí đó th́ những thân cây đời rộn ràng hít thở không ngừng nhưng lại
rụt rè tránh xa ngọn gió đông nên chẳng buồn bước chân dạo phố.