
LIÊU TRAI CHÍ DỊ -190
333. TÂN LANG
Ca
xúy thanh lư dạ vị lan
Động pḥng khởi liệu thặng cô loan
Tân
lang ư tự mô hồ thậm
Ưng
tác ly hồn thiếu nữ khan
333. MA BẮT CÓC CHÚ RỂ
Cử
nhân Mai Ngẫu Trường, người tỉnh Giang Nam, thuật chuyện:
Tỉnh Giang Nam có tiến sĩ họ Tôn, được triều đ́nh bổ nhậm làm
quan tể huyện Đức Châu, tỉnh Sơn Đông. Tôn công có xử một vụ án lạ lùng
như sau:
Ở làng Đông Xuân, huyện Đức Châu có gia đ́nh nông dân Hà Bách,
có vợ và một trai, tên Hà Phương. Vợ chồng xây cất một ngôi nhà, tuy đơn
sơ nhưng rộng răi, có vườn sau sát bờ lạch, ven theo một khu rừng rậm, cỏ
cao tới ngực. Trong vườn, có cầu gỗ bắc ngang lạch để sang khu rừng. Trong
làng, có gia đ́nh nông dân Hoàng Hữu, có vợ và một gái là Hoàng thị, kém
Hà Phương một tuổi.
Năm ấy, vợ chồng Hà Bách tới hỏi cưới Hoàng thị cho Hà Phương.
Vợ chồng Hoàng Hữu thuận gả, hẹn cho làm lễ nghênh hôn vào ngày rằm tháng
tám.
Buổi chiều ngày cưới, Hà Phương theo gia đ́nh đi đón dâu. Tối
đến, gia đ́nh làm tiệc mời bà con bạn bè. Thực khách đem theo quà cưới,
chất đầy pḥng khách, tiếng cười nói vang động xóm giềng. Bữa tiệc kéo dài
đến quá nửa đêm.
Thấy trong pḥng khách ngộp khói thuốc, chú rể Hà Phương bước ra
sân để hít thở không khí trong lành. Lát sau, Hà Phương chợt thấy cô dâu
trong trang phục tân nương, cũng từ pḥng khách bước ra sân. Thấy Hà
Phương đứng ở sân, cô dâu chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng bước ra phía sau nhà.
Thấy lạ, Hà Phương bước theo. Ra vuờn sau, thấy cô dâu băng qua cầu sang
khu rừng phía bên kia lạch, Hà Phương nghi hoặc, vội băng theo, rồi lên
tiếng gọi. Cô dâu chỉ quay đầu lại nh́n Hà Phương mà mỉm cười, rồi giơ tay
vẫy Hà Phương đi theo ḿnh. Nhờ có ánh trăng soi đường, Hà Phương đi theo
cô dâu. Khi chỉ c̣n cách nhau chừng mươi bước, Hà Phương gắng chạy nhanh
để bắt kịp cô dâu, nhưng thấy khoảng cách giữa ḿnh với cô dâu không ngắn
lại được chút nào.
Lát sau, chợt thấy cô dâu chạy vào một xóm nhỏ, Hà Phương chạy
theo. Đột nhiên thấy cô dâu dừng chân trước cổng một ngôi nhà, Hà Phương
vội tới, nắm cổ tay mà hỏi: "Nhà ai đây?" Cô dâu mỉm cười, đáp:"Không nhận
ra sao? Ban chiều mới tới đây đón dâu mà bây giờ đă quên rồi ư?" Chợt nhận
ra là nhà nhạc gia, Hà Phương hỏi:"Đă đi lấy chồng, sao c̣n trở về nhà
song thân?" Cô dâu đáp:"V́ nhớ song thân!" Hà Phương nói: "Bây giờ nàng
phải theo ta về nhà ta kẻo song thân ta chờ!" Cô dâu lắc đầu mà đáp:"Bây
giờ chàng cứ ở lại đây với thiếp ba ngày, rồi thiếp sẽ về ở với chàng ba
ngày!" Nói xong, cô dâu rút trâm cài đầu ra gơ cổng. Có t́ nữ chạy ra mở.
Thấy cô dâu bước qua cổng vào nhà, Hà Phương đành bước vào theo.
Vào trong, nh́n thấy nhạc mẫu, Hà Phương chắp tay vái chào. Thân
mẫu cô dâu gật đầu đáp lễ, nói:"Hồi nhỏ, con gái lăo thân ưa làm nũng lắm!
Nay đột nhiên phải về nhà chồng nên thị rất buồn, mà lăo thân cũng chẳng
vui ǵ! Vậy con hăy ở lại đây với thị ba ngày, rồi lăo thân sẽ tiễn cả hai
vợ chồng ra về!" Không biết đáp ra sao, Hà Phương chỉ ậm ừ trong cổ họng.
Thân mẫu cô dâu bèn sai t́ nữ đi dọn một pḥng riêng cho vợ
chồng. Đêm ấy, động pḥng hoa chúc, Hà Phương cực kỳ hoan lạc với cô dâu,
tại nhà nhạc gia.
Trong khi đó, ở nhà họ Hà, thấy Hà Phương ra sân đă lâu mà không
trở vào, thực khách bèn giục Hoàng thị đi t́m. Nghe lời thực khách, Hoàng
thị ra sân t́m chồng. Không thấy chồng đâu, Hoàng thị bèn trở vào pḥng
tŕnh báo với thực khách. Thực khách đều cho rằng v́ Hà Phương quá say, đi
kiếm chỗ ngả lưng ở đâu đó, rồi lỡ ngủ quên đi. Tiệc tan, thực khách lục
tục kéo nhau ra về.
Khi thực khách đă về hết, Hoàng thị thấy trong nhà chỉ c̣n có bố
mẹ chồng với ḿnh. Thế là đêm tân hôn, Hoàng thị phải ngủ một ḿnh.
Sáng sau, vợ chồng Hà Bách nhờ bà con bạn bè đi t́m con giùm
ḿnh. Mọi người đều sốt sắng giúp đỡ, nhưng không ai t́m thấy Hà Phương.
Vợ chồng Hà Bách khóc lóc, lo cho con gặp tai nạn. Hoàng thị cũng buồn
lắm, chỉ muốn về ở với cha mẹ, nhưng v́ đă trót làm đám cưới nên buộc phải
ở lại nhà chồng để hầu hạ bố mẹ chồng.
Nửa năm sau. Nghĩ con gái ḿnh lấy chồng mà không có chồng,
Hoàng Hữu bèn tới nói với Hà Bách:"Trộm nghĩ rể tôi đă chết, mà con tôi
th́ chưa ăn ở với chồng ngày nào, nên tôi tới đây xin hai bác cho phép tôi
được đem con về nhà, gả chồng khác!" Hà Bách nói:"Tôi cũng lo cho con tôi
gặp tai nạn, nhưng việc y c̣n sống hay đă chết th́ tôi không dám chắc. Tôi
đă nhờ bà con bạn bè đi t́m y giùm rồi. Tuy không ai t́m thấy y, nhưng
cũng không ai t́m thấy di thể hoặc áo quần của y bỏ lại nên tôi không dám
chắc là y đă chết. Vả lại, dù y đă chết thực th́ cũng xin hai bác cho dâu
tôi được để tang chồng một năm rồi hăy bắt về, gả chồng khác! Bây giờ mới
được nửa năm, sao đă vội bắt về?" Giận thông gia, Hoàng Hữu bỏ về.
Hôm sau, Hoàng Hữu làm đơn kiện Hà Bách, đem lên huyện đường nạp
Tôn công. Đọc đơn, Tôn công thấy Hoàng Hữu tŕnh bày đầu đuôi câu chuyện
với các t́nh tiết ly kỳ, rồi kiện người thông gia đă bắt con gái ḿnh để
tang chồng một cách vô lư, v́ thị chưa ăn ở với chồng ngày nào! Chưa biết
hư thực ra sao, Tôn công bèn sai lính ra bảo Hoàng Hữu cứ về nhà mà chờ
phán quyết.
Hôm sau, Tôn công sai nha lại đi điều tra hư thực. Nha lại về
tŕnh rằng sự thực đúng như những điều mà Hoàng Hữu đă tŕnh bày trong
đơn. Tôn công bèn cho gọi cả Hoàng Hữu lẫn Hà Bách lên huyện đường mà nghe
phán quyết:"Hà Bách phải để cho Hoàng thị về ở với cha mẹ! Sau ba năm
kể từ ngày cưới, nếu Hà Phương vẫn bặt tin th́ Hoàng Hữu được phép gả
chồng khác cho con!" Hà Bách với Hoàng Hữu cùng vâng dạ mà xin lui.
Nay trở lại chuyện Hà Phương.
Sau ba ngày ở nhà nhạc gia, Hà Phương bảo cô dâu theo ḿnh về
nhà. Cô dâu chỉ mỉm cười rồi lại khất thêm ba ngày nữa. Đến hẹn, Hà Phương
lại giục, nhưng cô dâu lại khất. Cứ lần lữa như thế đến hơn nửa năm mà cô
dâu vẫn chưa chịu về nhà Hà Phương. Bực quá, một sáng, Hà Phương đ̣i về
một ḿnh. Cô dâu bèn xin Hà Phương chờ ḿnh thêm ba ngày chót. Hà Phương
ưng thuận. Trưa ấy, đột nhiên cả nhà cô dâu náo loạn như sắp gặp đại nạn.
Hà Phương vội hỏi:"Có chuyện chi mà cả nhà náo loạn lên như thế?" Cô dâu
đáp:"Thiếp định ba hôm nữa sẽ theo chàng về nhà, nhưng vừa rồi, đột nhiên
gia đ́nh thiếp mới gặp đại nạn, không thể tiết lộ cho chàng biết! Vậy xin
chàng cứ về trước một ḿnh, thiếp sẽ xin tới sau đoàn tụ!"
Hà Phương đ̣i gặp chào nhạc gia th́ cô dâu gạt đi mà nói:"Song
thân thiếp đang bối rối, xin chàng miễn cho! Để rồi thiếp sẽ thưa lại!"
Nói xong, cô dâu dắt tay Hà Phương ra khỏi cổng, chỉ đường cho về. Hà
Phương bèn chào từ biệt cô dâu mà đi.
Đi được mươi bước, quay đầu nh́n lại, Hà Phương thấy xóm nhỏ
cùng ngôi nhà nhạc gia đă biến mất, chỉ c̣n lại một nấm mồ.
Kinh hăi quá, Hà Phương cắm cổ chạy về nhà.
Tới nhà, Hà Phương thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ
nghe. Vợ chồng Hà Bách vô cùng kinh ngạc, cho rằng gia đ́nh cô dâu là một
gia đ́nh ma, nhưng cũng không biết gia đ́nh ma ấy có liên hệ ǵ với gia
đ́nh ḿnh hoặc gia đ́nh Hoàng Hữu hay không?
Sáng sau, Hà Bách dẫn con lên huyện đường, xin được diện kiến
Tôn công để tŕnh bày sự thể. Nghe xong câu chuyện Hà Phương thuật, Tôn
công cho lính đi gọi Hoàng Hữu đưa con gái lên huyện đường, rồi ra lệnh
cho Hoàng Hữu phải đưa con gái trở về nhà chồng nội ngày hôm ấy.
Kể từ đêm cưới, đến đêm ấy mới là đêm động pḥng hoa chúc của
cặp vợ chồng Hà Phương-Hoàng thị.