
Những
ngày cuối năm, tôi đến nhà của Kim-Xuân vừa thắp nhang cho Bác trai vừa
hàn huyên tâm sự cùng Kim-Xuân v́ cả tháng rồi tôi mới qua nhà Kim-Xuân
cho dù nhà tôi và nhà bạn ấy cách nhau chỉ có năm phút lái xe, đúng là ở
cái xứ cờ hoa này sao mà bận quá,.
Nhà Kim-Xuân đẹp lắm, nào là cây cối hoa lá cành từ trước ra sau; nhất là
giàn hoa giấy trước nhà thật là đẹp, vừa đón Tết Tây xong c̣n mươi bữa nữa
là đến tết Nguyên Đán, thời gian cứ vun vút trôi lạnh lùng mấy ai níu được
thời gian. Tôi bấm chuông Kim-Xuân ra mở cửa. Thấy tôi, Xuân reo
lên:
- Làm ǵ mất tiêu cả tháng trời vậy mày?
- Bận quá bữa nay thứ hai nghỉ qua thăm mày một chút.
Xong tôi theo Kim-Xuân vào nhà. Sau khi lên nhà trên thắp nhang cho
Bác trai xong, tôi xuống nhà bếp ngồi vào bàn vừa nh́n Kim-Xuân làm đồ ăn
vừa nói chuyện. Tôi hỏi Kim-Xuân:
- Sao đọc hết tập Kỷ yếu Kỷ-Niệm TRƯỜNG CŨ-BẠN XƯA hết chưa cho tao biết
cảm tưởng đi ?
Kim-Xuân nh́n tôi bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói:
- Cám ơn mày đă mang quyển sách về cho tao đọc, nh́n lại h́nh của các
Thầy Cô và bạn bè ngày xưa tự dưng thấy nao nao trong ḷng làm sao.
Chúng tôi bỗng lặng thinh, ngoài kia nắng vàng đang reo vui trời đang vào
đông, ở những Tiểu Bang lạnh th́ tuyết rơi ngập lối, thời tiết lạnh cực
kỳ, c̣n ở đây th́ " có những ngày hè trong mùa đông trời nắng đủ để phơi
dưa món chuẩn bị ăn Tết Nguyên Đán. Thêm một tuổi nữa, mới đây mà đứa nào
cũng lên hàng sáu bó lẻ rồi.
Kim -Xuân nói tiếp- " Bây giờ nh́n lại thời đi học là sung sướng nhất phải
không Chất? Tôi gật đầu đồng t́nh, hai đứa lại rơi vào im lặng.
Trong đầu tôi hiện lên con đường Trần-Qúy-Cáp những lần tan trường áo dài
trắng dịu dàng tung bay trong gió và ngôi trường Trần-B́nh-Trọng thân yêu
thuở nào với hàng dương trước cổng trường quen thuộc, tuổi già người ta
hay nghĩ về kỷ niệm, mà kỷ niệm dưới mái trường là kỷ niệm đẹp nhất. Những
vị Thầy tuy nghiêm khắc nhưng đáng kính, những Cô Giáo dịu dàng dễ thương
từng người một hiện lên trong kư ức của tôi, đang đứng trên bục giảng cho
chúng tôi kiến thức để bước vào đời và giờ đây khi nh́n lại những h́nh ảnh
của những vị Thầy Cô trong trang sách làm cho ḷng tôi vừa thấy vui vừa
thấy ngậm ngùi.
Mới đây mà Thầy và tṛ tóc đă nhạt màu v́ thời gian. Thấy tôi yên lặng khá
lâu. Kim-Xuân chợt hỏi "- Mày đang nghĩ ǵ vậy Chất ?
- Nghĩ đến trường xưa, nghĩ đến Thầy Cô và bạn bè của tụi ḿnh ngày xưa,
nghĩ đến Ninh-Ḥa quê hương có quá nhiều kỷ niệm khó mà quên được.
Kim-Xuân gật đầu bỗng phán một câu nghe rất là dễ thương '- Chất à tao
nghĩ con trai Ninh-Hoa thời đó dễ thương quá hả? Không suy nghĩ, tôi gật
đầu rồi buột miệng nói tiếp:
"- Bây giờ họ đă trở thành ông Nội, ông Ngoại hết rồi mà vẫn c̣n dễ
thương.
Kim-Xuân hỏi lại '- Sao mày biết?
'- Th́ bằng chứng là quyển kỷ yếu đó, mày không thấy hàng chữ "người xưa "
đề tặng hay sao?
Kim-xuân chỉ cười không nói ǵ, chúng tôi lại rơi vào im lặng, trong đầu
tôi những h́nh ảnh cũ hiện ra. Tôi nghe bước chân tôi cùng "người ấy" sánh
bước đi dưới trời đêm đầy sao có một ánh sao rơi nhanh quá. Tôi không kịp
nghĩ ra lời ước nguyện. Tiếng Kim-Xuân vang lên cắt đứt ḍng tư tưởng'của
tôi "không phải người tao yêu cũng không phải người yêu tao mà thời đó khi
lập gia đ́nh tao dọn xuống Ninh-Ḥa gặp những người bạn ở đó họ dều rất dễ
thương. Nói chung tất cả con trai Ninh-Hoa thời đó tao được gặp đều dễ
thương và có một số họ qua đây đều có một phong cách rất dễ thương không
hề thay đổi.
Kim-Xuân đột ngột hỏi tôi"- Mày đọc hết chưa? có thấy h́nh của ai trong đó
không? tao nh́n thấy lạ lắm nhưng nh́n một hồi là nhận ra hết. Tôi cười
nói" V́ họ là những người con trai dễ thương thời đó nên mày nhận ra hết
chứ ǵ ? Kim-Xuân nh́n tôi cười "-không họ là những người bạn dễ thương cả
nam lẫn nữ.
Tôi nh́n đồng hồ đă hơn 10 giờ, vội từ giă Kim-Xuân,, cô nàng đưa tôi ra
cửa " lái xe cẩn thận" Xuân nói
-" Chắc Tết này tao viết bài này lên trang mạng Ninh-Ḥa mày có ǵ nhắn
gởi không?
-"Cho tao gởi lời chúc tất cả Thầy Cô cũng như bạn bè một năm mới sức khỏe
dồi dào và ở đây có hai cô học tṛ ngày xưa niên-khóa 1963-1970 luôn nhớ
về các Thầy Cô cũng như bạn bè chung niên khóa.
Tôi lái xe về nhà trên con đường ngập đầy hoa nắng reo vui, một cảm giác
thật b́nh an và đầy ḷng biết ơn, cám ơn Ba Mẹ tôi đă sanh thành nuôi nấng
cho tôi ăn học, cám ơn tất cả Thầy Cô đă dạy dỗ cho tôi kiến thức để bước
vào đời, cám ơn tất cả các bạn bè dễ thương của tôi ở Ninh-Ḥa ngày xưa đă
cho tôi biết bao kỷ niệm vui buồn.
Năm mới đă đến xin kính chúc Tất Cả Quư Thầy Cô một năm mới an khang thịnh
vượng, sức khỏe dồi dào, thân tâm an lạc cũng như bạn bè thân yêu của
chúng tôi có một năm mới tràn đầy niềm vui và dồi dào sức khỏe, cũng như
cám ơn Anh Thành trang chủ Ninh-Hoa.com đă tạo ra trang mạng cho chúng tôi
gởi gắm những t́nh cảm chân thành đến tất cả Thầy Cô cũng như bạn bè, xin
chúc cho gia đ́nh anh một năm mới gặp mọi điều tốt đẹp.
Tôi về đến nhà, ông xă tôi ra mở cửa, Tôi chợt nghĩ “một người Ninh-Ḥa
Rất dễ thương đây rồi".