
Tôi
đặt chân đến miền đất này vào tháng Tư tức vào mùa Xuân, mà
sau này ở lâu tôi mới biết thời tiết mùa Xuân đă là khá ấm
so với mùa Thu và mùa Đông rồi. Thế mà vừa bước ra khỏi cửa
kính của sân bay, gió lùa lạnh quá xá, đứng chờ taxi đến mà
cứ thấy sao lạnh vậy, dù tôi có mặc áo ấm. Trên đường về
nhà, chạy dọc hai bên là những lùm cây tươi tốt, hoa bắt đầu
nở, chỉ là hoa dại ven đường màu vàng, màu tím, nhưng tự
nhiên thấy cảnh vật đẹp và buồn, chắc v́ lần đầu tiên tôi xa
gia đ́nh để đi đến một nơi quá xa lạ.
Khi ở quen bên xứ này rồi, tôi mới thấy hoa của người ta trồng đủ loại,
đủ màu, có nhiều loại Việt Nam không trồng được do nó hợp với khí hậu của
xứ lạnh. Tôi vốn thích hoa, nên nhiều khi mùa Hè trên đường đi bộ ra chợ,
tôi lại dừng ngắm một chút v́ ở phía trước những căn chung cư cũng trồng
hoa, ngay cổng vô, không có hàng rào che chắn, hoa cứ việc nở rực rỡ. Chợ
cách nhà tôi không xa, khoảng 10 phút đi bộ, nơi đó tập trung các cửa
tiệm, có chợ của Tàu và Tây nhưng chợ Việt th́ lại ở xa, muốn đến đó phải
đi bằng xe. Tôi lang thang nh́n chợ, cũng giống như siêu thị bên ḿnh
thôi, có sẵn giá cả, không cần trả giá, thích món ǵ cứ lấy chất vô xe đẩy
rồi ra tính tiền.
Ở được vài tháng th́ bắt đầu vào mùa Hè, lúc đó tôi chưa phải đến trường
học Anh Ngữ v́ phải chờ hết kỳ nghỉ Hè của Thầy Cô, khi đi ngang qua cái
công viên gần nhà, tôi thấy mấy đứa trẻ đang nô đùa dưới hồ, với ṿi nước
phun trắng xóa, hàng ngày cứ đến đúng giờ, người quản lư công viên lại mở
nước, không chỉ có trẻ em, mà người lớn cũng mang ḷ nướng ra đó nướng
thịt, bên đây gọi là BBQ, ăn uống đàn hát, rồi chạy lại tắm, phơi nắng.
Tôi ngẫm nghĩ thấy người nước ngoài hay hay. Mùa Hè bà con đổ ra đường rất
đông, v́ đó là lúc thời tiết tốt nhất của một năm, ngày như dài hơn do mặt
trời lặn lúc 10 giờ tối. Năm đó hai vợ chồng tôi đi coi đốt pháo bông của
một số nước thi đốt, được tổ chức vào tháng Bảy hàng năm, nếu đi xe phải
đậu xe ở khu vực quy định và lúc về th́ xe sẽ phải nhích từng chút một, v́
kẹt cứng người cùng tan ra một lúc,v́ thế chúng tôi đón xe bus, đến nơi là
5 giờ chiều, bà con đông nghẹt trên khu đất khá rộng, chung quanh là những
gian hàng bán thức ăn, bán kem, nước uống, bán đèn nhấp nháy để đội lên
đầu hay đeo vào tay, tiếng nhạc xập x́nh cùng nhóm người nhảy múa, ca hát
theo. Có những gia đ́nh mang theo chăn màn, lều bạt trải xuống đất nằm
chơi. Khi sắp đến giờ đốt pháo bông, cứ 5 phút họ lại bắn một đợt pháo
bông lên trời, chờ đến đúng giờ th́ nhạc bắt đầu trỗi lên, pháo bông nhảy
múa theo tiếng nhạc, nhạc nhanh th́ pháo ầm ầm liên tục, rọi sáng cả một
bầu trời trước mặt. Hết đội này, đến đội khác thi, khỏang 11 giờ đêm th́
xong, nghĩa là thi trong một tiếng đồng hồ. Sau khi hết, bà con lũ lượt
kéo nhau về, đường phố tuy vắng, nhưng khổ cho xe nào chạy ngang ngă tư
đường vào giờ đó, sẽ bị cảnh sát cho dừng lại chờ người đi bộ ngang qua
xong mới được chạy, mà thiên hạ th́ nối đuôi nhau lớp này đến lớp khác khá
dài. Chúng tôi đi mỏi chân lắm mới đến được trạm đón xe, do lúc đi háo
hức, vui vẻ nên quên đoạn đường dài, c̣n giờ đi về th́ đă thấm mệt nên mới
nhận thấy sao lê thê. Và hôm đó hơn 12 giờ khuya chúng tôi mới đến nhà.
Hết mùa Hè, tháng Chín học sinh bắt đầu nhập học, tôi cũng chuẩn bị cặp
vở, phải tập cách đón xe bus từ nhà đến trường trước đó một ngày do chồng
tôi hướng dẫn, v́ giờ làm của anh không rảnh cho việc đưa đón tôi. Vậy mà
ngày hôm sau, đón được chuyến xe bus thứ nhất leo lên và xuống yên ổn, đi
ngược qua phía bên kia đường để đón chuyến thứ hai th́ tôi phân vân, không
biết ḿnh đi có đúng hướng chưa nhỉ, liền hỏi một người bạn Chinese đứng
cạnh, ai dè bạn ấy là du học sinh mới sang nên cũng không biết đường như
tôi. Đành liều lên đại, chạy một lúc th́ thấy trường hiện ra, tôi mừng rỡ
kéo sợi dây treo ngang trên đầu, tiếng chuông vang lên, tài xế biết có
người muốn xuống ở trạm kế tiếp, nên cho xe chậm dần và dừng lại, thấy cửa
chưa mở, ông tài xế liền nói: bước xuống bậc cầu thang, cửa xe mới mở ra,
thế là tôi mới biết, xe chỉ mở khi ḿnh đứng ở bậc cầu thang lên xuống,
c̣n nếu cứ đứng bên trên th́ cửa sẽ không bao giờ mở cả. Lần đầu tiên tôi
đến trường, có một người Việt Nam đứng đón sẵn ở cổng, hướng dẫn cho vô
hội trường, nghe tên ḿnh đọc lên th́ mang sách vở bước xuống đứng gần cô
giáo vừa xướng tên, sau khi gom đủ số học sinh khỏang mười tám người, cô
dẫn về giới thiệu lớp học, giới thiệu thư viện, cô nói tiếng Anh lia lịa,
tụi học sinh trong lớp mắt tṛn, mắt dẹt, v́ chẳng hiểu ǵ cả. Cô không
cần biết, vừa nói vừa quơ tay làm điệu bộ để đám học sinh sẽ hiểu cô đang
nói điều ǵ. Rồi sau đó cô bắt sang pḥng vi tính, thời ấy tôi cũng c̣n
lóng ngóng với cái máy vi tính, khều một anh bạn người Iran ngồi gần giúp
giùm, v́ trong lớp có mỗi ḿnh tôi là người Việt nên chẳng biết hỏi ai,
anh ta bấm vô phần mà cô muốn chúng tôi học, sau đó kêu tôi chụp tai nghe,
mắt nh́n vô quyển sách trước mặt để theo dơi máy đang đọc tới đâu. Được
vài bữa bắt đầu quen với cách học bên này, cô lại kéo hai dăy ghế song
song, dăy ghế thứ nhất cô chọn chín bạn lên ngồi, phần học sinh chín người
c̣n lại xếp hàng chờ, cứ từng người một sẽ ngồi vô dăy ghế thứ hai, nói
chuyện 5 phút th́ cô bảo đi qua bạn tiếp theo, thế là tôi nhích sang bạn
thứ hai, để cho người xếp hàng sau lưng tôi ngồi xuống nói chuyện với bạn
đầu tiên, cứ như thế khi xong xuôi coi như mỗi học sinh được nói chuyện
với chín bạn. Tha hồ hỏi, tha hồ nói về chủ đề ǵ cũng được, miễn là phải
nói, đó là cách họ dạy cho ḿnh biết nói tiếng Anh.
Sau ba tháng học miễn phí, sẽ là phần thi để đánh giá kế tiếp ḿnh sẽ lên
khóa nào, kỳ thi diễn ra cũng khá hồi hộp. Phần Ngữ pháp và Luận văn được
thi ngay tại lớp, phần thi Nghe cô sẽ dẫn vô pḥng dành riêng, ở đó các
học sinh được ngồi vô mỗi người một bàn, có miếng vách ngăn cách giữa mỗi
học sinh để không thể nh́n qua người bên cạnh, và chụp tai nghe, trên bàn
của giáo viên cô bắt đầu mở máy, máy vừa đọc, vừa hỏi, dưới cứ việc đánh
dấu a,b,c,d tùy vào cách ḿnh nghe được, riêng phần thi Nói th́ phải vô
pḥng của cô, cô hỏi tôi: nếu là một người hướng dẫn viên du lịch, bạn sẽ
nói thế nào để thuyết phục khách. Tôi bắt đầu diễn tả những trái cây đặc
biệt trồng cho vùng nhiệt đới của Việt nam, những thắng cảnh ở cả hai miền
Nam Bắc, cô lắng nghe rồi bắt đầu lắt léo: những trái cây đó ở Thái Lan, ở
Lào cũng có v́ là vùng nhiệt đới giống như Việt Nam, thế là tôi lại nghĩ
ra câu trả lời: nhưng ở đất nước tôi, khi bạn muốn ăn trái cây tươi, bạn
có thể đến tận vườn, chọn trái ḿnh thích rồi hái xuống ăn. Thật ra tôi có
biết đâu, v́ chưa bao giờ đi du lịch cả, nhưng hồi học lớp Mười, tôi đă
từng một lần theo các bạn vô vườn mít, trả tiền, chọn trái chặt xuống ăn,
nên giờ nói đại. Ai dè chi tiết đó thuyết phục được, cô gật đầu cho ra
ngoài, trước khi ra, tôi c̣n ngần ngừ hỏi: Thế em có đậu không cô? Cô cười
bảo: đậu. Vậy là yên tâm ra về. Ra ngoài các bạn bao vây hỏi, cô giáo cho
đề tài ǵ thế, ai đi ra cũng bị hỏi, để người đứng ngoài chuẩn bị sẵn
trong đầu, nếu gặp đề tài nào th́ c̣n có cách nói liền. Cô giáo rất vui
vẻ, coi học sinh như bạn, nhiều lúc học sinh đi trễ, vô lớp nói xin lỗi,
cô khoát tay ra hiệu không cần, cứ đến lớp th́ vô chỗ ngồi thôi. Học hết
ba tháng miễn phí của nhà nước cho, sau đó lên khóa cao hơn tôi phải đóng
tiền, và học thêm được ba khóa nữa, tức chín tháng th́ tôi phải nghỉ do
sắp sanh em bé. Khóa cuối cùng học Anh Ngữ tôi phải học kèm lái xe, tan
học Thầy dạy lái xe sẽ ghé đến trường đón và dạy luôn,bằng viết chỉ thi
lần thứ hai là tôi đậu, nhưng thi bằng lái th́ phải tới lần thứ ba, v́ tôi
vốn nhát, ở Việt Nam xe đạp, xe Honda tôi chẳng biết đi, giờ qua đây bị
leo lên xe hơi chạy băng băng, run quá, nên cứ thấy Giám Khảo ngồi bên
cạnh th́ hồn vía phiêu bạt mất tiêu, chính v́ thế phải đến lần thứ ba tôi
mới đậu. Lần thứ ba, có lẽ Giám Khảo thấy bụng tôi đă lớn lắm rồi, nên
thương t́nh cho chạy mấy con đường vắng, sau đó Giám Khảo bảo chạy ra
đường lớn, chọn khi nào thích hợp th́ đổi lane trái rồi quay về. V́ cái
tật lo xa nên Giám Khảo bước ra khỏi xe, là cũng nghe câu hỏi với theo của
tôi: Em có đậu không hay lại rớt nữa? Thầy gật đầu bảo: Pass.
Mỗi khi thi lái xe rớt, về nhà tôi nản, muốn bỏ, th́ chị gái tôi lại
khuyên: em ở bên này có mỗi ḿnh, chẳng có ai, mai mốt có con, sẽ phải đưa
đón con đi học, phải đi chợ, v́ không thể ngồi chờ khi nào chồng rảnh đưa
đi được. Thế là lại cố gắng. Vậy mà sau này tôi mới thấy lời khuyên của
chị có ích lắm.
Sau khi thi đậu lái xe được bốn ngày th́ tôi sanh em bé, tưởng sẽ thoát
cái vụ lái xe rồi, nào dè được hai tháng sau, chồng tôi bảo xách xe ra
chạy những con đường vắng cho quen, leo lên lái mà hồi hộp muốn rụng tim,
v́ lần này ḿnh lái không có Thầy ngồi bên mà là chồng, xe không có hai
tay lái và hai cái thắng như xe của Thầy, đằng sau có con nhỏ nữa. Vậy mà
chạy được vài ngày bắt đầu tôi quen dần, thế là ra đường lớn, cứ nhắm lên
xa một tí sẽ phải quẹo trái th́ tôi lo chuyển lằn đường sẵn, cho đến giờ
này, hễ đường nào đă chạy quen th́ tôi lái bon bon, nhưng đường nào chưa
bao giờ chạy qua, th́ vừa lái vừa lo, v́ không biết phía trước thế nào để
chuyển lane. Cho nên chồng tôi từng "phán" cho tôi một câu: biết lái xe
mười năm rồi, giờ này đường lạ vẫn c̣n sợ change lane là sao? Tôi đáp: có
biết lái bao nhiêu năm chăng nữa, th́ người nhát vẫn hoàn nhát, chứ không
thể phân biệt dựa vô bao nhiêu năm biết lái xe được.
Vậy là tôi đă ở đây được mười ba năm, những năm đầu, mùa Đông thấy tuyết
rơi là tôi thích lắm, nh́n lạ và hay v́ nó nhè nhẹ rơi chứ không rơi nhanh
như hạt mưa, nhưng chỉ ít lâu sau th́ tôi chán tuyết, ngắm th́ vẫn thích,
nhưng chán nhất là phải cào tuyết. Buổi sáng dậy, nếu thấy tuyết rơi, lại
vác xẻng ra xúc tuyết gọn thành đống, rắc muối hột lên cho đường đi không
bị trơn trượt, nếu không sẽ bị nghe bà con cằn nhằn hoặc chẳng may ai đó
té th́ ḿnh lại c̣n phiền hơn. Chưa kể mặt kiếng xe cũng phủ tuyết, có lúc
nó đông cứng như đá, phải cào từng tí một mới có xe mà chở con đi học. Thế
cho nên tôi chán, hàng năm cứ mùa Đông đến là lại thầm mong đừng có tuyết.
Mười ba năm nơi xứ người, có những điều tôi rất thích như dịch vụ y tế,
con người ḥa đồng, luôn sẵn ḷng giúp đỡ nếu bạn gặp trở ngại ǵ cần hỏi,
nhưng có một điều tôi không thích là thời tiết của xứ này sao lạnh nhiều
quá, tới bảy tháng lạnh mà chỉ có năm tháng ấm thôi. Suốt ngày cửa đóng
then cài v́ chạy máy sưởi, bởi vậy người ta mới bảo: được cái này mất cái
kia là vậy. Tôi đành phải chấp nhận thôi chứ biết làm sao bây giờ!