Mục Lục
 

 Trang B́a
     
 Ban Biên Tập
 Lá T Xuân
     
Phương Hiền
 Táo Quân Chầu Trời
     
Tuyết Hồng
 Câu Đối Tết
     
Việt Hải
 Câu Đối Tết
     
Vinh H
 

 

Mừng
N
ăm Mới
 

 Chúc Tết - Được Lời
     
Liên Khôi Cơng
 Chúc Xuân
     
Vinh H
 
Xuân t Mùi 2015
      Nguyên Kim
 
Chúc Xuân 2015
     
Nguyễn Thị Kính
 Ngọ, Mùi Giao Mùa
     
Bạch Líên
 
Xuân V
     
Nguyễn Thị Lộc
 Tháng Giêng, Anh Đă Thấy
     
Xuân VHay Chưa?

     
Tiểu Vũ Vi


Xuân
Q
N




 Chợ Hoa Ngày Tết
     
Nguyễn Thị K
 Đầu Xuân Ngắm Mai
     
Quách Giao
 
Mâm CNgày Tết Của
     
Người Dân Ba Miền

     
Hoàng Bích Hà
 
Xuân Xưa
     
Lê Văn N
 Tấm Ḷng...Của Người Cha
     
Minh Tâm
 Tản Mạn Ngày Xuân
     
Huỳnh T́nh
 
Nét Xuân Xưa
     
Tiểu Vũ Vi
 Tản Mạn
    
  Lê Khánh B́nh Yên

 

Xuân
Đ
ất Khách



 Tết Giữa Mùa Đông
     
Đinh Thị Lan
 
Hoa Đào Hồng Thắm
     
Bạch Liên
 
Tản Mạn Du Xuân Little
     
Sài G̣n 2015

     
Việt Hải
 Tản Mạn VTết
     
Nguyễn Thùy Trang


 

Sinh Hoạt

 

 Sinh Hoạt Của Trang Mạng
     
Ninh Ḥa 2014

     
Nguyễn Vũ Trâm Anh
 
Cùng Nhau Đi Thăm Thầy
     
Cô Giáo

     
Nguyễn Thị Phương Hiền
 
Kư c Tuổi T
     
Lê Thị Ngọc Trang
 H́nh nh SlideShow
     
Nhóm Đồng Hương

 

H́nh nh Tết
 


 Cắm Hoa Trang T
     
Lê Thị Lộc
 Hoa Xuân Ngày Tết
     
Lê Thị Lộc
 H́nh nh Tết Ninh Ḥa
     Hiếu Minh
 

Chùm T
X
ướng Họa
 

Bài Xướng

 Xuân t Mùi T Cảm
      Tư Nguyên

Bài Họa


 
t Mùi T Cảm
     
Phạm Văn Khả
 Nỗi Ḷng Ngày Xuân
     
Song H
 Sắc Xuân Đồng Nội
     
Vinh H
 Tết
     
TKim Huy
 Bàn C Thế
   
  Kiều Lam
 T Vân
     
Lê Văn N
 Tâm Tư Xuân
     
Nguyễn Thị Thanh T

 

Năm Mới Nhớ
 Chuyện Cũ
 

 Những Thứ GTrị Nhất
     
Loan Anh
 Những Ngày Đầu Tiên
     
Vân Anh
 
B́nh Dân Trong Kư c
     
Lê Ánh
 Tết Cao Nguyên PLEIKU
     
Lê Ánh
 
Tết Trong Tuổi TTôi
    
 Lương LHuyền Chiêu
 Lặng LXuân V
     
Quách Giao
 
Cuối Năm Nh́n Lại Dĩ Văng
     
Và K Niệm...

     
Việt Hải, Los Angeles
 KNiệm Một Thời Làm "Thợ
     
Săn" Tiền Nhuận Bút Báo

     
Nguyễn Hiền
 
Mộng Xuân
     
Phương Hiền
 Tết Vui Tuổi Nhỏ QTôi
     
Ngọc Hương
 Chùa Xưa Bạn Cũ
     
Trương Thị Kẻo
 
Vui Buồn Cùng NGỌ
     
Bạch Líên
 Trên Đường VNhớ Đầy
     
Trương Thanh Sơn
 Ḍng Thời Gian
     
Trần Hà Thanh

 

Linh Tinh
 

 Mười Năm Sinh Hoạt Của
     
Nhóm Bạn C3 Tại M

     
Trâm Anh
 
Mănh Lực Đồng Tiền
    
  Trương Khắc Nhượng
 Tiếng Hát Thu Thủy
    
  Trần NPhương
 Phiên Ṭa Đầu Năm
     
Topa Panning
 Tùy Bút
     
Nguyễn Thùy Trang

 


Ca Hát/Nhạc

     
  TXuân Hải Ngoại
     
Lan Đ́nh
  Xuân VMột Niềm Mong
    
Lư H
  Loài Hoa Không V
     
Hà Thu Thủy
 

 

TVi


 Cách Chuyển Đổi Sang AL
     
Đàm Quang Hưng
 TVi Phong Thủy Năm
     
t Mùi 2015

     
Phạm Kế Viêm
 

 

Tôn Giáo


 T́m V T Tánh Di Đà
     
Mục Đồng
 
Văn Cảnh Chùa T Sắc T
     
Minh Thiện

     
TBửu Nguyễn Thừa


 

Năm t Mùi
N
ói Chuyện Dê  

 Năm Mùi Nói Chuyện Dê
     
Nguyễn Chức
 
Tản Mạn Chuyện Năm Mùi
     
Trần Việt Hải
 
DÊ QTôi
     
Nguyễn Xuân Hoàng
 
DÊ Trong Văn Hóa Tín
     
Ngương Của Một S Nước

     
Vinh H
 
Năm DÊ, Xem Tranh THẦN
     
Dê Của Âu Châu

     
Vinh H
 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chuyển Đổi Sang AL
     
 Đàm Quang Hưng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
 
Nỗi Buồn Của Nguyễn Du
       Lê Phụng
  Lăo TThắng Kiện
     
 Nguyễn Quang Tuyến
 
TVi Phong Thủy Năm
     
t Mùi 2015

     
Phạm Kế Viêm
 


m Thực


 Hến Chế Biến Nhiều Món
     
Ngon

     
Hoàng Bích Hà
 c Len Xào Dừa
     
Hoàng Bích Hà
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 T́nh Người
     
Mai Thị Hưng Hồng
 Ưu Phiền Khép Lại
     
Bạch Liên
 
Đu Xuân Tâm T́nh Chuyện
     
Đạo Hiếu

     
Nguyễn Văn Nghệ
 Đầu Năm...Khai Báo
     
Topa Panning
 Cô Bé Giúp Việc
     
Nguyễn Thùy Trang
 Sưu Tầm
     
Hà Thị Thu Thủy



Du Lịch
 


 Đại Hàn
     
Lê Ánh
 Nhật Bản
     
Lê Ánh
 
Tour Grand Canyon Sidewalk
     
And Red Rock Canyon

     
Nguyễn Thị Lộc
 Du Lịch LHội Tháng Giêng
     
Vơ Hoàng Nam
 
Aloha Và Vũ Điệu Hula Của
     
Người Hawaii

     
Nguyễn Văn Thành


 

Biên Khảo
 

 Nhu Cầu Năng Lượng
     
Liên Khôi Cơng
 
Năm 2015: GVàng Bắt
     
Đầu Dao Động

     
Liên Khôi Cơng
 Thái Dương HDẫn Chứng
     
Thuyết Bảo Ḥa

     
Liên Khôi Cơng



Viết v
ninh-hoa.com



 Những Mùa Xuân Internet
    
 Lương LHuyền Chiêu
 Thời Tu
     
Minh Tâm
 

 

Văn Học
Lịch Sử/Địa Lư
 


 
Chữ Hiếu Trong Đời Sống
     
Văn Hóa Dân Tộc

     
TBửu
 
Có Người Con Gái Buông
     
Tóc Thề

       Lương LHuyền Chiêu
 Bắc Hành Tạp Lục (58-59)
     
Dương Anh Sơn
 
Mùa Xuân Nói V Cây Tre
     
Cây Nêu Trong Văn Học

       Trần Ngọc Chánh
 
Nhắc Chuyện Tết Với T
     
Vũ Đ́nh Liên

     
Trần V́ệt Hải
 Dê Chúa Lên Ngôi
     
Vinh H
 Nỗi Lo Nàng Đào
     
Bạch Liên
 Hoa Mai Linh Hồn Của Mùa 
     
Xuân Phương Nam

     
Vơ Hoàng Nam
 
Văn Miếu Diên Khánh Là
     
Văn Miếu Cấp Huyện/Tỉnh?

     
Nguyễn Văn Nghệ
 Tết Việt Nam
     
Lê Văn N
 
Thái Sư Trần Thủ ĐTrong
     
SNghiệp Cứu Nước

     
Trần Nhu
 Phụ NViệt Nam...Trong
     
Văn Học

     
Minh Tâm
 Trăng Thu D Khúc
      Tiểu Vũ Vi




T



 Bếp Lửa Ngày Tết
     
Vân Anh
 
Nàng Xuân
     
Hoàng Bích Hà
 Ly Rượu Cuối Năm
     
Nguyễn Hiền
 
Biển Nhớ - Biển Thương
     
Nguyễn Thị Phương Hiền
 Nghe Sông K
     
Nguyễn Văn Ḥa
 Xuân Ơi
     
Lư H
 
Xuân Hướng Phật
     
Xuân L Phật

     
Ngọc Hương
 Này Mai
     
Nhất C Mai
 Nơi Dịu Dàng Xuân Tới
      Nguyễn Thị Khánh Minh
 Gặp Lại
     
Đặng Tuyết N
 Nguyện Xin Đức MLaVang
     
Phan Phước Huy
 Hương Xuân QN
     
Vơ Hoàng Nam
 Mùa Xuân Ḷng Người
     
Lê Văn N
 TƠn Em
     
Thụy Nguyên
 Ơi À...Dốc Lết - Dốc Lết
     
Phố Nhỏ
 
Xuân Nhớ Q
     
Nguyễn Thị T
 Ba Đă Đi Rồi
      N Trưởng Tiến
 
Hương T́nh Xuân Chín
     
Tiểu Vũ Vi
 Hương T́nh Xuân
      Tiểu Vũ Vi
 
Bây Giờ Nơi y Đang Mưa!
     
Lê Khánh B́nh Yên
 


Văn

 

 Làm Sao VĐược Mùa Đông
     
Loan Anh
 
Những Lời Đầu Xuân
     
Trần Thị Chất
 
Ngày Mai Ta Không C̣n
     
Thấy Nhau

       Lương LHuyền Chiêu
 
Bà Chúa Hời
     
Khuất Đẩu
 Một Cành Xuân
     
Quách Giao
 Gà "Ngủ TMi"
     
Nguyễn Hiền
 
CNgỡ Đă Quên
     
Bạch Liên
 
Mùa Xuân Nhớ Ngoại
     
Phan Phước Huy
 
Kịch Bản Giết Người Trong
     
Đêm Cuối Năm

     
Topa Panning
 Hồi Tưởng
     
Minh Tâm
 T́nh o
     
Mai Thái Vân Thanh
 Giấc Mơ Của Chàng Lính
     
Biển

     
Nguyễn Văn Thành
 
Những Chuỗi Ngày Xuân
     
Trong Đời

     
ThiT
 Mối T́nh Đàu
     
Nguyễn Thùy Trang
 Lá TUPU
     
Nguyễn Thị Thanh T
 
Đại Dương Trong Ḷng Con
     
c Nhỏ

     
Lê Khánh B́nh Yên
 

 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 

 

 

 

 


 

 

 Tôi đặt chân đến miền đất này vào tháng Tư tức vào mùa Xuân, mà sau này ở lâu tôi mới biết thời tiết mùa Xuân đă là khá ấm so với mùa Thu và mùa Đông rồi. Thế mà vừa bước ra khỏi cửa kính của sân bay, gió lùa lạnh quá xá, đứng chờ taxi đến mà cứ thấy sao lạnh vậy, dù tôi có mặc áo ấm. Trên đường về nhà, chạy dọc hai bên là những lùm cây tươi tốt, hoa bắt đầu nở, chỉ là hoa dại ven đường màu vàng, màu tím, nhưng tự nhiên thấy cảnh vật đẹp và buồn, chắc v́ lần đầu tiên tôi xa gia đ́nh để đi đến một nơi quá xa lạ.

 

 Khi ở quen bên xứ này rồi, tôi mới thấy hoa của người ta trồng đủ loại, đủ màu, có nhiều loại Việt Nam không trồng được do nó hợp với khí hậu của xứ lạnh. Tôi vốn thích hoa, nên nhiều khi mùa Hè trên đường đi bộ ra chợ, tôi lại dừng ngắm một chút v́ ở phía trước những căn chung cư cũng trồng hoa, ngay cổng vô, không có hàng rào che chắn, hoa cứ việc nở rực rỡ. Chợ cách nhà tôi không xa, khoảng 10 phút đi bộ, nơi đó tập trung các cửa tiệm, có chợ của Tàu và Tây nhưng chợ Việt th́ lại ở xa, muốn đến đó phải đi bằng xe. Tôi lang thang nh́n chợ, cũng giống như siêu thị bên ḿnh thôi, có sẵn giá cả, không cần trả giá, thích món ǵ cứ lấy chất vô xe đẩy rồi ra tính tiền. 

 

Ở được vài tháng th́ bắt đầu vào mùa Hè, lúc đó tôi chưa phải đến trường học Anh Ngữ v́ phải chờ hết kỳ nghỉ Hè của Thầy Cô, khi đi ngang qua cái công viên gần nhà, tôi thấy mấy đứa trẻ đang nô đùa dưới hồ, với ṿi nước phun trắng xóa, hàng ngày cứ đến đúng giờ, người quản lư công viên lại mở nước, không chỉ có trẻ em, mà người lớn cũng mang ḷ nướng ra đó nướng thịt, bên đây gọi là BBQ, ăn uống đàn hát, rồi chạy lại tắm, phơi nắng. Tôi ngẫm nghĩ thấy người nước ngoài hay hay. Mùa Hè bà con đổ ra đường rất đông, v́ đó là lúc thời tiết tốt nhất của một năm, ngày như dài hơn do mặt trời lặn lúc 10 giờ tối. Năm đó hai vợ chồng tôi đi coi đốt pháo bông của một số nước thi đốt, được tổ chức vào tháng Bảy hàng năm, nếu đi xe phải đậu xe ở khu vực quy định và lúc về th́ xe sẽ phải nhích từng chút một, v́ kẹt cứng người cùng tan ra một lúc,v́ thế chúng tôi đón xe bus, đến nơi là 5 giờ chiều, bà con đông nghẹt trên khu đất khá rộng, chung quanh là những gian hàng bán thức ăn, bán kem, nước uống, bán đèn nhấp nháy để đội lên đầu hay đeo vào tay, tiếng nhạc xập x́nh cùng nhóm người nhảy múa, ca hát theo. Có những gia đ́nh mang theo chăn màn, lều bạt trải xuống đất nằm chơi. Khi sắp đến giờ đốt pháo bông, cứ 5 phút họ lại bắn một đợt pháo bông lên trời, chờ đến đúng giờ th́ nhạc bắt đầu trỗi lên, pháo bông nhảy múa theo tiếng nhạc, nhạc nhanh th́ pháo ầm ầm liên tục, rọi sáng cả một bầu trời trước mặt. Hết đội này, đến đội khác thi, khỏang 11 giờ đêm th́ xong, nghĩa là thi trong một tiếng đồng hồ. Sau khi hết, bà con lũ lượt kéo nhau về, đường phố tuy vắng, nhưng khổ cho xe nào chạy ngang ngă tư đường vào giờ đó, sẽ bị cảnh sát cho dừng lại chờ người đi bộ ngang qua xong mới được chạy, mà thiên hạ th́ nối đuôi nhau lớp này đến lớp khác khá dài. Chúng tôi đi mỏi chân lắm mới đến được trạm đón xe, do lúc đi háo hức, vui vẻ nên quên đoạn đường dài, c̣n giờ đi về th́ đă thấm mệt nên mới nhận thấy sao lê thê. Và hôm đó hơn 12 giờ khuya chúng tôi mới đến nhà.

 

Hết mùa Hè, tháng Chín học sinh bắt đầu nhập học, tôi cũng chuẩn bị cặp vở, phải tập cách đón xe bus từ nhà đến trường trước đó một ngày do chồng tôi hướng dẫn, v́ giờ làm của anh không rảnh cho việc đưa đón tôi. Vậy mà ngày hôm sau, đón được chuyến xe bus thứ nhất leo lên và xuống yên ổn, đi ngược qua phía bên kia đường để đón chuyến thứ hai th́ tôi phân vân, không biết ḿnh đi có đúng hướng chưa nhỉ, liền hỏi một người bạn Chinese đứng cạnh, ai dè bạn ấy là du học sinh mới sang nên cũng không biết đường như tôi. Đành liều lên đại, chạy một lúc th́ thấy trường hiện ra, tôi mừng rỡ kéo sợi dây treo ngang trên đầu, tiếng chuông vang lên, tài xế biết có người muốn xuống ở trạm kế tiếp, nên cho xe chậm dần và dừng lại, thấy cửa chưa mở, ông tài xế liền nói: bước xuống bậc cầu thang, cửa xe mới mở ra, thế là tôi mới biết, xe chỉ mở khi ḿnh đứng ở bậc cầu thang lên xuống, c̣n nếu cứ đứng bên trên th́ cửa sẽ không bao giờ mở cả. Lần đầu tiên tôi đến trường, có một người Việt Nam đứng đón sẵn ở cổng, hướng dẫn cho vô hội trường, nghe tên ḿnh đọc lên th́ mang sách vở bước xuống đứng gần cô giáo vừa xướng tên, sau khi gom đủ số học sinh khỏang mười tám người, cô dẫn về giới thiệu lớp học, giới thiệu thư viện, cô nói tiếng Anh lia lịa, tụi học sinh trong lớp mắt tṛn, mắt dẹt, v́ chẳng hiểu ǵ cả. Cô không cần biết, vừa nói vừa quơ tay làm điệu bộ để đám học sinh sẽ hiểu cô đang nói điều ǵ. Rồi sau đó cô bắt sang pḥng vi tính, thời ấy tôi cũng c̣n lóng ngóng với cái máy vi tính, khều một anh bạn người Iran ngồi gần giúp giùm, v́ trong lớp có mỗi ḿnh tôi là người Việt nên chẳng biết hỏi ai, anh ta bấm vô phần mà cô muốn chúng tôi học, sau đó kêu tôi chụp tai nghe, mắt nh́n vô quyển sách trước mặt để theo dơi máy đang đọc tới đâu. Được vài bữa bắt đầu quen với cách học bên này, cô lại kéo hai dăy ghế song song, dăy ghế thứ nhất cô chọn chín bạn lên ngồi, phần học sinh chín người c̣n lại xếp hàng chờ, cứ từng người một sẽ ngồi vô dăy ghế thứ hai, nói chuyện 5 phút th́ cô bảo đi qua bạn tiếp theo, thế là tôi nhích sang bạn thứ hai, để cho người xếp hàng sau lưng tôi ngồi xuống nói chuyện với bạn đầu tiên, cứ như thế khi xong xuôi coi như mỗi học sinh được nói chuyện với chín bạn. Tha hồ hỏi, tha hồ nói về chủ đề ǵ cũng được, miễn là phải nói, đó là cách họ dạy cho ḿnh biết nói tiếng Anh. 

 

Sau ba tháng học miễn phí, sẽ là phần thi để đánh giá kế tiếp ḿnh sẽ lên khóa nào, kỳ thi diễn ra cũng khá hồi hộp. Phần Ngữ pháp và Luận văn được thi ngay tại lớp, phần thi Nghe cô sẽ dẫn vô pḥng dành riêng, ở đó các học sinh được ngồi vô mỗi người một bàn, có miếng vách ngăn cách giữa mỗi học sinh để không thể nh́n qua người bên cạnh, và chụp tai nghe, trên bàn của giáo viên cô bắt đầu mở máy, máy vừa đọc, vừa hỏi, dưới cứ việc đánh dấu a,b,c,d tùy vào cách ḿnh nghe được, riêng phần thi Nói th́ phải vô pḥng của cô, cô hỏi tôi: nếu là một người hướng dẫn viên du lịch, bạn sẽ nói thế nào để thuyết phục khách. Tôi bắt đầu diễn tả những trái cây đặc biệt trồng cho vùng nhiệt đới của Việt nam, những thắng cảnh ở cả hai miền Nam Bắc, cô lắng nghe rồi bắt đầu lắt léo: những trái cây đó ở Thái Lan, ở Lào cũng có v́ là vùng nhiệt đới giống như Việt Nam, thế là tôi lại nghĩ ra câu trả lời: nhưng ở đất nước tôi, khi bạn muốn ăn trái cây tươi, bạn có thể đến tận vườn, chọn trái ḿnh thích rồi hái xuống ăn. Thật ra tôi có biết đâu, v́ chưa bao giờ đi du lịch cả, nhưng hồi học lớp Mười, tôi đă từng một lần theo các bạn vô vườn mít, trả tiền, chọn trái chặt xuống ăn, nên giờ nói đại. Ai dè chi tiết đó thuyết phục được, cô gật đầu cho ra ngoài, trước khi ra, tôi c̣n ngần ngừ hỏi: Thế em có đậu không cô? Cô cười bảo: đậu. Vậy là yên tâm ra về. Ra ngoài các bạn bao vây hỏi, cô giáo cho đề tài ǵ thế, ai đi ra cũng bị hỏi, để người đứng ngoài chuẩn bị sẵn trong đầu, nếu gặp đề tài nào th́ c̣n có cách nói liền. Cô giáo rất vui vẻ, coi học sinh như bạn, nhiều lúc học sinh đi trễ, vô lớp nói xin lỗi, cô khoát tay ra hiệu không cần, cứ đến lớp th́ vô chỗ ngồi thôi. Học hết ba tháng miễn phí của nhà nước cho, sau đó lên khóa cao hơn tôi phải đóng tiền, và học thêm được ba khóa nữa, tức chín tháng th́ tôi phải nghỉ do sắp sanh em bé. Khóa cuối cùng học Anh Ngữ tôi phải học kèm lái xe, tan học Thầy dạy lái xe sẽ ghé đến trường đón và dạy luôn,bằng viết chỉ thi lần thứ hai là tôi đậu, nhưng thi bằng lái th́ phải tới lần thứ ba, v́ tôi vốn nhát, ở Việt Nam xe đạp, xe Honda tôi chẳng biết đi, giờ qua đây bị leo lên xe hơi chạy băng băng, run quá, nên cứ thấy Giám Khảo ngồi bên cạnh th́ hồn vía phiêu bạt mất tiêu, chính v́ thế phải đến lần thứ ba tôi mới đậu. Lần thứ ba, có lẽ Giám Khảo thấy bụng tôi đă lớn lắm rồi, nên thương t́nh cho chạy mấy con đường vắng, sau đó Giám Khảo bảo chạy ra đường lớn, chọn khi nào thích hợp th́ đổi lane trái rồi quay về. V́ cái tật lo xa nên Giám Khảo bước ra khỏi xe, là cũng nghe câu hỏi với theo của tôi: Em có đậu không hay lại rớt nữa? Thầy gật đầu bảo: Pass.

 

Mỗi khi thi lái xe rớt, về nhà tôi nản, muốn bỏ, th́ chị gái tôi lại khuyên: em ở bên này có mỗi ḿnh, chẳng có ai, mai mốt có con, sẽ phải đưa đón con đi học, phải đi chợ, v́ không thể ngồi chờ khi nào chồng rảnh đưa đi được. Thế là lại cố gắng. Vậy mà sau này tôi mới thấy lời khuyên của chị có ích lắm.

Sau khi thi đậu lái xe được bốn ngày th́ tôi sanh em bé, tưởng sẽ thoát cái vụ lái xe rồi, nào dè được hai tháng sau, chồng tôi bảo xách xe ra chạy những con đường vắng cho quen, leo lên lái mà hồi hộp muốn rụng tim, v́ lần này ḿnh lái không có Thầy ngồi bên mà là chồng, xe không có hai tay lái và hai cái thắng như xe của Thầy, đằng sau có con nhỏ nữa. Vậy mà chạy được vài ngày bắt đầu tôi quen dần, thế là ra đường lớn, cứ nhắm lên xa một tí sẽ phải quẹo trái th́ tôi lo chuyển lằn đường sẵn, cho đến giờ này, hễ đường nào đă chạy quen th́ tôi lái bon bon, nhưng đường nào chưa bao giờ chạy qua, th́ vừa lái vừa lo, v́ không biết phía trước thế nào để chuyển lane. Cho nên chồng tôi từng "phán" cho tôi một câu: biết lái xe mười năm rồi, giờ này đường lạ vẫn c̣n sợ change lane là sao? Tôi đáp: có biết lái bao nhiêu năm chăng nữa, th́ người nhát vẫn hoàn nhát, chứ không thể phân biệt dựa vô bao nhiêu năm biết lái xe được.

 

Vậy là tôi đă ở đây được mười ba năm, những năm đầu, mùa Đông thấy tuyết rơi là tôi thích lắm, nh́n lạ và hay v́ nó nhè nhẹ rơi chứ không rơi nhanh như hạt mưa, nhưng chỉ ít lâu sau th́ tôi chán tuyết, ngắm th́ vẫn thích, nhưng chán nhất là phải cào tuyết. Buổi sáng dậy, nếu thấy tuyết rơi, lại vác xẻng ra xúc tuyết gọn thành đống, rắc muối hột lên cho đường đi không bị trơn trượt, nếu không sẽ bị nghe bà con cằn nhằn hoặc chẳng may ai đó té th́ ḿnh lại c̣n phiền hơn. Chưa kể mặt kiếng xe cũng phủ tuyết, có lúc nó đông cứng như đá, phải cào từng tí một mới có xe mà chở con đi học. Thế cho nên tôi chán, hàng năm cứ mùa Đông đến là lại thầm mong đừng có tuyết.

 

Mười ba năm nơi xứ người, có những điều tôi rất thích như dịch vụ y tế, con người ḥa đồng, luôn sẵn ḷng giúp đỡ nếu bạn gặp trở ngại ǵ cần hỏi, nhưng có một điều tôi không thích là thời tiết của xứ này sao lạnh nhiều quá, tới bảy tháng lạnh mà chỉ có năm tháng ấm thôi. Suốt ngày cửa đóng then cài v́ chạy máy sưởi, bởi vậy người ta mới bảo: được cái này mất cái kia là vậy. Tôi đành phải chấp nhận thôi chứ biết làm sao bây giờ!

 

 

 

Vân Anh

 Viết vào mùa Đông.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

   

 

 

 



 
www.ninh-hoa.com

Trang XUÂN 2015- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương