
Chia sẻ nhật kư đường về cách đây nhiều năm!
Cô bé giúp việc (1)
Con bé giúp việc cho nhà có cái tên rất là con gái:
Nguyễn thị Gái. Trích lời giới thiệu của gia đ́nh về Gái: đă
học hết lớp 8, là học sinh khá, có khiếu vẽ, biết chút dỉnh
vi tính v́ đă được học vi tinh ở trường. Theo lời Gái kể,
bảng khen từ lớp 1 đến lớp 8 treo đầy tường nhà, chỉ vỉ nhà
nghèo không có tiền đóng tiền học nên phăi nghỉ học đi làm
giúp gia đ́nh. C̣n hai đứa em cũng thuộc học sinh khá, nhưng
v́ nhà nghèo quá nên dự định sẽ bỏ học vào năm tới.
Gái dễ thương, khuôn mặt lanh lợi và hiền. Gái không
biết nấu ăn nên nhiệm vụ chỉ là nấu nồi cơm và rửa chén, và thỉng thoảng
đấm bóp ông bà Nội (Cha Má tôi) khi cần. Buổi tối Gái được rảnh, Gái
thường hỏi tôi có thích đấm lưng không. Không thích được đấm lưng, nhưng
thích nói chuyện nên tôi tṛ chuyện với Gái.
-
Thế con có thích đi học không?
-
Thích, nhưng nhà nghèo
-
Giờ con có thích đi học không?
-
Con nghỉ đă hai năm rồi, nên thôi, ở nhà làm kiếm tiền
cho mấy em học... Cô Mười biết đánh vi tính phải không? Hồi con học lớp
8, có học vi tính, biết đánh máy...
-
Thế con đánh máy có giỏi không? Ngày mai Mựi nhờ con
đánh máy giùm.
-
Con đánh có hai ngón tay... chậm lắm...
Rồi Gái nói tiếp:
-
Hồi con đi học, con mắc cở với cái tên con lắm... tên
Gái. Mồi lần thầy cô giáo gọi là mỗi lần con run gần chết, tụi bạn nó
cười, chọc con...
Bé Na ngồi gần bên, chỉa vào : "Tên ǵ kỳ cục vậy, tên
Gái". Tôi ngắt lời Na "Không được nói vậy..., Na, tên nào cũng là tên,
không được chọc chị... Gái".
Thấy tội và thương cho con bé Gái, tuy đă 16 tuổi đầu,
nhưng nó thèm đọc truyện cổ tích. Những buổi tối bà Nội đau lưng, Gái đấm
bóp lưng c̣n tôi và bé Na mỗi người một cái chân. Gái và Na thi nhau kể
chuyện cổ tích cho bà Nội và tôi nghe. Nghe hai đứa cháu nói chuyện trên
trời dưới đất, tôi thầm nghĩ có bao giờ Gái mơ mộng thấy ḿnh biến thàng
cô công chúa xinh đẹp hay giàu có như trong chuyện cổ tích không? Ông bà
Nội, gia đ́nh đối xử với Gái rất tốt, coi như con cháu trong nhà nên dù
nhà của Gái chỉ cách nhà tôi không xa, Gái cũng ít về nhà dù được ông bà
nội khuyến khích về. Không hiểu sao?
Bé Na giấu biến chuyện nhờ Gái vẽ dùm được 9 điểm,
nhưng nghe ông Nội nói, tôi hỏi Gái về khiếu vẽ của nó, hào hứng kể chuyện
nó vẽ rất nhiều, treo trên những bức tường gần giường ngủ của chị em
Gái... Tôi kêu Gái chạy về lấy cho xem, mới thấy Gái có khiều hội hoạ
thật. Gái vẽ bức tranh gia đ́nh Gái đi tắm biển... trong tưởng tượng...
nhiều bức tranh về gia đ́nh sum họp, h́nh công chúa, h́nh hoa lá cảnh vật.
Xem những bức tranh Gái vẽ, thấy ḷng rưng rưng... cũng
v́ nghèo, nên Gái phải nghỉ học, phải đi giúp việc, tiền đi làm, chưa đến
năm tháng th́ mẹ Gái đă xuống nhà hỏi mượn, vay trườc để nuôi gia đ́nh...
Thân mới 16 tuổi, đă cáng đáng gánh nặng gia đ́nh... Nếu không v́ cái
nghèo, th́ bây giờ Gái cũng đă học lớp 10, cũng áo dài tha thướt, cũng học
giởi, cũng mơ mộng... Có đâu vẫn c̣n nghe chuyện cổ tích..
Cô bé giúp
việc (2)
Nhận được email của một cô bạn, trong đó có đoạn "Con bé
người làm nhà em nhớ chị lắm, hỏi thăm chị hoài". Tôi chỉ
đến chơi nhà cô bạn này chỉ có 1 ngày và 1 đêm, làm ǵ mà cô
bé nhớ nhiều thế!.
Cô bé giúp việc, Hoa, khoảng 20 tuổi, trắng như bông
bưởi, rất xinh xắn và hiền lành. Với tuổi này và với nhan sắc như thế, Hoa
có thể đốn gục nhiều chàng trai. Tiếc thay cuộc sống của Hoa chỉ quanh
quẩn trong nhà. Trong lúc bạn tôi đi làm, tôi có nhiều thời gian ở nhà nên
tṛ chuyện cùng Hoa. Hoa khen tôi nói tiếng Việt giỏi, tôi ph́ cười "chị
nói sợ c̣n giỏi hơn em đó nghe... chị đâu mà quên tiếng Việt". Hoa lại hỏi
tôi; "sao chị khác với mấy người Việt kiều khác", ngạc nhiên tôi hỏi Hoa
"khác ở chỗ nào? " Em không biết, nhưng mà em thấy khác, em thấy chị b́nh
dân hơn…” Ngập ngừng một chút, cô bé nói "chị nói chuyện với em!".
Nghe cô bé thốt lên một câu như vậy, tôi chẳng biết nói
sao. Đúng vậy, tôi đă tṛ chuyện cùng cô bé, lắng nghe câu chuyện làng
quê, cuộc sống của những người dân quê trong những ngôi nhà tranh rách
nát, về những đứa trẻ nông thôn và ước mơ b́nh dị của em...ước mơ được trở
về ngôi làng quê để chung sông với gia đ́nh, thay v́ đi làm mướn suốt
đời...
Nghe chuyện của Hoa, tôi lại thấy ḷng chùng xuống.
Đôi khi, tôi tự nghĩ, có lẽ tôi đă đi lộn ngành nghề.
Đáng ra tôi nên chọn ngành xă hội học, v́ mỗi lần thấy một sự bất công,
một cảnh nghèo hèn trong xă hội là thấy ḷng buồn, nghe tim ḿnh thót lại!
NGUYỄN THÙY
TRANG
2/2015

