
Tôi
biết trang www.ninh-hoa.com, do cô
em út giới thiệu. Có rất nhiều báo, mỗi báo đều có cái hay riêng.
Tôi thích trang này, trong đó có nhiều bài viết của các nhà văn nghiệp dư,
viết về t́nh cảm giữa con người với nhau. Họ nói về nỗi ḷng của những
người con xa xứ. Dù ở đâu, đi đâu, họ cũng hướng về mảnh đất thân thương,
mong sao người dân ở đây, cố gắng làm giàu trên mảnh đất này, để quê hương
ngày càng giàu đẹp.
" Quê hương tôi...là chùm khế ngọt " của nhà thơ Đỗ Trung Quân "
C̣n với tôi, nó là những băi cát trắng hàng dương, nơi có những ngư dân
sống hiền ḥa với biển cả. Ở đó có vịnh biển xinh đẹp nhứt thế giới.
Cha tôi chọn vùng đất này, bởi ở đây khí hậu mát mẻ, gió biển mang đến
không khí trong lành cho mọi người.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng biển, nên tôi yêu những ǵ thuộc về thiên
nhiên.
Cha tôi thường đánh thức các con ḿnh dậy sớm. Điều đầu tiên là tôi chạy
ra biển, để ngắm mặt trời mọc lên như thế nào.
Tôi thích trầm ḿnh dưới nước, để nước cuốn trôi mệt mỏi, rồi phơi ḿnh
dưới bầu trời trong xanh hoặc đi dọc theo băi biển, để ngắm cảnh mặt trời
lặn như thế nào.
Khi tôi buồn, tôi thường đứng trước biển hàng giờ, để ḷng ḿnh trăi dài
ra băi cát để nghe sóng vỗ về yêu thương, để sóng cuốn đi những nỗi buồn
phiền.
Tôi lớn lên từng ngày, trong sự yêu thương dạy dỗ của cha.
Ông đă cho tôi một tuổi thơ êm đẹp, hạnh phúc.
" C̣n cha gót đỏ như son.
Một mai cha mất, gót con lấm bùn ".
Ông là người thầy đầu tiên dạy dỗ cho tôi học nói, học lễ nghĩa.
Người ta nói " Đi suốt cuộc đời, không ai khổ bằng cha ".
Rất đúng, rất sâu sắc. Tôi kính mến & thương cha, v́ suốt đời ông đă hy
sinh cho con cái.
Cha đi làm về, dành hết thời gian cho các con. Cha thường kể chuyện tổ
tiên cho các con nghe Chuyện ông Cố, đă đứng lên kêu gọi dân làng đánh
giặc như thế nào ?.Thời đó mọi người tôn kính ông, v́ ông sống chan ḥa
với mọi người, giúp đỡ cho họ khi đau ốm, túng thiếu.
Đến khi ông đi, ông đi rất nhẹ nhàng thanh thản.
Rồi đến ông nội cũng vậy, đối xử tốt với mọi người.
Ông bà ta nói rất đúng " Con nhà tông, không giống lông, cũng giống
cánh "
Và cha tôi cũng vậy, ông được thừa hưởng những đức tính tốt : giản dị,
chân thật, và khiêm tốn.
Hàng xóm thường chạy qua nhờ cha, khi tắt lửa tối đèn.
Lúc đó tôi cứ thắc mắc, tại sao những vật dụng đơn giản như thế, mà họ cứ
chạy qua chạy lại mượn nhau hoài.
Nhà nào có việc, họ đều xúm lại, cùng nhau làm và chia đều quà cáp cho
nhau vào dịp lễ Tết.
Cha tôi bắt tất cả anh em tôi cùng gói bánh chưng. Rồi cả nhà thức đêm tṛ
chuyện, để cạnh nồi bánh chưng. Cha tôi gói rất nhiều, để biếu bà con dùng
và cúng mấy ngày Tết.
Cha nói, đó là tục lệ tốt, phải được duy tŕ cho con cháu.
Tôi phục cha, cha chọn những ǵ hay th́ phát huy, không phải cứ bắt chước
theo lời sống Tây mà mất gốc.
Cha dạy chúng tôi, phải lễ phép chào hỏi người lớn, kính trên nhường
dưới..
Khi ai nhờ đến cha đều vui vẻ, không phàn nàn, không tính toán. Cha chỉnh
sửa điện, th́ nhà nhà thắp sáng.
Mẹ tôi lo cho con cái, cái ăn, cái mặc.
" Đi suốt cuộc đời, không ai khổ bằng cha "
Cha lo cho chúng tôi việc học, cha thường xem xét tập vở, sổ liên lạc của
từng đứa con.
Cha khuyên tôi, học đều các môn, nhứt là môn toán.
Tôi cứ vâng vâng, dạ dạ cho cha yên tâm, nhưng tôi không tài nào giỏi về
môn đó được.
Tôi nhớ măi bài thơ " Quê hương, của nhà thơ Giang Nam
" Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học......."
Cha tôi buồn v́ con đông, nhưng chỉ có út gái và cậu em tôi ham học.
Cha thuơng út gái, v́ em tôi rất thông minh và chăm học.
C̣n tôi, không c̣n ngồi dưới gốc cây, để mà " mơ theo trăng & vơ vẩn cùng
mây ".
Tôi phải theo cha vào thành phố, v́ nơi đó thiếu người.
Cha chuyển công tác, cả nhà phải theo cha.
Tôi buồn, v́ phải rời xa vùng troi kỷ niệm, rời xa cây Bàng của nhà tôi.
Tôi không c̣n dịp nô đùa cùng em gái trên cát nữa.
Tôi nhớ những đêm rượt đuổi nhau, tôi chụp được em tôi & đè nó xuống đất.
Em gái tôi vùng vẫy và cụm vào đầu tôi đau điếng, tôi đau quá kêu to " chị
thua rồi, ối đầu ǵ cứng như đá, phải mổ ra xem trong đó chứa ǵ "
Em tôi là to lên, cả 2 lăn ra cười, nằm trên cát. Tôi đọc thơ cho em tôi
nghe, khi đọc đến đoạn : " Không ngó anh răng nh́n xuống đất
Đất có chị đẹp đẻ mô ṇ
Theo nhau từ hôm nọ hôm tê
Anh hỏi măi rằng O không nói ?"
Tôi béo mạnh vào đôi mà phúng phin của nó, khi nó nghẹo tôi " Không ngó
anh răng nh́n xuống đất ".Nó ôm mặt la to " Tay có chi, mà tay như
thép....."
Tôi thọc lét,,,nó mới ngừng cười.
Ôi thương quá thuở ngây thơ khờ dại......
Vào thành phố, em tôi đậu vào trường nữ sinh Áo Tím ( Gia Long )., c̣n tôi
th́ trợt, nên chỉ vào trung học công lập Nguyễn Du.
Cha tôi tự hào về út gái, bởi em tôi học giỏi và xinh đẹp, nhưng quan
trọng nhứt là nhân hậu.
Mọi người đều hy vọng vào sự học tập của em, nhưng lời bài thơ " Cỏ hoa
cần gặp của nhà thơ Đỗ Trung Quân "
" Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng
không mọc nữa đêm rằm "
Em tôi đă từ bỏ mơ ước của ḿnh, trở thành nhà khoa học, để trở về bảng
đen phấn trắng. Tôi tiếc vô cùng, nhưng biết làm sao bây giờ, tôi làm chị
nhưng không lo cho em ḿnh được.
Anh em th́ đông, chỉ tội cho em út của tôi..Các anh chị th́ may mắn, c̣n
những em kể tiếp không được sung sướng.
Cả chúng tôi cũng vậy, đa số theo nghề " Trồng người ", có lẽ đúng như
nghiệp mà bên ngoại tôi để lại chăng ???
MINH TÂM
2/2015

