Mục Lục
 

 Trang Bìa
     
 Ban Biên Tập
 Lá T Xuân
     
Phương Hiền
 Táo Quân Chầu Trời
     
Tuyết Hồng
 Câu Đối Tết
     
Việt Hải
 Câu Đối Tết
     
Vinh H
 

 

Mừng
N
ăm Mới
 

 Chúc Tết - Được Lời
     
Liên Khôi Cơng
 Chúc Xuân
     
Vinh H
 
Xuân t Mùi 2015
      Nguyên Kim
 
Chúc Xuân 2015
     
Nguyễn Thị Kính
 Ngọ, Mùi Giao Mùa
     
Bạch Líên
 
Xuân V
     
Nguyễn Thị Lộc
 Tháng Giêng, Anh Đã Thấy
     
Xuân VHay Chưa?

     
Tiểu Vũ Vi


Xuân
Q
N




 Chợ Hoa Ngày Tết
     
Nguyễn Thị K
 Đầu Xuân Ngắm Mai
     
Quách Giao
 
Mâm CNgày Tết Của
     
Người Dân Ba Miền

     
Hoàng Bích Hà
 
Xuân Xưa
     
Lê Văn N
 Tấm Lòng...Của Người Cha
     
Minh Tâm
 Tản Mạn Ngày Xuân
     
Huỳnh Tình
 
Nét Xuân Xưa
     
Tiểu Vũ Vi
 Tản Mạn
    
  Lê Khánh Bình Yên

 

Xuân
Đ
ất Khách



 Tết Giữa Mùa Đông
     
Đinh Thị Lan
 
Hoa Đào Hồng Thắm
     
Bạch Liên
 
Tản Mạn Du Xuân Little
     
Sài Gòn 2015

     
Việt Hải
 Tản Mạn VTết
     
Nguyễn Thùy Trang


 

Sinh Hoạt

 

 Sinh Hoạt Của Trang Mạng
     
Ninh Hòa 2014

     
Nguyễn Vũ Trâm Anh
 
Cùng Nhau Đi Thăm Thầy
     
Cô Giáo

     
Nguyễn Thị Phương Hiền
 
Ký c Tuổi T
     
Lê Thị Ngọc Trang
 Hình nh SlideShow
     
Nhóm Đồng Hương

 

Hình nh Tết
 


 Cắm Hoa Trang T
     
Lê Thị Lộc
 Hoa Xuân Ngày Tết
     
Lê Thị Lộc
 Hình nh Tết Ninh Hòa
     Hiếu Minh
 

Chùm T
X
ướng Họa
 

Bài Xướng

 Xuân t Mùi T Cảm
      Tư Nguyên

Bài Họa


 
t Mùi T Cảm
     
Phạm Văn Khả
 Nỗi Lòng Ngày Xuân
     
Song H
 Sắc Xuân Đồng Nội
     
Vinh H
 Tết
     
TKim Huy
 Bàn C Thế
   
  Kiều Lam
 T Vân
     
Lê Văn N
 Tâm Tư Xuân
     
Nguyễn Thị Thanh T

 

Năm Mới Nhớ
 Chuyện Cũ
 

 Những Thứ GTrị Nhất
     
Loan Anh
 Những Ngày Đầu Tiên
     
Vân Anh
 
Bình Dân Trong Ký c
     
Lê Ánh
 Tết Cao Nguyên PLEIKU
     
Lê Ánh
 
Tết Trong Tuổi TTôi
    
 Lương LHuyền Chiêu
 Lặng LXuân V
     
Quách Giao
 
Cuối Năm Nhìn Lại Dĩ Vãng
     
Và K Niệm...

     
Việt Hải, Los Angeles
 KNiệm Một Thời Làm "Thợ
     
Săn" Tiền Nhuận Bút Báo

     
Nguyễn Hiền
 
Mộng Xuân
     
Phương Hiền
 Tết Vui Tuổi Nhỏ QTôi
     
Ngọc Hương
 Chùa Xưa Bạn Cũ
     
Trương Thị Kẻo
 
Vui Buồn Cùng NGỌ
     
Bạch Líên
 Trên Đường VNhớ Đầy
     
Trương Thanh Sơn
 Dòng Thời Gian
     
Trần Hà Thanh

 

Linh Tinh
 

 Mười Năm Sinh Hoạt Của
     
Nhóm Bạn C3 Tại M

     
Trâm Anh
 
Mãnh Lực Đồng Tiền
    
  Trương Khắc Nhượng
 Tiếng Hát Thu Thủy
    
  Trần NPhương
 Phiên Tòa Đầu Năm
     
Topa Panning
 Tùy Bút
     
Nguyễn Thùy Trang

 


Ca Hát/Nhạc

     
  TXuân Hải Ngoại
     
Lan Đình
  Xuân VMột Niềm Mong
    
Lý H
  Loài Hoa Không V
     
Hà Thu Thủy
 

 

TVi


 Cách Chuyển Đổi Sang AL
     
Đàm Quang Hưng
 TVi Phong Thủy Năm
     
t Mùi 2015

     
Phạm Kế Viêm
 

 

Tôn Giáo


 Tìm V T Tánh Di Đà
     
Mục Đồng
 
Vãn Cảnh Chùa T Sắc T
     
Minh Thiện

     
TBửu Nguyễn Thừa


 

Năm t Mùi
N
ói Chuyện Dê  

 Năm Mùi Nói Chuyện Dê
     
Nguyễn Chức
 
Tản Mạn Chuyện Năm Mùi
     
Trần Việt Hải
 
DÊ QTôi
     
Nguyễn Xuân Hoàng
 
DÊ Trong Văn Hóa Tín
     
Ngưõng Của Một S Nước

     
Vinh H
 
Năm DÊ, Xem Tranh THẦN
     
Dê Của Âu Châu

     
Vinh H
 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chuyển Đổi Sang AL
     
 Đàm Quang Hưng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
 
Nỗi Buồn Của Nguyễn Du
       Lê Phụng
  Lão TThắng Kiện
     
 Nguyễn Quang Tuyến
 
TVi Phong Thủy Năm
     
t Mùi 2015

     
Phạm Kế Viêm
 


m Thực


 Hến Chế Biến Nhiều Món
     
Ngon

     
Hoàng Bích Hà
 c Len Xào Dừa
     
Hoàng Bích Hà
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 Tình Người
     
Mai Thị Hưng Hồng
 Ưu Phiền Khép Lại
     
Bạch Liên
 
Đu Xuân Tâm Tình Chuyện
     
Đạo Hiếu

     
Nguyễn Văn Nghệ
 Đầu Năm...Khai Báo
     
Topa Panning
 Cô Bé Giúp Việc
     
Nguyễn Thùy Trang
 Sưu Tầm
     
Hà Thị Thu Thủy



Du Lịch
 


 Đại Hàn
     
Lê Ánh
 Nhật Bản
     
Lê Ánh
 
Tour Grand Canyon Sidewalk
     
And Red Rock Canyon

     
Nguyễn Thị Lộc
 Du Lịch LHội Tháng Giêng
     
Võ Hoàng Nam
 
Aloha Và Vũ Điệu Hula Của
     
Người Hawaii

     
Nguyễn Văn Thành


 

Biên Khảo
 

 Nhu Cầu Năng Lượng
     
Liên Khôi Cơng
 
Năm 2015: GVàng Bắt
     
Đầu Dao Động

     
Liên Khôi Cơng
 Thái Dương HDẫn Chứng
     
Thuyết Bảo Hòa

     
Liên Khôi Cơng



Viết v
ninh-hoa.com



 Những Mùa Xuân Internet
    
 Lương LHuyền Chiêu
 Thời Tu
     
Minh Tâm
 

 

Văn Học
Lịch Sử/Địa Lý
 


 
Chữ Hiếu Trong Đời Sống
     
Văn Hóa Dân Tộc

     
TBửu
 
Có Người Con Gái Buông
     
Tóc Thề

       Lương LHuyền Chiêu
 Bắc Hành Tạp Lục (58-59)
     
Dương Anh Sơn
 
Mùa Xuân Nói V Cây Tre
     
Cây Nêu Trong Văn Học

       Trần Ngọc Chánh
 
Nhắc Chuyện Tết Với T
     
Vũ Đình Liên

     
Trần Vìệt Hải
 Dê Chúa Lên Ngôi
     
Vinh H
 Nỗi Lo Nàng Đào
     
Bạch Liên
 Hoa Mai Linh Hồn Của Mùa 
     
Xuân Phương Nam

     
Võ Hoàng Nam
 
Văn Miếu Diên Khánh Là
     
Văn Miếu Cấp Huyện/Tỉnh?

     
Nguyễn Văn Nghệ
 Tết Việt Nam
     
Lê Văn N
 
Thái Sư Trần Thủ ĐTrong
     
SNghiệp Cứu Nước

     
Trần Nhu
 Phụ NViệt Nam...Trong
     
Văn Học

     
Minh Tâm
 Trăng Thu D Khúc
      Tiểu Vũ Vi




T



 Bếp Lửa Ngày Tết
     
Vân Anh
 
Nàng Xuân
     
Hoàng Bích Hà
 Ly Rượu Cuối Năm
     
Nguyễn Hiền
 
Biển Nhớ - Biển Thương
     
Nguyễn Thị Phương Hiền
 Nghe Sông K
     
Nguyễn Văn Hòa
 Xuân Ơi
     
Lý H
 
Xuân Hướng Phật
     
Xuân L Phật

     
Ngọc Hương
 Này Mai
     
Nhất C Mai
 Nơi Dịu Dàng Xuân Tới
      Nguyễn Thị Khánh Minh
 Gặp Lại
     
Đặng Tuyết N
 Nguyện Xin Đức MLaVang
     
Phan Phước Huy
 Hương Xuân QN
     
Võ Hoàng Nam
 Mùa Xuân Lòng Người
     
Lê Văn N
 TƠn Em
     
Thụy Nguyên
 Ơi À...Dốc Lết - Dốc Lết
     
Phố Nhỏ
 
Xuân Nhớ Q
     
Nguyễn Thị T
 Ba Đã Đi Rồi
      N Trưởng Tiến
 
Hương Tình Xuân Chín
     
Tiểu Vũ Vi
 Hương Tình Xuân
      Tiểu Vũ Vi
 
Bây Giờ Nơi y Đang Mưa!
     
Lê Khánh Bình Yên
 


Văn

 

 Làm Sao VĐược Mùa Đông
     
Loan Anh
 
Những Lời Đầu Xuân
     
Trần Thị Chất
 
Ngày Mai Ta Không Còn
     
Thấy Nhau

       Lương LHuyền Chiêu
 
Bà Chúa Hời
     
Khuất Đẩu
 Một Cành Xuân
     
Quách Giao
 Gà "Ngủ TMi"
     
Nguyễn Hiền
 
CNgỡ Đã Quên
     
Bạch Liên
 
Mùa Xuân Nhớ Ngoại
     
Phan Phước Huy
 
Kịch Bản Giết Người Trong
     
Đêm Cuối Năm

     
Topa Panning
 Hồi Tưởng
     
Minh Tâm
 Tình o
     
Mai Thái Vân Thanh
 Giấc Mơ Của Chàng Lính
     
Biển

     
Nguyễn Văn Thành
 
Những Chuỗi Ngày Xuân
     
Trong Đời

     
ThiT
 Mối Tình Đàu
     
Nguyễn Thùy Trang
 Lá TUPU
     
Nguyễn Thị Thanh T
 
Đại Dương Trong Lòng Con
     
c Nhỏ

     
Lê Khánh Bình Yên
 

 

 

 

 

Thư từ, bài vở, hình ảnh hoặc
ý kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 

 

 

 

 


 

 


 

 Bọn trẻ đang chơi đùa ầm ĩ bỗng bỏ chạy khi có một đứa kêu lên: kìa, bà chúa Hời, bay ơi!

 

Từ xa, một người đàn bà cao, gầy và thẳng như một cây gậy đang gõ những bước như đếm trên con đường dẫn vào làng. Không cần nhỉn cách ăn mặc gần như trùm kín từ đầu đến chân giống như tẩm liệm, người ta cũng dễ nhận ra đây không phải là người trong làng và dưới mắt bọn trẻ, bà có vẻ như một mụ phù thủy, nủa bí mật nham hiểm, nửa dại dại khờ khờ.

 

Khi bà đi ngang qua, đứa lớn nhất trong bọn bỗng túm áo một một dứa đẩy về phía bà, bảo: con của bà đây, bà ơi! Đứa bé vừa sợ vừa mắc cỡ liền quay lại đấm thùm thụp vào lưng đứa lớn khiến cả bọn lăn ra cười.

 

Bà cứ thản nhiên bước đi lưng vẫn thẳng, hông vẫn đong đưa và hai tay đánh đàng xa như múa, trong khi chiếc nừng đặt trên đỉnh đầu không vì thế mà nghiêng ngã hay xê xích một ly nào.

 

Bọn trẻ bắt chước đi theo một cách vụng về, hài hước. Chúng vung tay, múa chân, lắc mông loạn xạ; nhưng chỉ được một lúc lại đâm ra chán bỏ mặc bà đi một mình. Trời về chiều, càng lúc cái bóng bà lại càng dài ra trông như một cây sào.

 

Bà chúa Hời, là tên gọi của lũ trẻ đặt cho bà, chứ thật ra chẳng ai biết bà tên gì và cũng chẳng ai muốn biết. Trong những câu chuyện xa xưa về xứ Đồ Bàn của lưu dân Bình Định, cái tiếng hời luôn gắn liền với thư. Bụng bỗng đau như dao cắt hay phình to ra như cái trống, thế là ai cũng bảo: thôi bị Hời nó thư rồi và sau đó thường kể vanh vách dù không thấy, rằng thầy Hời đã lấy từ trong bụng ra cả một con dao sắc hay cục đá to bằng cái bát!

 

Tuy vậy, cái tiếng hời cũng không khiến ai kinh sợ chi mấy. Người ta nhắc tới cứ như một lời dỗ dành kiểu mẹ xin lỗi đã lỡ làm đau con. Trong những câu hát ru bao giờ người ta cũng mở đầu và kết thúc bằng hai tiếng hời hời chứ không phải à ơi.

 

Người đàn bà Chăm ấy, thôi thì cũng bắt chước bọn trẻ mà gọi là bà chúa Hời, chẳng ai biết là bao nhiêu tuổi. Có thể là một trăm, mà cũng có thể là một ngàn, bởi vì trông bà cứ như bước ra từ một thời cổ lai xa lắc xa lơ nào đó. Cái khuôn mặt không bao giờ che chắn suốt ngần ấy năm bị thời gian và mưa nắng quất những ngọn roi ngang dọc để lại những vết nhăn sâu hoắm như khắc chạm trên đá. Lại thêm cái màu da cổ đồng, trông cứ như một cái mặt nạ bằng đất nung, nung quá lửa đã biến thành sành. Đố ai biết được che dấu dưới lớp đất nung ấy là niềm vui, nỗi buồn hay là một nỗi hờn giận khôn nguôi.

 

Dưới mắt của những lưu dân mà ông cha họ trước kia là những kẻ bị vua chúa lưu đày, người dân Hời nào cũng là cả một bí mật. Họ rụt rè, ngần ngại, rất ít khi tiếp xúc chuyện trò. Có vẻ như một nỗi sợ mơ hồ vẫn còn âm ỉ chảy trong máu mỗi người. Trước kia là sợ bị dân Hời đòi lại đất đai ruộng vườn, giờ là sợ chạm đến nỗi đau mất cả quê hương của họ. Cho nên, bà chúa Hời dẫu có đi từ sáng đến chiều, từ làng này sang làng nọ, cũng chẳng một ai lên tiếng hạch hỏi kể cả tráng đinh hay hào lý.

 

Bà cứ đi như trong vườn nhà mình, phum sóc của chính mình. Cứ đi như 500 hay 1000 năm trước. Cứ đi như thủa Chế Mân chưa dại gái mà dâng nộp hai châu Ô Rí, như Chế Bồng Nga thủa còn dong thuyền ra tận thành Thăng Long. Cứ đi như một con sông dài bất tận.

 

Cái dáng bà đi thanh mảnh lẻ loi nhưng vững chắc và không cô độc. Như những ngọn tháp của dân tộc bà. Những ngọn tháp, 1000 hay 10000 năm nữa rồi cũng sẽ lại trở về với đất. Nhưng cái vết khắc của nó lên tấm gương thời gian vô tận là bất diệt, cho dù dân tộc Hời còn hay mất.

 

Lúc này là đêm, bà đang ở trên đất Đồ Bàn. Cái kinh thành tráng lệ với những ngựa những voi mà ngay cả móng chân cũng được bịt bằng vàng, giờ hoang liêu cô tịch. Trên nền đất đỏ như máu, chỉ có thể sống nổi những cây bàn chải mà mỗi chiếc lá đều biến thành gai nhọn để làm vũ khí tự vệ, bà ngồi lặng yên, lắng nghe những âm thanh rộn rã của ngàn xưa vọng về. Tiếng kêu lanh canh của những lục lạc nhỏ bằng vàng đeo trên tay và chân, trên hông và háng của các vũ nữ. Không phải họ mua vui cho các ông hoàng như người ta lầm tưởng mà họ đóng vai nữ thần Apsara múa lại những điệu múa huyền bí. Cả thân mình họ: những tay đẹp như chuốt, những chân bóng như đúc bằng sáp, những rốn sâu ngực cao, lúc thì mạnh mẽ như hạt mầm bật ra khỏi lòng đất, lúc lai láng thơm tho như đồng lúa trổ, lúc quấn quít như rắn đực rắn cái huê tình, những điệu múa tưởng phơi mở thực ra là kín đáo trang nghiêm. Bởi vì, đó là cách thức Mẹ dạy cho con cách làm nhà, cách trồng trọt, chế biến thức ăn và những cách thế yêu nhau để biết thế nào là lạc thú của trần gian và để sinh con đẻ cái.

 

Rất lâu sau đó, bà úp hai bàn tay lên mặt rồi phủ phục trên nền đất đã thấm ướt sương đêm. Trong khi các vì sao chuyển động lặng lẽ trên cao, bà nghe như đâu đây vọng lại tiếng đập cánh của một loài chim đêm. Tiếng đập mỗi lúc một nôn nao, mạnh mẽ, không phải tiếng đập của chim cú hay chim vạc mà là của một con chim thần, bay từ cõi hồng hoang xa thẳm, đưa các vị chúa Hời đang ngự trị trên đôi cánh rộng như hai cánh buồm, về thăm lại cái vương quốc xa xưa. Bà ngẩng mặt trông lên, tưởng chừng như thấy cả một áng mây che ngang trời: Đồ Bàn rực rỡ của bà bay vút qua như một giấc mộng.

 

Giữa trái tim của cố đô tưởng chừng đã khô hết máu, bà đã nghe ra những gì muốn nghe, đã thấy những gì muốn thấy. Bà yên lòng khép mắt, ngủ một giấc dài cho đến khi những đứa trẻ chăn dê lùa bầy dê luôn miệng kêu be be đi ngang qua đánh thức bà dậy. Vẫn giống như những đứa trẻ hôm qua, chúng lại hét lên, kìa, bà chúa Hời, lần này lại có thêm một tiếng: điên!

 

Giờ, đang là lúc mặt trời sắp lặn. Ánh sáng dữ dội hắt lên sau lưng những ngọn tháp khiến những đường nét trở nên sắc cạnh, tưởng chừng không phải do người mà do thần linh tạc vào nền trời. Người ta lại trông thấy bà chúa Hời một mình, nhưng không phải trên những con đường đất mà trên sông. Bà đứng trên một chiếc bè kết bằng thân chuối và tre, chắc do bà tự làm lấy, cùng với một cây sào dài thỉnh thoảng rạp mình đẩy nó xuôi theo dòng nước. Con sông mùa hạ, phẳng lặng và hiền như một cô con gái nhà lành, chỉ để lại đôi nét nhăn mơ hồ trên vầng trán đẹp.

 

Đây là con sông chảy qua kinh thành Đồ Bàn, xuôi về đầm Thị Nại. Con sông đã đưa Huyền Trân trốn thoát ra biển để về cố quốc và cũng tưng bừng đón đoàn thuyền bách chiến của Chế Bồng Nga trở về.

Thọc sâu cây sào xuống nước, có lúc bà tưởng chừng đây là dòng nước mắt của cả dân tộc. Cũng có lúc bà rùng mình tưởng là máu khi ánh hoàng hôn đỏ áy trên mặt sông. Nhưng trong gió chiều, bà nghe như muôn ngàn tiếng trống paranưng bập bùng, tiếng cồng chiêng chen lẫn với tiếng voi gầm ngựa hí.

 

Chiếc bè sau một lúc lướt qua những nương bắp, ruộng dâu, dừng lại dưới chân một ngọn đồi, trên đó sừng sững một ngọn tháp cô quạnh mà cái bóng của nó như một khối ngọc khổng lồ đang ngâm mình trong nước.

 

Rất gọn và nhanh, bà đưa bè vào sát chân đồi, cắm sào để nó khỏi trôi theo dòng nước rồi đặt chiếc nừng lên đầu, cổ và lưng vẫn thẳng, thong thả bước lên cao. Vượt qua những đám cây thấp nhỏ, chẳng mấy chốc bà đã đứng dưới chân tháp cao vòi vọi.

 

Ngôi tháp đồ sộ giống như một trái tim dựng ngược. Mặt trước đã bị đục phá nham nhở, không phải do thời gian mà do người. Không ngạc nhiên về điều đó, bà bình thản bước qua đống gạch đổ nát đi vào bên trong. Lũ dơi nghe động bay ra đen kịt. Bà đứng yên, nhắm nghiền mắt đợi cho chúng bay đi hết.

 

Giờ là lúc bà ngửa cổ trông lên. Trong lòng tháp sẫm màu, vút lên cao, cái miệng tháp hình vuông sáng ngời như tráng bạc. Đây là nơi ánh sáng giữa ngọ cắm thẳng giữa lòng tháp như một cây cột cao, là nơi ánh trăng rằm nửa đêm rót xuống như thác. Và đây cũng chính là nơi các thần linh sớm tối đi về.

 

Đêm nay là đêm rằm, bà phủ phục giữa lòng tháp đợi chờ giây phút hiển linh.

 

Sự giao cảm giữa con dân Hời với nữ thần của tổ tiên là một bí mật huyền nhiệm. Không ai được biết, ngay cả chính bản thân họ. Cứ như một phút xuất thần, bước ra khỏi thế giới loài người hỗn loạn để bước vào thế giới tĩnh lặng của thần linh. Chỉ một phút thôi nhưng đủ thay đổi cả một số phận.

 

Nhiều hôm sau người ta thấy bà chúa Hời một mình bơi lội trên sông. Một người đánh cá bảo rằng đã thấy bà nhiều lần lặn xuống rất lâu như thể mò tìm một vật gì.

 

Chiếc bè vẫn cắm sào đợi chủ.

 

Cho đến khi chiếc bè tự rời ra từng mảnh, trôi đi. Lúc ấy người ta nghĩ rằng bà đã chết. Nhưng con đập bằng lá phía dưới, một nơi không để một thứ gì đi qua ngoài nước, vẫn không tìm thấy một chút gì có thể gọi là khăn áo hay tóc tai của bà.

 

Mãi đến khi xây một cái đập đúc bằng xi măng, người ta mới tìm thấy dưới đáy đập một phiến đá có khắc những chữ ngoằn ngoèo, tuy không hiểu nói gì nhưng ai cũng tin đây là của người Hời. Phiến đá còn khắc một bức hình tựa như một ngọn đồi bên sông, giữa có một đường rãnh như một cái yoni nhưng không hẳn là yoni vì có một rãnh khác từ sông đi vào gặp đường rãnh thẳng đứng.

 

Như thế, giữa lòng ngọn đồi hẳn là còn có một Đồ Bàn bí mật, là nơi bà mẹ vĩ đại của dân tộc vẫn đang ngự trị, là nơi như có trái tim vẫn đập không ngừng giữa lồng ngực. Biết là vậy, nhưng đố ai dám lặn xuống tìm. Ai cũng sợ thư. Có chăng là bà chúa Hời mà lũ trẻ thường cười nhạo kia. Chắc bà đang gục đầu vào lòng Mẹ mà khóc cho nguôi những nỗi niềm của một dân tộc đã đánh mất và bị cướp mất gần như tất cả.

 

 

 

KHUẤT ĐẨU
2/2015

 

 

 

   

 

 

 

 

   

 

 



 
www.ninh-hoa.com

Trang XUÂN 2015- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương