Năm
tàn tháng hạn trong nay mai. Giáp Ngọ âm thầm nhường ngôi vị
cho Ất Mùi bước vào nắm cả một vương triều. Người dân Việt
lúc nào cũng hí hửng mong chờ những điều tốt đẹp sẽ đến với
ḿnh mỗi khi năm cũ khép lại.
Trong ḷng, ai ai cũng muốn có điều mới lạ thay đổi cho ta khung trời tươi
sáng theo ư nguyện mà ḿnh thường lẩm bẩm cầu xin vào đêm giao thừa - ngay
khi gió xuân mở cửa năm mới và bay vào xông đất gia chủ. Mơ ước vẫn luôn
là những ước mơ mặc dù ta chưa biết điều mà ta hằng mong đợi đó có là sự
thật hay không.
- Sống là phải tranh đấu.
- Sống là phải ước mơ. Nếu ta không có mơ ước th́ ta sẽ không có điểm đích
để đi tới. Chỉ mong sao, cái vói tay của ḿnh không quá cao vời vợi trên
tận mây xanh và vượt qua khỏi tầng khí quyển. Điều ta muốn đạt được, không
là ảo giác mông lung như người đi trên mây. Khi ta thực hiện được điều ước
nguyện đó, ta biết lúc nào nên dừng lại và đừng tiếp tục «làm kẻ mộng du»
mà ta trở về với thực tại. Không biết ư nghĩ thô thiển nhỏ bé này của tôi
có na ná giống như sự suy diễn của phần đông quí vị không? Xin bỏ qua !
- Khi mở mắt chào đời, là hài nhi, là bé con, là trẻ thơ và rồi ta từng
bước tập tễnh vào đời. Đời dạy ta biết bao bài học để tự ḿnh rèn chí chịu
đựng, vượt qua chông gai vấp ngă dọc đường và vượt thoát qua khỏi những
băo tố của cuộc đời. Vài lần té đau đó, thực sự tôi đă khóc. Lệ hoen mi
ướt đẫm trên khuôn mặt và cũng chính những giọt nước mắt buồn lạnh này đă
đánh thức tôi tỉnh mộng và hoàn hồn – không nên buồn nữa.
- Tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống, tôi nghĩ ḿnh không thể ngồi yên ù
ĺ chán nản mà phải hăng hái lăn theo gịng đời trôi. Quá khứ bỏ lại sau
lưng, buồn phiền gác qua bên lề cuộc chiến nếu đă có giây phút làm tôi tím
buốt nên nản chí và thất vọng.
- Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Đúng thật ! Bài học đời là liều
thuốc tinh thần giúp tôi mở mắt, tỉnh mộng mà không c̣n rầu rĩ âu sầu. Có
tỉnh táo tôi mới biết ḿnh nên làm ǵ cho bước sắp tới.
- Có vấp ngă, tôi mới tự ḿnh đứng lên. Những bước chân c̣n nhói đau đó
giúp cho tôi có những bước kiên cường hơn tuy c̣n chệnh choạng và một chút
ngả nghiêng. Nhưng, sau đó th́ bước chân sẽ cân bằng và không c̣n chao đảo
nữa.
Khi c̣n ở SaiGon, tôi cứ lơ lửng như loài chùm gởi v́ tôi không nh́n thấy
tôi đang đứng trên đôi chân của chính ḿnh. Tôi cứ lẩn quẩn trong bóng đêm
v́ chưa t́m được ngơ ngách nào để vượt trùng khơi. Những người âu sầu cùng
mang tâm trạng «ngơ cụt» như tôi cũng rất, rất là nhiều. Tất cả đều thất
vọng lắm khi mà cơ may thoát thân rất khó t́m. Chung quanh toàn là những
cái bẫy rập « vô tâm » giăng đầy để tṛng người vào thế «sa cơ.» Ai thực
sự giúp ḿnh t́m ánh sáng và ai đẩy ḿnh vào cái rọ cây để rồi trắng tay,
tàn đời?
Năm cũ khép lại cũng như ta khép lại mọi ưu phiền để ngày mồng một nh́n
lên bầu trời trong xanh, đầy ắp niềm tin yêu rạng ngời với muôn ngàn sức
sống. Ta sẽ ung dung nhấc lên từng bước chân cứng cỏi hơn năm cũ - cho dù
có thể yếu hơn hay bất lợi hơn
Năm
cũ sẽ bay xa
Con đường ta đi qua
Có làm ta trầy sướt
Vẫn là vết kiêu sa
Trường đời ai cũng dài
Có bao giờ thẳng ngay ?
Găy cong, nhiều khúc khủy
Dọc đường lắm chông gai
Đứt khoảng bởi nhánh sông
Nối liền cầu chênh chông
Đời suông...cầu ít nhịp
Khổ hạnh cầu chất chồng
Số mệnh tùy kiếp người
Đi hoài chân mệt nhoài
Dừng chân ta suy nghĩ
Để biết ḿnh “đúng, sai?”
Kính Chúc Quí Vị Vạn Sự Như ư
Bạch Liên
***
BẠCH
LIÊN
2/2015

