Trên
đường đời hay trên đường lộ đều xảy ra nhiều diễn biến mà ta
dễ quên hay ta khó quên. Gịng đời có nhiều biến động làm ta
ngất ngư chao đảo v́ đôi khi khúc rẽ đời đến quá bất ngờ như
cái nháy mắt mà ta chưa kịp có ư nghĩ ǵ để phản ứng kịp. Đó
cũng có thể là sự việc tự nhiên bày ra trên sân đời và tầm
ảnh hưởng của người chung quanh, vô t́nh kéo ta vào cuộn chỉ
rối nùi này.
Thời gian lững lờ chảy như con nước ngầu đục của một gịng sông mà thôi.
Phù sa là điều kiện ắt có và đủ để tạo nên màu hồng đỏ hay màu chàm lục
của con nước bềnh bồng, thích đùa giỡn, gờn gợn lăn tăn như một qui luật
tự nhiên của ánh b́nh minh ló dạng vào buổi sớm mai và hoàng hôn tím buồn
vào buổi chiều tà. Mực nước sông lên xuống cứ xoay ṿng từng ngày trôi
qua, xuôi gịng hay ngược gịng đều do sự chuyển động nhịp nhàng “tự có”
của mực thủy triều mà không ai có phép mầu nhiệm nào để làm thay đổi cục
diện hiển nhiên trong thế gian này.
Nếu chúng ta thẫn thờ ngồi tư lự ngắm đời trôi, ta sẽ nhận thấy, “tất cả
quá là tuyệt vời trong muôn sắc màu.” Mọi sự dàn trải trong biển người,
trong từng con người hay nói đúng hơn là “số mệnh” của từng ngôi sao lung
linh trong bầu trời vừa được sinh ra. Tôi tin chắc:
- Bàn tay bề trên, đấng thiêng liêng đă an bày sắp đặt cho từng kiếp nhân
sinh, rạng ngời lấp lánh hay nhạt nḥa mờ phai từ khi ta mở mắt chào đời.
Tôi vu vơ tự hỏi:
- tại sao ḿnh may mắn được uốn nắn thành con người mà không là bất kỳ thứ
ǵ khác?
- Ta không thể chọn nơi ḿnh sanh ra, cũng như không thể chọn làm con
người mà lại là người Việt, tóc đen mà không là người ở quốc gia khác?
- Ḿnh không là bất cứ con vật nhỏ bé hiền lành hay to xác hung dữ ?
- Ôi…..có quá nhiều điều, nhiều thắc mắc mà trí óc nhỏ bé của tôi không
thể nào có đủ kiến thức để trả lời cho chính ḿnh.
Bao điều vu vơ, ngẩn ngơ trải dài theo ư nghĩ bâng quơ của tôi với những
câu hỏi do chính tôi đặt ra và suy diễn khi tôi nghe cô bạn nhắc nhớ đến
vài kỷ niệm đă in hằn trong kư ức của cô. Cô bạn tưởng chừng ḿnh đă quên
lăng mẩu chuyện xảy ra trong đời ḿnh, nhưng vô t́nh một h́nh ảnh trong
vài hàng chữ, chợt hiện về giây phút xa xưa. Cũng may, dấu ấn đó là những
điều dễ thương và h́nh ảnh anh cảnh sát lại quanh quẩn trong gịng hồi
tưởng khi cô bạn đọc bài.
Tôi lơ tơ mơ tự hỏi chính ḿnh nữa :
- Sao ḿnh không là anh cảnh sát kia mà ḿnh lại là người được anh giúp
đở?
- Cơ duyên nào đưa đẩy đến sự trùng hợp khi mà khoảnh khắc xảy đến cho
ḿnh, nhằm đúng lúc, đúng vào thời điểm mà anh cảnh sát đang thi hành
nhiệm vụ của ḿnh trên đoạn đường ḿnh gặp nạn.
- Từng chi tiết li ti bé nhỏ như chuyện đi chùa, hết xăng…lại có thể lôi
kéo anh cảnh sát lạ hoắc vào cuộc…thật vui ! Có phải, sợi dây quen biết vô
h́nh đă đưa đẩy hoàn cảnh xảy ra cho cô bạn để khi cô bạn đang lúng túng,
loay hoay xoay trở th́ anh cảnh sát này lại xuất hiện…làm người hùng?
- Nghĩ cũng lạ, v́ không là anh khác trong khi có biết bao nhiêu là chàng
cảnh sát đang túi bụi chạy bon bon trên đường để làm tṛn phận sự của
ḿnh. Nếu là anh khác th́ sự việc có tốt đẹp như thế chăng! Ngộ ghê !
H́nh ảnh chiếc xe cảnh sát ngừng lại hỏi han người đi đường cũng đă xảy ra
cho tôi vài lần. Kỷ niệm vẫn c̣n vương trong tôi cũng như trong cô bạn, để
hôm nay, cả hai đứa cùng « con cà con kê, » ngồi cười tủm tỉm, kể lể một
trong những giây phút tưởng chừng mờ phai trong kư ức, nhưng lại hiện về.
Một buổi chiều, hai đứa tôi chạy bon bon trên freeway hướng về Little
Saigon. Hoàng hôn mây trời dịu êm, không chói chang lóe mắt. Điệu nhạc du
dương đang th́ thầm phát ra lời bài ca trữ t́nh. Cả hai im lặng lắng nghe
và h́nh như chỉ biết cầm tay lái cho an toàn mà thôi.
Chợt ngay phía sau lưng ḿnh là một chiếc xe cảnh sát đang chớp đèn xanh
đỏ lung tung trong t́nh huống khẩn cấp. Tôi quay cổ lại nh́n th́…ôi thôi,
có cái loa ló ra rừ cửa sổ. Lúc đó, tôi mới mở cửa kiếng ra coi chuyện ǵ
mà ghê rợn đến thế.
Khoảng cách hai xe quá gần nhau nên tôi nghe lồng lộng, tiếng anh cảnh sát
oang oang muốn bể một góc trời:
- Rẽ vào exit và ngừng lại.
- Trời đất ơi, hồn vía hai đứa tôi bay lên mây hết trơn. Sợ gần chết !
- Điều mà tụi tôi lo lắng là cái ticket chứ không phải chiếc xe v́ xe vẫn
an toàn phon phon trên xa lộ và thanh lịch trên đường phố mà! Tickets ở
Cali ai cũng biết nó đắc giá kinh hoàng lắm, mắc hơn tất cả các tiểu bang
khác trong khắp nước Mỹ.
Xe ngừng lại, hai đứa ngoan ngoản ngồi im trong xe. Cái mặt của tôi lúc đó
chắc giống y chang con thằn lằn bị đứt đuôi quá?! Anh cảnh sát hỏi :
- Bộ quư vị không nghe c̣i báo hiệu sao mà chạy hoài vậy ?
- Ủa, vậy ông đă theo tụi tôi lâu rồi sao?
- Đúng vậy, xe tôi chạy theo xe hai vị gần mười phút rồi.
- Ư trời đất ơi, cái tội mê nghe nhạc mà không c̣n biết trời đất đang quay
cuồng, điên đảo chung quanh ḿnh.
- Lỡ lầm một lần này và « tởn » tới già luôn v́ ôm một cái ticket nhớ đời.
Gịng sông thời gian cuộn chảy theo gịng sông trường đời. Biết bao dấu ấn
vui cũng như buồn cứ đan chặt vào nhau cho tôi một chuỗi kỷ niệm… không
bao giờ quên.
Nước sông cuộn theo phù sa màu mỡ cùng đám lục b́nh bồng bềnh trôi theo.
Những con đường lộ có khác ǵ những nhánh sông chảy trên cạn đâu nào. Phù
sa ḥa nhập tạo màu hồng đỏ tươi thắm hay màu lục chàm đục ngầu cũng như
những tấm vé phạt tạo nên những bài học đáng nhớ trong gịng xe tuôn chảy
trên trái đất tṛn xoay. Những gịng xe cứ ngày đêm bấn loạn lăn quay cũng
như ḷng người đang ngập tràn trong những cơn say :
- Say xe trên đường khi bị ngừng chận bất v́ ḿnh lỡ làm lỗi.
- Say mưa khi thân ḿnh ướt đẫm và run lạnh đến phát bịnh cảm luôn.
- Say nắng dưới bầu trời nóng hổi chói chang cho đến nổi không c̣n thấy
ǵ.
- Say sóng khi ta lênh đênh trên chiếc ghe con trên mặt đại dương nhiều
ngày.
- Say đất khi ta bước chân lên đất liền sau bao ngày điên đảo « mộng du »
bởi cơn say sóng trùng khơi.
C̣n biết bao cơn say khác đă tạo nên sân đời mà con người chúng ta là
những nhân vật chính trong cái cuồng quay của tạo hóa ?
Cứ Ngỡ đă Quên
Nhớ, quên là chuyện b́nh thường
Không ai nhớ măi khúc đường chạy qua
Hí trường vừa diễn, xảy ra
Bay theo gió thoảng, cho ta nhẹ ḷng
Lục b́nh xuôi ngược trên sông
Trổ hoa tím biếc, mây hồng cũng ghen
Thủy triều lên xuống bao phen
Lục b́nh chẳng ngại đêm đen…trôi hoài
Tôi mơ…là lục b́nh say
Nhớ, quên, quên, nhớ, tỉnh, say…yêu đời
Nắng, mưa thong thả đan trời
Bao giờ mưa măi, buông rơi không ngừng ?
Thôi th́ ta cứ xoay lưng
Nên quên những chuyện đă từng xảy ra
Chuyện vui khơi lại trong ta
Chuyện buồn cất giữ…thật thà nên quên
Bạch Liên
***
BẠCH
LIÊN
2/2015

