T
 |
ính cho đến
hôm nay, hơn
60 năm cuộc
đời,
tôi chỉ
ăn tết
ở
Sài G̣n có 1 lần
duy nhất
– đó là năm tôi sinh anh con trai út vào chiều
26 Tết
– Sinh được
2 ngày, gần
Tết
tôi ngỏ
ư với
Bác Sĩ xin cho xuất
viện
về
nhà v́ có 3 cháu nhỏ
đang mong chờ
ở
nhà để
đón tết
– BS không cho v́ lư do cháu mới
sinh chưa rụng
rún, sợ
nhiễm
trùng. Tôi nghĩ cảnh
nhà cô quạnh
vào ngày cuối
năm, 3 đứa
con c̣n nhỏ
và ông xă tôi vốn
không cũng không quen việc
nhà. Tôi nằm
buồn,
chợt
nhớ
má tôi ngày xưa
có căn dặn
tôi khi sinh nở
nhớ
dùng chai Alcool de Menthe của
Pháp cho cả
mẹ
lẫn
con th́ tốt
lắm
– Tôi lồm
cồm
ngồi
dậy
nhẹ
nhàng mở
băng rún thằng
con trai ra, lấy
chai thuốc
nhỏ
1 giọt
vào cuống
rún của
nó. Ôi trời
ơi! nó hét 1
tiếng
thật
to làm cho cả
pḥng ai nấy
đều
giật
ḿnh – Tôi mất
hồn
mất
vía, ngồi
im ru không dám nói ǵ hết.
Sáng hôm sau, 29 Tết.
BS trực
đi khám một
ṿng trước
khi nghỉ
bàn giao. Ông nói một
câu làm tôi thật
vui mừng
xiết
kể
- Rụng
rún rồi,
cho về
thôi.
Đó là năm đầu
tiên ăn tết
ở
Sài G̣n – Trước
đó tôi cũng sắm
sửa
thức
ăn 3 ngày tết
tương đối
v́ không biết
ḿnh sẽ
sinh nở
lúc nào – Buổi
chiều
về
đến
nhà trên chiếc
xích lô thấy
3 con lem luốt
chạy
ùa ra đón mẹ
về,
tôi mừng
muốn
rơi nước
mắt
– Năm đó tôi 36 tuổi,
đă 4 con, 2 trai, 2 gái. Bằng
tuổi
con gái lớn
tôi bây giờ
mà nó mới
chỉ
có 1 đứa
con được
3 tháng tuổi!
Bên chiếc
giường
đẻ
có bỏ
than ấm
áp – cạnh
các con tôi sung sướng
v́ ḿnh về
kịp
giờ
để
vui tết
với
chồng
con – Gia đ́nh tôi năm đó cũng có đủ
ăn, lại
may có chị
giúp việc
chịu
ở
lại
nên cũng xem là ăn Tết
Sài G̣n tàm tạm.
Mấy
ngày xuân thật
là yên ă – không có ai đến
thăm nhà chắc
có lẽ
người
ta kiêng – Năm đó lại
không đốt
pháo – Các con tôi mặc
quần
áo mới
nhưng chỉ
quanh quẩn
trong nhà không có ai dắt
đi chơi – Chúng
nó chỉ
được
tiền
ĺ x́ của
ba mẹ,
xoay ra chơi bầu
cua và bán đồ
hàng với
nhau chứ
không biết
làm ǵ. Tôi nằm
trong pḥng kín nghe tiếng
mùa xuân trôi qua từ
từ,
ḷng cảm
thấy
nhớ
quê hương tha
thiết
– Những
cái Tết
ở
Ninh Ḥa đối
với
tôi đó là những
bức
tranh của
thời
thơ ấu
diễm
lệ
- Nơi căn nhà
đó tôi có ba tôi mặc
áo dài the đen đang lấy
mứt
Tết
ra chia cho các con . Tôi thích ăn mứt
khoai lang, các anh chị
tôi thích mứt
chà là, mứt
mẳng
cầu
– Má tôi thích bánh tét, dưa
món.
Nơi căn
nhà đó tôi có má tôi với
sự
bận
rộn
dọn
dẹp
hàng quán trong ngày cuối
năm và sắm
sửa
cho gia đ́nh tôi không thiếu
một
thứ
ǵ.
Nơi căn nhà
đó tôi có 3 bộ
đồ
mới
để
mùng 1, mùng 2, mùng 3 mỗi
ngày một bộ.
Tiền
ĺ x́ th́ bỏ
vào bóp đeo ngang vai, tóc thắt
bính thắt
nơ, giày dép
gót cao gót thấp
– Tôi có cha có mẹ,
có anh chị,
có con mèo, con chó – Tôi có dăy núi có h́nh Mẹ
bồng
con, có bờ
biển
xanh chạy
dài tít mắt.
Nơi quê hương
đó, nơi căn nhà đó tôi lại
có một
quăng đời
thiếu
nữ
lớn
lên ôm ấp
nhiều
mơ ước,
hoài bảo
– Nơi đó tôi có
những
mối
t́nh bé thơi,
vụng
dại
– tôi có bạn
bè, có bầu
trời,
có chim bay, gió thổi,
hàng phượng
đỏ
- Tôi có, tôi có nhiều
thứ
lắm.
Và tôi đă chia tay Ninh Ḥa để
vào đây – Để
tạo
lập
một cái mới
hơn nhưng luôn
luôn làm cho
tôi lại
nhớ
về
cái cũ.
Bởi
v́ nơi đó tôi
thơ ngây, hồn
nhiên.
Bởi
v́ nơi đây tôi
đă trưởng
thành và dần
đi vào một nơi
khác.
Ninh Ḥa ơi! Tôi yêu bạn
nhiều
lắm.

Sài G̣n 17/1/2013 cu
ối
năm Quư Tỵ
Phạm
Thị Thục